#14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tuyết Mẫn đứng trước đại sảnh công ty, cô lấy điện thoại gọi cho Mạc Chính Nhiên. Đường dây vừa thông liền có người nhấc máy, "Bà xã, em đến chưa?"

Nghe anh gọi cô một tiếng 'bà xã' Hạ Tuyết Mẫn không hiểu tại sao ngay lập tức đỏ mặt. Cũng may là cách nhau một cái điện thoại nếu không, cái người họ Mạc nào đó liền đem cô trêu chọc.

"Em đang ở đại sảnh."

"Mẫn Mẫn, em đứng yên chờ anh, không được chạy lung tung. Anh lập tức xuống ngay." Nói rồi Mạc Chính Nhiên nhanh chóng cúp máy, anh chạy như bay ra khỏi văn phòng. Thư kí Nghiêm đang chuẩn bị mang tài liệu vào cho anh kí tên. Tay vừa định gõ cửa thì cửa liền bị mở ra, anh cất tiếng gọi, "Mạc tổng, có....."

"Để lên bàn." Dứt lời Mạc Chính Nhiên chạy như bay vào thang máy, bỏ lại Thư kí Nghiêm ngây người chẳng hiểu sự tình gì.

================
Hạ Tuyết Mẫn ngồi trên ghế ở đại sảnh công ty nhìn mọi người ra ra vào vào trông rất bận rộn. Cô suy nghĩ nên phải tìm một công việc nào đó thôi. Nếu không ở nhà miết sẽ mốc meo hết cả người.

Mẫn Mẫn lại nhìn nhìn cặp lồng cơm cô đang cầm mỉm cười, hạnh phúc cuối cùng cũng đến với cô...

Cảnh tưởng này không biết cô đã ao ước rất lâu rất lâu rồi, vì người cô yêu nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, mỗi buổi tối cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem tivi, lúc không vui có bờ vai để dựa vào, lúc vui vẻ cũng có người để cô chia sẻ cùng. Cuối cùng cũng thực hiện được. Hạ Tuyết Mẫn nghĩ đến như vậy liền cười ra tiếng.

Bỗng, có một bàn tay đặt lên đầu cô xoa nhẹ, Mạc Chính Nhiên ngồi xổm xuống véo véo mặt cô, nói, "Mẫn Mẫn nghĩ đến việc gì mà vui vẻ đến vậy? Nói ông xã nghe được không?"

"Nghĩ đến một người." Hạ Tuyết Mẫn cười dịu dàng.

"Ai vậy? Ông xã có quen không?" Mạc Chính Nhiên thấy cô nghĩ đến người khác thì sắc mặt không được tốt, Mẫn Mẫn của anh lại còn bày ra khuôn mặt hạnh phúc đến vậy nữa. Anh không thích chút nào, Mẫn Mẫn chỉ là của anh, chỉ là của một mình Mạc Chính Nhiên thôi.

"A Nhiên đoán đi." Mẫn Mẫn nhìn thấy mặt anh đen như đít nồi liền cười thầm trong lòng.

A Nhiên còn biết ghen! Hihi...

"Anh mặc kệ, Mẫn Mẫn nghĩ đến ai cũng được, dù sao em cũng là bà xã của anh, Mẫn Mẫn chạy không thoát. Thằng nhãi nào dám đến gần em, anh liền thiến nó. Hừ!!!" Nói đến đây Mạc Chính Nhiên liền nhịn không được bế cô lên, ngang nhiên đi về thang máy.

"A Nhiên bỏ em xuống." Cô thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía bọn họ nhỏ giọng bàn tán, cô kéo kéo áo anh, "Mọi người đều nhìn kìa! Bỏ em xuống đi mà."

"Không được!" Mạc Chính Nhiên lập tức từ chối, ánh mắt anh quét qua một lượt khắp đại sảnh, mọi người thấy sếp tổng bọn họ dùng ánh mắt cảnh cáo liền cúi đầu giải tán, việc ai người nấy làm.

"Anh muốn cho mọi người biết, Mẫn Mẫn là của A Nhiên, anh muốn cảnh cáo bọn đàn ông không ai được bén mãn đến gần bà xã của anh. Nếu không thì lập tức cuốn gói. Mạc thị cũng không thiếu nhân viên." Anh vừa đi vừa nói với người trong ngực mình.

Khi đi vào trong thang máy rồi, anh vẫn ôm khư khư Mẫn Mẫn không buông.

"Ông xã..." Hạ Tuyết Mẫn kéo nhẹ áo anh, Mạc Chính Nhiên nhìn cô nhỏ giọng hỏi, "Sao vậy?"

Khi anh hơi cúi mặt xuống, Hạ Tuyết Mẫn liền nhân cơ hội hôn 'chụt' một cái lên môi Mạc Chính Nhiên, hôn xong, Mẫn Mẫn ngượng ngùng vùi mặt cổ anh. Còn Mạc Chính Nhiên thì ngẩn người, khoé miệng cong lên tuyệt đẹp, ánh mắt sáng lấp lánh, gương mặt băng sơn của anh lại xuất hiện vẻ xuân tình nhộn nhạo của thiếu nữ đang yêu.

"Cực cưng ngoan...." Ra khỏi thang máy, Mạc Chính Nhiên cố ý trước mặt nhân viên của mình cúi đầu hôn lên tóc Hạ Tuyết Mẫn đầy yêu thương, anh còn nói nhỏ bên tai cô, "Mẫn Mẫn, bọn họ đang nhìn chúng ta đó."

Những lời này thành công chọc Hạ Tuyết Mẫn ngượng đến mất cả tai cô cũng đỏ, cô vùi sâu vào ngực Mạc Chính Nhiên trốn những ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào mình.

Mạc Chính Nhiên vẫn ôm chặt bà xã trong ngực mình, anh đi một đường vào thẳng văn phòng, anh đặt cô ngồi vào ghế sofa, ngồi xổm xuống đối mặt với bà xã nhà mình, "Mẫn Mẫn từ hôm nay bọn họ đều biết em là người phụ nữ của anh rồi." Mạc Chính Nhiên cười ngốc nghếch nhìn cô.

Hạ Tuyết Mẫn bĩu môi nhìn anh, cô bất mãn nói, "Anh đó, anh làm như vậy không phải để bọn họ có chuyện để bàn tán sao?"

=============

Bên ngoài văn phòng.

"Thư kí Nghiêm, Mạc tổng chúng ta có bạn gái khi nào vậy?" Nhân viên A nói.

"Tôi cũng rất bất ngờ." Thư kí Nghiêm ngạc nhiên nói, anh theo Mạc Chính Nhiên làm việc cũng được năm năm rồi, hôm nay 'đùng' một cái Mạc tổng ôm một cô gái vào trong công ty, chẳng lẽ, lúc nãy Mạc tổng vội vàng như vậy là vì cô gái ấy????

"Ngay cả Thư kí Nghiêm cũng không biết là ai luôn sao?" Nhân viên B thất vọng hỏi.

"Hay là Thư kí Nghiêm thử đu thăm dò đi." Nhân viên C đề nghị.

============

"Mẫn Mẫn vẫn chưa tha thứ cho anh sao?" Mạc Chính Nhiên cô đơn nói.

"Không phải vậy, không phải vậy mà. A Nhiên đừng suy nghĩ lung tung." Nghe anh nói vậy, Hạ Tuyết Mẫn liền lập tức lo lắng, cô sợ bệnh của anh lại tái phát, cô không muốn anh phải đi điều trị tâm lí nữa, không muốn nhìn anh phải uống thuốc, anh như vậy, tim cô đâu lắm.

"Có phải anh vẫn chưa đủ tốt phải không? Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn không được bỏ anh nữa, Mẫn Mẫn đã hứa với anh rồi mà." Càng nói giọng Mạc Chính Nhiên càng run rẩy, anh ôm chặt Hạ Tuyết Mẫn vào trong, dường như anh mà buông tay thì Mẫn Mẫn của anh sẽ biến mất giống như lúc trước. Không, không thể, anh đã thề với bản thân mình rồi, dù có thế nào đi nữa cũng không buông tay, vĩnh viễn sẽ không.

"Ông xã, ông xã rất tốt." Hạ Tuyết Mẫn dứt lời liền nâng khuôn mặt đang hoảng sợ lên mặt đối mặt với mình, cô cúi đầu hôn lên môi anh, nụ hôn dịu dàng, dường như đang trấn an Mạc Chính Nhiên.

"Bà xã..." Mạc Chính Nhiên vui vẻ, anh lập tức đỡ lấy gáy cô mãnh liệt hôn.

"Bà xã, bà xã, bà xã ơi..." Kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Mạc Chính Nhiên ôm Mẫn Mẫn ngồi vào giữa hai chân mình, anh cúi đầu nhỏ giọng liên tục gọi Hạ Tuyết Mẫn.

"A Nhiên..." Hạ Tuyết Mẫn cọ cọ vào cổ ông xã nhà mình làm nũng như mèo con.

Mạc Chính Nhiên đang xoa nhẹ tay cô thì dừng lại, "Mẫn Mẫn?"

"A Nhiên... Hôm nay em rất vui." Cô ngẩng đầu nhìn anh cười híp mắt.

"Mẫn Mẫn, cục cưng của anh, hôm nay anh cũng rất vui." Mạc Chính Nhiên nhân lúc cô không chú ý liền nhân cơ hội hôn lên cổ Hạ Tuyết Mẫn, anh một lúc lại hôn, một lúc lại gặm cắn cổ, "Mẫn Mẫn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net