Người Cầm Quyền 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đông. 

 - Hàn Đông, đến đây, uống một ly, chúc mừng anh thăng tiến. 

 Kiều San San nâng cốc nói. 

 Hàn Đông khẽ mỉm cười, ôm cô vào trong ngực, nói: 

 - Được, chúng ta cộng ẩm một ly đi. 

 Lúc này, điện thoại di động lại đột ngột vang lên, Hàn Đông buồn bực nói: 

 - Mặc kệ nó, chúng ta tiếp tục. 

 Kiều San San đưa mặt lại, lông mi chớp động, da mặt hồng nhuận, nhẵn nhụn, khiến Hàn Đông không kìm được muốn giơ tay lên xoa nắn. 

 Điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, Kiều San San liền nói: 

 - Hàn Đông, hay là anh hãy nghe điện thoại đi. 

 - Được rồi. 

 Hàn Đông bất dắc dĩ nói, một tay ôm thắt lưng Kiều San San, một tay lấy điện thoại di động ra, nhìn số gọi tới không ngờ lại là số điện của khu Minh Cổn, hẳn là cha gọi tới, liền buông Kiều San San ra, đứng lên, nghe thấy tiếng của Hàn Chính truyền đến:  

 - Tiểu Đông, không tồi, lại có tiến bộ rồi. 

 - Cha, cha cũng biết sao? 

 - Ha ha, con làm huyện thái gia, người làm cha như ta sao có thể không biết được. 

 Hàn Chính tâm tình rất tốt, vui đùa nói. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Chỉ là Chủ tịch Huyện mà thôi, có gì đáng vui đâu. 

 Hàn Chính nói: 

 - Tiểu tử ngươi nên biết là, Chủ tịch huyện tuy rằng chỉ là cấp Cục trưởng, nhưng vị trí này cũng không đơn giản, làm tốt công tác ở vị trí này, đối với việc phát triển sau này của con rất có lợi. Ông buổi sáng có gọi điện tới, bảo con nhớ kỹ tám chữ lúc trước ông tặng cho con. 

 Trước khi Hàn Đông đến Vinh Châu, lão thái gia có tặng cho Hàn Đông tám chữ là: “Trong bông có kim, Trương thỉ có độ”. Tám chữ này hắn luôn nhớ kỹ, trên thực tế, khi làm việc, Hàn Đông cũng đang không ngừng ngộ ra ý nghĩa của tám chữ này. 

 Tám chữ này thoạt nhìn xem ra rất đơn giản, cũng có thể đễ dàng lý giải, nhưng nếu trong công tác muốn làm được như vậy, thì thật đúng là chuyện không dễ chút nào. 

 Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa cũng đã được khoảng mười tháng, tuy rằng không ngừng được thăng tiến nhưng hắn cảm thấy thân ở trong quan trường, nếu như muốn hạ quyết tâm làm chuyện tốt, thật sự là không phải dễ. Người có quan hệ cường đại giống như mình mà còn có cảm giác này vậy thù những người chỉ dựa vào sức cố gắng của bản thân mà từng bước đi lên, thì càng khó hơn nữa. 

 Lần này, Hàn Đông lên làm Quyền Chủ tịch huyện, coi như là lần đầu tiên được chủ quản một phương, bởi vậy, Hàn Chính mới phụng lệnh của Hàn lão thái gia, đặc biệt gọi điện cổ vũ một phen, đồng thời cũng thuận tiện nói về những tâm đắc nhận thức được trong lúc công tác. 

 Hàn Chính hiện tại đã là Chủ tịch tỉnh, trước đó, ông luôn chỉ nhận chức ở Bộ Tài Chính, kinh nghiệm công tác vô cùng phong phú, đặc biệt là kinh nghiệm trong việc ở chung với cán bộ các cơ quan, đối với Hàn Đông mà nói, là vô cùng hữu dụng. 

 Lúc Hàn Đông trò chuyện với cha, Kiều San San chỉ lẳng lặng ngồi một bên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Hàn Đông, lông mi thỉnh thoảng lại chớp động, vô cùng đáng yêu. 

 Tắt điện thoại, Hàn Đông liền lâm vào suy tư. Từ cuộc điện thoại này của cha thì có thể thấy được, mỗi một bước đi của mình, dường như đều đã được trong nhà sắp xếp hết cả. Lần này sở dĩ có thể một bước đi lên đến vị trí Chủ tịch huyện, chỉ sợ cũng là ý tứ của lão thái gia, cho nên Triệu Nhạc mới có thể đồng ý đề nghị của Đinh Vi Dân. 

 - Như vậy thì rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu a! 

 Hàn Đông trong lòng cười khổ nói. Có gia tộc chú ý, đặc biệt còn có lão thái gia tự mình chú ý, mình chỉ cần làm ra thành tích, thì thăng chức khẳng định sẽ không có vấn đề gì. Chuyện này có lẽ đối với nhiều người mà nói, là mơ ước thiết tha cả đời. 

 Nhưng, cũng chính bởi vì việc này, mà nhất cử nhất động của Hàn Đông đều được tất cả mọi người trong gia tộc chú ý, rất nhiều chuyện, hoàn toàn là không có tự do. 

 Hàn Đông thậm chí còn hoài nghi, chuyện của mình và Kiều San San, lão thái gia cũng đã biết rõ, chẳng qua là hiện tại chưa có can thiệp vào mà thôi. 

 Tuy rằng, hiện tại, trong nhà không có can thiệp, nhưng cũng không có nghĩa là lão thái gia sẽ chấp nhận quan hệ của mình và Kiều San San. 

 Chương 250: Quyền Chủ tịch huyện. (3) 

 Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Đông không khỏi cảm thấy buồn bực. 

 Kiều San San dịu dàng nói: 

 - Huyện thái gia, xin cho biết là ngài đang suy nghĩ cái gì vậy? 

 Hàn Đông ngẩng đầu, nhìn cô một cái, ôm cô vào trong ngực rồi nói bên tai cô: 

 - Anh nghĩ về em! 

 Kiều San San run lên, cô cảm thấy lời nói kia của Hàn Đông tràn đầy thâm tình, kiều mỵ nhìn hắn một cái, nói: 

 - Như thế nào mà tự nhiên lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy. 

 Hàn Đông gắt gao ôm cô, hôn lên trán cô một cái rồi nói: 

 - Anh muốn mỗi ngày đều được ở cùng một chỗ với em. 

 Kiều San San dịu dàng nói: 

 - Em cũng muốn vậy. 

 Nói xong, cô mãnh liệt ôm ấy cổ Hàn Đông, đôi môi nồng đậm ngăn chặn miệng của Hàn Đông. 

 Cô dường như cảm giác được cái gì từ vẻ mặt của Hàn Đông, do vậy tâm tình cũng theo đó mà kích động hơn. 

 Điện thoại đi động lại vang lên lần nữa, điều này khiến cho cả hai người vô cùng buồn bực. 

 Hàn Đông lấy điện thoại đi động ra nhìn, là số của huyện Phú Nghĩa, liền vứt nó sang một bên, sau đó ôm Kiều San San tiếp tục hôn. 

 Điện thoại đi động vang lên một lúc rồi ngừng lại. 

 Hàn Đông và Kiều San San hôn nhau một lúc lâu rồi mới tách ra. 

 Kiều San San yêu kiều thở gấp, nói: 

 - Hàn Đông, buổi chiều em xin phép đi huyện Phú Nghĩa. 

 Hàn Đông nắm tay cô, vui vẻ nói: 

 - Tốt, thế thì chúng ta quay về huyện Phú Nghĩa sớm một chút. 

 Kiều San San đỏ mặt gật đầu. 

 Hàn Đông lấy điện thoại đi động ra, gọi lại số bị nhỡ lúc nãy, nói: 

 - Xin chào, tôi là Hàn Đông đây. 

 - Chủ tịch Hàn, tôi là Thẩm Tòng Phi, chúc mừng Chủ tịch Hàn a, tối nay Ngài phải mời khách đi. 

 Hàn Đông cười cười, hóa ra vừa rồi là số ở nhà của Thẩm Tòng Phi, xem ra tin mình được bổ nhiệm là Quyền Chủ tịch huyện đã được lan truyền. 

 - Được thôi. Buổi tối chúng ta tụ họp. 

 Bất kể như thế nào, lần này, mình có thể tiến nhanh được như vậy, coi như cũng là một chuyện tốt, về phần chuyện Ủy viên thường vụ huyện ủy được sắp xếp như thế nào, đối với Hàn Đông cũng không sao cả, cho dù người đó không phải là người của phe mình thì hiện tại trong tay mình cũng đã nắm được năm phiếu của Ủy viên thường vụ, cũng không phải sợ Phương Trung. 

 Tiếp đó, là cả một đám gọi điện đến, Kỷ Quốc Hùng, Vương Hòa Bình, Chu Chính, Hùng Chính Lâm, thậm chí, cả Lý Đại Dũng cũng gọi điện tới chúc mừng. 

 Thấy điện thoại của Hàn Đông không ngừng vang lên, Kiều San San để cho Hàn Đông ngồi vào ghế phụ, chính mình lái xe. 

 - Xem ra làm lãnh đạo thật khác a, điện thoại cứ vang lên không ngừng. 

 Hàn Đông cười khổ nói: 

 - Nếu không có ai gọi điện thoại mới là vấn đề đó. 

 Đúng vậy, những người gọi điện tới đều là những người có quan hệ khá chặt chẽ với Hàn Đông. 

 Người gọi điện thoại đến càng nhiều thì càng chứng minh người ở chung quanh Hàn Đông cũng càng nhiều. 

 Vừa mới đến huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông và Kiều San San liền đi lên lầu, hai người khẩn trương nhảy lên giường, cả hai rất nhanh đều trần như nhộng, trong phòng cũng truyền đến từng đợt rên rỉ, khúc nhạc sung mãn không ngừng uyển chuyển mà vang lên. 

 Một lúc lâu sau, hai người mới dừng lại, gắt gao ôm nhau, đầu để cùng một chỗ, đều cảm nhận được hơi thở của nhau. 

 - Hàn Đông, được ở cùng một chỗ với anh thật là hạnh phúc. 

 Trên mặt Kiều San San là một mảnh phấn hồng, hai mắt giống như làn sóng thu. 

 Hàn Đông nhẹ nhàng vuốt ve người Kiều San San, nói: 

 - Ở cùng một chỗ với em cũng là hạnh phúc lớn nhất của anh. 

 Lúc này, Hàn Đông thật không muốn đi làm. 

 Khó trách người xưa có câu, ôn nhu chính là mồ chôn anh hùng. Có mỹ nhân như ngọc, cho dù là ngàn dặm giang sơn, cũng vẫn có thể bỏ xuống được. 

 Tuy nhiên, cho dù Hàn Đông trong lòng rất không muốn nhưng cũng không thể không rời giường. 

 Vừa rồi mới đến Ban Tổ chức cán bộ nói chuyện xong, bây giờ vẫn còn chưa có tuyên bố ra ngoài, nếu như cứ bỏ bê công việc như vậy thì thật là không tốt. 

 Dưới sự thúc giục của Kiều San San, Hàn Đông lưu luyến đứng lên mặc quần áo, xuống lầu, lái xe tới Ủy ban nhân dân huyện. 

 Dừng xe lại, Hàn Đông chấn hưng tinh thần đi lên lầu, dọc đường đi, gặp nhân viên công tác nào cũng đều được tiếp đón một cách cung kính. 

 Lên đến lầu, Tả Nhất Sơn đang ngồi tại chỗ viết cái gì đó, thấy Hàn Đông vừa đi vào, liền đứng lên, mỉm cười nói: 

 - Chúc mừng lãnh đạo. 

 Hàn Đông mỉm cười gật đầu nói: 

 - Về sau nhiệm vụ công tác sẽ nặng nề hơn, cậu phải chuẩn bị sẵn tư tưởng a. 

 Tả Nhất Sơn cung kính nói: 

 - Đi theo lãnh đạo, tôi rất có lòng tin. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Tốt lắn, cậu không cần phải vuốt mông ngựa, lát nữa nếu có người ở dưới cục gọi điện tới thì cứ nói là tôi rất bận. 

 Tả Nhất Sơn gật đầu nói: 

 - Vâng. 

 Trong lòng anh ta cũng đang rất kích động, Hàn Đông không ngờ lập tức đã được thăng lên làm Chủ tịch huyện, như vậy thì thân phận của mình cũng giống như nước lên thì thuyền lên, được coi như là nhân vật số một ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. về sau càng phải cẩn thận mà làm tốt công tác, nhất định phải theo sát Chủ tịch Hàn, tương lai thăng tiến sẽ là chuyện rất dễ dàng. 

 Hàn Đông vừa ngồi xuống uống được một ngụm trà, Thẩm Tòng Phi đã liền qua đây, trên mặt tràn đầy vui mừng, nói: 

 - Chủ tịch Hàn, quyết sách của Thành ủy thật là anh minh, về sau có Chủ tịch Hàn dẫn dắt chúng tôi, tin tưởng các hạng mục công tác của huyện Phú Nghĩa sẽ bước lên một bậc thang mới. 

 Hàn Đông mời ông ta ngồi xuống, hai người hít một điếu thuốc, sau đó, Hàn Đông nói: 

 - Tôi đối với tin này cũng khá kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Thành ủy lại sắp xếp như vậy, tôi cũng không có chuẩn bị trước tâm lý. 

 Thẩm Tòng Phi nói: 

 - Dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch Hàn, mọi người sẽ càng nghiêm túc hơn. 

 Trong lòng ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng là Thành ủy lại sắp xếp như vậy, thật sự là có chút ngoài dự đoán của mọi người. 

 Hàn Đông từ cấp trưởng phòng, Cục trưởng cục thống kê, đi đến cấp Cục, Phó chủ nhiện ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang, rồi một bước nhảy vọt lên đến Phó Chủ tịch thường trực huyện, rồi hiện tại lên đến Chủ tịch huyện. Không đến một năm mà lại có thể liên tục nhảy ba bước lớn như vậy, tiến độ thăng quan quả thực là kinh người a. 

 - Chủ tịch Hàn, Ngài chính là Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất từ trước tới nay ở Vinh Châu chúng ta. 

 Thẩm Tòng Phi cảm thán nói. 

 Hàn Đông nói: 

 - Tạm thời vẫn chỉ là Quyền Chủ tịch huyện. 

 Thẩm Tòng Phi khẽ mỉm cười nói: 

 - Đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. 

 Lúc này, Tả Nhất Sơn gõ cửa đi vào nói: 

 - Chủ tịch Hàn, Trợ lý Trương đến đây. 

 Trợ lý Trương trong miệng anh ta chính là trợ lý Chủ tịch huyện Trương Trường Hà. 

 Hàn Đông gật đầu nói: 

 - Mời anh ấy vào đi. 

 Trương Trường Hà tiến vào, nói: 

 - Chủ tịch Hàn, chúc mừng a. 

 Sau đó lại nói với Thẩm Tòng Phi: 

 - Chủ tịch Thẩm cũng ở đây a. 

 Thẩm Tòng Phi ha hả cười, nói: 

 - Tôi cũng giống như anh, đến để chuẩn bị uống rượu. 

 Ông ta biết quan hệ giữa Hàn Đông và Trương Trường Hà cũng không tầm thường, bởi vậy nói chuyên cũng khá tùy ý. 

 Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói: 

 - Ừ, cứ như vậy đi. Buổi tối chúng ta khiêm tốn một chút, tìm một quán yên tĩnh ăn cơm. 

 Thẩm Tòng Phi nói: 

 - Chuyện này cứ theo Chủ tịch Hàn định đoạt đi. 

 Hàn Đông gật đầu, lại nói chuyện thêm một lúc nữa. Đến khi Thẩm Tòng Phi và Trương Trường Hà ra về, Hàn Đông mới gọi điện cho Chu Chính, bảo anh ta tìm một chỗ yên tĩnh để mình mời khách. 

 - Ha ha, lãnh đạo chuẩn bị mời mấy vị khách? 

 Chu Chính cười ha hả nói. 

 Hôm Chủ nhật biết được Hàn Đông và Phó Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc có quan hệ không tầm thường, mà hiện tại Hàn Đông lại còn ngồi lên ngai vàng Chủ tịch huyện, điều này khiến cho trong lòng Chu Chính không khỉ cảm thán là có người làm quan thật dễ a, đồng thời cũng quyết định quyết tâm đi theo Hàn Đông lăn lộn. 

 Hàn Đông cũng nói: 

 - Cứ đặt một bàn đi. 

 Hắn đã tính qua, tối nay, chủ yếu chỉ mời vài nhân vật quan trọng ở huyện ăn cơm mà thôi, còn về phần đám người Chu Chính, Xa Tĩnh Chương, Trần Dân Tuyển, thì qua hai ngày nữa hãy nói. 

 Hắn chuẩn bị thông qua cơ hội lần này, giao lưu thêm một chút với Thẩm Tòng Phi và Vương Hòa Bình, đến lúc công tác cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn. 

 Đợi cho Chu Chính sắp xếp chỗ xong, Hàn Đông mới gọi điện cho Vương Hòa Bình, Hùng Chính Lâm nói qua địa điểm, bọn họ đều vui vẻ đáp ứng. 

 Hiện tại, Hoàng Văn Vận đã rời khỏi huyện Phú Nghĩa, mà Phương Trung thì lại thuận lợi tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy. Bây giờ những lực lượng ở huyện lại tiến hành thêm một lần tẩy bài nữa. 

 Trước đây, quan hệ giữa Hàn Đông và Hùng Chính Lâm cũng không tồi, mà Hùng Chính Lâm là người được Hoàng Văn Vận tin tưởng, tự nhiên sẽ không dễ dàng được Phương Trung tín nhiệm. 

 Bởi vậy, chuyện anh ta mới dựa vào phía bên của Hàn Đông, cũng là chuyện hợp lẽ thường. 

 Cho nên, buổi chiều khi Hàn Đông gọi điện tới, Hùng Chính Lâm liền cười đáp ứng yêu cầu của Hàn Đông, mà kỳ thật cũng chính là biểu đạt ý nguyện của anh ta, Hàn Đông tự nhiên là giơ tay tỏ vẻ đồng ý. 

 Mặc dù Hàn Đông biết, việc mình mời mấy người này ăn cơm, tuy rằng rất khiêm tốn, nhưng tin tức khẳng định rất nhanh cũng sẽ bị lộ ra ngoài. 

 Nhưng chuyện này đối với Hàn Đông cũng không quan trọng, hơn nữa, vì vậy còn có thể khiến cho Phương Trung biết được lực lượng mình đang nắm giữ, miễn cho ông ta sau khi lên làm Bí thư huyện ủy mà lại bắt đầu kiêu. 

 Tuy Hàn Đông không có bảo Chu Chính tối đến ăn cơm nhưng Chu Chính tuyệt không để ở trong lòng. Hàn Đông nếu như đã để cho anh ta sắp xếp thì chắc hẳn là đối với anh ta vô cùng tín nhiệm. 

 Đến tối, Hàn Đông dẫn theo Kiều San San, Thẩm Tòng Phi, Vương Hòa Bình, Hùng Chính Lâm, và Trương Trường Hà cùng nhau đến Phong Lâm Nhã Các ăn cơm. 

 Hàn Đông tất nhiên là ngồi xuống vị trí ở trên, mọi người đều theo thứ tự ngồi xuống bên người hắn. 

 Nơi này ngoại trừ Trương Trường Hà, tất cả đều là Ủy viên thường vụ , là những người có quyền lực nhất ở huyện Phú Nghĩa. 

 Mấy người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện. Tuy rằng, trên có bản chỉ là tán gẫu một số chuyện trong cuộc sống mà thôi nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, những người tối nay ngồi ở đây, từ nay về sau đếu được coi như là huynh đệ trong cùng một chiến hào.  

 - Chủ tịch Hàn, tôi kính Ngài một ly. 

 Hùng Chính Lâm nâng chén nói. 

 Anh ta là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy, lại không cùng một chiến tuyến với Bí thư huyện ủy, công tác về sau khẳng định là càng phải tận sức, do vậy tâm tình của anh ta có chút trầm trọng. 

 Thứ hai, ngày hai mươi mốt tháng chín. 

 Chín rưỡi sáng, ở lễ đường của Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa diễn ra đại hội cán bộ toàn huyện. 

 Từ lãnh đaọ của bốn bộ máy trong huyện đến người phụ trách các đơn vị, các xã, Bí thư thị trấn, Chủ tịch xã, thị trấn, vân vân, người tham gia hội nghị nhiều như nước. 

 Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Thành ủy Dương Lâm Sâm cùng với Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban tổ chức cán bộ Chu Khải Kiệt cũng đến đại hội. 

 Trong cuộc họp, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Chu Khải Kiệt tuyên bố quyết định điều chỉnh nhân sự ở huyện Phú Nghĩa. 

 Bổ nhiệm đồng chí Phương Trung làm Bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa. 

 Bổ nhiệm đồng chí Hàn Đông làm Phó bí thư huyện ủy, chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân Huyện. 

 Đồng thời, bổ nhiệm Chân Duy Chương làm Ủy viên thường vụ huyện ủy huyện Phú Nghĩa. 

 Căn cứ vào ý kiến của Thành ủy, sẽ để cho Thẩm Tòng Phi đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân huyện, Chân Duy Chương đảm nhiệm Phó Chủ tịch huyện. 

 Hai người mới được bổ nhiệm này, còn cần có sự thông qua của Hội đồng nhân dân huyện, tuy nhiên, cũng chỉ là hình thức mà thôi. 

 Trong cuộc họp, ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Dương Lâm Sâm biểu hiện nói chuyện vô cùng nhiệt tình, hy vọng huyện phú nghĩa dưới sự lãnh đạo của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố sẽ đoàn kết một lòng, toàn lực ứng phó, cố gắng thúc đẩy cải cách huyện Phú Nghĩa, mở ra sự nghiệp tiến bộ toàn diện, đạt được thắng lợi lớn hơn nữa. 

 Sau đó, Bí thư huyện ủy mới nhậm chức Phương Trung cũng phát biểu ngắn gọn, bày tỏ nhất định sẽ làm tốt công tác theo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sắp xếp bố trí. 

 Hàn Đông cũng phát biểu vô cùng ngắn gọn, diễn đạt hai tầng ý nghĩa, thứ nhất là cảm ơn Thành ủy, Ủy ban nhân dân Thành phố đã tín nhiệm, hai là bày tỏ sẽ dốc hết toàn lực làm tốt công tác của mình. 

 Sau đó, Dương Lâm Sâm và Chu Khải Kiệt lần lượt quay về Vinh Châu. 

 Buổi chiều, Hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa tổ chức hội nghị thường vụ, hội nghị do Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Đào Chân Vinh chủ trì. 

 Hội nghị tiếp nhận đề nghị từ đi chức vụ Chủ tịch huyện của Phương Trung, quyết định chấp nhận Hàn Đông đảm nhiệm Quyền chủ tịch huyện Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa, tuyển cử Mịch Duy Chương làm Phó Chủ tịch huyện. 

 Hội nghị quyết định, ngày hai mươi hai tháng mười mở hội nghị Hội đồng nhân dân lần thứ mười ba. 

 Hàn Đông hiểu được, ở hội nghị Hội đồng nhân dân tháng sau, có hai đề tài cần thảo luận, thứ nhất là tuyển cử Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện, thứ hai là chuyện một quyền Chủ tịch huyện như hắn được chuyển sang chính thức. 

 Nguyên bản, Hoàng Văn Vận là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện, ông ta vừa đi, vị trí này liền để trống. 

 Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện ở huyện cũng khá quan trọng, phỏng chừng là Phương Trung cũng sẽ dốc toàn lực đi tranh thủ. 

 Đương nhiên, nhìn bộ dáng của Đào Chân Vinh thì phỏng chừng là cũng có dã tâm này. Dù sao Chủ tịch Hội đồng nhân dân cũng là cấp cục trưởng. 

 Lúc này, Hoàng Duy Chương đang phát biểu cảm nghĩ sau khi trúng cử. 

 Ngồi ở trên đài, trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ: 

 - Tốt nhất là đừng để cho Phương Trung lên làm Chủ nhiệm, bằng không, về sau sẽ có chút phiền phức. 

 Lúc Hàn Đông nhìn về phía Đào Chân Vinh, ánh mắt anh ta cũng vừa lúc nhìn qua đây, Hàn Đông liền khẽ cười một chút. 

 Mà Đào Chân Vinh cũng gật đầu, trên mặt tươi cười hiền lành. 

 Phương Trung ngồi ở một bên, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức cảnh giác, tiểu tử Hàn Đông này khẳng định sẽ không để cho mình được dễ dàng ngồi lên chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân, xem ra bản thân mình phải tăng cường cố gắng mới được. 

 Tuy rằng chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân trên danh nghĩa là do đại biểu Hội đồng nhân dân huyện tuyển cử, nhưng mà tuyển ai thì nhất định phải do Thành ủy đồng ý mới được. 

 Mà Phương Trung cũng biết, trong Thành ủy, Hàn Đông được Bí thư Thành ủy và một số người ủng hộ, nếu như có ý định quấy rối trong chuyện này, thì không chừng mình thật không có khả năng làm được chức vị này. 

 - Tiểu tử này thật khó đối phó. 

 Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Đông, Phương Trung thầm nghĩ trong lòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net