Chương 18 ( hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(18) Dẫu có ra sao (Hạ)(No matter what)

Tôi cũng không đẩy anh ấy ra, nhưng tại thời điểm anh ấy dán lại sau lưng tôi, anh ấy lại khẽ thở dài, tôi quay đầu lại nhìn một chút, khóe miệng anh ấy vấn còn máu, trên trán dán hai miếng urgo. Tôi và anh ấy, hai người đều sứt đầu mẻ trán, toàn thân thương tích, nhưng lại dựa sát vào nhau tìm kiếm chút hơi ấm.

Về sau anh ấy ngủ rồi, đôi lúc lại run rẩy hoặc nghiến răng, như lần kia ở Pub, cũng giống như thế này nằm trên đùi tôi, ngày đó bà anh ấy vừa qua đời, anh ấy ai cũng không cần, chỉ tìm đến mình tôi, anh ấy một mực không rơi nước mắt, nhưng khi thấy tôi, lại như đứa trẻ mà òa khóc lên.

Tôi một mực không ngủ, trời dần sáng lên, tôi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, làm sao vậy? Thẩm Khải Ni, sao lại không ngủ được? Đêm nay có điều gì khác lạ sao? Đúng vậy! Người bên cạnh đổi thành Thẩm Dục Luân, chứ không phải là Lý Hạo Nhiên, bên người là mùi hương như trẻ con của Thẩm Dục Luân, mùi từ áo thun của anh ấy, mà tôi bắt đầu muốn Lý Hạo Nhiên, nhớ mùi HUGO BOSS của anh ấy, nhớ cảm giác ngủ cùng anh ấy những ngày này.

Tôi nhắm mắt ngủ trong chốc lát, chuông cửa lại vang lên, không cần nghĩ cũng biết, là Lý Hạo Nhiên. Thẩm Dục Luân ra mở cửa, anh ấy mang cho chúng tôi một túi đồ ăn McDonald's, giờ này cũng chỉ có cái này, mới có 6:30 thôi!

"Động kinh à! Sớm như vậy!" Thẩm Dục Luân gắt anh ấy.

"Thế nào, tiểu gia hỏa ngày hôm qua ngủ có ngon không?" Lý Hạo Nhiên ngược lại không cùng anh ấy so đo.

"Để em ấy ngủ thêm một lát đi, chung ta lên phòng khách lầu hai." Thẩm Dục Luân đè nặng thanh âm nói, anh ấy chỉ có lúc cùng Lý Hạo Nhiên nói về chuyện của tôi mới có trạng thái như thế.

Sau đó Lý Hạo Nhiên tới đem chăn trên người tôi kéo ra, sờ lên đầu tôi.

"Được rồi!!" Thẩm Dục Luân nói.

Sau đó hai người tắt đèn lầu một, bắt đầu đi lên tầng, tôi lại ngủ một lát, đến khi tỉnh lại đã là giữa trưa, rèm cửa kéo kín, tôi đứng dậy, đi lên lầu hai.

Lên lầu, phát hiện hai người không ở phòng khách, tôi đi lại phía thư phòng, liền thấy hai người mặt mũi bầm dập, đang đeo tai nghe chơi game online.

Đây là điểm đáng yêu nhất của họ, không ôm thù, lập tức vứt bỏ cảm xúc bị dồn nén bấy lâu, dù cho ngày hôm qua đánh nhau thành như vậy, hôm nay lại có thể ngồi chơi game cùng nhau.

Tôi vừa đi vào, hai người liền quăng luôn cả game, Lý Hạo Nhiên nói: "Mua cho em cháo hoa và sữa bò rồi, hiện tại ăn cái gì thanh đạm một chút, chờ thêm vài ngày nữa là tốt rồi, để anh đi hâm lại cho em."

Thẩm Dục Luân tiếp lời ngay: "Tôi đi! Cậu biết phòng bếp nhà tôi dùng như thế nào sao?"

"Tôi sao lại không biết chứ! Có thể hiện đại đến đâu được!" Lý Hạo Nhiên bắt đầu cũng anh ấy đấu khẩu.

Hai người bọn họ luôn như vậy, cho đến bây giờ, vẫn chẳng thay đổi gì. Sau đó Thẩm Dục Luân hâm lại đồ ăn cho tôi, tôi đi tắm rửa, Lý Hạo Nhiên tiếp tục đánh điện tử.

Ba người sau khi cơm nước xong, Lý Hạo Nhiên phụ trách rửa chén, Thẩm Dục Luân không ngừng thúc giục anh ấy nhanh tay lên, sau đó nói với tôi: "Bọn anh nghĩ kĩ rồi, hôm nay mang em ra ngoài đi dạo, chung ta cùng chơi game, mua đồ ăn ngon cho em, đưa em đi xem phim hay ddi công viên gì đó. Hắc hắc, sẽ rất vui đó!"

Sau đó ba người cùng nhau ra ngoài, vừa xuống xe lại gặp ngay quầy bóng bay giống loại Thẩm Dục Luân mua cho tôi lần trước. Thẩm Dục Luân lập tức tiến lên, mua hai quả đặt vào tay tôi, cười hì hì.

"Trẻ con, quá ngốc đúng không!" Lý Hạo Nhiên dá xoáy anh ấy.

Chúng tôi tiếp tục đi ra công viên, thấy quầy bán vịt con, Lý Hạo Nhiên lập tức chạy lại đuổi bắt một con cho tôi, nói: "Khải Ni nhất định rất thích vịt con, em về sau phải chăm sóc tốt cho nó nhé, gọi là Jennifer đi!" Lý Hạo Nhiên lại hướng tôi giở chiêu bài nụ cười của hoa mỹ nam, nhưng bởi vì mặt mũi bầm dập, cho nên cảm giác vô cùng kỳ quái.

"Jennifer? Cái gì loạn thất bát tao thế, con vịt mà thôi, gọi Hoàng Hoàng (*) là êm tai rồi! Haha!" Thẩm Dục Luân trừng Lý Hạo Nhiên, sau đó cười hớn ha hớn hở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net