#13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tuyết Mẫn ngồi chờ Mạc Chính Nhiên trong phòng ăn, cô ngồi trên trên ghế đung đưa chân qua lại, bởi vì chiều cao khiêm tốn nên ngồi trên ghế cao quá thì chân không thể chạm đất được =)))

Hạ Tuyết Mẫn nhìn nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến giờ đi làm rồi mà A Nhiên vẫn chưa xuống nữa. Cô cứ một lúc lại ngoái đầu lại nhìn cánh cửa trên lầu. Vẫn chưa xuống. Hạ Tuyết Mẫn buồn chán, cô gối tay nằm lên mặt bàn.

"A Nhiên thật là lâu." Hạ Tuyết Mẫn lẩm bẩm.

Bỗng nhiên có một bàn tay cốc nhẹ lên đầu cô, giọng nói từ phía vang lên làm cô giật cả mình, "Mẫn Mẫn có phải đang nói xấu anh không? Hửm?" Mạc Chính Nhiên đưa tay xoa xoa đầu bà xã mình, anh thuận tay kéo ghế ngồi xuống cạnh Hạ Tuyết Mẫn. Dì Trần đúng lúc làm xong bữa sáng, dì bưng ra đặt lên bàn.

"Cậu chủ, cô chủ, mau ăn sáng đi. Dì Trần hôm nay có làm món mà cả hai đều thích đó." Dì Trần cười hiền hoà.

"Oa.... Thật ngon, cảm ơn Dì Trần." Hạ Tuyết Mẫn cười ngọt ngào với dì, cô cũng không quên cái người đang ngồi cạnh mình, "Anh mau ăn sáng đi. Trễ giờ đi làm bây giờ."

"Anh không gấp. Vả lại, chuyện gì cũng cần ông xã em xử lí thì anh cũng không cần thuê nhiều trợ lí để làm gì?" Cảm giác có Hạ Tuyết Mẫn ở bên thật khiến anh cảm thấy ấm áp, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng có thể buông lỏng được rồi. Mẫn Mẫn đã trở lại bên mình, Mạc Chính Nhiên - anh sẽ hảo hảo đem cô yêu thương thật tốt, không để cô chịu một chút xíu uỷ khuất nào. Mẫn Mẫn của anh đã bị tổn thương rất nhiều rất nhiều, nhưng cô vẫn bằng lòng trở lại cạnh anh, Mạc Chính Nhiên phải tu mấy kiếp mới có thể có được người con gái bằng lòng yêu một người đã từng bóp nát trái tim mình chứ. Phải nói là anh thật có phúc.

"Vậy anh không bận sao?" Hạ Tuyết Mẫn vừa nói vừa múc một ít cháo vào trong chén, sau đó dùng muỗng khuấy nhẹ để bớt nóng rồi đặt trước mặt Mạc Chính Nhiên. Cô vẫn luôn tỉ mỉ săn sóc anh như vậy, thói quen này vĩnh viễn không thay đổi, nó như một phần cuộc sống cô, mọi thứ của Hạ Tuyết Mẫn đều lấy người đàn ông trước này làm trung tâm.

Tâm tình Mạc Chính Nhiên hôm nay rất tốt, anh thật cao hứng, cuối cùng nhịn không được rồi cuối đầu hôn 'chụt' vào má Mẫn Mẫn. Hành động bất ngờ này làm cho Hạ Tuyết Mẫn không khỏi ngượng ngùng, cô lén lén liếc xem Dì Trần có ở đây không, nếu có, chắc cô đào cái hố mà chui xuống quá! A Nhiên thật xấu!!!

"Khụ... Khụ... Hai đứa này mới sáng sớm lại diễn vở kịch máu chó cho bà già này xem nữa hả?" bà nội Mạc vừa đi tập dưỡng về liền thấy bé Mẫn và cái thằng cháu nhóc thúi nhà mình tình chàng ý thiếp khiến cho bà thật ngứa mắt. Hừ! Nhớ lại lúc trước bé Mẫn vẫn chưa trở lại, không biết ai dùng công việc để tê liệt bản thân mình, vừa về đến nhà liền ôm lấy bà hỏi Mẫn Mẫn đã về chưa? Bây giờ hay rồi, trong mắt thằng cháu trọng sắc khi bà này chỉ có mỗi bà xã của nó thôi.

"Bà nội..." Hạ Tuyết Mẫn nhỏ giọng gọi, thật xấu hổ chết mất, không biết một màn lúc nãy có bị bà nội thấy không nhỉ? Tất cả đều tại A Nhiên hết.

"Bà nội về lúc nào vậy?" Mạc Chính Nhiên ngược lại thì rất ung dung bình thản, nhướn mày hướng về bà nội Mạc khiêu khích.

Thằng nhóc thúi!!!!

"Bà nội, bà ăn sáng chưa?" Hạ Tuyết Mẫn thấy bà vừa về đến thì đứng dậy đỡ một cánh tay bà nội Mạc đi vào bàn ăn. Mẫn Mẫn bộ dáng ngoan ngoãn, cô chạy vào bếp lấy thêm một cái chén, một đôi đũa và muỗng đặt lên bàn, cũng là bộ dáng vừa nãy, cô múc một ít cháo, khuấy nhẹ cho nguội bớt rồi đặt trước mặt bà nội Mạc.

"Chính Nhiên con xem con đi, có bao giờ chăm sóc bà tỉ mỉ như bé Mẫn không hả? Thằng nhóc thúi!!!" Bà nội Mạc làm dáng vẻ chán ghét anh.

"Hì hì..." Hạ Tuyết Mẫn nhịn không được bật cười, lớn như vậy rồi mà A Nhiên bị bà nội gọi là thằng nhóc, thật mắc cười quá! Bỗng nhiên, một bên bị Mạc Chính Nhiên tập kích, anh đưa tay ngắt nhẹ má Hạ Tuyết Mẫn, anh giả bộ nghiêm giọng, "Mẫn Mẫn, bây giờ biết cười nhạo anh rồi phải không? Hửm?"

"Bà nội, A Nhiên bắt nạt con." Hạ Tuyết Mẫn đáng yêu làm nũng với bà nội Mạc, cô còn quay sang nhìn Mạc Chính Nhiên, học theo bộ dáng lúc nãy của A Nhiên, cô nhướn mày khiêu khích anh.

"Hahaha... Chính Nhiên con cũng có ngày này." Bà nội Mạc cười sảng khoái, bà đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Hạ Tuyết Mẫn. Còn cái người ngồi kế bên cô thì nét mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn Mẫn Mẫn. Mạc Chính Nhiên đưa tay xoa xoa chỗ anh vừa véo trên mặt cô, "Bà xã, anh vô tội, anh không có bắt nạt em nha."

"Hừ! Thật sự nhìn không nổi hai đứa rồi, thật máu chó mà. Bà về phòng đây." Nói rồi, bà nội Mạc đứng dậy đi về phòng. Trong nhà ăn chỉ còn lại Mạc Chính Nhiên và Hạ Tuyết Mẫn. À, còn một người nữa, đó chính là Dì Trần, dì ở trong bếp dọn dẹp cực lực nhịn cười.

==================

"Mạc tổng, hôm nay vào lúc 18h30 có một tiệc rượu cần anh tham gia. Còn...." Lời Thư kí Nghiêm còn chưa dứt, Mạc Chính Nhiên liền ngắt ngang.

"Hủy bỏ các cuộc hẹn từ 17h trở đi, giúp tôi sắp xếp lại lịch trình một tháng tới, à không hai tháng tới, công văn quan trọng cứ gửi trực tiếp vào hòm thư của tôi, còn mấy việc khác tự cậu quyết định." Thư kí Nghiêm nghi hoặc nhìn Mạc Chính Nhiên, anh cảm thấy hôm nay tâm trạng sếp tổng đặc biệt tốt. Và đây cũng là lần đầu tiên sau khi bà xã của sếp mình mất tích mà tinh thần anh thoải mái đến vậy. Chẳng lẽ sếp đã nghĩ thông suốt, đã tìm được mùa xuân thứ hai của mình? Vậy thì tốt quá! Anh cũng có giây phút thoải mái rồi. Hơn một năm qua, ngày nào anh cũng phải tăng ca, thân là thư kí trưởng, sếp chưa về, anh làm sao về được? Cuối cùng, ước mong bấy lâu nay của anh cũng thành hiện thực rồi.

Mạc Chính Nhiên ngồi ở bàn làm việc, nhưng đầu óc vẫn nghĩ đến Mẫn Mẫn nhà anh, sáng nay Mẫn Mẫn có nói là trưa nay sẽ đem cơm trưa đến cho mình. Nghĩ đến lại cảm thấy đói bụng. Anh mong sao giờ cơm trưa đến thật nhanh, để anh còn gặp bà xã nữa.

Trong văn phòng, Mạc Chính Nhiên chăm chú dán mắt vào tài liệu, nhưng anh không tài nào tập trung nổi. Anh đứng lên xoa xoa huyệt thái dương, Mạc Chính Nhiên lấy điện thoại, mở danh bạ tìm kiếm cái tên "Cục Cưng của anh" ấn nút gọi. Tên trong danh bạ là anh chính tay đặt cho Mẫn Mẫn.

(•Bà nội Mạc: Thật máu chó!!!)

'Tút... Tút... Tút...'

Không lâu sau có người nhấc máy, một giọng nói ngọt ngào từ điện thoại bên kia truyền đến tai Mạc Chính Nhiên, "Alo."

"Bà xã đang làm gì đó?" Nghe được giọng nói của cô khiến cho anh thật vui vẻ.

"Anh không phải đang làm việc sao?" Hạ Tuyết Mẫn đang trong bếp thái cà rốt, cô nghiêng đầu kẹp điện thoại trên vai vừa nghe điện thoại vừa thái cà rốt. Ở bên kia, nồi canh đang bốc khói sôi sùng sục. Mùi thơm nức mũi. Tay nghề của Hạ Tuyết Mẫn không tệ, mang hương vị gia đình, ấm áp. Bởi vậy,người ta nói, cơm nhà là tuyệt nhất.

"Ông xã em đói bụng rồi!!"

"Em đang nấu canh, cà ri vẫn chưa thấm mùi nữa! Hay anh đợi một chút nữa nha, được không?" Thái xong cà rốt, Hạ Tuyết Mẫn để sang một bên, nấm đông cô được ngâm trong nước ấm đã nở, cô vớt ra để ráo. Xương hầm đã mềm, cô bỏ nấm đông và cà rốt vào, sau cùng cô bỏ cải thảo, để nắp mở, đợi canh sôi lần nữa là tắt bếp, cà ri cũng thấm mùi. Ở đầu dây bên kia Mạc Chính Nhiên nghe thấy âm thanh bận rộn trong bếp, anh liền cảm thấy ấm lòng. Mẫn Mẫn vì anh mà xuống bếp.

Đợi một lát vẫn chưa thấy Mạc Chính Nhiên, "Ông xã không vui sao? Anh đợi em 15' em lập tức mang tới cho em liền." Hạ Tuyết Mẫn thầm nghĩ, cũng may là cô vừa vặn nấu xong.

"Mẫn Mẫn anh đang rất vui."

"Thật không? Anh đợi chút, em mang đến công ty cho anh ngay." Hạ Tuyết Mẫn thu dọn bếp sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net