25. Thần Trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sau trận đàn áp lớn cuối thời Trần, Minh Giáo toàn giáo chuyển tới một đỉnh núi cao không tên nằm về phía Tây của Việt Châu (Điện Biên) tiếp tục âm thầm hoạt động, trở thành một lực lượng đáng kể của thế giới ngầm.

*

   Nguyệt Hoa trở lại phòng, suy nghĩ qua lại vẫn cảm thấy chuyện huyết trùng thập phần không thích hợp.

   Nếu nói Ma Đầu có ý đồ xấu xa với Đại Lang, nàng không có gì để bàn cãi. Nhưng vừa rồi, nàng rõ ràng thấy thái độ Ma Đầu kia là đau lòng nhưng không có mảy may chút giấu giếm.

   Nếu đã muốn hại người, vậy tại sao hắn còn phải đau lòng? Do lương tâm nhất tâm nhất thời nổi lên sao?

   Nguyệt Hoa nàng có tận thế mới tin!

   Nếu nói Ma Đầu ngang ngược không biết trời cao đất dày có lương tâm, vậy không biết lương tâm hắn nằm ở dây rốn hay là dưới gan bàn chân nữa?

   Nàng đoán là ở dây rốn. Vì lương tâm Ma Đầu chắc chắn đã sớm theo dây rốn bị cắt lìa từ khi lọt lòng mẹ rồi! Nếu không, mỗi ngày chà đạp lương tâm của mình, hắn không thấy cực sao?

   Quay trở lại vấn đề chính - huyết trùng, tại sao Nguyệt Hoa nàng cứ cảm thấy chuyện này rất không đơn giản? Có nói nàng mới nhớ, những việc dính dáng đến Ma Đầu này từ trước đến nay làm gì có chuyện nào đơn giản đâu!

   Đi tới đi lui, Nguyệt Hoa càng nghĩ càng cảm thấy phát sầu.

   "Đang nghĩ chuyện gì?"

   Nguyệt Hoa giật nảy mình, suýt thì phóng ra châm độc giấu trong tay áo. Nàng xoay người trừng mắt nhìn "âm hồn" vừa cất tiếng nói - đương nhiên không ai khác ngoài Minh Ảnh: "Ta nói ngươi không phải quỷ hồn, đừng có động một tí là xuất hiện, động một tí lại biến mất khiến người khác không thể theo kịp như thế!"

   Minh Ảnh lạnh nhạt quan tâm lặp lại: "Đang nghĩ gì?" - Hiển nhiên là hắn không để tâm đến những lời oán trách của nàng, nhìn cánh môi anh đào hồng hồng, nhỏ nhỏ, trơn bóng của nàng đang đóng mở, hắn có cảm giác muốn cắn một cái.

   Nguyệt Hoa cân nhắc: Minh Ảnh tuy thân cận với Ma Đầu, nhưng nàng biết hắn sẽ không nói dối nàng... cũng không biết nàng lấy đâu ra sự tự tin đó.

   Đưa mắt nhìn nam nhân vẫn một thân hắc y âm u quỷ dị, Nguyệt Hoa chọn lựa từ ngữ mở lời: "Này, Ma Đầu nhà các ngươi hình như... rất am hiểu về cổ trùng?"

   Minh Ảnh lập tức nhấc lên đôi mắt âm u nhìn Nguyệt Hoa hồi lâu, giống như là muốn nhìn ra từ nàng điều gì đó, mang theo khí tức ba phần âm lãnh, bốn phần u tối, sáu phần quỷ dị thật khiến cho nàng không khỏi nổi hết cả da gà.

   Bị nhìn cả nửa ngày, Nguyệt Hoa rốt cuộc buông xuôi: "Thôi, thôi bỏ đi! Ngươi không muốn nói thì thô..."

   "Phải."

   "Hở?" - Nguyệt Hoa bất ngờ trước câu trả lời rất đúng giờ hoàng đạo của kẻ nào đó. Tuy vẫn là một chữ cụt lủn, nhưng tóm lại là hắn chịu tiết lộ cho nàng biết, cho nên Nguyệt Hoa kịp thời phản xạ nhanh nhạy tiến tới nghi vấn tiếp theo - "Hắn chỉ biết, am hiểu hay là cực kì am hiểu cổ trùng?"

   Minh Ảnh kiệm lời đáp: "Số ba."

   Là một cao thủ cổ trùng!

   Nguyệt Hoa đảo mắt, lúc này thật muốn đá văng tên âm hồn này bay cao bay xa khỏi mái nhà, nhưng tóm lại vẫn là đại cục quan trọng hơn. Nuốt xuống cục nghẹn, Nguyệt Hoa tiếp: "Huyết trùng có nguy hiểm không, có khó loại bỏ hay không?"

   "Không." - Minh Ảnh tự nhiên ngồi xuống bàn tròn, tự rót cho mình một chén trà nóng nghi ngút. Hắn nghĩ đứng mãi ở giữa phòng nói chuyện, có vẻ không được tốt cho lắm.

   Nguyệt Hoa cũng ngồi xuống phía đối diện: "Này, trong Minh Giáo còn ai biết về cổ trùng nữa hay không?"

   Minh Ảnh hơi trầm tư, sau đó nói: "Biết rất nhiều."

   Khắp thế nhân đều biết Minh Giáo thờ một Hỏa Thần xa lạ kèm theo các nghi thức tế bái khác biệt hoàn toàn với bọn họ và người thuộc hàng ngũ môn đồ trong Giáo đều biết nuôi dưỡng cổ trùng, một thứ sinh vật quái dị mang độc hại người. Vậy nên, nói Minh Giáo là tà môn ma giáo cũng không phải là lời nói vô căn cứ.

   Nguyệt Hoa trợn mắt, hình như nàng hỏi sai rồi?

   "Ý ta là có bao nhiêu kẻ giống như Ma Đầu của các ngươi, cực kì am hiểu về cổ trùng, có thể có hiềm khích với hắn?" - Nếu như Ma Đầu ngay từ đầu vốn dĩ không có tâm tư hại Đại Lang, vậy chuyện huyết trùng Nguyệt Hoa chỉ có thể xác định là đối thủ của hắn, một kẻ nào đó... trong Minh Giáo!

   Minh Ảnh lại trầm tư, nghĩ ngợi còn lâu hơn trước, cuối cùng mới đưa cho ra một cái tên: " Đại Tư Tế."

*

   Lãnh Dạ ngồi một bên đưa mắt nhìn nữ tử dung mạo tuyệt mỹ y phục xanh lam đang chăm chú họa tranh trước bàn lớn của hắn. Lúc nàng tập trung, thần thái của nàng có nét gì đó rất khác biệt, vừa nhu vừa cương, vừa tĩnh vừa động. Nhu mì, mềm mại giống như nước chảy, nhưng ẩn giấu sức mạnh kinh khủng có thể xẻ đá lật thuyền. Tựa ngân nguyệt xinh đẹp độc nhất trên nền mây tím, ngỡ như tĩnh lặng, thực chất là gắt gao ngó xuống nhân gian tìm kiếm một bóng tri kỷ.

   Hắn nhìn nàng đến ngẩn ngơ, người trong lòng gần ngay trước mặt, Lãnh Dạ không khỏi cảm thấy không chân thực.

   Bóng dáng nàng từ khi còn là một tiểu cô nương, hắn đã ấp ủ trong tâm khảm suốt bảy năm ròng. Những đêm lạnh lẽo cô độc, không khi nào là hắn không nghĩ đến nàng, tự hỏi bản thân không biết nàng sống như thế nào? Lúc đau đớn mang thương tích trên người, lại tự nhủ phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa để nàng có thể toàn tâm toàn sức dựa vào mình. Bởi vì hắn biết nàng là nữ tử hay ỷ lại, dễ tổn thương và đa nghi đến mức cùng cực. Cho dù có nửa phần không chắc chắn, nàng quyết sẽ không chấp nhận.

   Sống từng ấy năm, Lãnh Dạ chưa từng nhận biết một điều gì là may mắn. Tất cả những điều hắn có được ngày hôm nay, hắn đều phải tự cố gắng bằng sức lực của chính mình. Hắn tuy là Minh Giáo Giáo chủ nhưng hắn không tín Thần, Phật, điều duy nhất hắn tin chính là bản thân hắn.

   Nhoáng cái đã qua bảy năm, tiểu cô nương trong tâm tưởng hắn giờ đã trổ mã thành một nữ tử kiều diễm tuyệt mỹ khuynh đảo nhân gian. Nàng lớn lên, xinh đẹp như vậy nhưng lại vẫn như trước kia một mình lẻ bóng, giống như chờ đợi một người nào đó... cơ hồ nàng cũng đợi hắn như hắn vẫn đang đợi nàng... Chuyện đã không còn gì có thể tốt hơn được nữa!

   Trời quả không phụ lòng người!

   Ngày gặp lại nàng, biết nàng vẫn chưa nhận thức một nam tử nào, hắn xác thực mừng như điên, không thể kìm được nhào đến nàng, trao cho nàng cái hôn đong đầy nỗi nhớ nhung của hắn. Hắn tặng nàng khuyên tai bạc của hắn, lại cầm đi tiêu ngọc của nàng làm tin, hắn muốn bày tỏ hắn chân chính nghiêm túc xác nhận mối quan hệ của hai người.

   Mạc Tử Như Nguyệt họa xong một bức "phong liên tuyết nguyệt", ngẩng đầu thì bắt gặp một đôi hắc mâu đen thâm ý nhìn nàng đến mê mẩn. Nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ kinh người, reo rắc ái họa khắp nơi khiến chúng sinh điên đảo, tỷ muội tương tàn tan cửa nát nhà mà nhân gian gọi là "yêu nghiệt" đang bày ra bộ dạng hoa si ngốc nghếch trước mặt, làm nàng nhịn không được mà đưa tay áo lên che lại tiếng cười, nhất thời quên tay đang cầm bút lông, đãng trí quệt một cái lên mặt.

   Mạc Tử Như Nguyệt sững người, còn đang ngờ ngợ thì Lãnh Dạ đã sát lại, nâng khuôn mặt của nàng lên, dùng một miếng bạch sa thay nàng lau đi vết mực lem.

   "Để ta lau cho nàng." - Lãnh Dạ ân cần - "Lát nữa dùng vãn thiện, phải gặp người khác, để mặt lem e rằng không hay lắm."

   Mạc Tử Như Nguyệt chớp mắt nhìn nam nhân đang chăm chú lau vết mực cho nàng, buột miệng hỏi: "Ngại ta làm mất mặt ngươi sao?"

   Mạc Tử Như Nguyệt hiển nhiên nghĩ hắn là nam nhân, mà nam nhân sống trên đời trọng nhất không phải là cái sĩ diện hay sao?

   "Tuyệt đối không phải." - Lãnh Dạ quả quyết nhìn nàng - "Ta đương nhiên không ngại nàng để mặt lem trước mặt ta. Dù bộ dạng nàng có như thế nào, Lãnh Dạ ta chỉ nhận định một Mạc Tử Như Nguyệt, cả đời này duy nhất đặt một mình nàng trong lòng. Mọi tính cách của nàng, suy nghĩ của nàng, ta không muốn nàng che giấu hay gắng gượng tỏ vẻ hoàn hảo trước mặt ta, ta muốn nàng thoải mái nói cười, thoải mái khóc oán, huyên náo bên cạnh ta, ta muốn biết rõ tất cả về nàng. Chỉ có người ngoài đã quen với bộ dạng nàng là một tuyệt thế mỹ nhân, một Tiểu thư hiểu biết tri thức lễ nghĩa, nàng không nghĩ phá bỏ hình tượng, ta tự nhiên sẽ giúp nàng giữ gìn."

   Mạc Tử Như Nguyệt mất tự nhiên tránh né ánh mắt nóng rực thâm ý: "Người ta nói nữ nhân yêu nói cười là nữ nhân dễ dãi, nữ nhân hay khóc là nữ nhân yếu đuối, còn nữ nhân oán hận là nữ nhân lòng dạ độc ác. Ma Đầu ngươi tại sao lại thích nữ nhân như vậy?"

   Lãnh Dạ bật cười: "Nàng đã gọi ta là Ma Đầu, vậy phải biết tiêu chuẩn của Ma Đầu đương nhiên là không giống người thường." - Đưa tay nhéo má nàng một cái, cảm giác nàng thật gầy, Lãnh Dạ lòng âm thầm tính toán bốc thêm vài thang thuốc bổ cho nàng, ngoài mặt thì thoải mái đáp - "Người ta đương nhiên là không bao gồm người trong nhà. Nếu người trong nhà với nhau còn phải ý tứ những điều ấy, vậy đều là kẻ giả tạo mà thôi."

   Mạc Tử Như Nguyệt ngẩn người, không nghĩ Ma Đầu lãnh huyết lại còn có một mặt tâm lý như vậy, nhất thời không còn lời nào để nói, chỉ biết ngại ngùng cúi thấp đầu.

   "Yên nào." - Lãnh Dạ níu lại cái cằm thon nhọn của nàng xoay về phía hắn, chuyên chú làm phần việc của mình.

   Mạc Tử Như Nguyệt không thể nhìn trực diện ánh mắt của hắn, chỉ đành phải hướng mắt nhìn lên. Vô tình chạm đến vết sẹo mờ bên mắt trái của Lãnh Dạ, giống như là bị dính keo, nàng không tự chủ được mà nhìn thêm vài lần.

   Vết sẹo khá dài và thô, có thể tinh ý nhìn ra là vết thương từ kiếm, từ đầu lông mày sắc bén kéo xuống tận xương gò má, đi qua con mắt phượng tối mịt thì xẻ ra làm đôi tựa như một cái đuôi én thanh mảnh. Tuy dấu vết hiện tại đã mờ đi đáng kể nhưng nhìn đến độ dài của nó cùng tình trạng hồi phục hiện tại, Mạc Tử Như không khó để hình dung ra vết kiếm này đã đáng sợ như thế nào.

   Nhìn thấy tầm mắt của nàng đặt toàn bộ tại mặt mình, Lãnh Dạ có hơi thấp thỏm trong lòng, lo sợ nàng sẽ chê hắn.

   "Khó coi lắm sao?" - Lãnh Dạ trầm trầm cất giọng hỏi.

   "Hơ?" - Mạc Tử Như Nguyệt mất một lúc mới hiểu Lãnh Dạ đang nói cái gì. Trước khuôn mặt thập phần nghiêm túc của nam nhân, Mạc Tử Như Nguyệt nào dám lơ là, nhìn vết sẹo cẩn thận một lượt trái phải trên dưới, lại nhìn thêm một lần nữa, nàng một chút cũng không thể tìm được điểm không ăn nhập giữa vết sẹo hình đuôi én và khuôn mặt tuấn mỹ thâm trầm của nam nhân.

   Khuôn mặt của Lãnh Dạ đẹp một cách âm u, có chút thâm trầm khó lường, ngũ quan cân xứng, hoàn hảo đến nỗi làm lòng người ta hốt hoảng, không dám cho là chân thật, nhưng vết sẹo dài trên mắt hắn lại tăng thêm vài phần sương gió dày dặn cho hắn, đồng thời khiến sự hoàn hảo của dung mạo thu liễm lại một chút, vừa đủ tạo thành một dung nhan yêu nghiệt hại tâm người con gái.

   Lãnh Dạ thấy nàng trầm mặc, động tác liền dừng lại, con ngươi u tối thoáng nét bi thương.

   Mạc Tử Như Nguyệt đột ngột đưa tay chạm vào vết sẹo dài của Lãnh Dạ, cảm giác chân thực hơn rất nhiều, nàng nói: "Nếu không tận tay chạm đến, ta chỉ nghĩ đây là một hình xăm."

   Lãnh Dạ bất ngờ về hành động của nàng, bắt lấy bàn tay xinh đẹp trước mặt, hắn nhẹ giọng hỏi: "Vậy khó coi sao?"

   "Không hề." - Mạc Tử Như Nguyệt lập tức lắc đầu - "Rất hợp với ngươi."

   Chẳng có người nào nói người ta vết sẹo của hắn rất hợp với hắn giống như nàng đâu.

   Lãnh Dạ khẽ nhếch khóe môi, tâm tình liền thả lòng. Hôn một cái lên tay nàng rồi áp tên vị trí vết sẹo, Lãnh Dạ thỏa mãn nói: "Ta rất vui vì nàng thích nó."

   Mạc Tử Như Nguyệt đỏ mặt, muốn rút tay về nhưng không thể. Càng ở gần Lãnh Dạ, lực nhẫn nại của nàng càng lúc càng kém. Nàng thầm mắng một tiếng "Ma Đầu biến thái", đã thấy Lãnh Dạ hào hứng nói thêm: "Nếu như sau này lại có thêm vài vết sẹo, nương tử nói xem nàng thích ở vị trí nào? Ta liền tính toán vị trí ấy."

   Mạc Tử Như Nguyệt trợn mắt không còn lời nào để nói.

***

   Đêm yên tĩnh. Một bóng người cao gầy lén lút xuất hiện trên bờ tường phía này Đông viện, hiển nhiên không phải khách nhân, mà là trộm.

   Chẳng qua tên trộm này không mặc hắc y, không bịt mặt, toàn thân vận nữ trang tử y đơn bạc. Có thể nói trên thế gian này, kẻ trộm đường hoàng như vậy không ai khác chỉ có thể là Diệp Nương gan lớn tim khỏe, khinh bỉ ném đá giấu tay sau lưng mình mà thẳng thừng ném gạch ngay đằng trước mũi người khác.

   May mắn phía sau Đông viện là cả một rừng cây cổ thụ cành lá xum xuê nên Diệp Nương tuy không có chút võ công nào vẫn thuận lợi đu cây vượt tường.

   Ngồi chắc trên bờ tường, Diệp Nương quay đầu nói với hắc lang đang đứng bên dưới lùm cây rậm rạp nhìn nàng bằng ánh mắt chăm chú: "Nhị Hắc Hắc, ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta, nửa canh giờ sau ta sẽ quay lại!" - Nói rồi cũng không quản hắc lang gầm gừ đe dọa, Diệp Nương bám lấy cành cây gần đó trượt xuống mặt đất.

   Nép mình trong thân cây cao lớn, Diệp Nương đảo mắt nhìn xung quanh. Nhà lớn, vườn rộng, bài trí khang trang đẹp đẽ giống như mấy tòa nhà lớn của quan lại chốn kinh thành. Chẳng qua...

   Phú hộ nào có sở thích xây cơ ngơi giữa rừng núi hoang vu này kia?

   Diệp Nương rón rén bước từng bước lại gần, ngó nghiêng trái phải mong đợi nhìn thấy một vài kí hiệu gợi nhắc đến chủ nhân cơ ngơi này. Đi hết hai dãy hành lang mà vẫn không tìm thấy bất kì một manh mối gì, Diệp Nương đã có phần chán nản. Lại đi thêm một khắc nữa, nàng kinh ngạc phát hiện, cái nhà này lớn kinh người, đi mãi mà chính môn vẫn chưa thấy đâu. Diệp Nương đi mỏi chân, ngồi nghỉ trên xích đu gỗ treo dưới cây cổ thụ nọ, thong thả, tự nhiên như đang ở nhà.

   Và thế là nửa đêm trong sân nhà người ta kì quái xuất hiện một nữ trộm ăn mặc hết sức không bí ẩn, hành vi hết sức không lén lút, thay vì đi tìm tiền bạc châu báu lại nhàn tản ngồi chơi xích đu không hay trời trăng gì.

   Diệp Nương đang hồn nhiên đẩy xích đu, sau lưng liền va phải thứ gì đó cứng rắn.

   Kì quái, xích đu ai lại đặt gần tường như vậy bao giờ?!!

   Không đợi Diệp Nương thôi ca cẩm, sau lưng đột ngột vang lên thanh âm nam nhân ồm ồm: "Nữ trộm to gan!"

   Diệp Nương giật mình nhảy khỏi xích đu. Sau lưng là nam tử hán lưng hùm vai gấu, vóc dáng to con như hộ pháp, mặt mày trông dữ tợn, trên lưng vác đại đao khủng bố khiếp người. Diệp Nương bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

   Giữ cho giọng thật bình tĩnh, nàng cười giả lả khúm núm nói: "Hộ pháp đại nhân, tôi vốn là người ở làng nhỏ dưới chân núi, ban sáng theo mấy tỷ muội trong làng lên núi hái nấm, chẳng may bị lạc, vô tình đi nhầm vào nhà ngài. Hộ pháp ngài xin đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm trói gà không chặt, tuyệt đối không phải là trộm, không có ý gì xấu!"

   Trước đây lăn lộn trên các phố chợ làm ăn, Diệp Nương không ít lần nhìn thấy cảnh đám người phú hào chặt tay những tên ăn trộm vặt vãnh - vốn là những người dân thấp hèn túng quẫn quá độ mà làm liều. Nhớ đến cánh tay cụt lủn, máu chảy đầm đìa, nàng liền cảm thấy cổ tay mơ hồ đau đớn.

   Người xưa có dạy: "Bàn tay làm nên tất cả" cho nên Diệp Nương không dại gì mà dâng lên hai bàn tay hái ra tiền của nàng đâu.

   Tề Vũ cau mày nhìn Diệp Nương một lượt từ trên xuống. Nữ nhân này chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, dung mạo cũng tạm, tuy nhiên thân hình cao gầy, ước chừng chỗ nào cũng thấy xương sườn với xương sườn của nàng, kiểu nữ nhân toàn xương như vậy, Tề Vũ lập tức liệt vào hàng "xấu nữ".

   Hắn căn bản đã quan sát nàng được một lúc, nữ nhân này lén lút... đột nhập, rồi nghênh ngang đi lại trong viện, lại có những hành động thật kì quái, căn bản là không giống trộm. Nhưng nếu giả thiết nàng là gian tế bên Tư Tế phái tới, vậy thì bộ dạng thô thiển tầm thường này lại không thích hợp, hơn nữa nàng lại không có một chút võ công nào. Tề Vũ nhất thời không xác định được: "Ngươi nói là ngươi đi hái nấm? Vậy giỏ trúc của ngươi đâu?"

   "À thì..." - Diệp Nương đảo mắt - "Chả là lúc đi lạc đường, tôi có bị ngã, đã đánh rơi giỏ trúc xuống lúc nào không biết!" - Diệp Nương thở dài, lấy toàn bộ ba mươi sáu kế cùng bảy mươi hai phép biến hóa của bản thân lăn lộn chốn thương trường ác liệt ra thu phục tín nhiệm nam nhân trước mặt - "Thật chẳng giấu gì Hộ pháp đại nhân, tôi tuổi sửu, mệnh khổ cực lắm! Từ nhỏ mồ côi cha, cùng mẹ rau cháo nuôi nhau, năm tôi thập lục gả cho người, mẹ tôi vì khổ quá mang bệnh mà qua đời. Tôi gả vào phu gia được ba năm, phu quân cũng bệnh mà tạ thế, trong nhà tôi giờ chỉ có một bà bà cùng tôi, hai cái nữ nhân côi cút không phu không tử nữ nương tựa vào nhau. Ngày ngày tôi lên núi hái nấm, đem ra chợ bán lấy tiền mua lương thực sống qua ngày. Ở nhà bà bà hẳn là vẫn ngóng trông tôi, đến giờ chưa thấy tôi về, chắc bà bà sẽ cho rằng tôi lành ít dữ nhiều, sẽ khổ sở chết mất!" - Nói thôi chưa đủ, nàng úp mặt vào tay nức nở, bờ vai gầy run lên bần bật. Chính Diệp Nương cũng không biết, nàng vừa rồi buột miệng nói ra câu chuyện kia, có đến tám phần là thật.

   Tề Vũ nhướng mày, hoàn toàn không bị cuốn theo câu chuyện đau buồn nọ: "Số ngươi thật khổ, số bà bà ngươi cũng thật bạc mới có người tức phụ gian trá như ngươi!"

   Diệp Nương cứng đờ cả người, mọi âm thanh đột ngột tắt ngấm. Chỉ nghe nam tử hán nói tiếp: "Nơi này nằm sâu trong thung lũng hoang, cách xa khu vực dân sinh, lại chỉ có một cửa, không biết ngươi làm thế nào là lạc vào được, thật khéo còn là nửa đêm canh ba?"

   "Chuyện này..." - Diệp Nương nhất thời nói không nên lời. Vốn dĩ hạng nam tử hán thô tục hữu dũng như thế này thường là vô mưu hết nói nổi mới phải chứ! Nàng cứ nghĩ tên hộ pháp này cũng như thế, ai ngờ đâu là một quả trứng ác trong tổ bồ câu. Nàng cố lấp liếm - "Đại nhân, ngài đừng ngậm máu phun người, nghi oan giáng họa cho người tốt! Tôi thực sự là sống cùng bà bà, thật sự là lạc chân vào đây! Tuyệt không phải trộm!"

   Trộm sẽ bị chặt tay, Diệp Nương nàng còn lâu mới nhận ô danh này! Thích hợp với nàng phải là "Thần trộm"!

   Tề Vũ ngại nhiều lời với nữ nhân lẻo mép này, trực tiếp vung đại đao nâng trước mặt nàng: "Cứ coi như ngươi đi lạc thật, nhưng ta cho ngươi biết, nơi này không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện đi lạc được!"

   Diệp Nương trợn mắt nhìn đại đao sáng lòa, mồ hôi lạnh tuôn ướt hai lòng bàn tay: "Nơi này... này là nơi nào?"

   Tề Vũ đưa lưỡi đao chạm đến cằm nàng, nhếch mép đầy khinh bỉ: "Ngươi quả thật không nên oán trách số phận mình thảm thương, ngươi sinh ra thật ngu ngốc. Nếu không gặp lão tử ta, ngươi hẳn sẽ chết mà còn chưa rõ tại sao. Nơi này chính là Minh Cung, đã nghe thấy bao giờ chưa?"

   Minh Cung! Địa phương đầu não của Minh Giáo!

   Diệp Nương mặt cắt không còn một giọt máu.

   Sao nàng lại lạc vào nơi đòi mạng người này? Sao lại đen đủi như vậy? Ầy, còn nữa, sao khi nãy không kéo theo cả Nhị Lang Thần hộ mệnh vào kia chứ? Sai một li, đi một mạng, nàng hối hận rồi!

   Diệp Nương gào thét trong lòng, khuôn mặt cứng đờ cố nặn ra một nụ cười méo mó khó coi: "Có khi nào là trùng tên hay không? Chủ nhà này tên Minh sao?"

   Đáp lại nàng là thanh âm nam nhân ồm ồm đầy coi thường: "E là người nhà ngươi."

   Diệp Nương cười khan: "Hộ pháp đại nhân, mạng người không phải chuyện đùa, sao ngài có thể đùa ác ý như vậy với một nữ nhân yếu đuối có trái tim bé nhỏ như tôi chứ?"

   Tề Vũ cười một tiếng. Tiếng cười lạnh đập vào tai Diệp Nương lan tới toàn tứ chi lục phủ ngũ tạng đau buốt, cả thân thể bắt đầu run lên, Diệp Nương vẫn còn nói: "Hộ pháp đại nhân, ngài nói gì đi chứ, đừng có trêu đùa với tôi như vậy! Không vui chút nào!"

   Tề Vũ trừng mắt dữ tợn đưa sát lưỡi đao lại cái cổ mảnh khảnh của nàng, cả thân người bỗng chốc tràn ngập sát khí lạnh buốt: "Đừng lải nhải! Ta không có kiên nhẫn trêu đùa với hạng nhà ngươi!"

   Sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian, Diệp Nương cảm thấy nghẹt thở, lồng ngực ẩn ẩn đau. Từ tận trong tâm nàng sản sinh ra một loại cảm giác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net