14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương lượng xong xuôi các công việc, Jung Hoseok mang theo hơn trăm võ lâm nhân sĩ ra đi, dọc theo Geumgan thẳng đến Jeollanamdo. Cuồng đao – Lee Min Ho, Nhiên kiếm – Jung Jeokie đều ở trong đội ngũ, tất nhiên có Seok Jin.

Gyeonggi thuộc bộ phận của Jung gia trang, bởi vậy nội bộ Gyeonggi có thể yên tâm, trăm người liền đi thuyền hướng về phía đông. Ra khỏi Gyeonggi, đi bằng đường thủy thì khó tránh khỏi nguy hiểm, Jung Hoseok cùng mọi người thương nghị, quyết định thay thuyền thành ngựa.

Đa số người giang hồ đều sinh sống phía nam, nhưng cũng có chút người đến từ phương bắc sẽ không quen việc đi đường thủy, nên khi nghe việc đổi thành ngựa thì rất cao hứng. Và cũng có vài người phản đối, tỷ như Jeokie. Cuối cùng Seok Jin khuyên hắn lấy đại cục làm trọng, hắn mới cau mày đồng ý. Thậm chí Seok Jin còn giễu cợt hắn hai câu, nói hắn nếu không kỵ mã thì mời Hoseok dạy hắn.

Seok Jin nghĩ Jeokie luôn ở trên núi, không kỵ mã cũng là bình thường. Kết quả dẫn một con ngựa tới, Jeokie ung dung nhảy lên, không gặp chút trúc trắc? Nhưng thật ra người đó lại là chính mình, tuy rằng miễn cưỡng lên ngựa, rốt cuộc cũng không động đậy nửa điểm.

Tay trái cầm chặt dây cương, Seok Jin cắn răng, gắng gượng. Thầm nghĩ người trong võ lâm bị thương, tứ chi tàn tật nhiều, mình cần gì phải tự oán. Nhưng mà hai chân đưa lên giáp yên ngựa, chỉ cảm thấy chân trái mềm nhũn vô lực, ngồi sao cũng chẳng xong, thật sự sắp rớt xuống ngựa.

Jeokie đứng một bên thấy kinh hãi, liền quất ngựa chạy lại đây: "Jin, thân thể ngươi không tiện, chúng ta cùng cưỡi một con ngựa nha."

Seok Jin nhớ Jeokie phản đối kỵ mã, nguyên lai là vì mình. Cảm kích rất nhiều, trong lòng lại dâng lên khổ vị, chẳng lẽ ta Kim Seok Jin trở thành người cần chiếu cố, khiến người khác thương xót dùm? Im lặng, tay trái vung lên, ngựa bị quất, chạy về phía trước.

Con ngựa Seok Jin cưỡi là do Jeokie chọn hộ, ánh mắt Jeokie quả thật chuẩn, chọn vô cùng tốt, quan trọng là ... tính tình dịu ngoan, chạy nhanh cũng không xóc nảy bao nhiêu. May là như vậy, nhưng Seok Jin vẫn khó ngồi ngay thẳng được trên lưng ngựa, phải xuất ra nội lực ngăn chận cái đế, mới thoáng hơn.

Trên đườn, trăm mã lao như bay, bụi bay mịt mù. Khi đến ngọ, bầu trời vốn cách xa vạn dặm tựa hồ cũng bị bụi đất làm nhiễm hết một vùng, trong nháy mắt mây to xám xịt, kéo nhau cuồn cuộn tới. Jung Hoseok vội thông báo cho mọi người mau chân lên phía trước chưa tới trăm dặm có cái thôn trấn, hôm nay ngủ lại chỗ này.

Mọi người giơ roi giục ngựa, ai cũng muốn tránh mưa. Tay phải Seok Jin vô lực, không có biện pháp giơ roi hay kẹp chặt bụng ngựa, đành siết dây cương. Hàm thiếc và dây cương siết lấy ngựa, khiến nó bị đau. Con ngựa không hiểu ý người trên lưng, ăn đau, cước bộ nhất thời dừng lại, hí lên nâng cao hai chân trước, thân mình dựng thẳng.

Nãy giờ Jeokie một mực đi theo phía sau, sợ Seok Jin xảy ra chuyện gì, bây giờ thấy mã đứng lên, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vã phi thân bay tới.

Mặc dù cơ thể Seok Jin tàn tật, nhưng võ công vẫn còn tốt, ngựa nổi chứng cũng chẳng làm cậu bối rối, tay trái nắm chặt dây cương vận nội công tung người bay lên, xoay một vòng như bông dụ, rồi nhắm về phía tán cây. Cậu ngồi trên đó quan sát một hồi, sau đó dụng lực bay thẳng, vươn chân sà xuống mặt đất.

Con ngựa gần như an tĩnh lại, Seok Jin vỗ vỗ đầu ngựa: "Cho ta xin lỗi, gặp phải loại tàn phế như ta, có phải vừa rồi ngươi rất đau không?" Đôi mắt ngựa đen bóng nhìn cậu, tiếp đó cúi đầu dài kêu hai tiếng, tựa hồ nói lời tha lỗi.

Seok Jin nở nụ cười, thấy đại đội phía trước đã cách một khoảng, trời ngày càng tối sầm, vội muốn lên ngựa đuổi theo. Vô tình quay đầu đảo qua, thì thấy ngựa của Jeokie nhàn nhã đi tới. Cậu vội vàng nhìn về phía sau, chỉ thấy một người té trên mặt đất, nằm thành chữ "大" (đại), tư thế quá mức khó coi. Cậu đi tới xem xét, đúng là Jeokie, đôi mày thanh tú nhíu chặt, dường như rất đau đớn.

"Jeokie, cậu bị sao vậy?" Seok Jin vội dìu hắn đứng lên, thấy quần áo Jeokie rách mấy chỗ, ngay chổ đầu gối máu chảy ra, có chút luống cuống, "Sao bị thương vậy? Có đau không?" Vội lấy thuốc trị thương ở trong ngực, cúi xuống chậm rãi vạch chỗ ống quần của Jeokie ra, bôi dược cho hắn.

Đứng dậy thì thấy gương mặt tràn đầy bụi đất của hắn đang cười một cách ngốc nghếch, cảm thấy kỳ quái, rồi lại dùng tay áo lau đi vết bẩn cho hắn. Jeokie vội vàng bắt lấy tay Seok Jin: "Để tự ta làm là được. . . . . ." Qua loa lau vài cái, lộ ra màu da như ban đầu.

Bỗng nhiên Seok Jin nghĩ, làn da tại đầu gối của hắn còn trắng hơn cả gương mặt, chắc là do không hay phơi nắng. Lập tức lại hỏi: "Sao cậu lại bị té vậy? Có phải do ngựa của ta đứng lên nên đã làm chấn kinh tới ngựa của cậu?"

Jeokie kinh ngạc nhìn cậu, miệng mở mấy lần, vẫn không nói thành lời, cuối cùng gật đầu một cái: "Đúng vậy." Ngực có chút không vui, rồi lại phát tác không được.

Giọt mưa rơi xuống, trời thu ít mưa rào, tuy mưa có chút chậm rãi nhưng cũng không coi là nhỏ. Seok Jin lập tức lấy áo tơi (áo đi mưa) từ trong tay nải ra, rồi hỏi: "Áo tơi của cậu đâu?"

Jeokie quay đầu lại, mới phát hiện Jimin đã cưỡi ngựa chạy xa. Nhớ tới khi nãy không muốn thư đồng chuẩn bị dùm mình, lại quên kêu nó để lại túi đồ. Vì thế nhìn Seok Jin: "Jimin hẳn là có chuẩn bị, nhưng nó ở phía trước. . . . . ."

"Vậy. . . . . ." Seok Jin chần chờ, cuối cùng thở dài."Nếu cậu không ngại thì chúng ta cùng cưỡi chung đi." Nói xong lên ngựa, lùi lùi ra sau, nhường phía trước cho Jeokie.

"Ơ? Ta ngồi phía trước?" Jeokie choáng váng. Seok Jin kỳ quái nhìn hắn: "Cậu ốm hơn ta, với lại cậu ghìm được ngựa, đương nhiên là ngồi phía trước."

"Ta phải ngồi mặt sau, nếu như ngươi ngồi không vững, ta còn có thể ôm lấy ngươi a." Jeokie nói, dùng ánh mắt kiên trì nhìn Seok Jin.

Seok Jin lôi kéo dây cương: "Cậu có lên không? Vậy cứ đứng đó chờ mưa dội cho ướt hết nha."

"Đừng! Ta ngồi, ta ngồi phía trước!" Jeokie vội vàng tung người nhảy lên ngựa, ngồi đằng trước Seok Jin. Seok Jin mở áo tơi ra, lồng vào người hắn. Bởi vì áo tơi không lớn, hai người phải tới gần mới được, Seok Jin bất đắc dĩ bắt lấy đầu vai Jeokie, ngực dán sát vào sau lưng hắn.

Cảm giác gần sát với nhau rõ ràng như thế, quần áo hai người vốn đều ẩm hết phân nửa, Seok Jin có thể cảm nhận ngực mình đang ma sát trên lưng của Jeokie, dạ dày lại bốc lên. Muốn dứt khoát đem áo tơi tặng cho Jeokie, coi như mình bị ướt cũng chả sao, nhưng nghĩ đến đối phương sẽ không đồng ý. Seok Jin cũng không muốn làm chuyện nhường tới nhường lui này, vì thế chịu đựng ghê tởm, giật giật lùi về phía sau.

"Ôm chặt lấy ta, cẩn thận ngã xuống." Jeokie lớn tiếng, tay phải khống chế dây cương, tay trái kéo tay Seok Jin vòng qua hông mình. Seok Jin phát giác mình quả thực đang ôm lấy Jeokie, đỏ mặt lên, quái dị và xấu hổ xông lên một chút ghê tởm.

Dọc đường, mưa xối lá cây tuôn rơi, nhiệt độ ấm nóng của cơ thể lần lượt thay đổi cùng nhau. Thời điểm tới thôn trấn, Jeokie nghĩ, sao con đường này lại ngắn quá vậy.

Chân Jeokie lúc ấy đã bớt đau, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, đầu gối sưng phù lên, đỏ bừng, u như cái bánh bao. Hoseok tới xem qua Jeokie, trong đoàn quân có người có sở trường về y thuật, gã nói "Vết thương này thật kì lạ, không giống như là té bị thương, mà là cố ý ma sát trên mặt đất." (lúc Jin sắp bị ngựa hất là do Jeokie nhảy xuống nắm chặt dây cương để Jin kịp lúc mà bay ra khỏi lưng ngựa nhé các cậu)

"Cố ý gì đâu, ta chỉ té thôi mà" Jeokie lầm bầm, trên mặt lại mang theo cười. Seok Jin nghĩ nhất định hắn thấy Hoseok quan tâm nên cao hứng, cảm thấy đứa nhỏ này trước sau như một vẫn rất đáng yêu. Ôm hắn cũng như đang ôm tiểu hài tử, không cần phải phản cảm như vậy —— dù sao Jeokie khác người nọ, nam nhân tứ chi chạm nhau thì cùng lắm có cái gì.

Bất quá Hoseok bận rộn rất nhiều việc, một trăm nhân đến một gian khách điếm quả thật chật chội, chỉ có thể chia làm mấy đội, rồi lại không nên ở quá xa nhau, nơi chốn đều phải an bài. Lưu Seok Jin tới chiếu cố Jeokie, nhưng Jeokie làm sao để Seok Jin làm, gọi Jimin tới hầu hạ hai người. Hai người nói nói cười cười, Jeokie quấn quít lấy Seok Jin nói chuyện xưa, hắn làm nũng muốn Seok Jin kể chuyện cho mình nghe để làm phân tâm mà không nhớ tới vết thương đang đau nữa, cậu cũng thiệt tình mà ngồi giảng. Seok Jin đọc nhiều sách, kể về thần thoại Dangun. Jeokie nghe đến Dangun, tinh thần linh hoạt lên, nào là con trai của 'Hwan In' (Thượng đế) đã dẫn các vị thần Gió, thần Mây, thần Mưa ... bao nhiêu cũng hiểu, cũng nhớ rõ ràng.

Seok Jin lắng nghe, sau đó mỉm cười nói câu: "Ít khi nào đứng đắn, mà nói lên những điều này thì lại hưng trí bừng bừng."

Tim Jeokie đập thình thịch, lén xem Seok Jin, thấy thần sắc cậu bình thường, mới yên lòng. Đêm đã khuya, Seok Jin cáo từ, quay về phòng kế bên.

Tâm của Jeokie loạn cộng thêm đầu gối đau đớn, một đêm lăn qua lộn lại không yên giấc. Hôm sau tỉnh lại, Seok Jin đến xem hắn, thấy Jimin đổi dược cho hắn, vết sưng cũng đã xẹp chút, nên yên lòng.

"Jin, tối hôm qua ngươi ngủ ngon không? Vì sao ta thấy vẻ mặt ngươi hơi tiều tụy!" Jeokie lo lắng quan sát Seok Jin, thấy cậu thoạt nhìn có chút mệt mỏi. Seok Jin lắc đầu: "Ta không sao, người cần quan tâm là cậu kìa, phải chú ý giữ thân thể. Moon đại hiệp nói miệng vết thương của cậu xen lẫn bùn đất, rất dễ bị nhiễm trùng."

"Vậy hôm nay chúng ta lại ngồi chung một con đi." Jeokie đề nghị, Seok Jin liếc hắn: "Cậu và Jimin cùng nhau để có người chiếu cố, trên người cậu đầy thương tích mà thân thể ta lại tàn tật, ngồi cùng nhau cả hai đều không giúp đỡ nhau được."

"Chân ta hết đau rồi!" Jeokie vội nói, vì để Seok Jin tin tưởng, còn vỗ vài cái vào đầu gối. Seok Jin vội vàng bắt lấy tay hắn: "Đồ ngốc, cậu muốn bị tàn tật luôn hả? Cậu nhìn ta này, ngay cả chiếu cố ngươi đều làm không được, ngươi còn quấy nữa."

Jeokie nhìn chân trái Seok Jin, thần sắc ảm đạm, đưa tay xoa bóp trên đùi cậu: "Đau sao?"

Seok Jin mỉm cười: "Nếu cảm giác được đau thì còn tốt." Cậu dừng một chút, "Cũng không phải không cảm giác, chỉ là gân dọc theo bắp chân đến mắt cá chân đã bị đứt, phía dưới gần như hoàn toàn vô lực. . . . . . Người nọ xuống tay thật chuẩn."

Jeokie cúi đầu, Seok Jin biết hắn là vì mình khổ sở, chụp bả vai hắn: "Tốt lắm, giờ mau ăn chút cơm, lát nữa còn đi tiếp. Hiện nay chúng ta đã ra Gyeonggi, tùy lúc có thể gặp nguy hiểm. . . . . ."

Người nọ. . . . . . sớm đã biết tin tức của mình rồi chăng? Hắn sẽ làm cái gì? Seok Jin thở dài, có lẽ rời khỏi giang hồ này thì tốt hơn.

Seok Jin bàn với Hoseok, Lee Min Ho, Jeokie xin rời khỏi đơn vị, Hoseok và Jeokie toàn lực ngăn cản, Lee Min Ho cũng chưa nói gì, còn hừ lạnh một tiếng cực thấp. Seok Jin nghĩ những người này vẫn chưa tin tưởng mình, lúc này mà đi thì quả thật khiến Hoseok rất khó xử, nên không nhắc lại nữa.

Nhưng mà Seok Jin ngày càng gầy thêm, thần sắc đều mỏi mệt tiều tụy. Jeokie bắt đầu nghĩ đến cậu là do bất tiện, gấp đến độ hắn vài lần yêu cầu hai người ngồi chung ngựa, nhưng đều bị Seok Jin cự tuyệt. Ngựa của Seok Jin đặc biệt nghe lời, và cậu dường như cũng đã nắm giữ bí quyết, không làm kinh đến nó nữa. Jeokie không biết vì sao Seok Jin lại mệt mỏi như vậy, nghi hoặc khi nghe Hoseok nói: "Kim hyung, gần đây hình như hyung rất căng thẳng, lần đầu tiên em mới thấy hyung thế này."

Seok Jin sửng sốt, lập tức cười nói: "Chạy đường xa khó tránh khỏi có chút mệt, ta không sao."

Jeokie thấy bộ dáng hai người một cái quan tâm một cái cảm động, hận không thể xông lên tách bọn họ ra, nghe Hoseok nói vậy, trong lòng động.

Seok Jin vừa thoát khỏi Gyeonggi, trốn chạy ngàn dặm, ăn không ngon ngủ không yên. . . . . .

Ngủ không yên? Đôi mắt cậu ấy có quầng thâm.

Vì thế nửa đêm, Jeokie trộm ra khỏi phòng mình, nhảy đến cửa sổ phòng Seok Jin. Đêm khuya, Jeokie nghĩ chắc giờ này Seok Jin đã đi ngủ, trong lòng liền nóng lên, bắt đầu xuất hiện chút hình ảnh tươi đẹp.

Lại nghe thanh âm phá vỡ, cước bộ của Jeokie bị kiềm hãm, một thân ảnh theo cửa sổ bay ra, lạnh lùng nói: "Người nào?"

Jeokie lắp bắp kinh hãi, may mắn người nọ chỉ ra tay ngăn trở hắn, vẫn chưa dùng sức, hắn tránh được. Nghe giọng nói người nọ bỗng nhiên biến dịu đi: "Jeokie?"

Jeokie nhìn lại, nồng đậm trong bóng đêm, Seok Jin một thân lam sam, đứng hiên ngang, mang theo chút khí Jeon giah. Nhìn thấy là hắn, khí thế trên người thu lại, mỉm cười với hắn: "Sao nửa đêm không ngủ mà lại lén lút ngoài cửa sổ phòng ta?"

Jeokie kinh ngạc nhìn cậu: "Jin, chẳng lẽ ngươi mỗi đêm. . . . . . không ngủ?"

Quần áo trên người Seok Jin chỉnh tề, trên mặt cũng rất tỉnh táo, hiển nhiên là vẫn còn tỉnh. Jeokie lại nhìn thân ảnh thanh sắc trước mặt mình, tim thắt lại. Seok Jin cười cười: "Đêm nay ta ngủ không được."

Jeokie lôi kéo cậu, hai người từ cửa sổ nhảy trở về phòng, gương mặt Jeokie bình tĩnh: "Nhìn ngươi như thế này, đây không phải là chuyện một ngày hai ngày. Jin, từ lúc ngươi ra khỏi Gyeonggi cũng chưa khi nào chợp mắt?"

Seok Jin nghiêng mặt, cậu vốn cũng không muốn gạt người: "Cũng có chợp mắt, nhưng rồi lại mở mắt ra."

Jeokie bắt lấy cậu, tay run rẩy: "Ngươi làm vậy là vì cái gì? Tại sao phải tra tấn bản thân như vậy, Jin ..."

"Jeokie, ta chỉ là lo lắng mà thôi, cậu cần nghĩ nhiều nữa." Seok Jin bị nắm chặt có chút đau, hơi nhíu mi rút tay về, "Ra Gyeonggi là do. . . . . . khác địa giới, ta lo lắng. . . . . . Ta sẽ bị bắt lại."

Jeokie giật mình, răng nanh cắn môi, sau một lúc lâu mới nói một lời: "Cho nên mỗi ngày ngươi đề phòng. . . . . . Chúng ta nhiều người như vậy, nhị trang chủ cũng an bài gác đêm, đâu cần ngươi hàng đêm phải trông coi."

"Cậu không biết thế lực người nọ, hắn rất muốn bắt ta, đâu phải nhiều người... là kiểm soát hết." Seok Jin hạ giọng, "Ta chỉ nguyện có thể cùng những người đó quang minh chính đại đánh một hồi, chứ không mong bị dược vật hoặc là những cái khác khống chế. . . . . . Đánh không lại cùng lắm thì chết, đừng kéo dài hơi tàn. . . "

Seok Jin cười khổ, Jeokie nhảy dựng lên: "Đừng có nghĩ hàm hồ! Ngươi phải hảo hảo sống, ngươi còn lâu mới chết! Ngươi... ngươi không thể bữa bãi mà vứt bỏ sinh mạng của mình!"

"Ngốc, ta đương nhiên để ý mạng của ta" Seok Jin sờ sờ đầu hắn, "Chỉ có vũ nhục là ta không thể chịu đựng được."

Đầu ngón tay Jeokie run rẩy: "Mỗi đêm ngươi không ngủ được, là vì địch nhân kia?" Hắn nuốt nước miếng, cảm thấy yết hầu đau đớn, "Làm sao hắn biết ngươi ở trong này, hơn nữa nơi này nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy, nếu hắn đến ám sát ngươi, nhất định sẽ hao tổn không ít cao thủ. . . . . . Đúng không?"

"Người nọ. . . . . ." Trong đầu Seok Jin hiện lên một đôi mắt vừa ngạo mạn lại băng lãnh, "Hắn đang ra lệnh lùng bắt ta, ta phải đề phòng. Hắn hành sự bất kể giá nào, huống chi những võ Jeokie nhân sĩ này cũng có thể là địch nhân của hắn, quá thuận tiện để tiêu diệt một lúc."

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hiện lên ý niệm trong đầu: Jeon Jungkook là người trong Ảnh môn sao? Từ đầu đã xác định, nhưng. . . . . . vẫn có chút kỳ quái. . . . . .

"Ta mặc kệ! Cho dù. . . . . . người nọ muốn... đuổi giết ngươi, ngươi cũng phải hảo hảo ngủ! Cùng lắm thì để buổi tối một mình ta tỉnh là được!" Jeokie cao giọng, "Thư đồng Jimin của ta cũng có võ, ta và nó luân phiên canh gác! Ngươi không thể cứ chịu đựng như vậy !"

"Được rồi, ta biết, đêm đã khuya, cậu trở về ngủ đi." Seok Jin mạnh mẽ đẩy hắn tới cửa phòng "Đừng nghĩ nhiều nữa, những chuyện đó không có liên quan gì tới cậu hết, ngoan ngoãn trở về ngủ."

Jeokie đứng ngay hành lang, đêm mùa thu có chút mát, trong mắt hắn vụt qua tia sắc bén.

"Ta quyết không cho phép ngươi tiều tụy thêm nữa! Một lý do thật vô vị!"

Qua mấy ngày, Seok Jin vẫn như cũ không chịu ngủ, may mắn công lực cậu thâm hậu, nhưng quần áo thì ngày càng rộng và mặt lại xanh xao. Jeokie nhìn sắc mặt cậu khó coi, đau lòng cực kỳ, lại nghe Hoseok khuyên Seok Jin, nhắc tới lúc cậu vừa tới Jung trang thì nghèo túng, lại khó chịu. Nghĩ đến Seok Jin một thân võ công, là do ở Jeollanamdo bức bách cậu nên mới tới nông nỗi này.

Seok Jin vẫn bình thản, nghĩ lúc trước thoát khỏi Jeon gia trang, ngày đêm đề phòng, vốn thân thể còn yếu, khi đó dựa vào nội công khôi phục, chứ làm sao rời khỏi Jeollanamdo. Hiện tại một đường, có ngựa, có người đồng hành, lại có ngân lượng ở trọ, đã tốt vô cùng.

Kỳ quái chính là sau khi cậu nói lời này cho Jeokie nghe thì trên mặt hắn lộ vẻ cổ quái, rồi lại giữ chặt cậu, nói từ nay quyết không làm cho cậu chịu nửa điểm khổ.

"Lời này để dành nói cho ý trung nhân đi, chứ nói cho ta làm cái gì." Seok Jin cười trả lời hắn, nghĩ lại thấy Hoseok chẳng có ý gì với Jeokie cả, lời này chẳng phải là khiến Jeokie thương tâm, vội im lặng. Đã thấy vẻ mặt Jeokie lại biến ảo, cuối cùng biến thành mất mác, mình cũng vì hắn mà khó chịu, liền dẫn hắn đi ra ngoài giải sầu. Nghĩ đến Jeokie ở trên núi tập võ, nói vậy rất ít thấy thị trấn náo nhiệt, vì thế cố ý dẫn hắn đến chợ, Jeokie gặp cái gì cũng mới mẻ, có vài câu hỏi chọc cười Seok Jin. Jeokie nhìn Seok Jin tươi cười, không che dấu những gì mà mình không biết, thà rằng xấu mặt cũng muốn làm Seok Jin vui vẻ.

Tới tối, Jeokie vừa muốn khuyên Seok Jin nên đi ngủ, Seok Jin chỉ nói: "Ta vốn có ngủ." Jeokie nghĩ làm sao có người nào mặc áo khoác, cầm binh khí mà ngủ bao giờ, biết chính mình khuyên không được, vì thế trở về phòng.

Kỳ thật đối với công lực của Seok Jin, cho dù ngủ, có người vào phòng cậu cũng cảm giác được. Nhưng cậu lo lắng địch nhân sẽ không trực tiếp đột kích, vạn nhất hại những người khác xảy ra chuyện gì, cậu sẽ hối hận suốt đời. Vì thế bán ngủ bán thanh tỉnh tới nửa đêm, nghe được trong viện có thanh âm tay áo xẹt qua, động thân đứng lên, cầm lấy kiếm, ra cửa phòng.

Đến trong viện, phân biệt tiếng âm ở sương phòng phía đông bắc, Seok Jin nhẹ nhàng đi qua. Cậu không muốn kinh động người khác, vì thế nhón chân mà đi, mặc dù võ công cậu đã khôi phục, nhưng khinh công lại không còn như xưa, chỉ có thể đi chậm. Nhanh đến sương phòng, nghe bên trong truyền đến vài câu ngữ thanh, sau đó là nửa tiếng kêu thảm thiết. Thanh âm cực thấp, như là bị che miệng lại. Seok Jin cả kinh, bất chấp vội vàng phi thân vào phòng.

Ở trong sương phòng này chính là Vân Lý Càn Khôn – Jang Wooyoung, người này là bạn tốt của Lee Min Ho, từ trước đến nay chán ghét Seok Jin, luôn làm cậu khó xử, hoặc là nói chút thị phi. Seok Jin vào phòng, thấy hắn té trên mặt đất, trên người bị đâm bởi một thanh kiếm sáng quắc, màu tràn đầy, hiển nhiên đã chết. Seok Jin nhăn mày lại, nhìn về phía hai tên Hắc y nhân bên cửa sổ: "Là các ngươi giết?" Tay trái rút kiếm.

Hai người cùng liếc mắt, trong đó người thấp hơn một tí đột nhiên lên tiếng: "Yin, ngươi xem hắn có giống người mà trang chủ đã tìm mấy ngày trước?"

Seok Jin nghe được lời ấy, chấn động toàn thân, trong nháy mắt tay cầm kiếm có chút run rẩy. Hắc y nhân cao hơn nhìn cậu: "Có điểm giống. . . . . . Bất quá trang chủ đã muốn triệt lệnh lùng bắt, cho dù có cũng chẳng quan hệ đi."

"Quả nhiên là Jeon gia trang, các ngươi vì sao phải giết Jang Wooyoung?" Seok Jin bước ra từng bước, mũi kiếm chỉ hướng hai người, "Rốt cuộc. . . . . . Jeon gia trang có ý gì?"

"Này ngươi đừng có nhúng tay vào, Yin, nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta đi!" Người thấp hô thanh, rồi xoay người từ cửa sổ nhảy ra, người cao cũng theo ra ngoài. Tất nhiên Seok Jin không thể thả bọn họ đi như vậy, liền đuổi theo. Tư thế khinh công cậu rất khó coi, nhưng cũng không chậm, theo sát hai người. Thầm nghĩ khó được cơ hội, nhất định phải bắt được hai người thẩm vấn.

"Jin, xảy ra chuyện gì?", "Kim hyung, sao vậy?" Hai thanh âm vang lên cùng lúc, là Jeokie và Hoseok, hai người cùng bay lên, đuổi theo. Võ công Jeokie không kịp Hoseok, nhưng khinh công nhanh hơn so với gã, thấy Seok Jin vung kiếm chiến đấu với hai Hắc y nhân, kêu lên: "Hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net