Chương 8: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ồn xung quanh làm Jaemin tỉnh giấc.

Jeno thấy trong lòng có động tĩnh, rũ mắt nhìn y, hỏi, "Dậy rồi à?"

Jaemin ngáp một hơi thật dài. Sau khi mở to mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, y lập tức bật người ngồi thẳng dậy.

Dù cách một con sông, y vẫn thấy được rất nhiều người tập trung ở phía bên kia bờ, và trước mặt y lúc này, trên nền trời tối thăm thẳm một màu đen tuyền, vô vàn những ánh đèn trời vàng rực mang theo hi vọng được thả lên cao, chiếu sáng cả một khoảng không rộng lớn.

Jaemin nhìn thiếu nữ bên bờ đối diện đứng cùng tình lang, dịu dàng nâng lên ngọn đèn lung linh rực rỡ, cùng nhau thả bay lên trời. Ngọn đèn lên cao được một lúc, lại trở thành một đốm sáng nhỏ bé, hoà cùng những đốm nhỏ xung quanh, bay theo làn gió đi đến phương Bắc. Hàng trăm ngọn đèn nối nhau bay bổng, cảnh tượng như ảo như thực, như ngàn vạn vì tinh tú lấp lánh giữa trời đêm.

Y nhìn đến ngẩn ngơ.

Nương theo ánh đèn lập lòe trong ánh mắt, con ngươi đen láy của Đế Nỗ Vương lúc này chỉ phản chiếu gương mặt của một mỹ nam tử, gương mặt khuynh thành như họa bừng sáng dưới hàng trăm ánh đèn trời.

Jeno đỡ y ngồi lại ngay ngắn, "Trước tiên bước xuống đã, ngồi tư thế này lâu quá sẽ đau cơ lắm."

Jaemin ngoan ngoãn bước xuống ngựa. Jeno cũng đi xuống đứng bên cạnh y.

Hắn nói, "Vốn dĩ nếu ngươi không đòi ra ngoài, hôm nay ta cũng định đưa ngươi đến đây."

Jaemin cứ mải ngẩng cổ nhìn lên trời, ngập ngừng hỏi, "Cái này... là gì vậy?"

Jeno từ tốn giảng giải mọi thứ cho y như hắn vẫn hay làm mỗi đêm, "Đèn trời. Vào ngày này mỗi năm, dân chúng các nơi sẽ tụ tập đến Hán Giang (1) thả đèn. Họ tin rằng khi thả đèn lên trời thì những muộn phiền lẫn những điều không may mắn đều sẽ bay đi."

Jaemin nghe vậy thì lập tức vặn lại, "Không đúng, nếu những chuyện như vậy thực sự bay đi, thì năm sau và những năm sau nữa, họ đâu có cần thả đèn nữa đâu, nhưng mà lại vẫn đông như vậy."

Jeno bật cười, đưa tay lên xoa đầu y, "Con người sống cần có hi vọng mà."

Nói rồi hắn lôi từ trong lồng ngực ra hai chiếc đèn trời đã được gấp lại gọn gàng, cũng lấy từ hành lý cột bên thân ngựa ra hai chiếc nến và đồ tạo lửa.

Khóe miệng Jaemin khẽ giật.

Thì ra lại thực sự chuẩn bị kĩ càng như vậy.

Jeno đưa cho Jaemin một chiếc đèn trời, nói, "Dù ta không biết hiện tại ngươi có phiền não gì, nhưng chắc chắn ai cũng có những khổ sở riêng, nên hãy cứ thả nó bay đi."

Jaemin cầm chiếc đèn trời trong tay, ngắm nhìn thật lâu.

Phiền não của y ư?

Cả Hồ tộc đang chờ đợi tin vui từ y.

Trên lưng y đang gánh vác trọng trách bảo vệ đất thiêng mà tổ tiên để lại từ cả ngàn năm.

Không biết dạo này Vương và đệ đệ như thế nào? Sống có vui vẻ không? Có chờ đợi tin tức từ y không? Có mong y trở về không?

Jeno một bên nhìn gương mặt đầy tâm sự của Jaemin, chỉ im lặng giúp y gắn ngọn nến vào đáy đèn, rồi giúp y mồi lửa.

Khi cả hai ngọn đèn nương theo ánh nến trở nên rực rỡ, Jeno nhìn Jaemin thật sâu, nói, "Ta mong những ngày tháng sau này của ngươi sẽ không còn những điều khiến ngươi bận lòng."

Jaemin thả đèn bay lên trời, không đáp.

Y không biết hi vọng của hắn là dành cho Na Jaemin y, hay là dành cho Tứ hoàng tử của Đại Minh.

Nhìn đèn trời đến khi mỏi cổ, Jaemin mới quay sang nhìn nam tử bên cạnh mình, phát hiện ánh mắt hắn ngay từ những giây phút ban đầu, vẫn chưa từng rời khỏi y.

Dành cho ai cũng được. Hiện tại, y mới là người ở bên cạnh hắn.

Đến tận giờ Tuất, cả hai mới trở về Vương phủ. Jeno quen đường cũ, đi theo gót chân Jaemin đến qua đêm ở biệt viện Vương phi.

Y đã quen rồi, cũng không thèm đôi co với hắn từ lâu. Có điều, khi Jaemin vừa xoay người vào buồng trong thay y phục, Jeno đã đưa tay giữ y lại.

Jaemin chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy bóng dáng y trong ánh mắt hắn lớn dần.

Jeno áp sát cả thân người to lớn vào người y, nghiêng đầu cúi xuống.

Trong khoảnh khắc khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau một hơi thở, Jaemin hoảng loạn đẩy hắn ra. Lực cánh tay giữ ở trên eo mất đi, y không cẩn thận đập đầu vào thành buồng phía sau.

Jeno cũng bất ngờ đến ngỡ ngàng.

Phi tử của hắn vừa cự tuyệt hắn.

Jaemin ôm đầu ngồi xuống sàn, hoảng loạn hỏi, "Ngươi làm cái gì?"

Jeno sắp thổ huyết tới nơi, "Ta làm cái gì? Ngươi còn hỏi ta làm cái gì?"

Jaemin lần đầu tiên trong đời lắp bắp, "Không phải... ý ta là, ngươi tại sao lại..."

Jeno cảm thấy nói nhiều nữa cũng vô dụng, lập tức quay đầu bỏ đi.

Tổng quản từ trù phòng đi ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Vương gia nhà mình đùng đùng tức giận bước ra khỏi biệt việt Vương phi.

Lão nghệch mặt. Không phải vừa nãy tình cảm còn tốt đẹp lắm hay sao? Nhanh như vậy đã chọc tức nhau rồi?

Lão nhanh chân mang một ít điểm tâm từ trù phòng đi tới phòng ngủ của Đế Nỗ Vương, nhẹ giọng khuyên bảo, "Vương phi tuổi còn trẻ, tính khí không tốt, Vương gia rộng lòng bỏ qua."

Jeno trừng mắt nhìn lão. Hắn biết nói cái gì bây giờ? Rằng sống chung với nhau đã năm tháng, ngủ chung với nhau cả bốn tháng trời, nhưng cái gì cũng chưa từng làm qua, đến cả lúc tâm tình lên cao muốn hôn một cái cũng bị cự tuyệt?

Hắn không hiểu, Vương phi của hắn đã được gả cho hắn rồi còn muốn giữ mình vì cái gì?!

Tổng quản nước mắt lưng tròng, không dám nhiều lời thêm, lập tức cúi người cáo lui.

Jaemin lúc này ở trong phòng cũng không khá hơn là bao. Y cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đang dần trở nên mất kiểm soát.

Y đưa tay áp lên lồng ngực, cố gắng tìm cách trấn an bản thân. Cánh tay đặt lên rồi, mới cảm thấy có thứ cộm lên trong ngực áo.

Jaemin mở bừng mắt, nhớ đến phong thư y nhận được chiều nay. Y nhìn trời, ánh trăng tròn vẹn treo lơ lửng trên đầu ngọn cây ngoài hiên, giờ Hợi cũng sắp tới. Jeno không ở đây, y cũng không tốn sức làm phép lên người hắn.

Jaemin muốn dời đi sự chú ý của mình lúc này lên chuyện khác, nên nhanh chóng đi ra ngoài, tìm đến tiệm thuốc trên mảnh giấy.

Kinh thành về đêm nhờ có hội thả đèn trời bên Hán Giang mà đông đúc hơn ngày thường. Có rất nhiều người tới tận bây giờ mới vào đến thành. Trên gương mặt ai nấy đều nở rộ sắc hồng tươi tắn vui vẻ mà mỗi mùa lễ hội đem lại.

Cũng có không ít những đôi phu thê trẻ tuổi, ấm áp hạnh phúc cùng nhau trở về nhà.

Jaemin không muốn nhìn ngó lung tung thêm, tận lực tìm đường đi đến hiệu thuốc. Y không rành đường ở kinh thành, nhưng vì lâu lâu vẫn phải tìm thêm nguyên liệu sắc thuốc cho Jeno mỗi sáng, nên y biết rõ vị trí của những hiệu thuốc ở quanh đây.

Hiệu thuốc Nhân Xuyên không lớn, chỉ nằm trong một góc hẻm nhỏ, không phải một nơi dễ thu hút sự chú ý.

Bước gần tới hiệu thuốc, Jaemin ngửi thấy được rất nhiều thứ mùi tạp nham.

Xung quanh rất tối, không có một ai, nhưng lại có nhiều mùi cơ thể trộn lẫn như vậy, hẳn là có người đang nấp đâu đó quan sát y.

Y không hoảng loạn, cũng không sợ hãi. Những người này căn bản không phải là đối thủ của một yêu thú đã tu luyện cả trăm năm như y.

Jaemin điềm tĩnh bước về phía trước, không ngó nghiêng, cũng không tỏ thái độ gì. Khi y đến đứng trước cửa hiệu thuốc, tiếng lá cây xào xạc càng trở nên rõ ràng. Có lẽ đã xác định xong y chỉ đến đây một mình, nên nhanh chóng rút đi.

Y đưa tay gõ cửa ba lần.

Người mở cửa là một nam tử hán, cao hơn Jaemin cả một cái đầu. Gã không những không mở hẳn cửa lớn chào đón y, lại còn dùng cả thân người cao lớn đứng chắn trước cửa, không để tầm mắt Jaemin nhìn vào được bên trong.

Thấy dáng vẻ mị hoặc khuynh thành của nam tử trước mặt, gã có hơi kinh ngạc.

Jaemin đưa phù hiệu phủ Đế Nỗ Vương đến trước mặt gã, như để xác minh thân phận. Với nhan sắc và khí chất trên người y, trong Vương phủ ngoài Vương phi ra, quả thực là không thể nào có thêm được một ai khác.

Sau khi đã chắc chắn đối tượng cần gặp mặt chính là y, gã nghiêng người cho Jaemin đi vào.

Thái độ của y bình tĩnh hơn gã tưởng.

Jaemin đi được vào trong vài bước, đã nghe thấy tiếng cửa phía sau được khóa lại. Hành xử bí mật như vậy, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.

Cũng không hiểu tại sao lại là y?

Jaemin đi vào buồng trong phía sau quầy thuốc, nhìn thấy người ngồi đợi y trên bàn trà, lại càng không hiểu.

Trong thư phòng Jeno có đủ chân dung của các quan viên đại thần, Jaemin đã từng xem qua, người trước mặt y lúc này không ai khác chính là Lãnh tướng đương triều.

Lãnh tướng nhìn thấy vẻ khó hiểu không che giấu trên mặt Vương phi, khẽ cười một tiếng rồi đứng dậy chào, nói, "Thỉnh an Vương phi, lần đầu gặp mặt đã thất lễ."

Jaemin mặt không biểu tình nhìn lão. Cũng không hẳn là vì chán ghét, chẳng qua là từ trước tới nay, ngoài Đế Nỗ Vương, y không thực sự bộc bạch tâm tình ra ngoài với ai quá nhiều. Không rõ lí do là vì sao, chỉ cảm thấy ở cạnh hắn rất thoải mái và an toàn, cho nên mọi thứ y cẩn thận cất giữ cứ thế đều lần lượt được thể hiện ra trước mặt hắn.

Lãnh tướng ngồi phía đối diện, chu đáo rót cho Jaemin một chén trà.

Trà đã rót, y cũng không thể đứng bên ngoài mãi, liền chầm chậm bước tới ngồi. Mất một lúc, y mới mở miệng, "Lãnh tướng đương triều hẹn gặp mặt riêng một Vương phi như ta, chuyện này có vẻ không phù hợp cho lắm?"

Lãnh tướng chuẩn bị nhấp trà, nghe vậy thì bật cười, "Vương phi thứ lỗi cho ta mạo muội."

Jaemin mân mê miệng chén, không có ý định nhấp môi, nhẹ giọng bảo, "Lãnh tướng có chuyện gì có phải nên nói nhanh lên không? Tướng công ở nhà chờ lâu sẽ lo lắng."

Lão thâm trầm nhìn Jaemin một lúc, rồi mỉm cười, "Tình cảm giữa Vương gia và Vương phi tốt như vậy, Vương gia có biết hôm nay Vương phi tới đây không?"

Jaemin rũ mắt đáp, "Ta không biết ta sẽ đi gặp ai, không nên làm tướng công bận lòng."

Lãnh tướng gật gù. Jaemin vẫn là thông minh hơn lão tưởng.

Lão nói, "Vậy tốt. Không vội. Chúng ta nói chuyện rõ ràng rồi báo cho Vương gia cũng chưa muộn."

Jaemin ngồi xuống đã một lúc rồi vẫn chưa nắm được trọng điểm chính, có chút mất kiên nhẫn. Ánh mắt y dần trở nên lạnh lẽo.

Lãnh tướng lăn lộn trong cung nhiều năm, nhìn biểu cảm trên gương mặt Jaemin thẳng thắn không chút che giấu như vậy, không tránh khỏi bất ngờ. Ở y là ánh mắt và khí chất của một kẻ đã quen ở phía trên nhìn xuống. Rõ ràng chỉ là một Hoàng tử thất sủng, lại vẫn có thể giữ trên mình nét kiêu ngạo của kẻ nắm quyền sinh sát trong tay.

Lão không kéo dài thời gian thêm, chầm chậm nói vào vấn đề, "Vương phi ở đây được cả Vương phủ yêu thương như vậy, có lẽ cũng không muốn nhớ đến cố hương đâu nhỉ?"

Chủ đề y không ngờ tới, Jaemin nhíu mày, "Ý ông là gì?"

Lão rõ ràng muốn đề cập tới vị hoàng tử ở Đại Minh, nhưng y không phải Renjun, cũng không biết trong tay lão nắm được bao nhiêu thông tin về Tứ hoàng tử, y càng phải cẩn trọng.

Lãnh tướng nói tiếp, "Ta biết Vương phi khi còn ở Đại Minh không được đối đãi tử tế, trong lòng người có lẽ dồn nén rất nhiều uất ức khó chịu."

Jaemin không vội đáp lời. Ván cờ trước mặt y đang được bày ra vô cùng rõ ràng, Lãnh tướng hỏi như vậy chính là muốn lợi dụng sự thù địch của Tứ hoàng tử đối với Đại Minh. Động cơ của lão làm như vậy là để làm gì?

Chắc chắn không phải nhắm vào y, mà là nhắm vào Đế Nỗ Vương. Y mới đến kinh thành chưa được nửa năm, không đi ra ngoài giao thiệp, cũng không cố chấp can thiệp chính sự, mỗi ngày đều yên tĩnh ở trong phủ. Mối liên hệ duy nhất mà y có để người khác có thể lợi dụng giật dây, chính là mối quan hệ phu phu cùng Đế Nỗ Vương.

Phán thư bộ Công tuy là quan chính nhị phẩm, nhưng để có thể điều trai tráng từ các tỉnh lân cận đến An Châu, rồi bí mật di chuyển lương thực lẫn binh lực đến Hàm Hưng một cách yên ắng đến đáng ngờ, chắc chắn phải cần có một thế lực khác to lớn hơn đứng sau chống lưng bịt miệng quan viên địa phương, và che giấu cho các hành động này trước mặt Hoàng đế.

Mà thế lực khuynh đảo triều chính như vậy có thể là ai?

Hiện tại đã rõ.

Khóe miệng Jaemin khẽ cong lên.

Y vốn không biết làm cách nào để Jeno biết về kế hoạch làm phản của bọn họ, giờ thì đơn giản rồi. Con mồi đã tự dâng đến miệng hổ, y càng không cần tốn quá nhiều tâm tư. Muốn lợi dụng y? Vậy thì cứ tương kế tựu kế đi.

Jaemin vẫn cứ mân mê chén trà, lạnh giọng hỏi ngược lại lão nhân trước mắt, "Đổi lại là Lãnh tướng, nếu bị nhốt trong lãnh cung cả nửa đời, đến cung nữ cũng lên mặt coi thường, rồi cứ thế bị tống ra khỏi biên giới như một con cờ chính trị, phụ hoàng còn công khai mở tiệc ăn mừng vì bỏ đi được gánh nặng này, thì Lãnh tướng sẽ cảm thấy thế nào?"

Lãnh tướng rất hài lòng với câu trả lời của y, thái độ y đang bày tỏ chính là thứ lão muốn thấy, liền tỏ vẻ thông cảm, "Rất tức giận. Ta nhìn Vương phi, biết người là một hiền tài, chỉ vì một chút sự cố lại chịu cảnh kìm hãm cả đời như vậy, làm sao cam tâm được chứ?"

Hiền tài?

Jaemin nhướn mày nhìn lão.

Chỗ nào trên mặt ta bảo ta là một hiền tài?

Dù cho có lên đến vị trí Chính nhất phẩm đi nữa, công phu mồm mép vẫn cứ là cần câu cơm.

Jaemin thở dài đáp, "Đúng vậy, làm sao cam tâm được chứ."

Y nhớ đến nét mặt của Renjun nhiều tháng trước, Tứ hoàng tử lúc đó dù cho không cam tâm, nhưng chỉ cần bản thân có thể đổi lại lợi ích khác cho quốc gia cho dân tộc, là sẽ sẵn sàng đánh đổi. Một thiếu niên thuần khiết như vậy, thật không đáng bị đối xử như thế.

May mắn thay, người ngồi đây ngày hôm nay là y. Nếu Tứ Hoàng tử biết được bản thân lại tiếp tục bị kẻ khác tìm cách lợi dụng, nhất định trong lòng sẽ không tránh khỏi đau thương.

Lão nói, "Vương phi giúp ta một tay, xong việc rồi, ta sẽ dâng một phần đất Cát Lâm đến làm lễ vật cho người."

Lão nói đến Cát Lâm là bởi vì Nguyên phi, mẫu thân của Tứ hoàng tử, vốn xuất thân từ Cát Lâm. Cát Lâm cũng chính là một trong hai địa phương giáp biên giới với Joseon.

Jaemin có chút bất ngờ. Tham vọng lớn như vậy?

Y cẩn trọng nhìn lão, hỏi, "Điều kiện là gì?"

Lãnh tướng thấy Jaemin không có ý bài xích, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, nói, "Đế Nỗ Vương lên ngôi, khôi phục Viện tướng chế"

Viện tướng chế, hay là chế độ Lãnh tướng cùng nắm quyền.

Nói cách khác, lão muốn nắm toàn quyền khuynh đảo thiên hạ, nhưng không muốn lòng dân nổi dậy, nên phải dùng một con bài khác là tông thân, cũng mang dòng máu hoàng thất ra thay thế, trở thành một vị vua bù nhìn trên trang sách sử.

Jaemin cau mày hỏi, "Ông có biết những lời ông nói ra lúc này có nghĩa gì không?"

Lãnh tướng không đổi sắc mặt, "Cho nên ta mới nói chuyện này với Vương phi."

Bởi vì y không phải là người Triều Tiên, y sẽ không có tư tưởng trung quân ái quốc đối với vị Hoàng đế đang ngự trên ngai vàng kia.

Jaemin lại hỏi, "Ông không sợ ta sẽ bẩm báo lại với Bệ hạ?"

Đối với câu hỏi này, Lãnh tướng không tỏ vẻ sợ hãi gì, chỉ bình tĩnh đối đáp như đã được chuẩn bị sẵn từ lâu, "Vương phi nếu đã chọn trung với kẻ đã tiếp tay cho Phụ hoàng người đẩy người ra khỏi quê hương, ta cũng không có ý kiến."

Lão rõ ràng cho rằng Tứ hoàng tử sẽ bị thù hận nuốt mất lí trí.

Chưa đợi Jaemin tiếp lời, Lãnh tướng nói tiếp, "Cho dù Vương phi có tâu với Bệ hạ thì đã sao? Vương phi nghĩ Bệ hạ sẽ chọn tin một kẻ ngoại tộc thay vì một lão thần?"

Jaemin nhìn lão. Đây là một lời đe dọa ngược lại y.

Nếu đã tìm cách dụ được Jaemin tới đây, một con cáo già như lão chắc chắn cũng đã nghĩ xong chuyện phải phủi trắng như thế nào. Hoàng đế có thể không tin lão, nhưng đứng giữa Lãnh tướng và Vương phi, Hoàng đế chắc chắn sẽ chọn đại lão thần.

Jaemin khẽ cười, không tốn công thăm dò nữa, mà đổi hướng sang chuyện y quan tâm hơn "Ông vì sao nghĩ Đế Nỗ Vương sẽ đồng ý với chuyện này, và đồng ý chịu bị ông điều khiển sau khi đăng cơ?"

Lãnh tướng cũng cười, "Ta không nghĩ ra, nên mới phải nhờ tới Vương phi."

Nụ cười trên gương mặt Jaemin dần dần thu lại.

Được rồi.

Không chỉ Hồ vương, mà đến cả Lãnh tướng đầu triều cũng nghĩ rằng y thật là có năng lực, thật là đáng tin, đẩy chuyện gì vô tay y là đều sẽ được giải quyết.

Y nói, "Thiên hạ đang thái bình, không thể nào vô duyên vô cớ muốn lật đổ Hoàng đế là lật như vậy."

Dù cho nhân gian hay là thú tộc, muốn lật đổ ngôi vương chắc chắn luôn cần có lí do.

Lãnh tướng đáp, "Cái này Vương phi cứ để ta lo, lí do muốn thì sẽ luôn có."

Lí do cần là sẽ có.

Có thể là sự thật.

Hoặc không.

Chỉ cần đủ hợp tình hợp lý.

Dù sao dân chúng cũng chỉ sẽ tin những gì họ muốn tin mà thôi.

-----------------

(1) Hán Giang: Sông Hàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net