; Dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận đấu khẩu khi nãy, Emma vẫn giữ vẻ bình tĩnh của mình như chưa có chuyện gì xảy ra, vẻ ung dung vẫn cứ thế mà tự tin sải bước. Bỗng nhiên dừng lại, đứng lặng im trước một căn phòng lớn, cô đưa bàn tay trắng nõn định gõ lên cánh cửa làm bằng gỗ sồi trơn nhẵn, trên cánh cửa ghi dòng chữ "Phòng hiệu trưởng" , thì bị một thứ gì đó ngăn lại, khiến cô rụt tay về. Cô nghĩ mình cũng không còn mặt mũi gì mà gặp mặt hiệu trưởng lúc này...

"Cạch" - tiếng cửa mở ra khiến Emma giật thót, người bước ra không ai khác chính là người cô muốn gặp lúc này...hiệu trưởng Matthew! Hiệu trưởng thấy cô cũng bất ngờ không thôi, nhưng một lúc sau vẫn cười một cách hiền từ, như một người cha đáng mến.

- Vào đi!

Thầy lại mở cửa phòng bước vào, không quên ra lệnh cho cô gái đằng sau đi theo.

Emma ngập ngừng một lúc, rồi lại lấy hết can đảm mà bước vào.

Trong căn phòng, mọi thứ trở nên yên lặng một cách kì lạ, trái ngược với không khí bên ngoài. Căn phòng được sắp xếp ngăn nắp, phía sau bàn làm việc của hiệu trưởng là một chiếc tủ kính to chễm chệ được làm bằng thủy tinh trong suốt, mọi thứ đặt trong chiếc tủ kính lộng lẫy ấy như phát sáng bởi ánh nắng từ bên cửa số thấp thoáng chiếu vào. Đâu đó vẫn thoảng lên một mùi hường nhẹ nhàng của hoa oải hương, mùi hương mà cô thích nhất. Thầy Matthew ôn tồn đẩy chiếc ghế lăn ra, ngồi xuống. Trên bàn là những văn kiện thầy chưa xử lí xong, không quên bên cạnh là một tách cà phê đã nguội.

- Emma đến đây có việc gì  sao?

Thầy Matthew hiền từ nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, không chớp. Cái tên Emma thân thuộc phát ra từ miệng thầy khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Cô và thầy rất thân nhau, có thể nói thầy như người cha thứ 2 của cô, là người lấp đi những nỗi mất mát mà cô phải chịu từ chính gia đình mình.

- Con...đến đây để...

- Để?

- Để...xin lỗi thầy!

Thầy Matthew ngơ ngác nhìn.

- Xin lỗi làm gì?

Emma nuốt nước bọt trong miệng, cố gắng gằn ra từng chữ, từng chữ một.

- Thì...về việc con đã hiểu lầm thầy, đã nghĩ thầy bị ông Manlechef mua chuộc!

Nghe xong thầy Matthew liền cười phì, nhưng trong mắt thầy vẫn ở ẩn chứa sự vị tha. Thầy như thể biết rằng một ngày nào đó Emma sẽ hiểu ra thầy không phải là một người hám vòng danh lợi như vậy. Thật sự Emma quá non nớt đi.

- Không sao, chỉ cần Emma biết thầy không phải người như vậy là được. Mà, gia đình Emma sao rồi?

Thầy không bao giờ xưng con-thầy với cô như những học sinh khác, thầy lúc nào cũng gọi bằng tên thật. Điều đó không làm Emma khó chịu, mà càng khiến cô thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

- Vẫn...bình thường thôi ạ!

- Dạo này có gặp bố không?

- K-Không...nhiều lắm...

Nghe đến đây thầy Matthes cười bất lực, thừa biết Emma đang nói dối, thầy biết dù có khuyên răn thế nào thì cô bé bướng bỉnh ấy vẫn không nghe.

- Emma đã tránh gặp mặt bố hơn 1 tháng rồi đấy.

- Mặc kệ! Con không quan tâm đâu!

Thấy Emma bĩu môi, thầy Matthew chỉ biết lắc đầu. Đúng là thầy không thể dùng lời lẽ để giúp hai cha con này hàn gắn. Bố của Emma cũng từng là đồng nghiệp thân thiết với thầy, phải nói là trước khi thầy lập nên ngôi trường này thì từng làm việc trong một công ty điện tử - tin học. Đó là quãng thời gian vui vẻ và an nhàn nhất đời thầy.

- Rồi Emma sẽ hối hận!

Emma bất giác run lên, một phần vì không hiểu, một phần vì hai chữ 'hối hận' kia làm cho tâm trí quay cuồng dữ dội.

- Mà thầy, tin của Tony Manlechef trên diễn đàn biến mất rồi ạ?

Thấy Emma chuyển chủ đề, mà thắc mắc lần này lại dồn về cái tên Tony Manlechef, thầy chỉ cười, tay không quên nhấc tách cà phê bên cạnh, nhâm nhi một chút rồi ôn tồn nói.

- Đúng vậy!

- Tất cả...đều do bố cậu ấy làm?

- Đúng vậy!

- Mà cũng đúng, đâu ai muốn con mình bị mang tiếng xấu! Đã vậy, gia đình Manlechef lại rất giàu có và có danh tiếng vươn tầm thế giới nữa!

- Haha, nắm bắt thông tin tốt đấy!

Thầy Matthew nhìn cô cười không ngớt, thật không tin dù đang bị cấm túc 2 tuần mà thông tin trong trường cô đều nắm khá rõ. Đúng là một tiểu yêu tinh!

Emma thấy thầy cứ cười mình, chỉ biết cúi đầu ra vẻ ngại ngùng.

- Thế còn gì nữa không? - Thầy Matthew lên tiếng - Con muốn biết rõ hơn về trò đó à?

Như thể bị nói trúng tim đen, Emma quơ tay múa chân, mặt đỏ ửng từ khi nào, lên giọng đáp trả.

- Không có! Ai lại hứng thú với người như cậu ta!

Emma nói tiếp.

- Chỉ là...cảm thấy thắc mắc một tí thôi! Với cả, bố của Tony đã làm gì để mua chuộc thầy vậy?

- Hmm...điều này thầy không nói được đâu!

Có lẽ câu nói này không vừa lòng cô nhóc trước mặt, thầy Matthew chống cằm, đan 10 ngón tay mình vào nhau, như thể đang dò xét phản ứng tiếp theo của Emma.

- Vậy thôi...con đi đây!

Như thể đoán được phản ứng của cô, thầy chỉ biết tiếp tục cười trừ, Emma mà thầy biết vẫn như thế, không bao giờ thay đổi, vẫn vô tư và lạc quan thế! Ấy vậy, không biết vì sao lại hờn dỗi người bố của mình đến như thế. Về việc Emma bị cấm túc 2 tuần cũng là do thầy làm, thầy muốn Emma phải tự hối lỗi và tự có trách nhiệm với việc làm của chính mình, bắt nạt bạn bè cùng lớp không phải là chuyện đùa, nhưng đây không phải lần đầu Emma làm chuyện này, nên thầy biết cô bé làm vậy là có lí do, nhưng chung quy thì xử lí bằng cách 'bắt nạt' người khác vẫn là cách xử lí không khôn khéo tí nào! Thầy luôn hi vọng Emma sẽ chững chạc hơn!

- Mà...

Thầy Matthew bỗng hạ thấp giọng.

- Dạ?

- James dạo này sao rồi?

Ôi trời, đúng là không hổ danh con cưng của thầy Matthew, lúc nào gặp thầy cô cũng không bị hỏi về tình hình của một người không liên quan, người không liên quan đó chính là James!

Đúng vậy, đối với thầy Matthew thì James cũng không khác con ruột của thầy là bao! Chắc có lẽ vì không có đứa con nào để quan tâm, chăm sóc nên thầy mới như thế. Vợ thầy đã qua đời rất lâu rồi, chưa kịp sinh đứa con đầu lòng thì thần chết đã cướp bà khỏi tay thầy vì một tai nạn vô cùng đau đớn. Giờ đây, thầy vẫn cứ neo đơn như thế, không tìm một hạnh phúc mới mà cứ sống một mình cho đến bây giờ. Chuyện này không phải ai cũng biết, chỉ có một vài giáo viên thân thiết với thầy mới rõ, mà Emma cũng rất vinh dự khi được biết một chút về quá khứ của thầy.

- Thầy à, nếu muốn có thể đi xem cậu ấy khỏe không mà! James lúc nào chả ở trường!

- Này, là vì thầy bận!

- Haizz... cậu ấy vẫn khỏe!

Emma thở dài.

- Vậy con đi đây!

Nói rồi cô xoay người tiến ra khỏi phòng, để lại người thầy cung kính đang ngồi lẳng lặng trên chiếc ghế xoay, hai tay vẫn chống cằm, khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng.

•••

Emma chưa quyết định về nhà, cô tiếp tục đi xung quanh trường, cô sẽ đi hết mọi ngóc ngách của ngôi trường này! Khi bắt đầu học ở đây, cô luôn tò mò về kiến trúc của nó, nhưng rồi vì lí do nào đó mà cô quên đi mục đích đó, chỉ biết lao đầu học những môn năng khiếu, đôi lúc...lại gây ẩu đả với những đứa mình ghét nên thành ra cô chưa có cơ hội 'khám phá' ngôi trường này lần nào!

Cô sải những bước chân đi vào hành lang trước thư viện, học ở đây 2 năm rồi mà cô chưa tới thư viện lên nào cả! Bỗng nhiên nhìn thấy dáng vẻ cao ráo quen thuộc đang tiến về phía mình, không khó để đoán được đó chính là người bạn 'thân' của cô - James Melendez. Thật có duyên nha!

- James!!

Cô vui mừng nhảy cẩng lên, lon ton chạy tới người con trai ở đằng trước kia.

Nghe gọi tên mình, James giật mình nhìn xung quanh thì nhận ra chủ nhân của giọng nói ban nãy không ai khác cũng là người cậu muốn gặp ngay lúc này - Emma!

- Cậu đang làm gì ở trường đấy?

- D-Do ở nhà chán quá, nên...

Emma vừa gãi đầu vừa ấp úng nói.

- Cậu nên dành thời gian tự học ở nhà đi!

Ôi trời, tên khốn này! Hai hôm trước còn đến nhà cô nhẹ nhàng dắt cô đi dạo rồi lại âu yếm bảo không bao giờ chán ghét cô nhưng hành động trước mắt cứ như muốn đuổi cô đi vậy. Điều đó làm Emma có chút khó chịu và tự ái, liền lên giọng pha chút dỗi hờn.

- Tớ không thích đấy!

Emma tỏ ý trêu đùa.

- Thôi được rồi, cậu nên giữ thể diện cho bản thân đi! Được mọi người trong trường ca ngợi là xinh đẹp, đánh piano hay thì thành tích học tập cũng phải ổn định cơ chứ!

Nghe đến đây, Emma bĩu môi giận dỗi, cô không thích bị đem ra bàn cân so đo thành tích học tập với vẻ ngoài hay tài đánh đàn của mình! Cô rất khó chịu vì điều đấy, rõ ràng nó không liên quan đến nhau, vậy mà vẫn bị đem so sánh cho được!

- Hôm nào tớ sẽ đến nhà cậu giúp cậu học. Cấm túc tận 2 tuần thì kiến thức bị sót nhiều lắm đấy! Tạm thời đang có một bài luận chung cho cả khối 11, nếu muốn cậu có thể luyện viết luận với tớ!

- Được!

Emma như thay đổi 180 độ, bỗng nhiên háo hức lạ thường khiến James phì cười. Thật không hiểu nổi cô gái đứng trước mặt cậu làm bằng cái gì mà thay đổi cảm xúc nhanh đến thế!

- Vậy đợi hết tiết 2 đi, hôm nay tớ chỉ học 2 tiết, khi nào xong tớ sẽ gọi cho cậu.

- Tớ đợi nhé!

- Ừm!

James đưa tay xoa đầu Emma, cử chỉ và ánh mắt vô cùng dịu dàng như thể đang nhìn người mình thích vậy! Một khung cảnh hết sức lãng mạn và phong tình. Từng đợt gió từ ô cửa kính trong suốt cứ phả vào từng lọn tóc xinh đẹp của người con gái, khiến tóc cô khẽ động đậy, từng cọng tóc mái vì gió mà phủ lên trước khuôn mặt trắng hồng, nhỏ nhắn kia.

——

(!) Hint nhiều quá rồi 😷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net