Chương 29 (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại còn phải từng người một leo lên thang gác. Trước mắt là một khoảng đất bằng phẳng. Đây là nơi cao nhất của tòa nhà này, nhìn một cái đều thấy hết toàn bộ thành phố.

"Tuyệt quá!" Tôi nói.

Thẩm Dục Luân ở bên cạnh nâng ly lên rót rượu, Lý Hạo Nhiên cũng đi đến sát bên mép sân thượng. Chúng tôi nhìn phong cảnh mỗi hướng của thành phố, Thẩm Dục Luân đắc ý nói: "Thấy thế nào? Không tồi đúng không?". Sau đó lấy thuốc lá đưa cho Lý Hạo Nhiên, hoàng hôn đã bắt đầu rồi, trên bầu trời một đàn chim bồ câu bay qua, rất nhiều, rất nhiều. Thẩm Dục Luân mở nút chai rượu, rót cho chúng tôi mỗi người một ly.

Uống liền hai ly, tôi lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nhớ đến mỗi một câu Hầu Kình Vũ nói với tôi, nhớ tới những thứ quỷ quái bất ngờ xuất hiện, chính là những bức tranh bằng bút trong cuốn nhật ký của cậu ta, nhớ đến đã khai giảng hai tháng rồi nhưng vẫn chưa nhận được một lời hỏi thăm từ ba mẹ, một cuộc điện thoại cũng không hề có.

"Em có chút chóng mặt rồi." Tôi nói vậy, rồi nằm thẳng trên mặt đất ở tầng thượng, si ngốc cười, mắt có chút nước, bởi vì nhìn bầu trời có chút mơ hồ. Tôi thấy được cái kiểu tụ tập rồi cũng sẽ tan tác rời đi trống rỗng này, tất thảy bầu trời cùng buổi trưa ngày hôm nay đều giống nhau. Trưa nay, Hầu Kình Vũ triệt để đánh sụp phòng bị của tôi – lô cốt cùng mặt nạ tôi đã xây dựng nhiều năm như thế.

"Cũng đừng uống vội vậy a! Tôi ở cùng mọi người cảm thấy thật là vui vẻ! Cho tới bây giờ tôi chưa từng được như thế!" Lý Hạo Nhiên cũng nằm xuống.

"Ít nói nhảm đi! Cậu vẫn còn một đời đấy." Trầm Dục Luân ngắt lời nói.

"Một đời? Cái gì gọi là một đời hả? Mười sáu tuổi mà tự sát chính là một đời, hai mươi sáu tuổi xảy ra tai nạn cũng là một đời, ba mươi sáu tuổi ung thư bao tử rồi chết cũng là một đời người, bốn mươi sáu tuổi bệnh tim đột tử mà chết cũng là một đời, sáu mươi sáu tuổi đột nhiên chết đi cũng tính là một đời đó! Đều là một đời người đúng không?" Tôi mờ mịt nhìn bầu trời mà hỏi.

"Em nghĩ sẽ không có kiếp sau đâu nhưng tại sao em vẫn muốn đời này ngắn đi một chút. Ví như em muốn tự tử." Tôi tiếp tục nguội lạnh nói, bên tai là tiếng thổi cô tịch của cơn gió phương Bắc.

"Bảo bối, em hôm nay không được bình thường, em uống nhiều rồi! Ca không cùng em tính toán, em mau khôi phục lại tình trạng nói chuyện bình thường đi, em đời này thậm chí là kiếp sau ca vẫn muốn cùng em quen biết nhau, mỗi một đời đều phải quấn lấy em, giống như kiếp trước vậy! " Thẩm Dục Luân cũng có chút lâng lâng mà nói, bởi vì dễ dàng nhận thấy anh ấy cũng đã nói năng hồ đồ rồi.

"Hạo Nhiên ca thì sao? Kiếp sau còn có thể nhận ra em sao?" Tôi quay đầu hỏi Lý Hạo Nhiên.

"Nếu như có kiếp sau! Đương nhiên! Tôi vẫn muốn cùng hai người làm anh em! Tốt nhất là có thể ba miệng làm thành một gia đình. Haha." Lý Hạo Nhiên bày ra bộ dáng tươi cười có phần ẩn nhẫn đau buồn, tôi lại đọc không ra.

"Vậy tôi đây phải làm ba, tiểu tử cậu làm vợ còn Lý Hạo Nhiên cậu làm vợ bé, không được không được như vậy cũng không hợp lý." Thẩm Dục Luân cũng rối loạn cả lên.

"Phải là tôi làm ba, tiểu tử kia làm vợ bé, ấy không phải là mẹ? Không được, đổi lại như vậy càng không đúng." Lý Hạo Nhiên thoải mái cười to.

58333e738bd4b31ce670310887d6277f9f2ff817

a6519c5494eef01fde58bd76e0fe9925bd317d17

Xem ra cũng uống nhiều rồi, đều ở đây nói năng lộn xộn cả lên. Nếu như quả thật có kiếp sau, thật có thể an bài như vậy làm người một nhà, ai là ai còn có quan hệ gì chứ, chỉ cần có hai người bọn họ, cần chi tính toán cái gì mà mỹ cảnh ngày đẹp trời, tôi chỉ muốn bình bình đạm đạm bên cạnh hai người bọn họ, đây chính là hạnh phúc lớn nhất rồi của tôi rồi.

Tôi đứng lên đi lên nhìn xuống bên dưới tầng thượng, bên kia là đường sá, bên kia là hồ bơi, bên kia là công trình thấp hơn đang xây, phía trên là sắt thép sắc nhọn nhô lên, sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến như vậy?

Bạn còn nhớ tôi ở chương trước, có một lần cùng bạn miêu tả qua cảnh tượng như thế này không? Trong hồ bơi là Thẩm Dục Luân, phía trước xe lu là Lý Hạo Nhiên mà tôi ở chỗ này, chính là vị trí hiện tại. Đây không phải là cảnh tượng đầy đủ trong giấc mơ thế nhưng chúng thực sự giống hệt nhau quá mức.

Tôi đứng lên hướng phía mép tầng thượng mà đi rồi dừng lại, chân của tôi chỉ cần bước thêm một bước về phía trước nữa thôi thì cảnh trong mơ sẽ biến thành sự thật, tôi quay đầu lại hỏi:

8bfbac315c6034a8b5ad1d32cb13495408237610

"Chúng ta thật sự có kiếp sau sao?"

Nước mắt đột nhiên tuôn ra như suối vậy, lệ rơi đầy mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net