Nguoi Hoa Thu 14-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói vừa dang cánh bay đi.

     "Bồ có nghe không đó, Marco," Rachel thì thào và nháy mắt. "Cứ như bồ thường là ngon đấy."

     Lẽ tự nhiên Rachel hoàn toàn chẳng sợ hãi gì hết. Nhỏ có biết sợ là gì đâu, còn tôi thì sợ lắm...

     Những người lính nhảy từ trên các tảng đá xuống và nhanh nhẹn lục soát chúng tôi trong khi chúng tôi nằm sấp mặt xuống cát. Cuộc lục lọi diễn ra mau chóng vì chúng tôi chỉ mang trên người có bộ đồ biến hình thôi mà.

     "Xong rồi, đứng lên. Mang giày dép vô," viên trung úy ra lịnh.

     Tôi nhăn mặt. Giày dép! Ôi trời, làm sao chúng tôi có thể giải thích đây.

     "Hổng có giày dép, thưa trung úy!" viên trung sĩ báo cáo.

     Tôi thấy mặt viên trung úy cau lại. "Ê. Chờ một phút đã. Từ đường lộ vô đây phải trên năm kilomet lận. Làm thế nào các người tới được chỗ này mà hổng mang giày dép gì ráo trọi? Mà cả ngày hôm nay đâu có chiếc xe nào chạy trên lộ. Làm sao các người tới đây được kia chứ?"

     Tôi ngó Rachel. Rachel ngó Marco. Marco ngoác miệng nói, "Bọn người Sao Hỏa mang tụi này tới, thưa Trung úy. Tụi này bị những người ngoài Trái Đất quăng xuống đây đó mà."

CHƯƠNG 9

     "Tôi là Đại úy Torrelli. Tôi chịu trách nhiệm về an ninh của căn cứ này."

     Chúng tôi bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, rất thiếu khí trời, tuy rằng hổng có cửa sổ nhưng rất sáng sủa. Mỗi khi cửa ra vào mở lại trông thấy một anh chàng mang đồng phục Không quân, coi bộ thiệt ngầu, tay lăm lăm một khẩu súng máy nhỏ.

     Trong phòng có một bảng tin, trên đó dán những tờ bích chương nhắc nhở mọi người "An ninh là công việc của chúng ta", và động viên mọi người ráng không phạm một sai sót nhỏ nào.

     Nhưng cũng có một thứ quen thuộc hơn đập vô mắt tôi. Một trong những tờ quảng cáo nhỏ nói về Lâm Viên. Lâm Viên là một trong những phức hợp gồm công viên giải trí và vườn thú, mẹ tôi là một bác sĩ thú y làm việc ở đó. Bên dưới tờ quảng cáo là một tờ giấy có chữ ký của nhiều người.

     "Chào Đại úy," Marco nói. "Mọi việc ra sao rồi thưa đại úy?"

     Viên đại úy liếc lên viên trung úy vừa giải bọn tôi tới. Người này nhún vai.

     "Bây giờ thì các cô các cậu nghe cho rõ đây, có thể các người không nhận thức được vấn đề, nhưng các người gặp rắc rối rồi đó," đại úy nói.

     "Vâng thưa ngài, chúng tôi biết là mình đã phạm một sai lầm lớn," tôi đáp. "Đây hoàn toàn là chuyện tình cờ. Chúng tôi thậm chí không hề biết là tận vùng Đất Khô hẻo lánh này có gì nữa kìa. Và lạy trời chúng tôi chẳng bao giờ quay lại đây lần nữa sau khi được các ông thả về, chắc chắn như vậy đó."

     Tôi mỉm cười một cách thật vô tội. Tôi thúc Rachel một cái và nhỏ cũng cười theo. Tôi cầu cho Marco cũng hiểu được sự thể và mỉm cười vô tội như vậy để chúng tôi có thể...

     "Vậy thì các ông giữ người ngoài Trái Đất ở đâu?" Marco hỏi.

     Cậu ta đã hiểu sự thể ra vậy đó.

     Viên đại úy mím chặt miệng đến mức hai môi tái nhợt, rồi ông nói, "Coi nào, bọn nhóc, đây là một căn cứ Không quân. Chúng ta không tranh luận về chuyện chúng ta làm gì ở đây, nhưng ta được quyền cho cậu biết một điều: Không có người ngoài Trái Đất nào ở đây hết!"

     "Vâng, đúng vậy, thưa ngài," Marco khịt mũi.

     "Tên con là gì, con trai?"

     "Ừm... Mulder. Fox Mulder."

     "Hừ, cậu càng ngày càng gặp thêm rắc rối đó, Fox Mulder. Cậu đã vi phạm luật liên bang. Cậu có thể xộ khám lắm đó!"

     "Thưa ngài?" tôi ngắt ngang. "Xin ngài bỏ qua cái tên Ma - à, tôi muốn nói là Fox ấy được không."

     "Phải, hắn là một thằng ngố đó," Rachel phụ họa.

     "Hắn ta chỉ khoái chọc giận người ta thôi à. Tụi con chỉ là một lũ nhóc, bác dư biết mà. Tụi con đâu có ý gây hại gì. Bác có thể chỉ cảnh cáo tụi con thôi có được không ạ?"

     "Thậm chí cảnh cáo thiệt là nghiêm khắc," Rachel tán thành.

     "Thông thường thì chúng ta cũng chỉ làm như thế," viên đại úy nói. "Ở đây bọn ta cũng phải chịu đựng không thiếu kẻ khùng khùng và lập dị." Ổng nhìn thẳng vô Marco khi nói đến chữ "lập dị". "Tuy nhiên, ta thấy có một bí ẩn nho nhỏ trong chuyện này. Coi nè, chẳng ai trong số các người mang giày dép gì ráo trọi. Người của trung úy đã xục xạo khắp địa bàn mà chẳng thấy chiếc nào hết. Mà theo lẽ thường thì không thể nào chân không đi bộ qua cả một vùng đầy bụi rậm và đá tảng như vùng này được."

     "Vậy tụi con bị bắt giữ chỉ vì hổng mang giày?" Rachel hỏi.

     "Coi kìa, đâu là vấn đề chính thưa ngài?" Marco chất vấn. "Nếu các ông giữ một người ngoài Trái Đất ở đây, tại sao các ông không nói béng cho mọi người biết cho lẹ?"

     Viên đại úy ngó chằm chằm Marco một lúc lâu. "Ta muốn ba cô cậu viết vô tờ giấy này tên tuổi của bản thân và số điện thoại của cha mẹ các cô các cậu." Ổng dúi một chiếc kẹp hồ sơ vô tay Marco. "Chúng ta sẽ gọi cho người nhà của cậu. Có thể họ sẽ đánh giá cao tinh thần hài hước của cậu đó."

      Tôi nhìn qua vai Marco trong khi cậu ấy viết chữ "Fox Mulder." Rồi cậu ấy viết tiếp một con số điện thoại.

      Rachel tự kêu mình là Dana Scully.

      Tới lượt mình, tôi ngồi đờ ra nhìn trang giấy trắng. Viên đại úy ngó tôi trừng trừng trong khi tôi cắn bút và toát mồ hôi cục.

      Tên gì? Tên gì?

     "Ngay cả tên của mình cô cũng không biết sao?"

     "Ừm... biết chứ ạ. Tên là... Cindy! Đúng rồi, Cindy. Cindy... Crawford."

     Marco nhìn tôi chằm chằm. Rachel ngó tôi trân trân. Tôi run run tay khi viết ra cái tên ấy rồi viết đại mấy con số.

     Hai viên sĩ quan bỏ ra ngoài. Một tiếng lạch cạch khóa cửa phòng.

     "Cindy Crawford?" Marco hỏi. "Bồ làm sao vậy, khùng hả?"

     "Mình? Khùng? Còn bồ thì sao?"

     "Ở nước này có ai hổng biết Cindy Crawford!"

     "Tụi mình phải ra khỏi đây. Lẹ lên!" Rachel hối. "Mình đã cho lão ta số điện thoại của tiệm Pizza đó."

     "Tui thì cho số của Trung tâm Ghi nhận Thành tích thể thao," Marco nói.

     "Mình chỉ ghi một-hai-ba-bốn-năm-sáu-bảy-tám!" tôi thở dài.

     "Tám? Bồ cho lão ta tám số?" Marco bật cười. "Có lẽ tui phải luôn ghi nhớ rằng đừng bao giờ giở trò làm điệp viên nếu có bồ tham dự. Bi giờ tụi mình làm thế nào chuồn khỏi đây há?"

     "Mình có thể biến thành gấu xám và..." Rachel khởi xướng.

     "Không!" Tôi la lên. "Họ là những người tốt, và trong chừng mực tụi mình biết thì họ hổng phải là bọn Yeerk! Không được làm đau họ! Tụi mình hãy biến thành một con vật nhỏ bé nào đó đủ để lòn phía dưới cánh cửa mà ra ngoài. Mình nghĩ tới con ruồi."

     "Mình ghét làm ruồi lắm," Rachel rùng mình.

     "Kiến vậy nha?"

     "Hổng chịu đâu."

     "Gián?"

     Rachel gật đầu. "OK. Chẳng thà làm gián."

     Marco nhìn nhỏ kinh ngạc. "Bà hãi làm ruồi mà gián thì không?"

     Nhưng Rachel và tôi đã bắt đầu biến hình, Marco thấy vậy cũng hối hả làm theo.

     Lần này sàn nhà không dâng lên phía chúng tôi mà phải nói là nó nhảy chồm lên! Và những biến đổi diễn ra chẳng có phần nào dễ thương như kiểu da biến thành lông vũ đâu.

     Lần này, với Marco, sự biến đổi khởi đầu từ râu. Hai cọng râu to đùng, dài thoòng, nhọn hoắt phụt ra trên trán cậu ta.

     PHỤT!

     Với Rachel, biến đổi bắt đầu từ chân. Đôi chân giữa mọc ra ngay trước ngực của nhỏ.

     "Yaa!" Tôi hét lên, mặc dù tôi đã biết ít nhiều về điều sẽ diễn ra. Vậy mà nhìn hai cọng râu phụt ra trên đầu thằng bạn của mình, hai cái chân có đốt và lông lá mọc từ ngực nhỏ bạn thân nhất của mình... phải, thiệt gớm chết đi được.

     Nhưng tôi không thể để ý quá nhiều tới họ, bởi tôi đang bị thu hút vô những sự kiện khác: những ô vuông khoảng ba tấc của tấm thảm giấy dầu bây giờ trông bự như những bãi cỏ, và tôi có thể nghe được tiếng từng lóng xương trong cơ thể mình tan ra sền sệt. Và da tôi đang hóa thành cứng và trơn láng.

     PHỤT! Hai chân bật ra từ ngực tôi.

     XOẠT! Hai cọng râu vụt ra trên đầu tôi.

     Hai chân của chính tôi thì co rút lại. Tôi té nhào ra phía trước! Tôi chìa hai tay ra để đỡ chính mình, nhưng tôi hổng còn tay nữa.

     "Mình đã đổi ý," Rachel bắt đầu nói giỡn, nhưng những gì nhỏ muốn nói tiếp đã tắc tịt vì khuôn mặt người xinh đẹp của nhỏ trở nên một thứ gì đó cứng ngắc và có màu đỏ đồng, và miệng của nhỏ tách ra thành các bộ phận phát ra tiếng lách cách của con gián.

      Rachel nói.

     Và đúng lúc đó bọn tôi cảm nhận được những rung động qua râu của mình. Rung động nặng nề của những bước chân. Những bước chân giận dữ.

     Tiếng viên đại úy nói, "Tiệm Pizza, hả? Ta sẽ cho mấy con quỷ nhỏ này biết thế nào là Pizza!"

      Rachel la lên với sự hăng hái bốc đồng mà nhỏ bao giờ cũng có mỗi khi đối diện với tử thần.

      Marco hét.

      tôi lầm bầm.

      Không khí chuyển động! Rung động! Gió! Mùi người!

      Cửa đã mở. Cánh của quét phía trên đầu bọn tôi. Bọn tôi đứa nào đứa nấy guồng chết bỏ ba đôi chân của mình. Thoát ra ngoài căn phòng rồi!

CHƯƠNG 10

     Bọn tôi bay vèo qua những ô vuông giấy dầu trơn như mỡ.

     Sáu cọng chân của tôi guồng một cách điên khùng, hai cọng râu vẫy một cách rồ dại, toàn bộ bản năng gián của tôi la hét, Chạy! Chạy! Chạạạạy!

     Vậy là bọn tôi chạy, mà cũng chẳng biết là phải chạy đi đâu hết.

      Marco hét.

      Rachel la.

      Tôi thét.

     

      tôi ráng nghĩ coi một con gián làm thế nào biết được sự khác biệt giữa ánh sáng mặt trời với ánh sáng đèn trong nhà. Dĩ nhiên rồi! Ánh sáng làm loài gián giật mình và sợ hãi. Ánh sáng càng mạnh, nó càng sợ.

      tôi hét lên.

     

     Những rung động. Rất nhiều rung động. Lớn, nặng nề, như động đất vậy đó.

     Qua các giác quan lờ mờ, cận thị, và bị rạn vỡ, tôi thấy hay ít ra là cảm thấy những vật to đùng từ trên trời rớt xuống. Giống như có ai ném những chiếc xe tải xuống khắp xung quanh tôi vậy.

     Những bước chân! Những chiếc giày cỡ bự bằng loại xe moóc đôi!

     XẦM! XẦM! XẦM!

      Marco hét lên.

     XẦM! Một chiếc giày quái vật từ trên trời lao xuống, đâm sầm xuống sàn nhà ngay trước mặt tôi có hơn hai centimet. Nhưng bộ óc của loài gián đã phản ứng rất kịp thời. Óc gián biết làm sao để khỏi bị xéo lên.

      tôi nói.

     XẦM! Cái thân gián của tôi bật sang một bên, vừa kịp tránh mép một gót giày, chỉ chậm một tích tắc là nó đã chà tôi bẹp dí.

      Rachel hô lên.

      Tôi chỉ lờ mờ nhận ra hình thù con gián Rachel phía trước mặt mình. Marco thì ở liền bên cạnh tôi. Cả ba con gián hãi hùng như ma đuổi bay về phía ánh sáng rực rỡ.

     Đột nhiên có một cái gờ. Khá cao đối với tôi, tuy rằng có thể nó chỉ cao thậm chí chưa tới ba centimet. Tôi nhận ra nó là cái ngưỡng cửa, và tôi biết rõ một điều: tôi thực sự muốn ra khỏi tòa nhà.

      Tôi kêu lớn.

      Cậu ấy hỏi.

      Marco nói.

     

Tobias đáp.

      Rachel góp lời.

     

     Lẽ ra cái giọng Tobias khi nói hai tiếng "quân xa" đã làm tôi đề phòng. Nhưng tôi chỉ mải lo sát lại với Marco và Rachel để cho Tobias bứng cả lũ đi thôi.

     Bây giờ chúng tôi đang ở trên nền bê tông, và di chuyển chậm hơn. Với một con bọ, nền bê tông chẳng có vẻ trơn láng gì hết. Chúng tôi như đang chạy qua một cái bãi vô tận lổn nhổn những tảng đá nhỏ. Bê tông hơi lóa mắt. Ít ra với cảm quan của con gián trong tôi thì trông nó như vậy đó.

     Và một điều nữa là, bê tông dưới trời nắng nóng rất dữ!

      Marco rền rĩ.

      tôi nói.

      Marco la lớn.

     Đột nhiên một cái bóng lao xuống. Tôi phải gồng mình chống lại sự kích động dẫn tới hoảng loạn có thể xô mình chạy về một hướng hoàn toàn khác.

     Những bàn chân sần sùi và to đùng bập xuống với tốc độ kinh dị. Những chiếc vuốt cào trên nền bê tông. Một bộ vuốt sục xuống dưới mình tôi và nhấc tôi lên cao, lên cao, lên cao mãi.

      Marco hét lên.

     Không còn nóng nữa. Không còn bê tông. Tôi đã ở trên không, gió đang ù ù thổi.

      Tôi đang rớt! Tobias đã lỡ để lòng bộ vuốt đang quắp tôi và thế là tôi rớt, rớt, quay mòng mòng trong không trung.

     Rớt từ độ cao bao nhiêu thì tôi chẳng nói được. Cái thân gián của tôi không nhìn xa quá mươi centimet. Nhưng có vẻ như tôi rớt xuống rất lâu.

     Rớt...

      Tobias hét lên.

     Rớt...

      Rachel lắp lại.

      Marco hỏi.

     

     BỤP!

     Tôi chạm mặt đất. Đất bẩn tung tóe mù mịt xung quanh tôi khi tôi đâm sầm vô nó.

     Nhưng hổng thấy đau.

     Tôi nằm ngửa tênh hênh. Các chân của tôi đạp loạn xạ trong không trung. Tôi tự hỏi. Lúc đó tôi nghe thấy có tiếng sấm kinh hồn vang dậy cả mặt đất.

      Tobias hét lên.

     Giọng Tobias đầy vẻ bất an.

      Tôi hỏi.

     

     

     

     Rồi tôi nhận ra rằng điều mà mình đang nghe thấy và cảm thấy không phải là tiếng sấm nổ.

CHƯƠNG 11

      Tobias hét lên trong khi lao xuống tôi với một tốc độ kinh hoàng.

      Tôi guồng tất cả các chân gián của mình y như một con gián bị kẹt trong chậu nước. Nhưng tôi chỉ quờ quạng không khí mà thôi. Và cơn sấm bây giờ đã trở thành cái gì đó còn hơn cả sấm nữa. Giống như một vụ nổ liên tục không ngừng nghỉ.

     B B B B R R R R B B B R R R R M M M!

     BBBBRRRRRBBBBMMMMM!

     Những cái cánh! Đợi cái coi! Loài gián có cánh kia mà. Tất cả việc tôi phải làm là...

     Trễ quá rồi!

     

     Có cái gì đó che lấp cả mặt trời. Tôi cảm thấy tấm thân gián nhỏ bé của mình bị ép xuống đất. Dường như sẽ mãi mãi như vậy. Sức ép thiệt hổng tin nổi! Tuy nhiên...

     Đột ngột tôi rời khỏi mặt đất. Nhưng hổng được tự do. Tôi bị dính cứng. Dính cứng vô bánh xích của một chiếc xe tăng, và từ từ di chuyển vòng quanh trong lúc dây xích chạy về phía đầu xe.

     Tôi lại đạp chân như điên, nhưng bây giờ hai chân tôi không cục cựa được nữa. Tôi bị dính lưng vô một cái cối xay guồng dơ dáy. Tôi sẽ chẳng thể nào sống sót qua một vòng quay khác của chiếc bánh xích đâu.

     Tôi thử đập cánh bên trái. Hổng ngon. Nó nát bấy rồi.

     Tôi thử đập cánh bên phải. Được!

     Tôi lật được người lên, đứng trên bốn cái chân lành lặn, quay ngoắt sang trái và chạy như một con khùng về phía mép bánh xích. VUÙÙÙ! Tôi rớt! Tôi chạm đất và chạy. Tôi chạy, chạy và chạy mà thậm chí hổng nghĩ tới chuyện ngừng lại.

     Tobias nhấc tôi lên khỏi mặt đất, và tôi vẫn còn chạy với bốn cái chân gián còn lành lặn.

     Marco dường như nghĩ rằng toàn bộ chuyện này chỉ là một trò tếu điên rồ. Cậu ta cười suốt trong mười phút kế tiếp khi Tobias chở chúng tôi bay khỏi Vùng 91. Và trong khi Marco cười thì Tobias xin lỗi tôi vì đã đánh rớt tôi.

     Tobias đặt chúng tôi xuống bên ngoài địa phận của căn cứ bí mật.

     Chúng tôi hoàn hình trong một cái vực do một dòng suối nhỏ tạo thành.

     "Bồ hổng sao chứ?" Rachel hỏi tôi khi cả ba chúng tôi đã hoàn toàn trở lại hình người.

     "Nếu bỏ qua việc bị một chiếc xe tăng nghiến, thì mình hổng có sao hết."

     Marco cười toe toét. "Ước gì tui thấy được vẻ mặt của Đại úy Torrelli khi ổng nhận ra rằng cả ba đứa tụi mình đã biến mất như ma vậy đó."

     Rachel thụi vô người Marco. "Tên ngố! Tại sao bồ cứ lôi ba cái chuyện ngoài không gian ra mà chọc lão ta kia chứ? Nếu không thì lão đã thả tụi mình rồi."

     "Đừng mơ. Lão sẽ chẳng tha tụi mình trước khi liên lạc được với các cụ nhà tụi mình đâu." Marco nói một cách nghiêm chỉnh. "Liệu tụi mình có để cho lão liên lạc được không, không chứ gì? Cho nên mình mới cố tình chọc để bây giờ lão sẽ xếp tụi mình vô cùng loại với các đám mát dây khác. Nếu tỏ ra tỉnh táo, lão sẽ thực sự nghi ngờ mấy đứa này làm gì ở đây mà không mang giày dép gì ráo trọi. Đúng không?"

     Rachel ngó chằm chằm Marco vẻ hoài nghi. Nhưng tôi biết Marco có lý. Cậu ta hay nói chọc tức thiệt, nhưng chẳng phải tay khờ.

     "Giờ tính sao đây?" Rachel hỏi. "Trễ rồi đó. Tụi mình phải về nhà thôi."

     

      Tôi cảm thấy mình thật ngốc. Chính tôi là đứa có vẻ quan tâm nhất tới vụ bọn Yeerk rúc vô đầu mấy con ngựa, nhưng chúng tôi đã chẳng biết được chút cheo thông tin nào. Tất cả công trạng của chúng tôi chỉ là xoay xở để thoát khỏi tay đám quân cảnh và xém bị xe tăng chà bẹp dí.

     Dĩ nhiên Rachel đã sẵn sàng nhún vai trước ý tưởng về tụi Mượn xác ngựa. Tôi cho là nhỏ nửa tin nửa ngờ liệu chúng tôi có thực sự trông thấy con sên Yeerk chun ra khỏi lỗ tai ngựa không nữa kìa.

     Những đứa khác thậm chí còn hoài nghi nhiều hơn. Tôi biết tụi nó nghĩ gì rồi. Này nhé: vấn đề thực sự của chúng tôi là vụ bọn Yeerk kiểm soát con người kia. Nếu chúng muốn thí nghiệm mượn xác những con ngựa, thì đó chỉ là chuyện rất thứ yếu.

      Tobias nói. Cậu ấy đang đậu trên một cành cây khô xù xì vặn vẹo.

      Tobias vỗ cánh bay lên trong khi Marco, Rachel và tôi chun xuống dưới một bụi cây. Một bụi cây đầy gai mới xui chớ.

      "Ồ, coi bộ dzui ghê đó," Marco khe khẽ lầm bầm.

      Tobias từ trên trời kêu xuống.

     Marco bắt đầu chun ra khỏi chỗ ẩn nấp. Tôi níu tay cậu ấy lại. "Không, chờ đã," tôi rít lên.

     Năm sáu con ngựa đang trèo thẳng xuống mé bờ vực dẫn ra suối. Dẫn đầu là một con ngựa giống lông xám.

     "Thấy hông? Tụi ngựa chứ gì. Bi giờ tui có thể nhổ cái gai đâm vô mông tui được chưa?" giọng Marco có vẻ cáu kỉnh.

     Tôi lắc đầu và đưa ngón tay lên môi. Tôi quan sát lũ ngựa trèo xuống. Tôi nhìn kỹ coi có thấy gì có vẻ lạ lùng hay khác thường không. Nhưng chúng trông giống hệt bất cứ đàn ngựa bình thường nào.

     Bốn con cúi đầu xuống bắt đầu uống nước. Con thứ năm đứng cảnh giới.

     Con ngựa thứ sáu là một ả ngựa lang rất đẹp mã coi bộ thuộc giống ngựa nòi. Ả đứng bên cạnh con ngựa cảnh giới và dường như thì thầm gì đó vô tai con ngựa kia.

     Rồi đột nhiên...

     PLOP! PLOPPLOPPLOP! PLOP!

     Con ngựa bắt đầu làm cái việc mà loài ngựa vẫn làm. Nếu như bạn hiểu tôi muốn nói gì.

     "Con ngựa này đang bĩnh," Marco thì thào.

     "Cám ơn bồ đã chỉ bảo, tên óc tàu hủ," Rachel lẩm bẩm. "Hổng có bồ thì tụi này đui hết rồi chắc."

     "Pa tê đồng cỏ. Hê-hê-hê-hê." Marco nói.

     "Đủ rồi. Mình hổng thèm ở chung bụi với..." Rachel bắt đầu cằn nhằn.

     "Xuỵt! Coi kìa! Coi kìa!"

     Tôi ngạc nhiên vì con ngựa đang ị bỗng ngưng lại. Những con khác quay đầu nhìn nó và hí lên. Tôi xin thề là chúng nó đang cười.

     Và thế là con ngựa kia bỏ đi, tới đằng sau một cái cây khuất mắt lũ ngựa để làm nốt công chuyện của mình.

     "Một con ngựa e lệ ghê hả?" Tôi hỏi giọng kiểu cách.

     Rachel gật đầu. "Ừa. Chỉ có điều hơi lạ một chút."

     Chúng tôi đợi cho tới khi lũ ngựa uống nước xong và bỏ đi. Tobias bay xuống đậu bên cạnh chúng tôi. Tôi chun ra khỏi bụi rậm và vuốt lại tóc tai.

     "Mình chưa bao giờ thấy một con ngựa nấp sau một cái cây để bĩnh như vậy hết." Tôi ngó Marco và Tobias. "Mấy bồ thỏa mãn chưa? Chúng đâu phải là những con ngựa bình thường."

CHƯƠNG 12

     Bữa kế đó là ngày thứ Bảy. Bọn tôi gặp nhau tại nhà kho của gia đình tôi.

     Làm thế nào để dọ thám tụi Mượn xác ngựa? Làm thế nào để quan sát hành động của nhóm ngựa có những con sên Yeerk trong đầu? Đó là vấn đề.

     "Dĩ nhiên là tụi mình sẽ biến thành ngựa," tôi nói trong khi giữ chặt cái hàm đang há ra của con chồn bữa qua đã nhìn tôi một cách thèm thuồng lúc tôi là một con ó biển. Tôi nhét một viên thuốc vô miệng nó, bóp miệng nó lại và đánh đét lên mũi nó để nó phải nuốt trọng viên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh
Ẩn QC