Vĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cứ ngỡ chắc không mấy người mặn mà với tính cách lạnh của anh, mấy đồng chí trong kia thấy xa cách hơn là sợ hãi, thế mà bầu không khí lặng lẽ tới nhàm nhạt của Tuân cũng bị phá vỡ bởi một cậu lính mới vào gia nhập đơn vị tháng trước.

- Lúc em mới vào tiểu đội ta, mọi người nói với em chúng ta có một khúc gỗ là đội trưởng.

Vĩnh ngồi cạnh Tuân, nói như vu vơ, cậu là người Hà Nội, năm nay mới 19, là người trẻ tuổi nhất trong đơn vị. Nghe nói xuất thân sinh viên, được ăn học đàng hoàng chứ không phải thả cuốc cầm súng ra trận như Tuân. Có mấy đêm nằm trên võng thao thức nhưng vờ ngủ, Tuân vẫn nghe cậu đọc mấy bài thơ kháng chiến cho các đồng chí, phải công nhận rằng giọng Hà Nội rất dễ nghe, mà càng nghe nhiều càng thích.

- Làng bên ấy thương bộ đội lắm, còn có nhiều thiếu nữ rất ưng bộ đội ta. – Vĩnh tiếp tục nói, không ngại gì với Tuân.

- Thế hả, đêm nay tôi cấm các cậu sang chơi với con gái bên ấy.

Đành rằng cái phép quân là thế, đơn vị mà biết đêm hôm mấy đồng chí trong tiểu đội anh tìm con gái thì kỉ luật là cái chắc. Là tiểu đội trưởng, anh nên ngăn lại nhưng anh cứ thấy thương mấy chàng trai trẻ, họa hoằn lắm mới có những khi không phải nghe tiếng súng giật, bom chần, mà được tận hưởng những gì thật đẹp của đời người. Anh ngăn sao được. Tình yêu, Tuân chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận nhưng anh luôn cho rằng nó chưa bao giờ là một cái gì đó sai trái, đáng phải cấm đoán.

- Đêm qua lúc mọi người đi hết, em nghe thấy anh thở dài.

Tuân hơi bất ngờ, anh cứ nghĩ Vĩnh là một thanh niên trẻ tuổi chỉ biết đến sách vở, chưa nghĩ đến chuyện gái trai nên lăn ra ngủ như chết vào giữa đêm, thì ra cậu ta cũng như anh, nhìn hết tất cả, mà như câm, như điếc.

- Anh không phải khúc gỗ mà, phải không? – Vĩnh hỏi, bằng cái giọng đặc sệt miền Bắc mà Tuân nghe thoáng ra một nụ cười trong đó, rất tinh quái.

- Anh rất giống anh trai em, anh Tuân. Giống đến mức hồi mới vào đây em tưởng phía trên họ gửi nhầm giấy báo tử về cho mẹ.

- Anh trai cậu chết rồi? – Tuân bấy giờ mới lên tiếng.

- Vâng, anh ấy hy sinh trên chiến trường.

Tuân nghĩ mình nên tỏ ra tiếc thương một chút, nhưng trong hoàn cảnh này anh hoàn toàn cảm thấy bình thường. Con người anh đã trở nên như vậy. Chai sạn. Chết thôi, đó là một câu chuyện bình thường tới tầm thường trong cái thế cuộc đầy hung gở này. Vĩnh im lặng một lúc Tuân vẫn không nói gì, bèn lên tiếng, âm thanh nhỏ nhưng không lẫn vào tiếng gió mà rõ mồn một:

- Anh Tuân này, anh giống anh ấy đến mức em cứ nhìn anh mãi. – Nói rồi Vĩnh cười, một cách ngô nghê lẫn cả thẹn thùng như một thiếu nữ mới biết yêu lần đầu. Nụ cười của Vĩnh dường như bao giờ cũng thế, rất đẹp nhưng lại như mây đen nắng úa, luôn ẩn trong đó một kiểu buồn mà chẳng ai rõ vì sao lại như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net