Q2- Chương 3: Hương vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian này, nhà ăn nhỏ không có ai vào, Tần Minh Hoàng mở tủ đông ra, phát hiện đồ ăn bên trong không còn nhiều lắm. Từ nguyên liệu nấu ăn ít ỏi lấy ra một ít mỳ Ý và một miếng thịt bò, từ trong góc lôi ra một củ hành tây, cà rốt, còn có hai quả ớt cay.

Cô đứng ở trong phòng bếp leng ka leng keng tìm kiếm một hồi, tìm ra nồi nấu mỳ, lại rút ra hai con dao.

Dao thái thịt không quá bén, lâu ngày không dùng đến đều bị rỉ sét, có thể thấy được đầu bếp đã bỏ bê đồ nghề của mình.

Tần Minh Hoàng tương đối am hiểu kỹ thuật dùng dao, bởi vậy dù dao tương đối lục vẫn thoải mái mà rửa sạch sẽ, thái thịt bò thành miếng nhỏ dày mỏng như nhau. Dao thái rau càng nhỏ càng nhẹ hơn, cũng không có cảm giác cô thường dùng, làm quen chốc lát, cô nhanh chóng cắt mấy thứ rau dưa thành sợi và hạt nhỏ, mỗi một loại đều đều tăm tắp, là thói quen của người có chứng ám ảnh cưỡng chế.

Cô bình sinh có niềm yêu thích lớn nhất chính là ăn, có thể là bởi vì lúc còn nhỏ khi chưa trở thành cô nhi, cha mẹ thờ ơ với cô, khiến cô thường xuyên phải chịu đói, sợ hãi vì chịu đói. Sau đó trở thành thị nữ đợi tuyển, mỗi ngày phải huấn luyện rất nhiều, đặc biệt dễ đói, liền càng thêm khao khát với đồ ăn. Cho nên cô thích toàn bộ các món ăn trên đời, cũng rất là quen thuộc phòng bếp.

Xào chín thịt bò đã ướp, lại tiếp tục xào chín các nguyên liệu khác, trộn vào nhau, cuối cùng cho mỳ Ý vào, cùng với nước sốt lúc trước dùng gia vị có sẵn để chế biến, liền hoàn thành một phần mỳ Ý thăn bò rắc ớt cay đủ cho ba người ăn.

Tần Minh Hoàng dứt khoát nhanh nhẹn làm xong, miệng cắn nĩa, một tay bưng cái đĩa lớn, một tay bưng nước ngồi vào nhà ăn. Cô cảm giác giờ mình đói đến có thể ăn hết một con trâu. Vùi đầu ăn xong hai phần ba, cô không thể không tiếc nuối mà vuốt bụng dừng lại.

Thân thể này không ăn được nhiều, ăn một chút như vậy đã no, cô dựa theo sức ăn đời trước để chuẩn bị phần thức ăn này.

Từ trước cô được công nhận là có sức ăn lớn nhất nhà, Minh Hồi nói có lẽ cô có ba cái dạ dày, một cái chứa bữa chính, một cái chứa đồ ăn vặt, còn có một cái chứa đồ ngọt, Tần Minh Hoàng rất là đồng ý.

Lúc huấn luyện, hai bà thị nữ không để cô ăn quá nhiều, nói như vậy dáng vẻ khó coi, lỡ bị béo phì thì kỳ cục, làm cô đói bụng chỉ có thể lén lút đi vào phòng bếp ăn vụng bánh kem và bánh quy nhỏ.

Cô bưng mỳ Ý còn lại trở về gian phòng của thân thể này, chuẩn bị làm đồ ăn khuya, chờ lát nữa lại ăn một bữa.

Trời đã tối rồi, cô thoải mái dễ chịu tắm xong, đứng ở trước gương quan sát thân thể này. Tính cách một người sẽ ảnh hưởng diện mạo, từ tướng mạo để xem, cô gái thanh tú này là dạng ngoan ngoãn nghe lời, không biết nói năng, dễ bị khi dễ, hiện tại bên trong thay đổi linh hồn, gương mặt này liền có biến hóa vi diệu.

Đôi mắt luôn nhìn xuống giờ nhìn thẳng về phía trước, đuôi mắt cũng theo đó hơi hơi dương lên, thoạt nhìn có thần hơn rất nhiều.

Cô lau khô tóc mình, tìm ra hai lưỡi dao cạo rồi giấu trong người, sau đó bưng một ly nước ấm rời phòng, gõ cửa ký túc xá của Barry

"Là ai!" Ban đêm yên tĩnh, tiếng đập cửa hiển nhiên làm Barry rất khẩn trương, từ lúc rơi xuống hồ nước, hắn chỉ trốn ở ký túc xá không đi ra ngoài, giờ phút này cũng vẫn chưa thể thả lỏng.

"Là tôi, Khang Mẫn." Tần Minh Hoàng nói.

Cửa mở ra, Barry đứng ở trong cửa cảnh giác lại bài xích mà nhìn cô, "Làm gì?"

"Có vấn đề muốn hỏi anh." Tần Minh Hoàng lộ ra tươi cười hữu hảo.

Barry không kiên nhẫn muốn đóng cửa, "Cút, đừng tới phiền tao!"

"Ấy khoan đã!" Tần Minh Hoàng nhấc chân đẩy cửa, nhanh chóng thấp giọng nói: "Anh biết hồ nước trong nhà kia có quái vật đúng không?"

Barry chấn động, lực đạo trên tay buông lỏng, biểu tình trên mặt hắn hoảng loạn không thể che giấu, cố trấn định vẫn đầy sơ hở, "Cô nói quái vật gì, tôi không biết."

Tần Minh Hoàng: "Tôi đã thấy rồi, anh ở chỗ này lâu nhất, so với tôi hẳn là rõ ràng hơn trong đó là thứ gì?"

Bởi vì biết rõ cho nên hắn mới sợ hãi, cả thời gian dài cũng không đi rửa sạch hồ nước và cho ăn, hôm nay ngã vào hồ nước xong mới có thể bởi vì một câu của cô mà sợ đến lăn lộn trên đất.

"Làm sao cô nhìn thấy!" Barry khiếp sợ mà thấp giọng hỏi.

Vậy không phải rất vô nghĩa sao, cô không ngốc, vệt nước trên mặt đất cùng với một ít động tĩnh nhỏ, chỉ cần dụng tâm quan sát là có thể phát hiện, thoáng chú ý liền có thể thấy một mảnh chi bạch tuộc nhanh chóng thay đổi màu sắc ở trong không khí.

Tần Minh Hoàng không thấy rõ ràng bộ dáng cụ thể của thứ đó, nhưng căn cứ hình dạng của các chi đã nhìn thấy, cô phỏng đoán đó có thể là bạch tuộc rất to lớn, có thể đổi màu, biết ẩn nấp.

Quá kích thích đi! Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng đó là giống loài đặc sắc của thế giới này, nghĩ đến phản ứng của Barry mới cảm thấy kì lạ.

"Dù sao tôi cũng đã thấy, không bằng anh nói cho tôi đó là cái gì, căn cứ nuôi nó làm gì?"

"Tôi cũng không biết đó là cái đồ vật quỷ gì! Càng không biết nó xuất hiện khi nào, lúc trước trong căn cứ chỉ có hai con cá mập!" Gương mặt Barry run rẩy mà gầm nhẹ, xô Tần Minh Hoàng ra, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Hắn dựa vào cạnh cửa, sắc mặt trắng bệch. Ngày trước trong lúc vô tình ở bên cạnh ao nhìn thấy cái vòi thật lớn mấp máy, hắn sợ tới mức gặp ác mộng. Hắn biết rõ trong nước vốn có hai con cá mập, khẳng định là bị thứ kia ăn mất, cả xương cốt cũng không dư lại.

Trong mộng đều là hình ảnh máu me mà đồ vật kia vươn vòi cuốn lấy cá mập nuốt ăn, về sau lại biến thành hình ảnh chính hắn bị quái vật ăn luôn.

Pull đã sớm mặc kệ chuyện trong căn cứ, dù rửa sạch hay cho ăn đều giao cho hắn, cho nên căn bản Pull không biết trong căn cứ còn có quái vật như vật, hắn cũng không dám nói cho bọn họ, lỡ thứ kia thật sự muốn ăn thịt người, vậy để nó ăn mấy người khác trước.

Ba ngày trước người phụ nữ này tiến vào căn cứ, hắn vốn dĩ có thể có cơ hội thoát đi, nhưng lúc ấy hắn đang ngủ, chờ hắn tỉnh lại trong căn cứ đã có thêm một người, cửa lại lần nữa bị đóng lại, hắn mất một cơ hội rời đi.

Đáng chết! Đáng chết!

Tần Minh Hoàng đứng ở trên đường ký túc xá, uống ngụm nước ấm, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời Không Hải đang từng bước tiếp cận.

Nếu trong biển trên mặt đất không có loại bạch tuộc kỳ quái này, vậy chẳng lẽ là bạch tuộc trong biển trên bầu trời ? Nếu thật là bạch tuộc Không Hải, vậy vào nơi này như thế nào?

Đi ngang qua ký túc xá của Lehi, cô nghe thấy bên trong có tiếng hoạt động ban đêm, tấm tắc hai tiếng, trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Tần Minh Hoàng thấy Lehi và Pull từ cửa chính bên kia tay không trở về.

"Hôm nay cũng không có xe đưa đồ ăn, rốt cuộc sao lại thế, người phụ trách không phải thật sự ném chúng ta ở đây mặc kệ chứ?"

"Bảo bối, không sao, nếu thật bị nhốt ở đây, anh còn có thể mang theo em bò ra ngoài, nơi như này không giữ được chúng ta."

Pull ôm lấy vai bạn gái nói, hắn là lính ngũ binh, một thân cơ bắp đặc biệt cường tráng.

Được hắn an ủi, Lehi cũng không lo lắng, là dáng vẻ sống trong tình yêu cuồng nhiệt, có tình yêu ở đây thì vạn sự thỏa mãn.

Tần Minh Hoàng so với hai bọn họ thì càng thêm bình tĩnh, sáng sớm thức dậy làm đồ ăn cho mình, chạy tới hồ nước trong nhà bên kia. Bực nhất là Barry còn tưởng bởi vì chuyện ngày hôm qua mà tìm cô gây phiền toái, kết quả thấy cô đi đến bên hồ, lập tức đen mặt về ký túc xá, không dám tiếp cận.

Hắn nghĩ thầm, ả đàn bà ngu xuẩn này, đi đi, đến bên bờ hồ, nói không chừng sẽ bị quái vật ăn mất!

Ở bên bờ hồ dạo qua một vòng, Tần Minh Hoàng nhàm chán, thuận tay dọn dẹp sạch hồ nước lộ thiên bên ngoài. Ánh mặt trời rực rỡ, bên rìa Không Hải nơi xa được ánh mặt trời chiếu vào, quang mang di chuyển chiết xạ ra ánh sáng lộng lẫy, kỳ lạ lại mỹ lệ.

Cô dẫm lên súng bắn nước đứng ở hồ tận hưởng cảnh tượng này, dọn dẹp xong, một mình ngồi ở bên bờ hồ chơi nước.

Buổi chiều nhiệt độ rất cao, nhìn nước hồ được thanh triệt sạch sẽ, Tần Minh Hoàng có chút muốn xuống bơi lội, lại có chút lo lắng con bạch tuộc ở dưới hồ nước trong nhà chạy ra bên ngoài, lỡ như nó ở trong nước cuốn lấy cô, vậy cô không thể đánh thắng được nó.

Tuy rằng cô cảm thấy bạch tuộc lớn biết ẩn hình ngụy trang kia rất thú vị, nhưng còn chưa hào phóng đến mức nguyện ý dâng mình làm thức ăn cho nó.

Cho nên Tần Minh Hoàng chỉ ngồi ở bên cạnh ao ngâm chân, hưởng thụ sự mát mẻ.

Đôi chân này quanh năm suốt tháng luôn bị chủ nhân giấu ở dưới lớp quần, cẳng chân và chân đều tái nhợt, ở trong nước chậm rì rì lắc lư, chân đong đưa như là mồi câu cá.

Dưới nước, dòng nước rất khẽ phất qua cặp chân, từ dưới đáy dâng lên bọt nước đập vào lòng bàn chân.

Một cái chi trong suốt chậm rãi tới gần, mềm mại mà đặt ở trên một bàn chân trắng nõn, giác hút dày đặc hình tròn mềm mại dán sát vào làn da.

Loại sinh vật này cũng không giống con người, bọn chúng cũng không cần đôi mắt để quan sát cảnh vật, không cần lỗ tai để nghe âm thanh, không cần mũi để ngửi mùi vị, cũng không cần miệng để nếm hương vị, toàn bộ công năng đều có thể dùng các chi thay thế. Các chi này có rất nhiều chức năng, có xúc giác, thính giác, khứu giác, vị giác thậm chí là thị giác mẫn cảm nhất, chỉ là "thị giác" của bọn chúng không giống con người.

Lúc các chi dán ở trên đùi Tần Minh Hoàng, thông qua làn da cô, hắn nếm được "hương vị" của loài người này. Từ làn da cô tỏa ra tin tức mà con người không thể ngửi được, bên trong bao hàm rất rất nhiều tin tức.

Mạch máu của cô, thanh âm máu di chuyển, tốc độ đập của trái tim , cô còn đang trong trạng thái buồn ngủ thư giãn, đại não như là mảnh lá hơi hơi khép lại đột nhiên loại bình tĩnh này bị đánh vỡ, "phiến lá" toàn bộ mở ra.

Hắn nếm được hương vị cô, kinh ngạc và cảnh giác, ngay sau đó cặp chân từ trong nước rụt trở về, tránh khỏi các chi hắn đụng vào.

Tần Minh Hoàng đứng ở bên bờ, sờ sờ chân mình.

Biểu cảm của cô hơi có chút vi diệu, vừa rồi, có cái gì ẩm ướt mềm mại dán lên.

Là con bạch tuộc lớn kia? Không phải là nó đói bụng chứ?

Tần Minh Hoàng nhìn hồ nước trong vắt không hề có động tĩnh dị thường, nhất thời không tìm thấy tên bạch tuộc đó hiện ở đâu, cô duỗi chân ra thử chạm xuống cũng không đụng tới bất cứ thứ gì.

Được rồi.

Cô đi đến hầm chứa cá, từ bên trong lấy chút cá ra, ngồi bên hồ xách lên một con còn đóng băng ném xuống.

Chỉ trong nháy mắt, con cá kia liền biến mất, như là biến mất vào hư không. Tần Minh Hoàng không thấy rõ, lại ném thêm một con cá nữa xuống, lúc này cô chớp thời cơ trong nháy mắt, thấy con cá làm thế nào biến mất trong một chỗ trống.

Woaaa!

Tần Minh Hoàng giống như là bé gái đang cho cá vàng ăn, hứng thú bừng bừng mà một lần tiếp một lần ném cá vào trong nước, xem cảnh cá biến mất.

Cô lấy ra một sọt cá đã ném hết, trong làn nước trong vắt bỗng nhiên nở ra một đóa "Hoa" màu sắc rực rỡ. Đó là hoa văn nổi lên mặt nước, như màu sắc di lưu động, vặn vẹo theo hướng dòng nước di chuyển, chỉ một thoáng hơn nửa hồ nước đều như bị màu sắc phủ kín, biến thành vũ trụ rực rỡ sắc màu. Tần Minh Hoàng đột nhiên không kịp chuẩn bị, cảm giác hai mắt mình như rơi vào một thế giới hư ảo.

Nhưng mà cảnh tượng kỳ lạ này chỉ xuất hiện một lát liền biến mất, nước hồ nhanh chóng khôi phục vẻ ban đầu.

Sau một lúc lâu, Tần Minh Hoàng mới lẩm bẩm một tiếng: "Ngoan ngoãn, thế này cũng quá xinh đẹp."

___

"Quá xinh đẹp!" Người đàn ông trong phòng điều khiển tối tăm cũng kích động mà phun ra những lời này.

Ánh mắt hắn si mê lần nữa quan sát kỹ khoảnh khắc đó.

Đối với chuyện loài vật đó tồn tại bị phát hiện, người đàn ông cũng không để ý, hắn nhìn hai bên hồ động, chỉ cảm thấy chờ mong. Thí nghiệm này đã bắt đầu một thời gian, hắn thử gọi tới các nhân viên khác nhau, nhưng cũng chưa ai có thể được nó ưu ái, duy chỉ người phụ nữ này, ngày hôm qua lần đầu tiên nó tiếp xúc với cô, thế nhưng nó không bài xích cô tiếp cận, hôm nay càng muốn thử nếm hương vị của cô.

Nó nhất định là thích hương vị của cô.

Vậy quá tuyệt vời, nghiên cứu của hắn rốt cuộc đã có tiến triển!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC