Nguoi Hoa Thu 14-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
những nhãn quan tốt hơn của loài người và những thính giác có thể phát hiện ra âm thanh của một chú chuột đang thở phì phò ở cách xa một chiều dài bằng cỡ sân bóng đá.

Tụi  nó sử dụng để tôi mở các cánh cửa.

Marco chỉ vừa nói xong, tôi đã xoay lại nơi nó chỉ dẫn, húc cái khuôn mặt xương xẩu khổng lồ của tôi vào và cánh cửa liền vỡ tung ra thành từng mảnh.

Rắắắccc! Rầầầmmm!

Cassie nói.

Marco nói.

Cassie đáp và rồi nhỏ kêu lên

Rrrrắắắccc!

Tobias kêu khổ.

Cassie nói.

tôi nói.

Marco làu bàu.

Tôi reo lên.

Tobias nói rồi vọt lên theo lối cầu thang lớn. Tôi chạy lung tung trong căn phòng khách rộng thênh thang. Tôi cứ thế lao đại đi. Tôi đã cố không làm gãy đổ quá nhiều đồ đạc, nhưng tôi lại quá cồng kềnh đã vậy còn gần như mù nữa chứ. Vì vậy, trên đường đi của tôi vẫn nhộn nhạo tiếng gỗ gẫy răng rắc, tiếng kính và bình sứ vỡ toang.

Tobias nói lớn.

Và rồi... không vang lớn như trước nhưng vẫn khá lớn...

PẰNG! PẰNG!

Tôi cố trở mình lại, quay về phía cầu thang nhưng Marco hét lên.

Tobias hét với xuống từ trên lầu.

Tôi xoay mình, hất văng luôn một chiếc ghế tràng kỷ.

Tôi lại xoay và phá sập tiếp một cái bàn cà-phê. Rồi tôi phóng tới. Tôi không thể nhận ra sự khác biệt giữa người với rất nhiều ngọn đèn đứng và tủ sách. Một màn sương che phủ đôi mắt tôi. Nhưng tôi đã ngửi thấy hơi người.

Tôi gầm đầu xuống và húc tới.

PẰNG! PẰNG!

Những viên đạn súng lục găm vào nhưng không thể xuyên qua lớp da ngoài của tôi.

BỤP! BỤP! BỤP!

Tôi đã bị trúng đạn. Tôi lảo đảo. Tôi cảm thấy viên đạn súng ngắn găm vào vai phải của tôi. Một viên thứ hai cắm vào xương mặt tôi.

Tôi húc vào gã cầm súng. Tôi đã nổi điên. Tôi hạ cái sừng xuống rồi hất đầu lên. Hắn bay vèo qua vai tôi ra phía sau.

"Ááááááá!"

Gã còn lại vọt sang bên. Tôi đoán hắn đang cuống quýt nạp lại súng. Tôi lạng người quét qua hắn, hất hắn văng vào tường. Rồi tôi ra khỏi phòng, quay lại hành lang, húc đổ lung tung suốt dọc đường trở lại chỗ cầu thang.

Tôi đang chảy máu. Và thân bên phải tôi đang yếu đi nhiều. Cẳng trước bên phải của tôi di chuyển chậm chạp hơn. Viên đạn trong mặt tôi có lẽ đã văng ra. Tôi thấy đau ở đó nhưng  không đến mức đau đớn như ở một bên vai...

Tôi đến cầu thang và cố lao thẳng lên trên. Nhưng tê giác không hề được cấu tạo để leo cầu thang. Các cẳng chân của tôi không thể nhấc qua các bậc. Sức nặng và đà lao của tôi lại quá lớn. Các bậc thang bằng gỗ vỡ nát ra.

PẰNG! PẰNG!

Một con chim bị kẹt trong nhà, lại bị hai gã có súng rượt bắn. Phải chăng tôi đang kết án tử cho Tobias?

Tôi bắt đầu hoàn hình cấp tập. Nhưng trong khi ngôn ngữ ý nghĩ của tôi vẫn còn hoạt động, tôi chợt nhớ ra một chuyện...

Tôi gọi to.

tôi hỏi.

Ax đáp. Giọng ảnh nghe đờ đẫn quá.

ngôn ngữ ý nghĩ của tôi chợt tịt ngắt khi tôi trở nên gần với người hơn là tê giác.

Ax cũng rơi vào im lặng.

Tôi đang thu nhỏ lại. Lớp da như áo giáp của tôi trở thành làn da mịn màng của người. Khuôn mặt tôi đã dẹt lại và thanh hơn, chân tôi đã bước được lên thang. Tôi vẫn nghe tiếng súng ở trên lầu. Và điều đáng rầu là tôi lại thấy mừng. Khi nào mà họ còn bắn thì có nghĩa là Tobias vẫn chưa chết...

Marco và Cassie đang hoàn hình, cao chừng một mét, với những cái mỏ đang thu lại và làn da đang hiện dần lên.

Chỉ một cử động sai, Tobias sẽ tiêu. Ax hoàn hình trước mặt những người vốn có thể là những tên Mượn xác, điều này không đến nỗi quá nghiêm trọng. Còn Rachel... không biết Rachel có còn đủ tỉnh táo và đủ khả năng để biến hình nữa hay không. Thậm chí không biết nhỏ còn sống hay đã chết nữa. Và giờ thì ba đứa tôi lại đang cực kỳ yếu đuối, thảm hại, vô phương tự vệ.

"Chới luân đi!" tôi thốt lên bằng những từ trệu trạo phát ra từ cái miệng người còn chưa hoàn chỉnh của mình. "Khôn coòn thầy gian nữa đau."

Tôi bắt đầu leo lên thang, loạng choạng trên đôi chân đang tiếp tục biến đổi. Các khớp vẫn chưa chuẩn. Các ngón chân vẫn chưa ra ngón chân, và vẫn cứng còng. Nhưng thời gian đang cạn. Tôi lết lên các bậc thang, hy vọng... một cách tuyệt vọng rằng tôi đã không làm chết các bạn của mình.

CHƯƠNG 13

Tôi đã trở lại thành người khi lên đến đỉnh cầu thang. Nhưng người chả phải là dạng biến hình hay ho gì khi bạn phải tính chuyện đối phó với những gã đàn ông có súng.

Trong khi chạy, tôi kinh hoàng nhận ra có vật gì đó nổi lên từ lớp thịt ở bả vai tôi. Nó to bằng cỡ đầu ngón tay tôi, nhẵn thín và có màu bùn. Đó chính là viên đạn đã găm vào vai tôi. May sao nó rốt cuộc đã ra ngoài cơ thể tôi khi tôi thu nhỏ lại.

Viên đạn rơi xuống thảm.

Một con diều hâu bay qua đầu tôi, cạ cả cánh vào tường. Một cái lông rụng ra rơi nhẹ xuống.

Tobias phàn nàn.

"Mấy gã đó còn rượt theo bồ chứ?"

"Giờ phải làm sao đây?" Marco hỏi.

Xém nữa tôi đã đấm cho nó một cú. Nếu thêm một đứa nào lại hỏi tôi phải làm gì nữa thì...

"Biến hình tiếp đi. Chọn con nào chiến đấu được đấy. Tobias, bồ tìm cách liên lạc với Rachel và Ax bằng ý nghĩ đi. Nếu tìm được Rachel hãy bảo nhỏ hoàn hình ngay lập tức, không cãi cọ gì cả. Nếu bồ tìm ra Ax, hãy bảo ảnh..."

Tobias ngắt lời.

"Cái con chim quỷ đó đâu mất rồi?"

"Tôi không thể hiểu nổi tại sao mình lại phải rượt theo con chim đó, đục lỗ lung tung khắp cả tường lẫn trần nhà."

"Để không bị mất việc chứ còn gì nữa. Chỉ đơn giản vậy thôi."

Lúc họ bỏ đi thì tôi đã ở trong lốt cọp. Tê giác rất tuyệt khi bạn cần húc đổ mọi thứ. Nhưng tôi lại muốn có mắt, có tai, có phản xạ kèm theo sức mạnh của mình. Và chưa có con vật nào tôi từng biến hình lại gây được nhiều tổn thất như cọp.

Cassie đã biến thành sói, Marco biến thành dã nhân. Trong chiến đấu, đó là những mẫu biến hình chuẩn của tụi tôi.

tôi hét lớn, ngay khi lấy lại khả năng trao đổi bằng ý nghĩ. Quay sang Marco và Cassie tôi nói.

Bằng những ngón tay gần giống như của người, Marco mở cánh cửa, rồi tụi tôi bắt đầu chạy. Chạy hết hành lang, rồi băng qua cái phòng ngủ to không kém một cái sân bóng rổ, tụi tôi lao tiếp đến lối vào, nơi có hai gã trông dữ dằn đang bồng súng đứng canh.

Tôi có thể vượt qua mười mét trong vòng hai giây đồng hồ.

Cũng trong hai giây đó, cái gã cầm súng máy kia có thể lia mười tràng đạn. Hắn có thể dễ dàng giết chết tôi. Nếu hắn thất bại thì sức mạnh cú nhảy của tôi và mong muốn tự vệ tuyệt vọng của tôi sẽ là một bảo đảm chắc chắn cho cái chết của hắn.

Đã đến lúc phải đánh cược.

tôi truyền ý nghĩ đến hai người canh cửa.

Họ sững sờ nhìn tôi. Họ đã nghe thấy tôi nói trong đầu họ. Nhưng họ lại chưa bao giờ hình dung ra việc nói chuyện với cọp.

Hơn nữa, họ cũng không hề chờ đợi phải đối mặt với nguyên một vườn bách thú nho nhỏ đang nổi cơn thịnh nộ thế này.

Tôi nhấc một cái cẳng đầy móng vuốt lên. Bàn chân cọp xòe ra to cỡ cái chảo chiên. Tôi xòe rộng những cái vuốt dữ tợn.

"Không thể tin nổi, một con cọp đang nói chuyện với tao. Nhưng nó nói cũng có lý đấy." Gã cầm súng máy nói.

"Tiền mình được trả đâu có đủ để hứng chịu những rủi ro đó," tay chiến hữu của hắn nhất trí. "Tụi tôi bỏ vũ khí xuống và đi đây. Đồng ý không, ông cọp?"

Cassie tập trung những giác quan sắc bén của nhỏ vào hai gã đàn ông. Nếu họ tính giở trò gì thì nhỏ sẽ nhận biết trước cả khi họ kịp ra tay nữa đó...

Marco vung đôi tay dã nhân khổng lồ, chuẩn bị đập cho cánh cửa sập xuống dưới sức mạnh hủy diệt của nó.

Nó mở cửa ra, tôi nhảy tọt vào trong.

CHƯƠNG 14

Tôi nhảy tọt vào phòng. Căn phòng tuy tối đen nhưng cặp mắt cọp của tôi vẫn nhìn xuyên qua bóng tối một cách dễ dàng, tựa như nó được rọi sáng bởi những ánh đèn sân vận động vậy.

Như cả một bầu trời trên đầu tôi. Phần lớn là màu xanh lục, với những chớp sáng sống động. Những ngọn cây ngả nghiêng mọc lên từ nền nhà tựa như bằng đất cát dưới chân tôi. Và ở giữa phòng, cách tôi khoảng năm mét, là một cái vũng cạn chứa một chất lỏng có màu sắc và độ đậm đặc của chì lỏng.

Cạnh vũng có hai cái chuồng. Ax nằm trong một cái. Ảnh đang ở trạng thái nửa vời giữa con diều mướp phương Bắc và cơ thể Andalite của chính ảnh. Ảnh đang đông cứng, bất động. Thậm chí không hề thở giống như một bức tượng rùng rợn lông màu xám, cái đuôi bọ cạp và khuôn mặt không có miệng.

Trong chuồng bên kia là Rachel, vẫn trong lốt đại bàng đầu bạc.

Cặp mắt cọp của tôi rất tinh tường. Đôi tai cọp của tôi cũng cực thính nhưng tôi không nghe thấy tiếng tim Rachel đập. Tôi cũng không thấy một nhịp thở nào của nhỏ dù là rất yếu ớt.

Thôi rồi! Cả hai đã chết cả rồi. Tôi đã đến quá trễ rồi!

Trong phòng còn có một người đàn ông nữa. Tôi nhận ra khuôn mặt ông ta. Joe Bob Fenestre, người giàu có thứ hai trên Trái Đất. Ông chủ của Mạng Truy Cập Hoa Kỳ.

Tôi nhận ra cả cái vật ông ta nắm trong tay: Một khẩu tia Nghiệt của bọn Yeerk. Ông ta không chĩa nó về phía tôi, mà chĩa về phía Ax.

Marco và Cassie đã đến đứng sau lưng tôi. Lát sau, Tobias cũng nhập bọn. Nhưng Fenestre cũng chỉ nhìn tôi chằm chặp.

Cuối cùng, hắn nói. "Vậy đó. Dù sao cũng không phải là Yeerk. Ta sắp bị hủy diệt bởi bọn Andalite. Tốt thôi, ta nghĩ điều này chút ra còn có chút vinh dự."

tôi gay gắt nói.

Hắn nhún vai. "Các người có thể mang chúng đi. Ta không bận tâm chuyện đó đâu. Giết bọn Andalite không còn là mục đích của đời ta nữa."

tôi nói.

Hắn cau mày. "Nói nhảm. Ngươi không nhận ra những sinh tượng sao? Chúng chỉ đơn giản là bị đóng băng thời gian. Ta cứ tưởng dân Andalite các ngươi tiến bộ về mặt công nghệ lắm mà."

Tim tôi đập mạnh. Sinh tượng ư? Đó là cái quỷ gì vậy?

tôi nói.

"Nếu không thì sao?" hắn cười nhạo. "Các người sẽ giết ta chứ gì? Trước sau gì các người cũng sẽ giết ta thôi mà."

Tôi thở dốc. Bộ óc tôi điên cuồng tăng tốc. Gã này đang tính giở trò gì đây? Tôi phải làm sao để thắng hắn đây?

"Ta là một dân Yeerk," hắn nói. "Một kẻ Mượn xác. Mặc dù vậy, ta và vật chủ của ta rất tâm đầu ý hợp với nhau. Ta đã làm cho hắn trở nên giàu có. Ta đã viết ra phần mềm Web browser nổi tiếng của hắn. Hai ta đã hợp tác với nhau suốt bao năm qua."

tôi nói.

Hắn bật cười. "Đúng thế," hắn kéo lê giọng. "Chúng ta thường không hợp tác." Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, tinh ma. "Ai gửi các ngươi tới đây săn lùng ta? Các ngươi có thỏa thuận gì với anh của ta không?"

"Các ngươi rõ ràng là dân Andalite," hắn kiên nhẫn nói. "Không một thứ dân nào khác sở hữu cái công nghệ biến hình kỳ diệu đó. Nhưng ta vẫn tự hỏi, tại sao dân Andalite lại vượt qua bấy nhiêu nguy hiểm để giết ta? Tại sao lại là ta trong khi còn bao nhiêu quân Yeerk khác?"

Tôi hoàn toàn rối bời. Tôi do dự.

Marco gửi riêng cho tôi một thông điệp bằng ý nghĩ.

Cassie nói.

Tôi nhích lên một chút. Tôi có nên liều một phen không nhỉ? Tôi có nên nói cho hắn biết một vài sự thật không?

Hắn gật đầu. "Phải, nhưng tại sao lại là...?" Khuôn mặt hắn chợt sáng lên. "Dĩ nhiên rồi! Các ngươi đang tìm kiếm những đồng minh! Các ngươi không biết chắc lắm, đúng không nào? Các ngươi nghĩ có thể toàn bộ việc ấy là thật, và loài người đang hình thành một tổ chức kháng chiến, chống lại cuộc xâm lăng của dân Yeerk lên hành tinh họ! Các ngươi đến đây để xem ta có ở phía các ngươi không chứ gì?"

Rồi hắn cười phá lên một cách bệnh hoạn.

"Andalite, ta sẽ nói cho các ngươi biết ta là ai."

Tôi im lặng chờ hắn nói tiếp.

"Mã danh Yeerk của ta là Esplin-chín-bốn-sáu kép. Hãy lưu ý từ 'kép'. Các ngươi có biết ý nghĩa của nó là gì không?"

"Mã danh có chữ 'kép' ám chỉ ta là kẻ sinh đôi. Hai anh em Yeerk đã ra đời từ cùng một chiếc kén. Gã anh sinh đôi của ta đã nhận được mọi điều tốt đẹp, những vật chủ tốt nhất, vị trí cao, quyền lực, vinh quang. Còn ta, ta chẳng nắm được gì cả...

Hắn xiết chặt bàn tay lại khi thốt lên từ 'nắm'.

"Là anh em với nhau, thường chia sẻ với nhau. Anh em sinh đôi còn là đồng minh của nhau nữa. Nhưng anh em ta không nằm trong số đó. Anh của ta là một kẻ cuồng say quyền lực. Hắn không chừa cho ta chút gì cả. Hắn phân cho ta một vật chủ nghèo túng, không có vai vế gì. Tay Joe Bob Fenestre đó là một lập trình viên cấp thấp của một công ty điện thoại. Dĩ nhiên ta không hài lòng với điều đó. Ta muốn phải được hơn thế. Và nếu ta không thể đạt được nó với tư cách Yeerk thì ta phải đạt nó với tư cách người. Ta rốt cuộc đã thu xếp được một liên minh với vật chủ của ta. Hai ta là những kẻ có chung thân phận. Hai kẻ bị thiệt thòi nấp sau những kẻ thành đạt hơn. Ta sử dụng kiến thức công nghệ của dân Yeerk để làm giàu cho Fenestre. Và trong quá trình đó ta đã lập ra Mạng Truy Cập Hoa Kỳ, biến ta thành nguồn thông tin lớn nhất về loài người. Ta biết những bí mật mà anh ta có mơ cũng không thể nào đoán ra được."

"Ngươi cũng biết các thuật ngữ máy tính của loài người nhiều ghê nhỉ", hắn nhận xét.

Tôi nghẹn giọng. Tôi đã sơ hở. Tôi đã nói hệt như 'người'. Phải chữa cháy thôi.

Hắn có vẻ hài lòng với cách giải thích này. "Ta đã trở thành một tài sản vô giá phục vụ cho cuộc xâm lăng. Tự ta đã biến thành một tên người hùng mạnh với một khối lượng thông tin khổng lồ. Nhưng dĩ nhiên anh của ta không thể dung nạp điều đó. Hắn tuyên bố ta là một tên phản bội. Hắn cắt nguồn cung cấp Kandrona của ta. Vì cái tội ta đã trở nên vĩ đại chẳng kém gì hắn, hắn cảm thấy phải thủ tiêu ta."

Cặp mắt của Joe Bob Fenestre xoáy vào tôi. Tôi cảm thấy ớn lạnh. Ngay lúc đó, tôi đã biết người anh sinh đôi của tên Yeerk này là ai rồi...

Cassie thì thào. Cả Cassie cũng đã đoán ra...

"Đúng vậy, chỉ có một cặp sinh đôi vĩ đại duy nhất," Fenestre cay cú nói. "Và chỉ có một kẻ trong hai ta trở thành Visser Ba hùng mạnh."

Lần đầu tiên, tụi tôi hạnh ngộ Visser Ba là vào những giây phút hấp hối cuối cùng của ông hoàng Elfangor: một Visser Ba kênh kiệu và đang tay giết hại ông hoàng Elfangor không còn chút sức lực nào. Từ sau lần đó, tụi tôi đã chiến đấu chống lại hắn nhiều lần rồi. Hắn là tên Yeerk duy nhất trong vũ trụ chiếm hữu được cơ thể của một người Andalite, từ rất lâu rồi, trong cuộc chiến ở thế giới người Taxxon. Do vật chủ của hắn là một người Andalite nên hắn cũng có khả năng biến hình như họ. Hắn là tên Yeerk duy nhất có khả năng biến hình. Đến giờ tôi mới hiểu tại sao em hắn, tên Yeerk đang ngụ trong đầu của nhà tỷ phú J.B Fenestre lại ra lệnh cho người của hắn bắn xối xả vào bất cứ con vật nào tụi hắn nhìn thấy. Biết đâu, một trong số những con vật ấy là Visser Ba biến hình thì sao.

CHƯƠNG 15

"Các ngươi im lặng chứng tỏ các ngươi đã biết anh ta," Fenestre nói.

tôi nói một cách giản dị.

"Thế mà các ngươi còn sống sót. Không có nhiều kẻ nói được như vậy đâu. Xin chúc mừng."

Fenestre gật đầu."Khá lắm! Khá lắm. Vậy là các ngươi cũng nhận biết một vũng Yeerk khi trông thấy nó. Và các ngươi cũng biết cả về nguồn Kandrona." Hắn nhún vai. "Ta đã tìm cách để sống được mà không cần có nguồn Kandrona. Điều đó không quan trọng, điều quan trọng là giờ đây... các ngươi tính sao?"

Cassie thì thào.

Tôi gật gật cái đầu cọp.

"Không đời nào, như vậy quá ồn ào. Một tên người ngu ngốc nào đó có máy camera có thể thu lại cảnh tượng đó lắm chứ."

Fenestre nở một nụ cười lạnh ngắt.

"Thông minh lắm, dân Andalite các ngươi rất thông minh. Cũng giống như những máy tính và những con tàu Mái Vòm tráng lệ của các ngươi vậy. Nhưng chúng ta đã bành trướng hết từ hành tinh này đến hành tinh khác và các ngươi thì đang liên tiếp bị đẩy lui. Thế mà sự ngạo mạn của các ngươi vẫn thật khó tin và các ngươi vẫn không bao giờ chịu dừng lại để suy nghĩ rằng, xét cho cùng, có thể các ngươi cũng không được thông minh lắm đâu."

Marco nhận xét.

Tôi quay sang Fenestre. Tôi để cho lời đe dọa treo lơ lửng trên không.

Fenestre soi mói nhìn tôi một lúc lâu. "Thì chắc là ta phải tùy thuộc vào cái vinh dự Andalite trao cho ta chứ gì," hắn nói bằng giọng nhạo báng. "Thôi được. Anh của ta đã không giết ta vì ta có những thông tin mà hắn cần và rất thèm thuồng. Hắn không muốn ta chết, hắn chỉ muốn giam ta trong căn phòng tra tấn của hắn trên chiếc Lưỡi Rìu thôi. Các ngươi cũng biết rồi đấy, ta đã tìm ra cách tồn tại mà không cần đến nguồn Kandrona. Và Visser Ba sẽ trả bất cứ giá nào để biết được cách đó.>

Fenestre hạ khẩu Tia Nghiệt đang chĩa vào Ax xuống. "Có một cách để xử lý và tinh lọc tia Kandrona từ một nguồn khác. Nó có thể tạo thành một sản phẩm ăn được. Nói nôm na đó là một thực phẩm mà ta dùng cái miệng người để ăn và tiêu hóa."

Tôi cảm thấy rợn người. Nếu đó là sự thật thì sẽ không còn cách nào ngăn chặn được bọn Yeerk. Việc phụ thuộc vào vũng Yeerk và tia Kandrona vốn là một trong những điểm yếu lớn nhất của chúng.

tôi gằn giọng.

Lần này, nụ cười lạnh ngắt còn trở nên băng giá hơn nữa trên gương mặt tên Yeerk. "Ồ, có lẽ là không đâu. Đó là một quá trình rất dài và công phu. Nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề chính là nguyên vật liệu. Nguyên vật liệu ở đây là các anh em Yeerk của ta. Cứ ba ngày một lần, ta phải hủy diệt, gia công và tiêu thụ một gã Yeerk. Ta đã trở thành một kẻ ăn thịt đồng loại."

Marco thốt lên.

"Anh trai ta sẽ sử dụng công nghệ này cho bản thân hắn. Nhưng, các ngươi cũng thừa biết, nó sẽ chẳng bao giờ được ứng dụng rộng rãi trong Đế chế Yeerk."

tôi nói mà cảm thấy muốn lộn mửa.

Hắn nhún vai. "Các ngươi nghĩ cái diễn đàn Yeerk ngu ngốc ấy dùng để làm gì? Cái diễn đàn ngu ngốc pha trộn giữa thực và ảo mà các ngươi đã biết rồi đó? Ta kiểm soát Mạng Truy Cập Hoa Kỳ. Ta biết rõ danh tính thực của từng cái tên trên mạng. Mục chat luôn có đủ loại người tham gia: Có những người là dân Mượn xác đang tìm cách đánh lạc hướng sự nghi ngờ của loài người; có những người đã phát hiện ra cuộc xâm lăng nho nhỏ của chúng ta và đang tìm cách tập hợp để chống lại chúng ta; và tất nhiên có cả ta trong đó. Ta lựa ra những tên Mượn xác. Ta lựa những tên người nào nghĩ rằng mình đã phát hiện những thành viên trong gia đình mình đã là nô lệ của dân Yeerk. Ta theo dõi những tay tỏ vẻ là chiến sĩ diệt Yeerk hăng hái nhất, chúng vốn có nhiều khả năng là dân Mượn xác. Ta truy theo các tên trên mạng. Ta tìm ra những gã Yeerk. Mỗi ba ngày một lần, mười lần một tháng."

Marco thì thào.

Tôi cũng có cảm giác như Marco. Fenestre quả là một sinh vật bệnh hoạn, nhưng mặc dù xấu xa tởm lợm, hắn vẫn đang quét dọn hơn một trăm tên Yeerk mỗi năm. Cứ để hắn diệt được mống nào thì tốt mống nấy.

Nhưng Cassie chợt thốt lên.

Fenestre nhíu mày nhìn nhỏ. Hắn có vẻ ngạc nhiên. Tôi bắt gặp một thoáng nghi ngờ trong mắt hắn. Câu hỏi của Cassie không phải là một lời thì thầm. Nó là một tiếng hét giận dữ.

Tại sao bọn Andalite lại quan tâm chuyện này nhỉ? Có lẽ hắn đang tự hỏi thế.

"Làm cách nào ta lôi những tên Yeerk ra khỏi vật chủ - người ấy à?" Khuôn mặt hắn đanh lại. Đôi mắt hắn trống rỗng. "Thế các ngươi nghĩ ta lôi chúng ra bằng cách nào?"

CHƯƠNG 16

Cassie bật ra một tiếng rống và lao vào Fenestre trước cả khi tôi kịp nói lời nào. Hắn nhấc khẩu Tia Nghiệt lên. Tôi chồm lên không trung.

Tôi vồ lên Cassie, bàn tay cọp xòe ra nhưng các vuốt rụt lại. Tôi hất cái thân thể sói của nhỏ lăn lông lốc trên sàn.

Cassie hét lên.

tôi nói.

Cassie quát lớn.

Tôi hét lên trong nỗi thất vọng tràn trề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh