Nguoi Hoa Thu 14-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm thấy như Cassie vừa đấm vào mặt tôi. Đấm vào khuôn mặt thật của tôi. Tôi đã định nói gì nào? Phải chăng tôi định nói rằng cứ để sinh vật này muốn làm gì thì làm chừng nào hắn còn tiêu diệt bọn Yeerk? Phải chăng tôi định nói thế?

tôi rầu rĩ nói.

Cassie không trả lời. Nhỏ rất tài trong việc phát hiện những lời nói dối. Quá tài nữa là khác.

tôi ấp úng.

Cassie nói.

tôi hỏi Cassie.

Cassie đáp.

Tôi hỏi.

Fenestre vẫn đứng đó chờ đợi, nhìn con sói và con cọp đang xù lông đối chọi với nhau. Hắn đang cố hình dung điều gì đang xảy ra. Nhưng tôi có thể thấy từ ánh mắt của hắn rằng hắn vẫn chưa đoán ra được sự thật...

Tôi rời Cassie ra để quay lại Fenestre.

Hắn gật đầu ra vẻ bất cần.

tôi nói.

Đó là một lời đe dọa nhẹ nhàng và ngốc nghếch. Tôi nói vậy thật ra chỉ để bản thân mình thấy dễ chịu hơn thôi.

Ax và Rachel đã được thả. Sau khi Fenestre tắt cái trường sinh - tượng. Ax tiếp tục hoàn hình trở lại lốt Andalite bình thường của ảnh.

Tôi chăm chú nhìn Rachel. Nhỏ có còn thở không vậy? Còn!

Liệu còn thời gian để nhỏ kịp hoàn hình không đây?

Rachel hỏi, rọi cặp mắt đại bàng vào Fenestre.

Nhưng lúc này Rachel quá yếu ớt nên không chống cự gì nổi, vì vậy Marco đã sấn tới, nhẹ nhàng nhấc nhỏ lên trong đôi tay đồ sộ.

"Có thể chúng ta còn gặp lại nhau đấy," Fenestre ngạo mạn nói khi tụi tôi rút khỏi đó.

Tôi nín thinh, còn gì nữa đâu mà nói. Tôi đã để một con quái vật sống sót. Tôi đã để một tên giết người tiếp tục tự do.

Lúc tụi tôi ra đến cầu thang, Rachel đang trong giai đoạn hoàn hình. Ax hầu như đã trở đã trở lại là một người Andalite. Ảnh vẫn mang hai viên đạn bắn chim trong người, nhưng chúng không đủ để làm hại ảnh.

Tobias lạng lách bay trên đầu cả bọn. Tụi tôi va vấp nhảy xuống thang, chui qua lỗ bể của tòa nhà để ra ngoài khu sân được rào chắn và bảo vệ kỹ càng.

Lúc tụi tôi tới chỗ những khóm cây thì Rachel đã trở lại thành người. Cả bọn hoàn hình lại, và chẳng bao lâu sau tụi tôi đã trở thành năm đứa nhóc mệt mỏi và thận trọng, cùng với một anh chàng Andalite núp kỹ phía sau các thân cây.

Tụi tôi vẫn thấy được tòa dinh thự của gã tỉ phú Fenestre.

"Điều gì xảy ra ở đó vậy?" Rachel hỏi. "Ai đó đã phá tanh bành nơi này. Có một trận đại chiến mà mình đã bỏ lỡ hay sao vậy? Trời ơi! Thật không thể tin nổi mình lại để vuột mất cơ hội đó. Thế chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Sẽ có người kể lại cho em nghe sau," tôi đáp cụt lủn.

"Ông đó có phải là một tên Mượn xác không vậy?" Rachel vẫn thắc mắc. "Ổng là người tốt hay kẻ xấu?"

Tôi khẽ cười. Ánh mắt tôi chạm ánh mắt Cassie rồi cả hai đứa tôi cùng nhìn lảng đi chỗ khác. "Rachel à, anh thậm chí còn không biết mình là ai nữa nè."

Tôi biết, sẽ có đứa kể cho nhỏ nghe mọi chuyện, nhưng cái đứa đó chắc chắn không phải là tôi.

CHƯƠNG 17

Tôi trở về nhà, leo lên phòng của mình, mắt đăm đăm nhìn vào hư vô mất một lúc lâu. Mẹ gọi tôi xuống dùng bữa và tôi ăn qua loa cho xong chuyện.

Rồi tôi ra sân sau, ngồi lên cái đu rỉ sét mà tôi vẫn thường chơi hồi tôi lên bốn. Tôi đưa mắt dõi theo bầu trời đang tối dần. Các ngôi sao đã xuất hiện. Trời ơi, sao tôi căm ghét chúng đến thế. Cũng chính từ những ngôi sao đó mà tất cả những rắc rối của tôi đã đến...

Một lúc sau, mẹ tôi bước ra. Bà giả vờ như đang kiểm tra xem cỏ có bị thiếu nước hay không, nhưng thực ra là thăm chừng tôi.

"Con làm gì ở đây vậy? Suy tính chuyện đại sự à?"

"Đâu có. Con hóng gió chút thôi mà."

Mẹ chắp tay trước ngực và cũng nhìn lên bầu trời giống như tôi. "Đêm nay đẹp quá. Con hãy nhìn lên các ngôi sao kìa."

"Vâng."

"Con có chuyện gì buồn bực không vậy, Jake?"

"Không đâu ạ."

"Thôi được, nếu có chuyện gì buồn bực, con có thể nói với mẹ, nếu không mẹ sẽ lo đấy..."

"Con biết mà mẹ. Không có gì đâu."

Mẹ đưa tay ra dấu. "Được rồi, mẹ nghĩ điều đó sớm muộn gì cũng đến. Con đã trở thành một thiếu niên thực sự rồi còn gì. Mẹ lạc hậu quá đâu thể nào tâm sự với con được..."

Giọng mẹ không có vẻ trách móc mà chỉ có vẻ như đang đùa mà thôi.

Tôi nhoẻn cười với mẹ. "Mẹ à, chỉ toàn là mấy chuyện dấm dớ của bọn thiếu niên thôi ấy mà."

Mẹ nhún vai. "Con biết đấy, hồi mẹ bằng tuổi con, khi nào mẹ có chuyện buồn bực thì mẹ của mẹ, tức bà ngoại con, luôn bảo rằng, 'Con không biết thế nào là bất hạnh đâu, con chỉ là một đứa nhóc thôi.' Cứ y như mọi cảm xúc của một đứa nhóc thì không thể đau đớn, khó nhọc như cảm xúc của người lớn vậy..."

"Điều đó có thể cũng đúng chứ mẹ," tôi nói mà thực sự chẳng hề lắng nghe.

"Không, nó không đúng đâu," mẹ tôi quả quyết nói. "Ở nhiều khía cạnh, là trẻ con còn tệ hơn là người lớn nữa đấy. Các con cũng có cùng những băn khoăn như người lớn: nào là quan hệ bạn bè, nào là những cám dỗ, nào là tình yêu và thù hận, và đủ mọi thứ khác nữa. Chỉ có điều các con không có hai vũ khí lớn mà người lớn thường sử dụng để trợ giúp bản thân thôi..."

Tôi nheo mắt nhìn mẹ. "Hai vũ khí lớn đó là gì vậy mẹ?"

"Này nhé, thứ nhất là kinh nghiệm. Kinh nghiệm có thể không làm con khôn ngoan hơn, nhưng nó sẽ giúp con nghĩ, 'Này, tôi đã từng trải qua những việc gần giống thế này trước đây rồi mà, và tôi vẫn còn tồn tại sờ sờ đây nè'."

"Thế còn vũ khí lớn thứ hai là gì ạ?"

Mẹ nhìn thẳng vào mắt tôi. "Chính là con đấy, Jake. Bởi vì là mẹ của con, nên mẹ có thể nhìn con và nghĩ, 'Trời ơi, dù lúc này mình có cảm thấy tồi tệ thế nào đi nữa, dù sự thể có tồi tệ thế nào đi nữa, ít ra thì nó cũng không đến nỗi tệ bằng việc là một cậu thiếu niên."

Tôi bật cười. Đó là một nụ cười mệt mỏi, yếu ớt, nhưng đó vẫn là một nụ cười.

"TV đang chiếu X-file đấy. Con vẫn thích bộ phim này lắm mà..."

Hôm sau đi học, tôi vẫn còn cảm thấy rất tệ. Thật là dễ chịu khi được ba mẹ quan tâm và còn tỏ ra thông cảm nữa chứ. Nhưng ba mẹ đâu có hiểu, không thể nào hiểu được đâu... bởi vì, với ba mẹ, mọi nguyên nhân đều là do lứa tuổi của tôi mà thôi.

Làm sao ba mẹ có thể giúp tôi đưa ra những quyết định sống còn? Làm sao ba mẹ có thể giúp tôi tiếp tục đưa ra những quyết định khi mà tôi đã phạm phải sai lầm? Làm sao ba mẹ giúp tôi đưa ra những quyết định mà không con người nào có thể thực hiện chuẩn xác - như quyết định xử lý Fenestre thế nào chẳng hạn...

Tôi ngó quanh tìm Cassie. Hai đứa tôi đã tạm biệt nhau trong một hoàn cảnh không hay. Nhưng sau một hồi ngó quanh quất, tôi nhận ra rằng Cassie không có ở trường học.

Bất chợt, tôi biết nhỏ đang ở đâu.

Tôi chạy lên mái nhà, bụng rủa thầm vì biết rõ tôi sẽ bị cấm túc vì đã bỏ học tiết hai. Rồi tôi biến hình thành chim ưng và bay đi.

Tôi phí mất một quãng thời gian để bay đến nhà Gump, và điều này thiệt ngốc hết biết. Cassie chắc đã đợi cho đến khi cậu nhóc ra khỏi nhà. Thế nên tôi đành loay hoay tìm ngôi trường tiểu học ở gần nhất và bay thẳng đến đó.

Bọn nhóc đang trong giờ ra chơi. Một chú bé lảng ra, đứng đơn độc một mình ở tít tận cuối sân. Có một con chó bên cạnh nó. Ít ra thì người bình thường đi qua sẽ nghĩ đó là một con chó. Nhưng tôi biết đó là một con sói.

Tôi thấy thằng bé vỗ vỗ đầu con sói rồi trở lại với các bạn cùng lớp.

Con sói nhìn cậu bé rồi bỏ đi, rồi nhảy qua bờ rào, chạy thẳng đến những gốc cây gần đó.

tôi gọi.

Con sói nhìn lên, vẻ ngạc nhiên. Tôi đậu xuống đất và bắt đầu hoàn hình. Cassie cũng hoàn hình trở lại thành người.

"Đó là Gump phải không?"

"Phải."

"Bồ nói gì với nó thế?"

"Mình bảo nó mình là một con sói thần biết nói. Nó cũng không tin lắm đâu. Mình nghĩ nó đã qua cái thời tin tưởng vào những chuyện thần tiên rồi..."

"Ờ, mình cũng nghĩ thế."

"Mình bảo nó đừng có tham gia vào những cuộc chat kiểu đó nữa. Mình bảo nó..." Môi Cassie chợt rung lên. "Mình bảo nó đừng có nói với ba về bọn Yeerk. Mình còn bảo nó đừng..." Giọng Cassie hơi lạc đi. Nhỏ nghiến răng, cố nặn ra những lời cuối cùng. "Mình bảo cậu bé ấy đừng có tin tưởng vào ba nó nữa..."

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Cassie. Tôi nghĩ chúng cũng lăn dài cả trên mặt tôi. Một trong những điều cả Cassie và tôi cùng chia sẻ với nhau đó là hai đứa tôi luôn tin cậy vào ba mẹ mình. Không giống như nhiều đứa khác, tôi nghĩ thế.

"Điều đó đối với mình thật khủng khiếp," Cassie nói. "Mình đã làm một điều thật xấu xa, ghê tởm."

"Đó là điều tốt nhất mà bồ có thể làm cho Gump," tôi nói. "Đó là tất cả những gì bồ có thể làm. Mình nghĩ thật là khó mà chiến đấu với cái xấu mà không phải thực hiện vài điều xấu." Có lẽ giọng tôi có chút hơi hướm dạy đời nhưng Cassie chỉ bỏ đi. Tôi để mặc cho nhỏ đi. Không phải mọi thứ ở trên đời đều có thể giải quyết được êm thắm...

Vài ngày sau, TV đưa tin về một vụ hỏa hoạn. Đó là cả một câu chuyện ầm ĩ vì vụ này liên quan đến một tòa dinh thự khổng lồ.

Dinh thự đó thuộc sở hữu của Joe Bob Fenestre. Fenestre không việc gì. Không có ai chết hay bị thương cả.

Tôi nhớ lại lời cảnh cáo rằng hắn sẽ chỉ được an toàn khi nào còn ở yên trong ngôi nhà ấy. Giờ thì hắn đã không thể ở trong ngôi nhà ấy nữa rồi.

Phải chăng tòa dinh thự đó tự bốc cháy? Hay ai đó đã đốt lửa để tước đi nơi trú ẩn của sinh vật xấu xa đó?

Nếu ai đó đốt lửa, thì có cả một danh sách dài những kẻ tình nghi. Visser Ba, Cassie. Một trong mấy đứa kia.

Và cả chính tôi cũng nên...

Tôi nghĩ các bạn sẽ chẳng bao giờ biết được sự thật đâu.

Tôi phạm nhiều sai lầm. Có khi tôi thất bại, có khi tôi chỉ đưa ra những kế hoạch hành động ngu ngốc. Đôi lúc tụi tôi không có lời giải đáp đúng đắn cho những vấn đề mà tụi tôi phải đối mặt, nhưng biết làm sao đây, khi mà, bất luận thế nào, tụi tôi vẫn phải đưa ra hướng giải quyết? Nếu là bạn thì bạn sẽ làm gì?

Một tuần lễ đã trôi qua kể từ sau vụ hỏa hoạn, tôi lại đến nhà Cassie. Nhỏ đang ở trong Dưỡng đường Thú hoang, bận chăm sóc những con thú bệnh.

Tôi không hỏi Cassie câu nào, và nhỏ cũng chẳng hỏi tôi câu nào. Tôi giúp nhỏ bó một cái nẹp cho một con hươu bị gãy chân. Đó là một công việc rất dễ chịu vì, bạn biết đấy, đó là một việc làm tốt, chẳng có gì phải băn khoăn, nghi ngờ cả...

Một lúc sau, Cassie và tôi bắt đầu nói chuyện với nhau, và thậm chí còn cười đùa nữa. Mấy đứa kia cũng lục tục kéo đến và tụi tôi bắt đầu kháo nhau về chuyện bay lượn. Nhưng thay vì bay lượn, tụi tôi vẫn ở đó, lo hốt phân đưa ra khỏi Dưỡng đường Thú hoang.

Sáu đứa tôi hốt những đống rơm bẩn, rồi Marco tuôn ra những câu khôi hài ngốc nghếch, rồi Ax đòi ăn chiếc bánh dành cho bò, rồi Rachel ca cẩm về cái gu thảm hại của Cassie trong vấn đề y phục, rồi tụi tôi trở lại thành tụi tôi.

Tạm thời trong lúc này...

HẾT TẬP 16

************

[1] Clint Eastwood là một diễn viên Mỹ chuyên đóng vai anh chàng cao bồi dũng cảm, rất đậm tính đàn ông (ND.BS)

[2] Nguyên văn: Disable Cookies - một thuật ngữ trong ngôn ngữ mạng máy tính. (ND.BS)

TÓM TẮT NỘI DUNG TẬP 16

1. Người kể chuyện:

Jake

2. Nội dung:

Jake phát hiện ra một trang web nói về bọn Yeerk, trong đó có một diễn đàn bàn luận sôi nổi về Yeerk. Hội Animorphs phân vân không biết đây là những lời nói thật hay là một cái bẫy do bọn Yeerk giăng ra. Để tìm ra sự thực, Hội Animorphs quyết định biến thành ruồi, đi quá giang một cái máy bay tới Washington D.C, nơi đặt trụ sở của văn phòng Mạng Truy Cập Hoa Kỳ với mục đích thâm nhập vào máy chủ tìm tên thật của những tên xuất hiện trên diễn đàn. Trong chuyến đi này, Jake xém chút nữa thì bị đập chết khi đang ở trong lốt ruồi. Với sáng kiến biến hình thành một đoàn xiếc thú, không một chút khó khăn, Marco và Ax, trong lốt người, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Họ phát hiện một trong những cái tên trên mạng của diễn đàn chính là của tỷ phú J.B Fenestre - chủ của mạng truy cập này. Trở về nhà, cả hội quyết định chui vào trong dinh thự của nhà tỷ phú. Rachel và Ax bị bắt. Jake thu nạp ADN của tê giác húc đổ hàng rào và tường, cùng với 3 bạn còn lại xông vào nhà Fenestre cứu người. Bốn bạn trẻ gặp nhà tỷ phú ngay tại phòng giam Rachel và Ax. Fenestre đã nói cho 6 bạn trẻ biết hắn chính là anh em sinh đôi với Visser Ba - Epslin 946 kép. Hắn cũng tiết lộ hắn đã tìm ra phương cách để tồn tại mà không cần dùng đến tia Kandrona. Nguyên liệu chính để tạo ra nguồn năng lượng thay thế này chính những con sên Yeerk: "Ba ngày một con, một tháng 10 con". Fenestre đã lập ra trang web và thiết lập diễn đàn để tìm ra ai là kẻ Mượn xác, lập danh sách và sử dụng dần. Hắn đã trở thành một kẻ giết đồng loại Yeerk, không màng đến sự sống chết của vật chủ. Jake gửi cho Fenestre một lời cảnh báo: "Hắn sẽ được an toàn nếu như hắn chịu yên thân trong ngay chính dinh thự của hắn, không lai vãng ra thế giới bên ngoài", và yêu cầu hắn thả bạn mình. 6 bạn trẻ trở về an toàn. Vài ngày sau, dinh thự của Fenestre bị cháy - không ai biết thủ phạm.

3. Nhân vật quan trọng:

Hội Animorph: Jake, Marco, Rachel, Cassie, Tobias

Ax

4. Những loài thú mới được thu nạp:

Jake: Tê giác

Marco:

Rachel:

Cassie:

Tobias: Ruồi

Ax:

5. Những lốt hình được sử dụng:

Jake: Ruồi, Cọp Siberi, Chim ưng Peregrine, Tê giác

Marco: Ruồi, Mòng biển, Khỉ đột

Rachel: Ruồi, Gấu xám, Đại bàng đầu bạc

Cassie: Ruồi, Chồn hôi, Ó biển, Sói

Tobias: Người (Tobias), Ruồi

Ax: Người, Ruồi, Diều mướp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh