12. Trong tình yêu, nhất định phải có lập trường của riêng mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần qua đi, nhịp sống thành thị lại bắt đầu tiếp diễn.

Kể từ hôm sinh nhật của Jongil diễn ra, Lee Jeno không thể ngày ngày đưa rước cậu thường xuyên được nữa.

Dạo gần đây công ty anh cùng tập đoàn của Johnny Suh hợp tác làm ăn một vụ mua bán bất động sản rất lớn, dự án bọn họ cùng đàm phán có độ rầm rộ cỡ quốc gia. Rất nhiều tập đoàn lớn trong và ngoài nước để mắt đến, chưa kể còn liên quan mật thiết với chính phủ.

Chỉ cần cả hai thành công lấy được quyền làm chủ, số tiền kiếm về nhất định không thể đơn giản sử dụng hai chữ 'khổng lồ' mà hình dung.

Nhiều năm trở lại đây nhà họ Lee không còn đơn thuần kinh doanh làm ăn trong khu vực nhỏ như lúc trước, hiện tại trải qua ba thế hệ, hầu hết mọi lĩnh vực đều có sự nhúng tay và khoảng đầu tư choáng ngợp; sự xuất hiện của cậu chủ nhỏ Lee Jeno trước miếng mồi béo bở như vậy cũng không có gì làm lạ cho cam.

Truyền thông báo chí bên ngoài cũng chưa nắm rõ được sự tình, đồng thời vì dính dáng đến nhà nước nên cũng không bên nào dám hó hé đăng tin xằng bậy hay hé lộ thực hư trong cuộc.

Cũng vì chuyện này, công ty của Lee Jeno ngày nào cũng như chạy nước rút mà tăng ca đến tối muộn; anh càng không phải ngoại lệ, trong vòng hơn nửa tháng, số lần Jaemin nhìn thấy anh còn không vượt quá một bàn tay.

Thậm chí trong lúc cậu không bắt kịp được lịch trình lộn xộn có thể thay đổi bất cứ lúc nào của anh, Jeno đã bay hàng chục chuyến giữa mấy thành phố với nhau. Thậm chí có ngày còn bay tới bay lui ba, bốn lần.

Jung SungChan khoảng thời gian mấy tháng trước còn có thể tung tăng cùng cậu xã giao mấy câu mỗi khi gặp mặt, đêm hôm qua nhìn thấy cậu ta, Na Jaemin còn thầm nghĩ bản thân vừa đụng độ với người mới từ cõi chết trở về.

Cậu lặng lẽ thở dài trong lòng, càng không thể trách được; dù sao cậu ta điên cuồng ngày đêm chạy theo Lee Jeno như vậy, không hóa thành cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma thì cũng thật là đáng tiếc.

Đầu tắt mặt tối với đống văn kiện trong văn phòng, khả năng trường hợp anh bỏ bê bữa ăn giấc ngủ xảy ra là rất cao. Na Jaemin không dám mở miệng lên tiếng dặn dò gì nhiều, với bổn phận là vợ của anh, cậu tự biết bản thân cũng có chút trách nhiệm trong việc lo cho sức khỏe của chồng.

Vì vậy cậu mới quyết định hầm một nồi canh rồi làm thêm mấy món mặn, vừa đủ phần cho trợ lý Jung, thêm mấy người thư ký nữa với anh cùng ăn tối.

Trong ký ức của cậu từ khi cuộc hôn nhân giữa bọn họ diễn ra trong vòng hai năm, hình ảnh anh đắm chìm bận bịu với công việc không còn xa lạ.

Jaemin còn nhớ mùa thu đông đầu tiên khi cả hai mới cưới, lúc đó Lee Jeno đổ dồn công sức lẫn tâm ý vào việc thu mua và sáp nhập một tập đoàn công nghệ lớn ở Tokyo vào trụ sở công ty tại Nhật Bản.

Ngoại trừ lễ Chuseok năm ấy anh kịp về hai nhà cùng cậu tùy cơ ứng biến mà làm lễ trong vòng một ngày rưỡi, sau đó liền liên tục ngồi máy bay duy di chuyển giữa hai thành phố lớn của hai nước tận mấy tháng trời. Những ngày trọng đại tiếp theo anh đều không thể xuất hiện, xuyên suốt hai tháng cuối năm, cậu nhìn thấy anh được hai lần.

Một lần anh trở về Seoul, lần còn lại chính là cậu đi sang Nhật.

Bọn họ chỉ vừa kịp lúc làm ấm giường trong vài tiếng ngắn ngủi, đến cơ hội chào nhau buổi sáng cũng chẳng có.

Na Jaemin biết, trách nhiệm gánh vác và duy trì sự phát triển cả một doanh nghiệp to lớn như vậy ở tuổi đời còn rất trẻ của anh là một việc mang tính chất áp lực rất cao.

Nếu tâm lý không vững, nhất định sẽ rất dễ dàng gồng gánh không nổi mà từ bỏ.

Con người của Lee Jeno thật ra rất dễ gần, anh không phải hình mẫu lạnh lùng xa cách như những gì một tổng giám đốc trẻ tuổi có tài có sắc vẫn thường được hay miêu tả trên mấy kịch bản phim truyền hình trong ti-vi.

Từ nhỏ anh đã dễ tiếp xúc hơn so với một người hướng nội như Jaemin rất nhiều, chưa kể anh còn có rất nhiều bạn. Sau này đi làm, mối quan hệ giữa sếp và nhân viên của anh cũng không phải quá căng thẳng như người ngoài đồn đoán.

Thậm chí nếu Jeno có tâm trạng, anh nhất định sẽ nán lại cùng họ đùa giỡn vài ba câu.

Thế nên lúc cậu nói rằng anh không nhất thiết phải kiếm nhiều tiền như vậy, dẫu sao sau này đi gặp diêm vương cũng không ôm theo được.

Trong hai năm đến hiện tại, cậu chỉ hỏi anh duy nhất hai lần.

Cả hai lần anh đều không ngần ngại dẹp liêm sỉ của mình qua một bên, tuy cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi đã chiếm trọn lí trí nhưng tâm trạng để cười rồi trưng bày bộ dạng lưu manh thì vẫn còn y nguyên ở đó.

Anh nói, để nuôi cậu, thì chịu khổ bao nhiêu cũng được.

Na Jaemin nghe xong cũng không dám hó hé gì hơn, chẳng buồn đi đùa với anh nữa, rất mau liền để cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi.

Lee Jeno chẳng nhớ lí do vì sao năm đó mình lại nói ra một câu ấu trĩ như vậy, nhưng giờ phút này, đây đều là những lời thật lòng của anh.

Sau khi cậu rời đi, anh vẫn còn thờ thẫn rất lâu; vì ngày mai còn có buổi họp sớm, anh không thể trở về căn hộ qua đêm cùng cậu.

Trợ lí Jung nhìn bộ dạng ngây người mất hồn của Lee Jeno liền nhất thời cảm thấy không ổn, muốn nhanh chóng chuồn đi; đáng tiếc, vừa bước được mấy bước đã bị người đàn ông kia gọi trở ngược lại.

Miếng cơm manh áo của cậu ta vẫn còn phụ thuộc rất nhiều vào anh, chống lại lời sếp là điều cậu ta không bao giờ dám thực hiện.

Bầu không khí kể từ khi Na Jaemin không còn ở đây nữa ngay lập tức tiền trở nên quỉ dị, Jung Sungchan cũng không biết là từ đâu mà thành ra cớ sự này.

"Cậu đi theo tôi bao nhiêu năm rồi?" Lee Jeno đột nhiên hỏi, khiến cậu ta không kịp định hình trả lời làm sao.

Từ khi vừa chân ráo chân bước vào đại học, cậu ta đã có cơ hội gặp gỡ anh; bọn họ chênh lệch nhau chỉ một tuổi, cùng học chung một lớp lịch sử kinh tế, năm đó anh học năm hai, cậu vẫn thường gọi anh một tiếng tiền bối.

Nhờ vào kết cấu của ngành học, quá trình tốt nghiệp của Jung Sungchan cũng sớm hơn những chuyên ngành khác một năm. Thế nên Lee Jeno vừa ra trường bắt đầu cuộc hành trình leo từ chức vụ thấp lên cao, đều có bước chân hỗ trợ của cậu ta đọng lại cùng anh đồng cam cộng khổ.

Mối quan hệ của bọn họ nói thế nào cũng đều đặn duy trì rất tốt, thậm chí một vài buổi tụ họp ăn nhậu của anh em Jeno đôi lúc sẽ có sự góp mặt của cậu ta.

Chẳng qua cho đến khi anh kết hôn, vấn đề không chỉ đơn giản dừng lại như vậy nữa.

Với cương vị là một người em họ của Na Jaemin, Jung Sungchan không hề cảm thấy hài lòng với ông anh rể này chút nào.

Cậu ta biết rõ hai người này kết hôn nhất định không phải vì tình yêu, thái độ đối với đối phương giữa bọn họ quá rõ ràng.

Quan niệm bất mãn của trợ lí Jung vẫn luôn còn nằm yên như cái xác sống ở đó, Lee Jeno hiểu, cậu ta như vậy chính là sợ rằng anh sẽ làm đau Jaemin dù là bằng cách thức gì đi chăng nữa.

"Cậu cảm thấy" anh dừng lại, trên môi vẫn mấp máy tựa như phía trên đại não còn chưa lựa lời xong. Đến khi điều chỉnh lại mọi thứ ổn định, anh mới cất tiếng thêm lần nữa "Cậu có cảm thấy, tôi với anh của cậu có khả năng không?"

Jung Sungchan không giống như ngày thường mà nhìn anh bằng một con mắt khác, không phải kiểu ngưỡng mộ hay thân thuộc giữa cấp trên và cấp dưới hoặc tiền-hậu bối với nhau. Hiện tại cậu ta đang dò xét cùng đánh giá Lee Jeno một cách nghiêm túc đến suy ngẫm.

Qua rất lâu, trợ lí Jung mới lên tiếng.

"Anh rể, trong tình yêu nhất định phải có chính kiến và lập trường riêng của bản thân mình chứ không phải là có khả năng hay là không"

Anh vẫn ngồi yên lặng không lên tiếng nhìn cậu, tay trái giữ nguyên tư thế xoa nhẹ thái dương một bên nghiêng đầu như chờ cậu ta tiếp tục cảm nghĩ.

Jung Sungchan rầu rĩ thở nhẹ một tiếng, đây là một trong những lần hiếm hoi cậu ta ở trước mặt sếp lớn của mình bày ra dáng vẻ không phân biệt trên dưới như vậy ở ngay bên trong văn phòng.

"Nếu anh muốn, anh họ của em không phải tự nhiên biết mọc cánh mà bay đi được"

Những lời hôm nay của trợ lí Jung có mức độ đánh thức trực tiếp đến tâm lý của Lee Jeno rất cao.

Cậu ta nói không hề sai một chút nào.

Căn bản thì Na Jaemin chính là vợ của anh, anh có tình cảm với cậu thì có gì mà gọi là sai trái?

Anh làm lỡ dở thời gian của con trai nhà người ta lâu đến như vậy, nếu nói anh không có cảm giác gì thì chẳng phải anh đích thực chính là một thằng tồi hay sao?

Khuya hôm đó Lee Jeno ở trong phòng tắm ngâm mình đến nửa đêm mới bước ra phòng nghỉ nhỏ đặt kế bên văn phòng rồi ngả lưng trên chiếc giường chỉ vừa đủ cho một người nằm, trong cái đoạn thời gian suy nghĩ rất nhiều về vấn đề liên quan đến cả đời người đó, anh quyết định tăng thêm tiền thưởng cho Jung Sungchan vào cuối năm nay.

Trợ lí Jung giá mà sớm biết được mấy lời văn mẫu bạn gái cậu ta vẫn thường hay luyên thuyên bên tai có thể mang về bộn tiền như vậy, nhất định cậu ta sẽ không ngày đêm bục mặt vào cái đống hồ sơ văn kiện cùng mấy cái màn hình máy tính trên bàn làm việc kia nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net