🌸🌸🌸 Chương 132: NT7 🌸🌸🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nếm được mùi ngon, cả ngày Lục Tuyệt đều nhớ thương đến nó.

Ánh mắt anh như đã dính hẳn lên người Ninh Tri, cô đi đến đâu thì anh đi đến đó.

Ninh Tri dở khóc dở cười: "Anh tem tém lại chút đi!"

Ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm cô mãi, bây giờ đến cả người làm trong nhà cũng đã nhận ra điều bất thường, chỉ thiếu mỗi bước trực tiếp tuyên bố cho bàng dân thiên hạ cô đã hôn anh mà thôi.

Lục Tuyệt không biết nên tém tém thế nào, anh chỉ muốn hôn Tri Tri thôi.

Trước kia, lúc nằm mơ thấy Tri Tri, anh vẫn chưa hôn được thì cô đã biến mất rồi, bây giờ có thể chạm vào Tri Tri được, có hôn cũng sẽ không biến mất nữa.

Ban ngày ban mặt, hai người làm đang quét dọn vệ sinh.

Một người trong số đó nhịn không được nói thầm rằng: "Cô có cảm thấy gần đây cô chủ nhà chúng ta và cậu Lục rất thân mật không?"

Người làm bên cạnh thần thần bí bí trả lời: "Ngày hôm đó, lúc tôi đi lên lầu thì thấy cậu Lục kia kéo cô chủ, còn đè cô chủ lên tường nữa."

"Sau đó thì sao?"

"Cô đoán coi?" Người làm cười trộm.

"Cô nói nhanh đi nào, cô khiến tôi tò mò chết đi được rồi đây."

Người làm kia cười nói: "Tôi nhìn thấy cậu Lục dùng hai tay nâng mặt cô chủ nhà chúng ta, sau đó còn hôn lên nữa."

Lúc đó cô ấy thấy người đàn ông cao bao trọn lên thân thể thon gầy của cô chủ nhà mình trên hành lang, mờ ám không chịu nổi, cô ấy không dám nhìn nhiều nên vội rời đi ngay.

"Nói vậy là cậu Lục và cô chủ nhà chúng ta bên nhau rồi hả? Bảo sao tôi thấy cả ngày cậu Lục cứ nhìn chằm chằm cô chủ, trong mắt chỉ có mỗi cô chủ thôi."

Người làm bên cạnh có hơi khó hiểu: "Tôi cứ cảm thấy cậu Lục có chút gì đó không giống với người bình thường chúng ta lắm, hình như trước giờ cậu ấy đều không để ý đến những người khác, cũng sẽ không nói chuyện hay tiếp xúc với ai khác hết."

"Tôi thấy cậu Lục và cô chủ giao lưu rất bình thường mà. Nói chứ, trước đây ngày nào tôi cũng nghĩ người đẹp như cô chủ nhà chúng ta đây, đàn ông kiểu nào mới Có thể xứng đối với cô chủ được, bây giờ coi như đã biết rồi."

"Cậu Lục và cô chủ nhà chúng ta quả thật rất xứng đôi vừa lứa. Đúng rồi, tôi nhớ hình như ngày mốt là sinh nhật của cô chủ đó."

"Đừng nói nữa, có lẽ năm nay cũng sẽ như năm ngoái thôi, cô chủ sẽ không tổ chức sinh nhật."

Lúc Lục Tuyệt đi ngang qua, anh nghe được hết những lời liên quan đến Ninh Tri.

Ngày mốt chính là sinh nhật của Tri Tri.

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, anh biết, sinh nhật là phải chúc mừng, là phải tặng quà sinh nhật.

Lục Tuyệt có hơi nôn nóng, anh chưa chuẩn bị được gì cả.

"Cậu Lục, cậu muốn ra ngoài sao? Tôi cho người chuẩn bị xe cho cậu." Quản gia nói, cô chủ đã dặn dò ông ấy rằng không thể để Lục Tuyệt ra ngoài một mình được, anh đi đâu đều phải có người đưa đón, đi theo anh.

Lục Tuyệt hơi mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu.

Bên ngoài trời đang nắng gắt.

Lục Tuyệt bước xuống xe, tài xế vội vàng chạy theo, đi cách anh một khoảng không xa.

Lục Tuyệt đang mặc quần áo đỏ chói, vẻ ngoài lại xuất sắc hơn người, đi trên đường rất thu hút ánh nhìn, khiến không ít người phải ngoái đầu lại.

Lục Tuyệt tránh đi ánh mắt của những người đó, đôi mày anh nhăn chặt lại, mi mắt khẽ run, anh rất không thích những nơi đông người thế này.

Anh nhìn lướt qua các cửa hàng xung quanh một lượt, khi đi ngang qua một tiệm trang sức, anh dừng chân, ánh mắt dính chặt trên chiếc kẹp tóc đang được trưng bày ngay trước cửa hàng.

Anh cầm chiếc kẹp lên, muốn tặng nó cho Tri Tri.

"Lục Tuyệt? Sao cậu lại ở đây?" Lục Chí Viễn đánh mắt một cái liền nhìn thấy Lục Tuyệt đang đứng trước một cửa hàng trang sức nhỏ, anh ta đi tới, hả hê cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Tôi nghe nói ông nội đã đuổi cậu ra khỏi nhà rồi."

Lục Tuyệt cúi đầu nhìn chiếc kẹp tóc trên tay mình, trông nho nhỏ nhưng rất tinh xảo và đáng yêu.

"Gần đây cậu vẫn luôn ở đây sao? Sẽ không tìm một góc tường nào đó rồi ngồi xổm ở đó đấy chứ? Cậu lại thảm hại đến nỗi phải mua thứ chỉ đáng vài đồng thế này rồi ư?" Lục Chí Viễn cười cợt thành tiếng.

Anh ta thấy mình rất may mắn khi Lục Tuyệt chỉ là một đứa ngốc, còn chọc tức ông cụ Lục, tốt nhất là cả đời này Lục Tuyệt cũng đừng quay lại nhà họ Lục nữa.

"Không phải cậu hai Lục mua cái này tặng con gái đó chứ?" Một tên ton hót đứng bên cạnh Lục Chí Viễn cũng châm chọc: "Cậu hai Lục, cho dù là ai cũng sẽ không thích mấy thứ chỉ đáng vài đồng thế này đâu, cho dù vứt dưới đất cũng không ai thèm nhặt lên hết, cậu nên tặng kim cương đá quý thì hơn."

Lục Tuyệt làm như không nghe thấy những lời châm chọc chói tai của hai người kia, anh vẫn cúi đầu quan sát chiếc kẹp tóc trong tay.

Nhà họ Ninh luôn cực kỳ bao che bênh vực, cho dù Lục Tuyệt chỉ là khách của nhà họ Ninh thôi.

Tài xế nhà họ Ninh đang đứng bên cạnh không nhịn nữa, lên tiếng: "Gần đây cậu Lục Tuyệt vẫn luôn ở nhà họ Ninh, Cô chủ nhà chúng tôi chưa bao giờ coi trọng giá trị của quà tặng, dù sao thì cô chủ có muốn châu báu, trang sức quý giá gì cũng chỉ cần nói một tiếng là được.

"Nhà họ Ninh?" Tên ton hót Lục Chí Viễn mặt đầy kinh ngạc, vậy là cô chủ mà người kia nói chính là Ninh Tri ư?

Thằng ngốc Lục Tuyệt này lại qua lại với Ninh Tri? Ninh Tri chính là đối tượng mà con cháu trong hào môn đều muốn cưới đấy.

Vừa có tiền vừa có sắc, biết bao nhiêu người muốn tìm cơ hội bắt chuyện với cô thôi cũng không có, bây giờ lại bị một tên ngốc giành trước.

Đôi mắt Lục Chí Viễn cũng trầm xuống: "Cô chủ nhà các người là cô Ninh sao?"

Giọng tài xế mang theo vẻ kiêu ngạo mà người nhà họ Ninh nên có: "Đúng thế."

Ánh mắt Lục Chí Viễn rơi xuống trên người Lục Tuyệt, gần đây nó vẫn luôn ở nhà họ Ninh?

Từ trước đến nay, tiềm lực kinh tế của nhà họ Ninh đều hơn hẳn nhà họ Lục. Cho dù trước kia vợ chồng nhà họ Ninh qua đời ngoài ý muốn nhưng nhà họ Ninh vẫn không hỗn loạn mà vẫn ổn định. Ninh Tri không cầm quyền mà tìm hai người có năng lực quản lý công ty giúp mình, cô chỉ cần ngồi sau màn đếm tiền là được rồi.

Ban đầu có không ít người ngồi đợi xem trò cười của Ninh Tri, nhưng đến tận bây giờ, công ty nhà họ Ninh không những không lụn bại mà thậm chí còn có xu hướng ngày càng mạnh thêm.

Trong mắt người khác, Ninh Tri chính là một ngọn núi vàng.

Rất nhiều con cháu hào môn đều sáp tới trước mặt cô nịnh nọt tâng bốc, nhưng cô không thèm nhìn bọn họ dù chỉ một cái.

Mà bây giờ Lục Tuyệt lại được ở nhà họ Ninh? Còn ở cùng Ninh Tri nữa?

Có người nhà họ Ninh ở đây, Lục Chí Viễn nhiều ít vẫn có chút kiêng kị, anh ta tới gần Lục Tuyệt, gằn giọng xuống rồi hung hăng nói: "Tốt nhất là sau này cậu đừng về nhà họ Lục nữa."

Lúc này Lục Tuyệt đã có phản ứng, anh gật đầu, một tiếng "ừ" bật thốt ra khỏi cổ họng.

Lục Chí Viễn: ...

Anh ta hít một hơi thật sâu rồi dẫn người rời đi.

Lúc Lục Tuyệt về tới nhà họ Ninh thì Ninh Tri đang ở trong phòng khách.

"Anh mới ra ngoài về à?" Ninh Tri có hơi tò mò.

Lục Tuyệt hoảng hốt bỏ chiếc hộp nhỏ màu lam đang cầm trong tay vào túi áo hoodie mình đang mặc.

Hai tay cũng nhét luôn trong túi áo, sau đấy gật đầu một cái.

Ninh Tri nhìn hành động của Lục Tuyệt, cô bật cười: "Anh đang giấu gì đó? Có cái gì không thể cho em biết được sao?"

Lục Tuyệt mím môi, anh cúi đầu né tránh ánh mắt của Ninh Tri: "Bây giờ không thể cho Tri Tri xem được."

Nói xong, lần đầu tiên anh không chủ động dính Ninh Tri, anh giấu chiếc hộp nhỏ chạy thẳng lên lầu.

Ninh Tri nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh thì rất tò mò.

..,

Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ rơi vào phòng, rèm cửa màu trắng hơi lay động, trong phòng rất yên tĩnh.

Lục Tuyệt mở mắt, anh vội vàng xuống giường, đi tới tủ quần áo.

Anh mở tủ quần áo ra, từ từ chọn một bộ quần áo trong dãy quần áo đỏ chói trước mặt, hôm nay là sinh nhật của Tri Tri, anh phải mặc cho đẹp để Tri Tri còn thích nữa.

Vậy là, Lục Tuyệt lấy một bộ quần áo mới, là một chiếc áo sơ mi được may bằng lụa bóng màu đỏ.

Sau khi thay quần áo mới xong, anh phá lệ đi tới trước gương, nghiêm túc dùng tay vuốt tóc mái trước trận mình cho gọn gàng, cho đến khi không còn rối nữa anh mới cầm chiếc hộp nhỏ của mình đi xuống lầu.

"Cậu Lục, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có thể ăn sáng rồi." Quản gia nói.

"Tri Tri?" Lục Tuyệt không nhìn thấy bóng dáng Ninh Tri đầu.

"Sáng sớm có chủ đã có việc đi ra ngoài rồi ạ." Quản gia nói cho anh biết: "Cô chủ dặn dò nên bữa sáng phải vẫn luôn được giữ ấm, bảo cậu Lục Tuyệt nhớ phải ăn sáng."

Biết Ninh Tri đã đi ra ngoài, Lục Tuyệt hơi lạc lõng thất thiểu đi tới nhà ăn, lẳng lặng cô độc ăn sáng.

Sau khi ăn xong, anh ôm chiếc hộp nhỏ của mình ngồi trên ghế sofa đợi Ninh Tri về.

Anh ngồi thẳng tắp, cẩn thận từng li từng tí vuốt thẳng những chỗ nhăn trên quần áo mình, anh muốn để Tri Tri nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai nhất của mình.

Ánh nắng gay gắt như đốt da đốt thịt dần biến mất, ánh nắng chiều rơi xuống ngọn cây, không lâu sau lại rút dần đi, bóng đen dần bao trùm.

Quản gia nhìn Lục Tuyệt ngồi ngây ngốc trên ghế sofa cả ngày không buồn nhúc nhích, đến nước cũng không uống, ông ấy đi tới: "Cậu Lục Tuyệt, bữa tối đã làm xong rồi."

Lục Tuyệt mím môi thật chặt, gần như môi anh đã không còn chút máu, anh ngồi thẳng lưng, đôi mắt đen láy u ám không chút sáng sủa, anh không trả lời.

Quản gia nhận ra Lục Tuyệt đang ngồi chờ cô chủ về, ông ấy bèn nói: "Hôm nay cô chủ có việc, sẽ về rất muộn. Cậu Lục Tuyệt, cậu có thể ăn tối trước."

Lục Tuyệt cụp mắt không nói, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của anh có vẻ trắng đến bất thường.

Bóng đêm nuốt chửng ánh chiều tà cuối cùng, trời đã tối sầm lại, bóng đêm dần đậm hơn.

Đồ ăn trên bàn ăn đã nguội hết, quản gia cho người đem về nhà bếp hâm nóng lại.

Lục Tuyệt im lặng, bướng bỉnh ngồi trên ghế sofa, cơ thể anh giống như không biết tê mỏi là thế nào, tư thế anh ngồi gần như chưa từng thay đổi, trong tay anh cầm một chiếc hộp nhỏ, cạnh hộp đè lên lòng bàn tay anh, để lại dấu hằn rõ ràng.

"Cậu Lục, cậu về phòng nghỉ ngơi trước đi, cô chủ tạm thời vẫn chưa về nhanh thế được đâu." Quản gia nói.

Lục Tuyệt cụp mắt, đôi môi mỏng hơi trắng nhợt, anh không trả lời, trên khuôn mặt anh tuấn toàn là vẻ cố chấp.

Quản gia đã gọi điện thoại cho Ninh Tri từ lâu rồi, nhưng hình như điện thoại của cô đã hết pin, sập nguồn mất rồi.

Hôm nay là sinh nhật của cô chủ, đồng thời cũng là ngày ông chủ và bà chủ qua đời. Từ sau khi hai người bất ngờ qua đời, cô chủ liền không chúc mừng sinh nhật vào ngày này nữa. Cô sẽ đi thăm cha mẹ, sau đó ở bên ngoài tới tận đêm khuya mới về nhà.

Quản gia đã quá quen với cảnh này rồi nên mới khuyên Lục Tuyệt không cần phải tiếp tục đợi cô chủ nữa.

Ông ấy nhìn giờ giấc, bây giờ đã gần mười giờ rồi.

Mà Lục Tuyệt cứ như chẳng biết mệt mỏi là gì, anh vẫn cố chấp ngồi đó đợi Ninh Tri về.

Quản gia chỉ đành bảo những người làm khác về phòng nghỉ ngơi trước.

Nhà họ Ninh to lớn phút chốc liền yên lặng, bây giờ chỉ còn một mình Lục Tuyệt.

Thân thể anh hơi nhúc nhích rồi đứng dậy, áo sơmi đỏ trong đêm tối như nhạt màu đi vài phần, Lục Tuyệt đi tới trước bậc thang trước cửa phòng chờ cô, anh muốn khi Tri Tri về nhà, nhìn một cái sẽ thấy anh ngay.

Bóng tối bao trùm.

Cổng sắt to lớn nhà họ Ninh được mở ra, một chiếc xe đen chạy vào.

Ninh Tri bước xuống xe, trên người cô mặc một chiếc váy màu trắng, trong đêm tối, hai bên sườn mặt cô hơi ửng đỏ, đến cả đôi mắt xinh đẹp cũng ngấn đầy hơi nước.

Bước chân Ninh Tri có hơi loạng choạng.

Cô chầm chậm cất bước đi qua vườn hoa, đi về phòng.

Nhìn thấy bóng đen đang ngồi trên bậc thang trước phòng mình, Ninh Tri chớp chớp mắt, không dám khẳng định: "Lục Tuyệt?"

Trên bậc thang, Lục Tuyệt ngẩng đầu, sắc mặt anh trắng bệch, đôi môi khô khốc không chút máu, khi ánh mắt chạm phải Ninh Tri đang đứng trước mặt, đôi mắt đen láy cuối cùng cũng sáng lên.

"Tri Tri."

Giọng anh vừa thấp vừa khàn.

Lục Tuyệt trước mắt cô như một chú chó con đang ngóng trông chủ nhân về nhà, khi nhìn thấy Ninh Tri, trong mắt anh mới có ánh sáng.

"Sao anh lại ở đây?" Ninh Tri kinh ngạc hỏi.

"Đợi Tri Tri." Lục Tuyệt đứng dậy, đưa chiếc hộp nhỏ mình vẫn luôn cầm trong tay tới trước mặt Ninh Tri: "Tri Tri, sinh nhật vui vẻ."

Trái tim Ninh Tri run lên, giờ đây cô mới ý thức được Lục Tuyệt vẫn luôn đợi cô về nhà.

Cô nhận lấy chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, bên trong có một chiếc kẹp tóc hình mặt trời nhỏ, trên mặt trời vàng còn có một khuôn mặt cười, trông rất đáng yêu.

Lục Tuyệt chờ mong nhìn Ninh Tri.

"Rất đáng yêu, em rất thích, anh cài lên giúp em đi." Ninh Tri cầm chiếc kẹp nhỏ lên rồi bỏ vào trong tay Lục Tuyệt.

Hai mắt Lục Tuyệt sáng rực, anh cúi người xuống, cẩn thận cài chiếc kẹp tóc nhỏ lên tóc Ninh Tri.

Ninh Tri đang mặc váy trắng, đầu tóc gọn gàng, trước trán kẹp một chiếc kẹp in hình mặt trời nhỏ, sắc mặt cô hơi ửng đỏ, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu hết sức.

Trong mắt Lục Tuyệt toàn là Ninh Tri, khóe môi anh nhếch thật cao: "Tri Tri xinh đẹp."

"Cảm ơn món quà sinh nhật anh tặng em." Ninh Tri cười cong cả mắt.

Vành tai Lục Tuyệt đỏ lên: "Không... không cần cảm ơn."

Ngay sau đó, Lục Tuyệt đột nhiên quay người chạy vào phòng.

Ninh Tri sửng sốt, bỗng thấy hơi mơ màng. Cô đi theo anh vào phòng, trong phòng đã không còn bóng dáng Lục Tuyệt nữa rồi.

Cô yên lặng đứng ở cửa phòng khách, một giây sau, đèn ngoài phòng khách đột nhiên tối đen.

"Lục Tuyệt?" Ninh Tri bị dọa hết hồn.

Chớp mắt, trong sự kinh ngạc của Ninh Tri, Lục Tuyệt bưng một chiếc bánh sinh nhật đi ra, trong bóng tối, mấy ngọn nến trên bánh phát ra ánh sáng ấm áp.

"Tri Tri, sinh nhật vui vẻ."

Đôi môi xinh đẹp của Ninh Tri nhếch lên, đôi mắt đang ngấn lệ phản chiếu ánh sáng của ánh nến khiến nó càng long lanh trong suốt.

Đèn vẫn đang tắt.

Lục Tuyệt đặt bánh sinh nhật lên bàn trà, anh ngồi bên cạnh Ninh Tri: "Tri Tri ăn bánh gato."

Ánh nến ấm áp chiếu lên người Lục Tuyệt, lúc này Ninh Tri mới nhận ra hôm nay anh mặc một bộ quần áo màu đỏ, áo sơ mi mở hai nút, lộ ra yết hầu gợi cảm, khuôn mặt thanh tú cũng toát ra cảm giác cám dỗ không nói nên lời.

"Lục Tuyệt, hôm nay anh thật đẹp trai." Ninh Tri khen anh.

Trong nháy mắt, mắt Lục Tuyệt lại sáng bừng lên, Tri Tri khen anh đẹp trai đó.

"Cảm ơn anh đã tổ chức sinh nhật cho em." Ninh Tri nói: "Chắc anh đã đợi em lâu lắm."

Cô nhìn đồng hồ treo tường trên tường, đã sắp chạy tới mười hai giờ rồi.

Mi mắt Lục Tuyệt run lên, giọng anh có hơi trầm thấp: "Tri Tri không về."

"Xin lỗi anh, em đi thăm ba mẹ em, sau đó không muốn về nhà lắm." Cô không ngờ rằng Lục Tuyệt lại biết hôm nay là sinh nhật cô, còn chuẩn bị cho cô một món quà nho nhỏ và bánh sinh nhật nữa.

Lục Tuyệt chớp chớp mắt.

Ninh Tri không kiềm nổi, cô giơ tay ra nhéo mặt anh: "Em muốn ước."

Nói xong, cô nhìn vào mấy ngọn nến rồi nhắm mắt lại: "Hy vọng Lục Tuyệt sẽ luôn vui vẻ, Lục Tuyệt sẽ luôn thích em."

Cầu nguyện xong, cô thổi tắt nến.

Mọi thứ xung quanh đều tối lại.

Trong bóng tối, mắt Lục Tuyệt sáng ngời như sao, anh thích thú sáp tới gần Ninh Tri: "Ở bên Tri Tri, rất vui, sẽ luôn thích Tri Tri."

Tri Tri không cần phải ước, anh sẽ thích Tri Tri mãi mãi, rất thích cô.

Ninh Tri cười cong mắt, cô cắt bánh ngọt trong bóng tối, chia cho Lục Tuyệt một miếng.

Cô ăn vài miếng, bánh kem ngọt ngọt, toàn là mùi dâu tây.

Bên cạnh cô, Lục Tuyệt cũng cúi đầu ăn bánh, đây là bánh của Tri Tri đó.

Ninh Tri ăn xong phần bánh trong tay mình thì nổi tính nghịch ngợm, đầu ngón tay cô quệt phần kem trên bánh rồi quẹt thẳng lên mũi Lục Tuyệt.

Nhờ ánh sáng của đèn đường bên ngoài cửa sổ, cô thấy Lục Tuyệt đang ngơ ngác nhìn cô, đáng yêu không chịu nổi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô lại lóe lên nét tinh nghịch, cô lại quệt một ít kem quẹt lên cằm Lục Tuyệt, ngọt ngào đáng yêu.

"Tri Tri hư." Lục Tuyệt biết Ninh Tri đang cố ý chọc anh.

"Anh ăn xong chưa?" Ninh Tri hỏi Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt bỏ chiếc đĩa không trong tay xuống, ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Tri nghiêng người về phía Lục Tuyệt, hai tay cô vòng lên cổ anh, ăn mất từng chút kem dưới cằm anh.

"Tri Tri." Cả người Lục Tuyệt đều run lên, cơ thịt trên người cũng căng cứng.

Mặt Ninh Tri nóng ran, cô hôn nhẹ lên cằm dưới giờ đã trở nên sạch bóng của Lục Tuyệt, nghe thấy tiếng hừ hừ trầm thấp không kiềm nổi bật ra từ miệng anh, cô có hơi đắc ý hôn lên môi anh.

Vị bơ ngọt ngào tan ra tại đầu lưỡi.

Trong bóng tối, hơi thở nóng rực quấn quýt nhau, Lục Tuyệt cúi đầu, để mặc Ninh Tri trêu chọc mình. Đầu lưỡi mềm mềm, ngọt ngọt đó như muốn xuyên qua lồng ngực anh, tiến thẳng vào tim anh, khiến Lục Tuyệt hoàn toàn không có chút năng lực chống lại.

Mi mắt Lục Tuyệt nhiễm sắc đỏ, vành tai cũng đỏ chót, cả người anh đều căng cứng đến mức đau đớn, nhưng lại rất thoải mái. Anh đặt tay lên eo Ninh Tri, dần ôm chặt cô vào lòng.

Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Ninh Tri nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Tuyệt tràn đầy dục vọng, ánh mắt đê mê.

"Tri Tri, Tri Tri..." Giọng Lục Tuyệt càng ngày càng khăn đặc, anh vừa thỏa mãn vừa không thỏa mãn, luôn cảm thấy còn có thể được nhiều hơn nữa.

Tay Ninh Tri nắm chặt tay Lục Tuyệt, mười ngón tay đan nhau.

Cô cười cong mắt: "Không được tham lam quá."

Lục Tuyệt trúc trắc học theo Ninh Tri, hôn trả lại cô: "Không tham lam, chỉ muốn Tri Tri."

Anh không tham lam, anh không cần gì cả, chỉ cần mình Tri Tri thôi.



—————————————————————

Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍

👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net