hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Mark Lee trở về nhà lúc bảy giờ tối, khi ấy quẩn quanh khắp căn nhà là hương thơm thoang thoảng của đồ ăn Donghyuck nấu. Thấy đối phương đang bận rộn chuyện bếp núc thì không khỏi bất ngờ, Mark vội vã bỏ cặp táp xuống, bước tới bên Donghyuck, vòng tay ôm cậu từ phía sau, nhỏ giọng thủ thỉ "Sao hôm nay vợ lại nấu cơm thế?"

"Sao anh lại hỏi như thế? Em vẫn nấu cơm cho anh suốt mà?"

"Chuyện này thì sao mà anh rõ được, dạo này vợ cứ việc công lẫn vào việc tư, dỗi anh mấy ngày liền rồi có nấu cơm cho anh đâu?" Mark Lee vừa nói vừa hậm hực tựa vào vai cậu, dịu dàng đón nhận hương thơm ngọt nhẹ của đào tươi quyện lấy táo xanh toả ra từ cơ thể Donghyuck.

"Thế chồng nghĩ buổi sáng hộp cơm mà chồng mang đi là ma xó bỏ công bỏ sức ra nấu cho chồng à?"

Nghe Lee Donghyuck nói vậy, Mark cũng không dám đôi co, chỉ có thể nhỏ giọng nói xin lỗi bên tai cậu, tới khi quay người nhìn bàn đồ ăn do cậu cất công chuẩn bị lại không kiềm được mà há hốc mồm kinh ngạc "Hôm nay nhà mình có khách hả vợ? Sao vợ nấu nhiều món thế này!?"

Lee Donghyuck tháo tạp dề, hai tay nắm lấy gấu áo sơ mi của Mark Lee, nhỏ giọng nỉ non "Anh Doyoung có chuyến đi khảo sát thị trường ở Thương Đình trong vòng ba ngày, em cũng muốn đi theo. Chuyến này coi như là học hỏi chuyện làm ăn, cũng coi như du lịch tham quan tinh cầu khác. Em biết chồng chỉ thích ăn đồ em nấu, nên em tự tay chuẩn bị toàn bộ cho chồng rồi, chồng ở nhà chịu khó hâm nóng đồ ăn, em hứa sẽ về sớm nha..?"

Sau hơn mười năm ở bên nhau, tới hiện tại Donghyuck đã nằm lòng được phần tính khí nóng nẩy của Mark Lee, cậu hoàn toàn hiểu được rằng, người nọ chắc chắn sẽ không chấp thuận việc cậu du hành tới tinh cầu khác mà không có anh ở bên. Chỉ là Mark cũng đã ở bên cạnh cậu lâu đến như thế, đủ lâu để chính anh hiểu được rằng mong muốn chinh phục trong lòng Donghyuck vẫn luôn sục sôi mà chẳng bao giờ nguội lạnh. Những suy nghĩ ương ngạnh trong tâm trí Lee Donghyuck là phần mà chẳng ai có thể chối bỏ, tệ hơn là chẳng thể nuốt trôi. Người đời hoàn toàn có thể vì nét tính cách tiêu cực đó mà ghét cậu ấy vô cùng tận, còn Mark Lee sẽ là người yêu vợ của anh vô bờ bến, kể cả phần chẳng mấy hoàn hảo của cậu vẫn luôn hiện diện.

"Thế là ba ngày tiếp tới anh không được gặp vợ sao?" Mark Lee ôm lấy Donghyuck, tham lam thưởng thức mùi đào ngọt quyện với táo xanh phảng phất trong không trung, cũng vì được ở bên cạnh vợ yêu nên càng không phải gồng gượng, chậm rãi tản ra một phần pheromone.

Để rồi xung quanh Donghyuck tràn ngập hương cam máu chua dịu, quyện lấy phần thanh mát của mùi xạ hương trắng, cậu hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm tựa vào ngực anh, thấp giọng nói "Chỉ ba ngày thôi mà, em sẽ cố gắng về thật sớm."

Lời Donghyuck nói khi ấy hoàn toàn là sự thật, vốn cậu chỉ định đi cùng Kim Doyoung đúng ba ngày rồi sẽ trở về Đế Hoa đúng như lời hẹn với mọi người. Nhưng vào một ngày đẹp trời tại Đế Hoa, khi Park Jisung đang mở cửa văn phòng của Donghyuck, chuẩn bị chào mừng cậu quay trở về, bỗng nhận được một tin báo thoại do Donghyuck gửi tới từ Thương Đình, giọng cậu vang lên khi ấy đối với nhóc con Jisung lại tựa như sét đánh ngay giữa trời quang.

"Jisung ơi, không ổn rồi, có việc gấp anh phải ở lại thêm một tuần nữa, anh không dám nói với chồng, nếu anh ấy đến tìm, nói đỡ hộ anh nhé!"

Tiêu Đức Tuấn ở bên cạnh cũng nghe được loáng thoáng một phần nội dung, nhưng chỉ cần có thế thôi y cũng thấu rất rõ ba chữ "Không ổn rồi" mà Donghyuck vừa nói, y đưa tay vỗ mấy cái vào vai của Jisung, thấp giọng nói với nhóc con "Chú mày bảo trọng, anh xin nghỉ phép đây!"

"Ơ!? Anh Tuấn!? Không được, em là Alpha thường sao đấu lại anh Mark được, lại còn là lúc ảnh đi tìm vợ thì lại càng không được!!" Park Jisung vừa hét lớn vừa chạy theo Đức Tuấn, nhưng những gì cậu nhóc nhận lại chỉ có một câu nói của y "Anh cũng chỉ là Alpha thường thôi nhóc ạ!"

Na Jaemin đưa mắt nhìn Park Jisung và Tiêu Đức Tuấn chạy quanh khắp trụ sở Felicity, không giấu nổi tò mò đành bước tới bên bàn làm việc của Chittaphon, nhỏ giọng hỏi "Sao ai cũng sợ anh Mark Lee, chồng của Donghyuck thế ạ?"

"Không thể nói là sợ được, nếu là anh thì anh chẳng dùng từ sợ đâu, anh sẽ dùng từ khiếp vía đấy." Ten vừa đọc hồ sơ vụ án, vừa tiếp chuyện với Jaemin đang đứng bên cạnh "Em mới đến thì không biết cũng đúng, nhưng mà chắc cũng nhìn thấy toàn bộ cửa ra vào văn phòng luật sư công ty mình rồi đúng không?"

Na Jaemin thấy Chittaphon đang hỏi mình, cũng chỉ gật đầu đáp "Dạ vâng." mấu chốt vẫn là muốn biết được nhiều hơn.

"Tất cả cửa văn phòng luật sư ở Felicity đều là một loại, thậm chí là cả cửa lớn của các đội nhóm cũng là giống nhau, nhưng mà cửa đội mình và cửa phòng của Donghyuck khác hoàn toàn mà đúng không?"

Na Jaemin gật đầu một lần nữa.

"Cửa cũ bị Mark Lee đạp hỏng rồi. À với lại trông mới toanh mà đúng không? Đạp chắc phải tầm năm bảy lần rồi, nhiều quá anh cũng chẳng nhớ."


5.

Lee Donghyuck mất đúng ba ngày ở Thương Đình thu thập thông tin từ rất nhiều tai mắt, suy cho cùng cũng chỉ để tìm ra đúng địa điểm mà Kwon Minjun ghé tới mỗi lần đến Thương Cực Hoan. Cậu đưa mắt nhìn lịch trình dày đặc của Kwon Minjun đang hiển thị trên màn hình điện tử, suy nghĩ một hồi lâu rồi thấp giọng nói với Kim Doyoung "Em không nghĩ là em sẽ về cùng anh đâu, em sẽ ở lại thêm tầm.. một tuần nữa."

"Một tuần nữa!? Em đùa anh hả Donghyuck? Em làm gì mà phải ở lại lâu thế?"

"Lịch trình di chuyển của hắn ta dày đặc như vậy, em chắc chắn phải thăm dò từng địa điểm, vả lại em vừa nhận được lịch trình mới của hắn, hai ngày tiếp đây hắn sẽ tới Thương Đình công tác, em sẽ ở lại để thu thập nhiều bằng chứng hơn."

Kim Doyoung vốn định dùng quyền hạn của người lớn trong gia đình để ép Donghyuck phải trở về Đế Hoa, nhưng Doyoung chợt nhận ra người trước mặt gã lúc này không chỉ là cậu em trai bướng bỉnh thường xuyên cãi lời gã mà còn là luật sư Lee nổi tiếng bậc nhất Đế Hoa, sẵn sàng vì những vụ án mình theo đuổi mà hi sinh vô vàn điều.

"Thôi được rồi, vậy thì anh sẽ nói trợ lý Lưu ở lại cùng em, coi như là giúp em thu thập bằng chứng. Đừng có từ chối, anh đây cũng ám ảnh vụ ở Bằng Ấp lắm rồi." Kim Doyoung nói xong liền bấm máy gửi thông tin đến cho Lưu Dương Dương, trước khi rời đi còn dặn dò Donghyuck đôi lời "Đừng có mạo hiểm đấy, ngày mai trợ lý Lưu sẽ tới, anh cấm em không được đi một mình!"

Lee Donghyuck ngoan ngoãn nói với Kim Doyoung một hai câu dạ dạ vâng vâng, nhưng ngay khi gã vừa cùng nhân viên rời đi, Donghyuck đã vội vã bắt xe chạy tới Thương Cực Hoan.

Khi ấy quán bar lớn nhất Thương Cực Hoan còn chưa sáng đèn đón khách, Lee Donghyuck đã khoan thai bước vào bên trong, hùng hổ ném cặp táp thẳng xuống đất, lớn giọng nói "Tôi muốn gặp chủ quán!"

Chủ quán bar nghe thấy tiếng động lớn vang vọng từ bên ngoài, đưa tay chậm rãi vén tấm màn mỏng sau quầy pha chế, khoan thai bước ra bên ngoài đối diện với cậu. Gã ta chừng mắt nhìn về phía Lee Donghyuck đang đứng giữa quán bar làm loạn, khó chịu lên tiếng "Có chuyện thì vào đây mà nói, sắp đến giờ mở cửa rồi, ngoài này còn phải đón khách."


6.

"Cậu!? Vào đây hò hét như thế chỉ vì muốn xin việc?" Jung Jaehyun trực tiếp bẻ điếu thuốc đang hút xuống dưới gạt tàn, chau mày nhìn dáng vẻ công sở nghiêm túc của Donghyuck "Cảnh sát chìm đúng không? Ở đây làm ăn chân chính không có chuyện phạm pháp đâu. Đừng mất công điều tra làm gì."

"Dạo này tôi thật sự kẹt tiền, muốn kiếm việc làm thôi, không phải cảnh sát chìm gì cả, anh còn trống vị trí nào không, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành tốt công việc." Lee Donghyuck bày ra dáng vẻ khẩn thiết để nói chuyện với Jaehyun, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy chuyện mà gã ta đang nói thật sự rất hoang đường.

Thông tin do Park Jisung gửi đến hai hôm trước, trên giấy tờ ghi rất rõ, mỗi lần đến quán bar của Jaehyun sẽ là một người khác ngồi tiếp rượu Kwon Minjun, nếu như Jung Jaehyun làm ăn trong sạch, chắc chắn sẽ không có chuyện như thế xảy ra. Lee Donghyuck vẫn không dám rút dây động rừng, chỉ tiếp tục năn nỉ gã.

"Nếu không kiếm tiền, có lẽ tôi sẽ không thể sống tại Thương Đình được nữa, mong anh trợ giúp tôi."

Jung Jaehyun vẫn luôn dè chừng quan sát từng hành động của Donghyuck, thấp giọng hỏi "Không thể sống tại đây nữa sao? Cậu là gì?"

"Tôi là Delta."

"Dù sao thì... cậu có là cảnh sát chìm tôi cũng chẳng lo lắng điều gì, chỉ là quán bar chúng tôi hiện tại đủ nhân lực rồi, chỉ còn thiếu ca sĩ trình diễn trực tiếp thôi." Nghe lời Donghyuck nói, Jaehyun lại không giấu nổi bản ngã thương người của chính mình, gã thở dài, ngả người tựa vào lưng ghế, sau một hồi suy nghĩ đành nhún vai nói với Donghyuck "Cậu chắc là không hát được nhỉ?"

Lee Donghyuck vội vàng đáp.

"Hát được, tôi chắc chắn sẽ hát được."

Dù sao Lee Donghyuck cũng là con cháu đời sau của một danh gia vọng tộc có tiếng bậc nhất Đế Hoa, mấy việc lặt vặt như cầm kì thi hoạ cậu đã sớm thành thạo từ khi còn là nhóc con hỉ mũi chưa sạch. Jaehyun đương nhiên chẳng phải đối thủ của cậu trong ván bài đấu trí khó nhằn này.

Sau đó Lee Donghyuck trực tiếp nhận lịch diễn từ tay Jung Jaehyun, trên lịch ghi rất rõ phải đến trước giờ mở cửa ba tiếng để tổng duyệt, nếu như biểu diễn không đúng ý của Jaehyun chắc chắn sẽ bị gã ta đơn phương huỷ hợp đồng.

Mặc dù là luật sư nhưng Lee Donghyuck lại không buồn để ý tới mấy điều khoản trên hợp đồng, một mực đặt bút kí kết chỉ vì muốn theo dõi Kwon Minjun khi hắn đặt chân tới đây. Đến khi trở về khách sạn, Donghyuck gấp gáp tra soát lịch diễn của bản thân cùng với lịch trình di chuyển của Kwon Minjun, để rồi nhận ra bản thân và hắn ta chỉ gặp mặt đúng ba tiếng duy nhất ở quán bar của Jung Jaehyun, cuối cùng đành gấp rút gửi tin nhắn thoại cho một người bạn hiện đang sinh sống ở Thương Đình.



- t.b.c
- 24.1.14
#roximelon


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net