P40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng trải dài trên nền phố xá nhộn nhịp. Nó đến lớp cho có điểm danh rồi lại lang thang trong trường. Vì đã là thành viên của hội học sinh nên nó không nhất thiết phải dự lớp. Nó vào phòng tin học, hack tập file mật có hồ sơ của Tiểu Dực. Có một điều lạ về việc tại sao hồ sơ của Tiểu Dực ở Sư Viễn vẫn là Trần Dực chứ không phải Lưu Dực. Hơn nữa cậu chỉ học có 1 năm một thôi.

Thật kì lạ...

Nó ngồi vặn vẹo mở hết các loại khóa vẫn không tìm ra được thông tin hữu hiệu. Sau một hồi tự nhiên thấy vô cùng khó chịu, rất muốn làm gì đó phát tiết một trận. Cuối cùng nó đi về phòng học. Vĩ đang ngồi trong đó, tay khoanh lại làm gối, đầu gục lên có vẻ mệt mỏi.

Nó thở dài.

Kệ thôi. Dù sao nó cũng còn trẻ. Cuộc đời còn dài. Có người từng nói:" cuộc đời con người chỉ có một con số chuyện đau khổ nhất định. Cho nên khi nó đến sớm thì sau này mình sẽ không còn phải đau khổ quá nhiều nữa. Chính vì thế nên đừng ai óan gì cả. Là trời muốn về sau ta được sung sướng đó thôi."

Cho đến bây giờ nó vẫn hi vọng là thế. Nghĩ đến, nó xin phép cô rồi đi vào lớp. Ngồi cạnh Vĩ, cảm giác bồi hồi loang rộng trong lòng nó. Nó dường như còn nhìn thấy cảnh tượng ai đó đang chép bài cho nó, hàng tóc thưa thớt rủ xuống mặt người đó, bờ môi người đó mím chặt xoa xoa tay hơi sưng đỏ.

Còn có hình ảnh ai đó nghịch ngợm lọn tóc ngắn ngủn của nó khi nó đang ngủ, gương mặt người đó thật ấu trĩ nhưng cũng quá đáng yêu đi.

Nó đã lớn rồi. Không còn ngổ ngáo như trước nữa. Nó cũng không quá dễ khiến bản thân rơi nước mắt trước người khác. Cho nên giờ đây dù tâm đau nhưng nó vẫn không lộ ra bất kì trạng thái khác lạ nào. Gương mặt xinh đẹp trầm ổn nhưng mạnh mẽ và kiên cường. Nó không muốn sụp đổ nữa.

Đôi lúc, nhìn Vĩ ngủ, nó hơi đưa nhẹ tay lên, chạm vào tóc anh một chút rồi lại buông ra. Có lúc anh mơ hồ mở mắt dậy nó liền gục xuống giả vờ ngủ.

Giống như chơi trò giận hờn tình nhân ấy.

Trưa, nó xuống canteen. Bắt gặp Vũ Phong, nó liền sun se lại gần chào hỏi.

_ Trợ giáo Kim, chào anh!_ Sau khi học xong cấp ba, Vũ Phong không lên đại học mà anh về trường làm trợ giáo.

_ Ừ! Ăn trứng cá kho không?_ Anh xoa đầu tôi dịu dàng hỏi.

_ Vâng ạ.

Gần đây Vũ Phong có quen một chị hoa khôi, tính tình ôn nhu hơn hẳn. Tôi cũng thấy vui. Có ông anh giỏi như anh Vũ Phong thì còn gì bằng.

_ A Anh, lại đây ăn nak. Dạo này phải tẩm bổ cho bạn mới được. Lần trước tôi gặp Thiếu Thiên bị cậu ta mắng cho một trận. Cậu ta nói tôi phải chăm sóc cho bạn lên cân mới được. 41 kg... bạn nghe được không chứ? Cho nên tôi quyết định từ hôm nay sẽ giám sát bạn thật kĩ từ bữa sáng đến bữa tối. Arlatsta?_ có vẻ như tất cả mọi người sau 2 năm ít nhiều đều có thay đổi thì Ray là kẻ duy nhất không thay đổi chút nào. Nhất là cái thói lắm mồm ấy.

Nó chịu không được cuối cùng phải đón lấy khay thức ăn từ tay Vũ Phong rồi đi về phía Ray ngồi.

_ Bạn thật phiền phức._ Nó cáu kỉnh nói.

_ Em ngồi sang cạnh đi anh ngồi với!_ Tiếng Shin vang lên, nó cười tít mắt ngồi vào trong.

Cuộc đời của nó... may là có những con người này... nếu không... coa lẽ nó đã sa ngã mất rồi.

Chiều muộn, nó thả mình trên ghế sofa nhà Thiếu Thiên, mắt nhắm tịt thư giãn. Chút ánh hoàng hôn li ti còn sót lại rọi thành một vòng sáng vô cùng yếu ớt.

nằm một lát, nó mệt mỏi ngồi dậy, rút trong tủ ra 1 cây violin bắt đầu ngồi chỉnh dây.

nó đang thử 1 bài, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, Thiếu Thiên cả người xây xát bước vào.

_ Nhóc, sao vậy?_ nó sững sờ ôm lấy cậu đặt cậu lên giường nằm.

_ Chị gái xinh đẹp, lấy cho tôi bông băng đi!_ Thiếu Thiên thều thào nói.

Nó lập tức chạy đi. Cậu nhịn không được đau mày nhíu chặt lại. Chiều nay cậu vô tình gặp Lưu Dực trong tiệm quần áo. Cậu tính bỏ đi nhưng Lưu Dực bỗng nhiên chặn cậu lại tra hỏi về nó. Cậu điên tiết quát lên một tiếng thì bị Lưu Dực đánh ra nông nỗi này.

Thiếu Thiên cậu sống đã bao giờ phải khổ sở thế này đâu chứ?

Đúng lúc cơn đau ập đến thì nó ôm hộp đồ sơ cứu đi vào. Nó ôm lấy cậu vỗ nhẹ hai cái.

_ nhóc chịu khó chút nhé! Tôi rửa vết thương cho!_ nó cười dịu dàng.

_ Nhẹ tay thôi.

_ Ừ, biết mà. Không biết ai mà gan thế nhỉ? Dám động tới Tiểu Thiên Thiên. Thật đáng ghét._ nó vừa nói vừa cởi áo và tất ra cho Thiếu Thiên sau đó dùng khăn ấm lau sạch qua cho cậu.

Thiếu Thiên chịu đau nhức mọt hồi liền muốn kêu lên. Nó lập tức đưa một tay xoa đầu cậu, cười cười.

_ Xong ngay đây thôi!_ quả nhiên Thiếu Thiên im hẳn.

Có nhìn mấy vết đau trên cơ thể Thiếu Thiên. Trong lòng đau đớn. Cố gắng làm nhẹ nhất có thể cho cậu.

Mãi một lúc sau mới xong. Thiếu Thiên đã mệt lừ ngủ thiếp đi. Nó sửa lại dáng nằm cho cậu, xong lại sợ đêm cậu đạp chăn ra lại leo lên ngủ chung luôn. Dì gì thì giường này cũng rất rộng.

Quả nhiên Thiếu Thiên đêm nay ngủ rất ngon. Có vài lần mơ màng tỉnh giấc cậu cũng không nhịn được cười lên rồi tiếp tục ngủ.

Sáng nó lại dậy sớm, về nhà thay đồ rồi đến lớp làm điểm danh. Sau đó nó đi luôn về nhà. Ngồi trên giường kingsize êm ái nó lại nhớ cảm giác tối qua. Thật... dễ chịu.

Nó quyết đinh sẽ nấu mấy món thật ngon cho Thiếu Thiên. Chắc cậu sẽ thích thôi.

Xong xuôi vừa ra đến cửa, một cái bóng đen đập vào mắt nó. Nó hốt hoảng một hồi tính la lên thì bên kia đối phương đã mở miệng trước.

_ Im lặng. Vào nhà đi!_ Dứt lời, cậu cởi giầy đá ra hai phía rồi đi vào.

_ À ừ... Tiểu Dực, sao em lại ở đây?_ nó hỏi

_ Nói chuyện đi._ Lưu Dực thản nhiên ngồi xuống sofa rót nước nói. Sau đó cậu cũng cởi áo khoác vắt sang bên cạnh.

Nó bưng từ bếp ra hai ly trà moccha rồi đặt ra trước mặt cậu một ly. Lưu Dực đờ người trong giây lát.

_ Chị sống ở đây với mẹ? Lưu Dực hỏi.

Nó hơi sững ngừơi. Miễn cưỡng trả lời.

_ Chị sống một mình.!

_ Mẹ đâu?

Nó nhìn Lưu Dực bằng cặp mắt khó sử. Mẹ... nó không thể mở miệng....

_ Mẹ đâu????_ Lưu Dực không kiên nhẫn quát lên

_ Mẹ... mẹ đã về chung với Trần Dực rồi!!!!_ nó hét lên. Tai mắt đỏ bừng.

Cậu nhắm mắt lại, dựa ra sau ghế. Cuối cùng cậu đứng bật dậy cầm áo khoác bỏ đi. Nó hốt hoảng đứng dậy, túm lấy tay cậu.

_ đã đến thì ỏ lại ăn trưa đi! Chờ chị hai phút.

Xong nó quay lưng đi thẳng vào nhà bếp luôn.

★★★★★*
Sợ nhà mình chờ nên up tạm. Tầm đêm nay hoặc sáng mai up chương cuối luôn nhoa hihi. Cho Aki chút thời gian chuẩn bị cái.!
Dạo này tay chân đau quá!

Tai nạn hìai thôi huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net