bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


9.

"Không ngờ đấy, vậy mà cậu hát hay hơn tôi nghĩ nhiều." Jung Jaehyun ngồi chễm chệ trên ghế giữa trung tâm khán phòng, sau khi chăm chú xem phần biểu diễn đã được Donghyuck chuẩn bị trước liền hết lời khen ngợi.

Lee Donghyuck xuống sân khấu, bước đến bên Jung Jaehyun, cầm lấy tờ giấy nhỏ để trên bàn, đưa mắt đọc mấy dòng chữ mà gã viết về giọng hát của cậu, trong lòng không hiểu sao lại có chút tự hào về bản thân, vui vẻ đáp "Cảm ơn ông chủ!"

"Cậu đã chuẩn bị quần áo diễn chưa? Nếu chưa thì có thể vào trong phòng thay đồ xem qua, khoảng hai tiếng nữa là phải diễn chính thức rồi."

Đối với yêu cầu của chủ quán Jung, Donghyuck cũng ngoan ngoãn gật đầu nói đồng ý, nhưng trong phòng thay đồ của JayJung vốn chẳng có gì vừa mắt cậu, xem đi xem lại một hồi lâu may ra cũng chỉ có một chiếc vest vàng cùng quần jeans xanh treo ở trong góc là tạm vừa ý. Lee Donghyuck nhìn chiếc áo lưới trắng được kẹp bên trong áo vest vàng, trong đầu bỗng liên tưởng về người chồng họ Lee đang ngồi ở nhà đợi mình về, sau một hồi đấu tranh tư tưởng quyết liệt vẫn là cắn răng chấp nhận, cầm theo bộ đồ diễn chuẩn bị bước lên sân khấu.

Khoảnh khắc Lee Donghyuck bước ra từ phòng thử đồ, bên tai liền vang lên tiếng nói "Cậu cũng có mắt nhìn đấy chứ. Chọn đúng bộ đắt tiền nhất của bên tôi! Khi mặc nhớ để tâm chút nhé, cẩn thận cũng không thừa! Không đến lúc có bất trắc gì, cậu mà không đền được, tôi cũng chẳng cứu được đâu."

Người nọ nói lời cảnh cáo như vậy, Donghyuck không biết đáp như nào cho phải, chỉ gật đầu nói vâng, chưa kịp rời đi đã bị người ta giữ lại "Ơ kìa, đã phải diễn đâu mà cậu vội thế? Tôi là Nakamoto Yuta, là chuyên viên phục trang, kiêm làm tóc và trang điểm ở đây. Việc làm tóc và trang điểm là phúc lợi của nhân viên biểu diễn ở JayJung nên có yêu cầu gì thì cậu cứ nói, tôi sẽ vui vẻ đáp ứng."

Donghyuck vốn định lịch sự từ chối yêu cầu của Yuta, nhưng lại nhớ rằng cậu và tên Kwon Minjun đã từng gặp mặt, nếu cứ thế lên sân khấu biểu diễn chắc chắn sẽ để lộ sơ hở, chi bằng tập tành trang điểm từ hôm nay, tới ngày gặp hắn ta chắc chắn sẽ ổn thoả hơn "Có kiểu làm tóc hay trang điểm nào khiến tôi trông khác đi một chút không?"

"Cậu sợ khách hàng nhận diện khuôn mặt rồi rơi vào phiền phức à? Tôi nghĩ chỉ cần làm tóc thôi là đủ rồi, vả lại ánh đèn sân khấu của JayJung khá chói, khách hàng thì đều ở xa, chưa kể sân khấu cũng khá cao, cậu thì chỉ ngồi hát một chỗ, sẽ chẳng mấy ai nhận ra đâu."

Nakamoto Yuta nói hết lời cũng chỉ định uốn xoăn nhẹ nhàng cho mái tóc của Lee Donghyuck, nhưng sau một hồi nhìn ngang nhìn dọc, suy nghĩ tới lui vẫn quyết định đánh thêm cho Donghyuck một chút son để tạo điểm nhấn, loay hoay một hồi may mắn rằng vẫn hoàn thành trước khi đến giờ biểu diễn.

"Thấy cậu cũng có mắt chọn quần áo, nên tôi cũng đã đánh cho cậu loại son đặc biệt nhất ở đây rồi đấy nhé! Cây son Dior này tôi chưa bao giờ muốn đánh cho nhân viên đâu." Yuta vừa nói vừa đem cây son còn mới cứng cất vào trong túi riêng của mình, rồi lại nhìn gương mặt hoàn mỹ của Donghyuck, không nhịn được mà thốt lên "Trông mặt cậu.. mặc dù là da ngăm nhưng tôi thấy dường như không phải người có số khổ giống như Jaehyun nói? Thật lòng.. trông cậu giống công tử bột, thiếu gia giàu có hơn ấy chứ..."

Donghyuck nhận thấy người nọ cực kỳ trân trọng thỏi son Dior mà hắn ta đã đánh cho cậu, chỉ có thể thầm cảm ơn sự hi sinh lớn lao của người ta. Sau những lời nói khiến cậu chột dạ của Nakamoto Yuta, trong lòng Lee Donghyuck thầm hứa rằng nếu mọi chuyện thành công sẽ mua cho hắn trọn một bộ không thiếu màu nào.

Khi biểu diễn, Lee Donghyuck cũng không muốn bản thân trở nên quá hồi hộp, thậm chí còn bình tĩnh đưa mắt nhìn khắp xung quanh chỉ để thăm dò, dù cho buổi biểu diễn hôm nay vốn không trùng với lịch trình của Kwon Minjun. Nhìn qua nhìn lại mãi một lúc, Donghyuck chẳng thấy bóng dáng tên họ Kwon, nhưng lại vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Ngay khi buổi diễn kết thúc, Jung Jaehyun thấy Donghyuck gấp gáp chạy vào phòng thay đồ với dáng vẻ hốt hoảng cũng vội chạy theo. Ông chủ Jung là kiểu người trượng nghĩa, lo rằng trong lúc biểu diễn nhân viên của mình bị khách hàng tỏ ý đe doạ, quyết định chạy theo Donghyuck để thăm dò tình hình, tiện đường giải quyết.

"Này.. Jaehyun? Chú nói lời cay đắng gì với thằng nhóc à?" Yuta nhìn dáng vẻ lo lắng vội vàng của Donghyuck rồi lại nhìn thấy Jaehyun chạy vào ngay sau cậu, không giấu nổi tò mò đành hỏi.

"Em cũng thắc mắc giống anh đây. Sao thế? Sao chưa chào khán giả mà cậu đã chạy vào rồi? Ai đe doạ cậu à?" Jung Jaehyun nhướn mày nhìn Donghyuck chằm chằm, cao giọng hỏi cậu.

"Hai người, có thể nói giúp em vài lời được không..? Hai người nói gì cũng được, chồng em đến mất rồi.."

Jung Jaehyun mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng bình thường Donghyuck vẫn luôn xuất hiện trước gã với dáng vẻ cao ngạo không hề tỏ ý nhún nhường khiến gã vô cùng chướng mắt, hiện tại lại lộ ra vẻ lo lắng, vô tình khơi dậy trong lòng gã sự tò mò khôn xiết "Chồng cậu? Là ai thế?"

"Là tôi." Mark Lee đẩy cửa bước vào, chậm rãi bước đến bên Donghyuck.

"Em nói với anh rằng đi khảo sát với anh Doyoung cơ mà? Sao lại đến đây làm mấy việc này!?"

Đối với người chồng tràn đầy lửa giận trước mắt, Donghyuck hoàn toàn thấu được lỗi sai của bản thân, chỉ có thể nhỏ giọng nói "Em xin lỗi.. cho em ở lại thêm một ngày nữa được không? Xin anh đó, em còn chưa xong việc."

"Không được, dù chỉ một tiếng nữa cũng không được, em phải quay về luôn cùng anh, toàn bộ đồ ở khách sạn anh sẽ cho người đem về sau. Còn bây giờ em phải về luôn với anh."

Sự tình thật sự có chút căng thẳng, nhưng Jung Jaehyun vẫn muốn bảo vệ nhân viên của mình, chỉ đành nói "Donghyuck chắc cũng lo cho cậu nên mới tìm tới tôi xin việc, nghe nói hoàn cảnh gia đình hai người khó khăn mà đúng không? Thôi thì để nhóc Donghyuck tiếp tục làm thêm cũng được. Nếu không làm tiếp thì hai người chắc không đủ tiền sống tại Thương Đình nữa nhỉ?"

"Đúng rồi, vả lại Donghyuck mới kí hợp đồng hôm trước, giờ mà bỏ ngang thì hai cậu phải đền hợp đồng đấy, số tiền gấp đôi số lương mà Donghyuck nhận cơ mà, thế này sao hai vợ chồng xoay sở kịp." Nakamoto Yuta cũng không nhẫn tâm mặc kệ cậu nhân viên mới, nhỏ giọng nói giúp Donghyuck đôi lời.

"Đúng, hai người nói không hề sai. Vợ tôi hiện tại mà nghỉ làm ở đây thì sẽ không thể ở lại Thương Đình nữa. Bởi vì em ấy phải quay về Đế Hoa với tôi. Còn số tiền đền bù hợp đồng tôi sẽ thanh toán đầy đủ không thiếu đồng nào, chắc chắn sẽ có người đến nói chuyện cùng ông chủ Jung để thanh toán toàn bộ, cả bộ quần áo mà Donghyuck đang mặc, chúng tôi cũng sẽ thanh toán."

Mark Lee vừa nói xong liền ôm Donghyuck rời đi, để lại Jung Jaehyun ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, và một Nakamoto Yuta đứng bên cạnh nhìn bộ quần áo xịn nhất cứ vậy bị Lee Donghyuck mặc đi, trong lòng ngay lập tức đón về một cơn mưa rào tràn ngập sầu đau.

"Này, cái tên vừa rồi nói hắn ta và Donghyuck sẽ về lại Đế Hoa đúng không..?" Yuta bị chuyện vừa rồi xoay mòng mòng khiến y vừa buồn bã lại vừa đơ đẫn, không thật lòng tin vào lời Mark Lee nói vẫn muốn hỏi lại ông chủ Jung.

"Donghyuck nói rằng chồng của thằng nhóc là một Alpha mới bị mất việc tại Thương Đình. Nhưng cáii tên đeo kính gọng vàng bóng loáng đó, ít nhất cũng phải là Alpha trội, còn Alpha thường không thể nào có cái khí phách đó được." Jung Jaehyun mãi mới có thể hoàn hồn, bắt đầu suy tính về tất cả những sự việc đã xảy ra.


10.

"Em thật sự chưa xong việc mà. Sao anh cứ một mực muốn đưa em về như thế?" Mặc dù Lee Donghyuck đã cùng Mark Lee yên vị trong phi cơ du hành, nhưng vẫn không nhịn được mà bực dọc với anh, khiến anh ngay tức khắc trở thành người có lỗi, phải đau đầu suy nghĩ cách để khiến cậu nguôi giận.

"Donghyuck, em đừng như thế được không?" Mark Lee đưa tay ôm lấy cậu, liền bị cậu cọc cằn gạt phăng đi, Mark hết cách, nhưng chẳng thể làm gì hơn "Em vẫn thế, chẳng thay đổi gì so với cái ngày đầu tiên mà ta nói chuyện với nhau. Em lại quên kì phát tình của mình rồi đúng không? Phải rồi, chỉ có chồng em là nhớ thôi."

Lời Mark Lee nói khiến Donghyuck như chết lặng, cậu quay người nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên dao động, nhỏ giọng nói "Em.. em sắp tới kì phát tình..?"

"Ừ, gần lắm rồi, chồng còn lo rằng vợ sẽ phát sốt khi hai chúng ta chưa kịp về đến nhà nữa." Mark Lee nhân cơ hội Donghyuck mềm lòng, chậm rãi vòng tay kéo cậu lại gần, ôm chặt đối phương vào lòng. "Hôm vợ nói với chồng rằng vợ muốn tới Thương Đình, chồng vốn định cản vợ, nhưng thấy vợ chỉ đi có ba ngày rồi sẽ về trước khi kì phát tình tới nên chồng mới đồng ý. Ai ngờ vợ nói dối chồng như thế."

"Em.. xin lỗi..."

"Anh hiểu vợ mà, từ trước tới nay vợ chưa bao giờ thay đổi, từ khi còn là sinh viên ngành luật đã cố gắng như thế. Nhưng đã bao giờ vợ nghĩ cho bản thân mình thay vì người khác chưa?"

"Những lần vợ vì người ta mà rơi vào nguy hiểm, nếu như không có chồng nghĩ cho vợ, thì sao vợ có thể ở bên cạnh chồng như thế này được nữa?" Mark Lee nhỏ giọng nói với Donghyuck, sâu trong thâm tâm cũng chỉ mong Donghyuck sẽ sống vì hạnh phúc của chính bản thân mà không phải đấu tranh vì mong cầu hạnh phúc của người khác.

"Chồng cứ nghĩ cho vợ mãi như thế? Ai nghĩ cho chồng bây giờ?" Donghyuck cuối cùng cũng thả lỏng tuyến phòng bị cuối cùng, ngả người dựa vào Mark Lee, chậm rãi nhắm mắt.

"Hồi mà em mới theo đuổi chồng, em luôn cho rằng em sẽ yêu chồng nhiều hơn cách mà chồng yêu em, vì em vốn là người đổ chồng trước cơ mà. Nhưng chẳng hiểu sao, đến bây giờ chồng lại thắng em rồi, chồng yêu em nhiều như thế, em không đấu lại được nữa."

Đối với chuyện tình cảm hơn mười mấy năm bên nhau, Lee Donghyuck dù thế nào cũng chẳng thể quên được khoảng thời gian đơn phương Mark Lee. Khi ấy cậu vẫn luôn cho rằng dù có ở bên nhau thêm bao lâu nữa, người dành nhiều tình cảm hơn chắc chắn vẫn sẽ là cậu. Nhưng rồi chính Donghyuck lại chẳng ngờ được rằng người ấy, từ khi chưa cùng cậu về một nhà, đã luôn ghi nhớ rất rõ chu kì phát tình của cậu, để rồi luôn luôn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cho cậu. Đến tận ngày hôm nay, mặc dù đã là vợ chồng được năm năm, Mark Lee mặc dù đã quên đôi ba sự kiện trong cuộc đời mình, nhưng chắc chắn sẽ chẳng quên được những khoảnh khắc ở bên cạnh Lee Donghyuck.

Lee Donghyuck nằm trong vòng tay của Mark Lee nói đủ điều trên trời dưới đất, rồi cứ vậy ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Khoảnh khắc đồng hồ đếm ngược thời gian hạ cánh còn lại chưa tới hai tiếng, Mark bất chợt tỉnh giấc bởi nhiệt độ cơ thể của Donghyuck dần trở nên khác lạ, anh đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, miệng lẩm bẩm "Kì phát tình của vợ tới rồi."





- t.b.c
- 24.1.31
#roximelon


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net