ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



7.

Khoảnh khắc tiếng súng vang lên trong đêm, cũng là giây phút Lee Jeno vội vã chạy vụt ra từ ngõ tối đương đầu với tội phạm. Jeno chỉ dùng một tay giữ chặt lấy tay cầm súng của hắn ta, trực tiếp bẻ ngược về sau khiến hắn ta đau đớn hét lên. Sau một hồi giằng co, cuối cùng Jeno cũng thành công còng tay tên tội phạm, lớn giọng nói "Chung Thần Lạc, giải hắn về đồn cho anh!"

Lee Jeno đưa mắt nhìn Thần Lạc cả người toàn vết thương, trên áo còn lấm tấm vài vết máu, đành nhỏ giọng hỏi thăm cậu nhóc "Hôm nay mới thử việc mà đã phải đi bắt tội phạm rồi, nãy có bị trúng đạn không?"

"Dạ không thưa Trung uý Lee, em ổn ạ." Chung Thần Lạc ở phía đối diện nghiêm chỉnh đáp lời y, rồi lại quay về phong thái bận rộn cùng đồng đội đưa tên tội phạm lên xe cảnh sát trở về đồn.

Trung uý Lee đứng lại trong ngõ tối, nhìn vết thương sâu ở tay phải, nhận ra máu vẫn luôn chảy mãi không ngừng, y chỉ có thể chửi thề vài câu, ngay khi ấy lại nhận được tin nhắn thoại hiện lên trên màn hình điện tử "Lee Jeno, tao đang ở Thương Đình, vẫn là chỗ hẹn cũ, nhanh lên, tao gặp chuyện rồi."

Ban đầu Lee Jeno còn muốn nán lại để Chung Thần Lạc xử lý vết thương giúp mình, nhưng trong đầu y vẫn luôn vang vọng lời hứa cùng Lee Donghyuck từ năm xưa, rằng bọn họ gần như là anh em một nhà, hoạn nạn là phải có nhau. Nên ngay trong khuya ấy, Lee Jeno đã lái xe một mạch tới khách sạn mà Donghyuck đang ở.

"Thế là mày với Mark Lee vẫn đang giận nhau?" Lee Jeno bất giác chau mày vì cơn đau ở vết thương vẫn luôn liên tục tấn công, nhưng Donghyuck lại chẳng buồn đoái hoài đến vẻ mặt khó coi ấy của y, vẫn thản nhiên tiếp tục khử trùng vết thương.

Lee Donghyuck lắc đầu, nhỏ giọng đáp lời "Không, hiện tại thì chưa, nhưng chắc mai là có rồi đấy."

Luật sư Lee vốn cảm thấy mình không còn quá nhiều thời gian để giải quyết phần công việc còn tồn đọng ở Thương Đình, cùng lắm là có thể trụ thêm một đến hai ngày nữa. Bởi lẽ Mark Lee sẽ rất nhanh tìm tới đây để đón cậu trở về nhà với anh, nhưng cũng phải mất hai ngày nữa cậu mới có cơ hội chạm mặt Kwon Minjun ở quán bar của Jung Jaehyun.

"Mày nghĩ ở Thương Cực Hoan tồn tại mấy việc như kiểu buôn người không?" Lee Donghyuck đem bông băng và thuốc đỏ cất vào hộp dụng cụ y tế, sau đó lại trưng ra dáng vẻ thần thần bí bí hỏi Lee Jeno.

Trung uý Lee suy nghĩ một hồi, đoạn mới nói "Không, dạo này cục cảnh sát bọn tao siết chặt mấy vụ này lắm, ở Thương Cực Hoan chắc chắn sẽ không có ổ buôn người nào, cả mấy thứ thuốc cấm cũng thế, cùng lắm là do người từ tinh cầu khác đem đến."

"Như kiểu người ở Đế Hoa đem đến à?"

Câu hỏi của Lee Donghyuck khiến Lee Jeno không khỏi bất ngờ, dù sao dân cư ở Đế Hoa vốn là thành phần tinh tuý hiếm hoi của toàn bộ các tinh cầu hợp lại, chắc chắn sẽ không xuất hiện loại tệ nạn như thế "Cái gì cơ? Không đâu, làm gì có chuyện đấy... à mà.. nếu như người Đế Hoa muốn thì có thể giao dịch ở Bằng Ấp, rồi tới Thương Đình sử dụng. Nhưng ai ở Đế Hoa lại rảnh rỗi làm việc đấy để bị trục xuất tới Hạ Xích chứ?"

"Mày cảm thấy quán bar lớn nhất ở Thương Cực Hoan có ẩn tình gì không?"

Những câu hỏi của Lee Donghyuck cứ như vậy dồn dập tấn công vào đại não Lee Jeno. Bản thân y là một cảnh sát hình sự có tiếng tại Thương Đình, từng này tuổi cùng với chức danh Trung uý Lee, Jeno cũng đã phải đối diện với vô số những buổi hỏi cung tội phạm không hồi kết. Nhưng suy cho cùng, cũng là y đi hỏi cung người ta, chẳng mấy khi bị người khác bới móc thông tin kỹ càng tới mức này.

Tuy nhiên trước mặt Lee Jeno hiện tại lại chính là Lee Donghyuck nổi tiếng là luật sư tâm huyết bậc nhất Đế Hoa. Đối với lửa nghề luôn rực cháy trong lòng Donghyuck, Jeno thừa sức hiểu rằng bản thân y chẳng là gì cả. Sau cùng, chỉ đành phối hợp cùng cậu ấy, cung cấp toàn bộ những thông tin cần thiết.

"Ý mày là bar JayJung của đại ca Jung á? Đại ca Jung là người ngay thẳng, anh ấy là người mà cảnh sát bọn tao tin tưởng nhất ở Thương Cực Hoan, nếu không có anh ấy bọn tao chắc chắn không siết chặt được Thương Cực Hoan như ngày hôm nay đâu. Vậy nên, anh ấy hoàn toàn không phải kiểu người tệ hại như mày nghĩ đâu."

"Tao đang nghi ngờ một người, mày có thể lựa lời hợp tác cùng cái anh Jung Jaehyun gì đó để điều tra cho tao được không?"

Lee Jeno nghe Donghyuck nói một hồi lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, chau mày nhìn Donghyuck "Bình thường mày đâu có nhờ tao làm mấy việc này? Tao nhớ vụ ở Bằng Ấp mày còn tự mình cầm một đống tiền đến hang ổ kẻ địch giả làm xã hội đen giao dịch với tên trùm buôn ma tuý. Lúc đấy thằng Nhân Tuấn nó còn bảo tao sợ là dẫn cả cục cảnh sát Bằng Ấp đến cũng không cứu được mày."

"Nhưng mà lúc đó Trung tá Hoàng của chúng ta đem cả cục cảnh sát Bằng Ấp đến cũng chỉ để bắt bọn buôn ma tuý thôi, còn người lao vào hang ổ của bọn chúng cứu tao ra, mày thử nhớ lại xem là ai?" Lee Donghyuck bỗng nhiên cười lớn, quay sang hỏi Trung uý Lee.

"Đương nhiên là chồng mày rồi."

"À... hiểu rồi, anh Mark." Nói đến đây, Lee Jeno dường như đã thấu được ẩn tình qua lời nói của Lee Donghyuck, sau cùng vẫn là gật đầu đồng ý với người bạn chí cốt lâu năm.

"Đợt này chắc chắn anh ấy sẽ lại đến đưa tao về. Nên là có gì mày điều tra rồi gửi thông tin cho tao nhé, tao sẽ gửi thông tin của hắn ta tới cho mày, tao cần đòi lại công bằng cho thân chủ của tao."


8.

Ngày thứ ba Lee Donghyuck không có ở nhà, Mark Lee bắt đầu cảm thấy sốt sắng, từ lúc làm việc cho tới cả khi tắm giặt, ăn uống, ngủ nghỉ, anh đều mong ngóng bóng dáng của vợ lúc trở về nhà. Trong lòng vẫn luôn tự trấn an bản thân rằng ngày mai vợ về rồi, anh sẽ không cần phải lo nghĩ nhiều nữa.

Nhưng đến tối ngày thứ tư căn nhà vẫn vắng bóng Lee Donghyuck, Mark Lee lại càng lắng lo chẳng thể yên lòng, anh lái xe chạy thẳng đến Felicity, tìm đến tận đội nhóm của Lee Donghyuck để thăm dò. Khi ấy cậu nhóc Park Jisung đứng ở cửa ra vào, cả người không ngừng run rẩy, đưa mắt nhìn Mark, vừa nói vừa liên tục nuốt nước bọt "Đại ca Lee.. anh Mark à.. tình hình là anh Donghyuck nói ngày mai sẽ về, tại vì anh Doyoung có việc phát sinh nên cần phải ở lại một hôm. Một hôm nữa thôi anh Mark ạ, đừng nghĩ nhiều nhé!"

"Chú mày có nhất thiết phải sợ anh đến như thế không?" Mark Lee hắng giọng hỏi nhóc Park, rồi lại chau mày nhìn về phía Chittaphon và Tiêu Đức Tuấn đang đứng cạnh cậu nhóc, dáng vẻ trông như đang bảo vệ hai bên cánh cửa gỗ lớn khỏi cơn thịnh nộ của anh.

"Tự dưng mày đến đây với bộ dạng đằng đằng sát khí thế thằng nhóc sợ cũng có sai gì đâu, đi về đi, ngủ thêm một đêm nữa là Donghyuck ở nhà với mày rồi, về nhanh cho anh!" Ten nói hết câu cũng không muốn Mark Lee ở lại tiếp tục đôi co dông dài, trực tiếp đẩy anh thẳng ra ngoài rồi vội vã đóng lại cửa gỗ.

Thực chất, Mark Lee cũng không có ý định ở lại, bởi lẽ anh hiểu đồng nghiệp của Donghyuck chắc chắn sẽ không nói lời thật lòng với anh, cuối cùng Mark chỉ đành lái xe tới dinh thự nhà vợ, muốn hỏi thăm xem Kim Doyoung đã trở về hay chưa. Còn chưa kịp vào nhà hỏi thăm, lúc lái xe qua vườn thượng uyển, anh đã nhìn thấy bóng dáng Doyoung đang ngồi bình thản đọc sách, thưởng trà thư giãn.

"Chào cậu Lee, hôm nay cậu về dinh thự có việc gì không ạ?" Quản gia nhìn thấy Mark Lee đến cũng chạy tới đón tiếp, rồi lại ra hiệu cho người hầu đem khăn lau và nước rửa tay tới đón tiếp anh.

"Tôi đến để tìm anh Doyoung thôi, anh ấy đang ở vườn thượng uyển đúng không?"

"Dạ đúng rồi ạ."



"Biết ngay là sẽ đến mà." Kim Doyoung mới chỉ nghe tiếng bước chân đã nhận ra người đến chính là Mark Lee, gã gập lại quyển sách trên tay, cẩn thận đặt xuống bàn trà, ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía anh.

"Em chào anh."

"Một tuần. Nó bảo với anh là muốn ở thêm một tuần nữa." Kim Doyoung đưa tay nâng ly trà ấm lên nhấp một ngụm nhỏ, trước khi đặt ly trà xuống bàn, gã nhỏ giọng nói với Mark Lee "Không cần phải lo quá, anh đã nhờ trợ lý Lưu ghé qua chăm sóc vợ của em rồi, sáng mai cậu ấy sẽ khởi hành."

Sau khi nghe lời Doyoung nói, Mark liền suy nghĩ một hồi lâu, nhưng rồi anh vẫn quyết đoán hỏi gã "Hiện tại nhà mình còn chuyến trống nào không ạ? Em muốn đi đón vợ em ngay trong đêm nay."

"Sao phải gấp thế? Em sợ vợ tìm được quá nhiều bằng chứng có ích khiến cho em và tên Kwon kia bại trận à?"

Ánh mắt của Kim Doyoung vừa thể hiện tâm ý cảnh giác lại vừa thăm dò nhìn Mark Lee, khiến cho anh không nhịn được mà lo lắng quay đi. Dù sao gã vốn là một Enigma hoàn hảo mà họ ngoại nhà Lee Donghyuck vẫn luôn tự hào và tôn sùng, loại khí chất cao ngạo ấy một Alpha trội như anh cố cấp mấy cũng chẳng thể đấu lại. Nhưng nỗi lo ấy chẳng phải là điều mà Mark muốn để tâm, anh thấp giọng đáp "Chuyện bại trận trước phiên toà với Donghyuck, đương nhiên là em không sợ. Dù bọn em đều là luật sư có tiếng, rồi sau này em sẽ phải mang mác thua vợ cả đời em cũng không sợ."

"Em chỉ sợ.. Donghyuck sẽ gặp chuyện ở Thương Đình mà thôi."

Mark Lee nói hết câu, rồi lại thở dài, anh đưa mắt nhìn Kim Doyoung, đoạn nói thêm "Em nghĩ là anh cũng hiểu được tâm trạng của em, chuyện từng xảy ra ở Bằng Ấp đến bây giờ cũng đã bốn năm rồi, em vẫn còn sợ đấy thôi."

Kim Doyoung lặng lẽ thở dài, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh cái đêm mưa gió bão bùng trước ngày cưới của Mark Lee và Donghyuck. Khi ấy, em trai của gã trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi đến mức ngất lịm đi trong vòng tay của Mark. Doyoung đưa tay mở bảng điện tử lên, nhìn lịch trình phi cơ du hành tinh cầu của công ty, nhỏ giọng đáp "Còn phi cơ của anh thôi, nhưng không sao, cứ lấy đi, đón vợ về đi."

Mark Lee vội vã cảm ơn Kim Doyoung, trong lòng vẫn luôn gấp rút muốn tới đón Lee Donghyuck, không chỉ đơn giản là vì lo lắng chuyện năm xưa sẽ lặp lại, mà còn là chuyện mà vốn chỉ có Mark để tâm tới.

Kì phát tình của Donghyuck sẽ đến trong chưa đầy hai ngày nữa.



- t.b.c
- 24.1.22
#roximelon


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net