yunjae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Người đứng đầu học kì này là bạn Jung Yunho… _Cô giáo nở nụ cười cầm trong tay một tấm bằng khen, trước cả lớp đọc to tên người dành được hạng nhất của cả khối sau kì thi vừa rồi. Cả lớp không hẹn đồng loạt cùng quay lại nhìn cậu bạn cùng lớp có tên Jung Yunho kia.

Jung Yunho ngồi ở gần cuối dãy trong cùng, bên cạnh khung cửa sổ im lặng không nói gì. Dường như đối với việc dành được hạng nhất chẳng có gì đáng để mình vui mừng và quan tâm. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt đã lộ ra vẻ anh tuấn, điển trai hiếm có. Từng đường nét dường như được điêu khắc tỉ mỉ. Mái tóc đỏ rượu hơi rũ xuống che đi một bên mắt. Bàn tay trắng, từng khớp tay thon dài nhưng mạnh mẽ lật lật trang sách trên tay. Hắn lúc này hoàn toàn chìm vào trong thế giới riêng của mình, bỏ ngoài tai tất cả tiếng khen ngợi, tiếng vỗ tay,… Từ đầu tới cuối không nói một câu, không cười một cái, coi mọi người xung quanh như không khí. Đối với sự lạnh lùng và cách biệt của cậu bạn cùng lớp này, các học sinh khác cũng đã quen thuộc. Mỗi người chúc mừng một câu xong, cũng chẳng quản Yunho có nghe hay không, sau đó tiếp tục bắt đầu buổi học.

Tiếng chuông reo báo hiệu giờ tan trường đã tới. Yunho trong ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nam, vẻ mê mẩn của các bạn nữ, vô cùng thản nhiên cất sách vở rồi bước ra khỏi cửa lớp. Hắn không sinh hoạt CLB, hôm nay cũng không có hứng thú đi mua sách hay đi dạo phố, có lẽ nên về thẳng nhà. Trong lòng Yunho đang thầm tính toán thì ở trước cổng trường tiểu học, một chiếc xe màu đen đắt tiền đột ngột xuất hiện thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Trên khuôn mặt lạnh nhạt không đổi lúc này hiện lên một tia bực bội, hàng lông mày cương nghị cau chặt lại, Yunho nện mạnh từng bước tiến lại gần chiếc xe kia. Rầm, đá mạnh vào cửa xe trước ánh mắt kinh ngạc của các học sinh và giáo viên đang ra về, để lại một dấu lõm. Có thể thấy được cú đá kia có bao nhiêu sức mạnh. Không khí bao quanh hắn nhanh chóng hạ xuống âm độ, đôi mắt một mí híp lại đầy nguy hiểm khiến người ta e sợ không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn đó.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Đi ra! _Ngữ thanh lạnh lùng, trầm thấp vang lên. Dù chỉ mới tám tuổi nhưng Yunho đã toát ra một khí thế cường lãnh, làm cho người ta không thể chống lại lời hắn được.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Thiếu gia, tôi… _Từ chỗ lái, vị tài xế riêng nhà họ Jung mở cửa bước xuống. Nhìn khuôn mặt tức giận mang theo khó chịu của Yunho, mồ hôi sau lưng không nhịn được mà tuôn ra như mưa, thấm đẫm áo.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Ông ta bảo ông tới đón tôi? _Hắn đã từng nói không được phép cho người mang xe tới đón mình. Tài xế chắc chắn không có gan dám tự động cãi lời của mình, chỉ có thể do người đàn ông mình gọi là cha kia ra lệnh.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Dạ, thiếu gia. Ông chủ nói đưa cậu tới khách sạn Venus… _Lắp bắp mở miệng đáp.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Khách sạn Venus? _Hàng lông mày hơi nhíu lại, như đang suy nghĩ điều gì đó. Một hồi sau, khi vị tài xế đáng thương mồ hôi đã nhỏ thành từng vũng dưới nền đất, cuối cùng Yunho mới mở miệng _Biết rồi. Đi! _Thanh âm còn non nớt của trẻ con nhưng tràn ngập áp bách.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

Tài xế vội vàng nhìn sắc mặt cậu chủ nhỏ, sau đó tiến tới mở cửa xe sau để cho hắn ngồi vào. Xe nhanh chóng rời khỏi cổng trường, trên xe, Yunho ngồi ở hàng ghế sau nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính tối màu. Đôi mắt màu café chăm chú ngắm cảnh vật lướt ngang qua, mặc dù im lặng nhưng vẫn có thể nhận ra được tâm trạng hắn rất khó chịu. Tài xế len lén liếc đại thiếu gia nhà mình thông qua gương chiếu hậu, bị lãnh khí của hắn làm cho nửa câu cũng không dám mở mồm. Ở nhà họ Jung, không ai không biết vị thiếu gia này từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, trầm ổn.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

Từ vẻ ngoài, năng lực, trí thông minh,… hoàn toàn vượt trội hơn tất cả những đứa nhỏ cùng lứa. Là một thiên tài, một kẻ sinh ra là để đứng trên tất cả, có khí chất đế vương để lãnh đạo những người khác. Yunho không chỉ lạnh lùng, trấm tĩnh mà còn rất ít nói, ghét sự ồn ào và những kẻ ngu ngốc. Có lẽ vì bản thân rất hoàn hảo, không có thứ gì hắn muốn mà không làm được, cũng không có ai có thể so bì được với mình cho nên Yunho chẳng bao giờ coi trọng bất kì ai cũng chẳng qua giờ quan tâm tới thứ gì. Thứ duy nhất mà Yunho có hứng thú làm khi rảnh rỗi để giết thời gian đó là đọc sách. Nếu trong lúc hắn đang đọc sách, ai mà làm phiền hắn chắc chắn sẽ phải hứng chịu ánh mắt sắc như dao và sau đó chính là sự trừng phạt tàn khốc.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

Khi hắn tức giận, toàn thân tỏa ra sát khí khiến cho không ai có thể thở được. Yunho không biết nương tình là gì, trong mắt hắn ngoài kẻ sống, chính là người chết. Không biết tính cách này là do trời sinh đã có hay do sự huấn luyện tàn khốc dành cho người thừa kế nhà họ Jung. Luôn điềm tĩnh không bao giờ hoảng loạn, cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc, Yunho trước sau khuôn mặt luôn như một tảng băng ngàn năm không tan, không ai đoán được suy nghĩ của hắn. Hắn luôn đóng chặt tâm của mình, không cho phép bất cứ ai bước vào, không thân thiết với ai, càng không cho ai tiếp cận mình. Cô độc nhưng cao ngạo như một con sói hoang, lãnh khốc tới tận sâu xương tủy. Nếu so sánh, có lẽ vị thiếu gia này còn đáng sợ và nguy hiểm hơn cả cha của mình, cũng là người đứng đầu Jung tộc - Jung Sangho. Một đứa trẻ mà khiến ai ai cũng khiếp sợ, e dè.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Ông đã gặp người đàn bà đó chưa? _Đột nhiên, hắn mở miệng hỏi khiến người tài xế giật mình. Mãi một vài giây sau, ông ta mới nhận ra Yunho muốn hỏi gì.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Thiếu gia đang muốn hỏi Kim Taehee ssi?

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- À, chắc là bà ta tên là vậy? _Giọng nói thờ ơ nhưng mang theo hàn băng bén nhọn ở trong _Người đàn bà khiến ông ta yêu tới vậy, có chút tò mò. _Nhắc tới cha mình, Yunho càng thêm lạnh nhạt. Mối quan hệ của Yunho với cha mình không được tốt, việc này phải liên quan tới người mẹ đã chết của hắn - Đại phu nhân của Jung gia.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Kim Taehee ssi là một người rất đẹp, tính cách cũng rất ôn nhu. Tôi đã gặp cô ấy vài lần. _Mặc dù biết khen người sắp trở thành mẹ kế của hắn ngay trước mặt hắn là không tốt nhưng quả thực Kim Taehee là một người khiến người gặp người thích.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Nghe nói cô ta có con riêng? _Có một đứa con riêng với người đàn ông khác rồi mà lão già cha mình vẫn bất chấp tất cả để kết hôn với cô ta sao?! Trong lòng hắn hừ lạnh!

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Tôi chưa từng gặp qua cậu bé đó. _Trong ấn tượng của mình, người tài xế không thấy có bất cứ lần nào mà ông chủ cùng Kim Taehee gặp mặt mà bên người có thêm một đứa nhỏ. Nhưng nhìn Kim Taehee như vậy, đứa nhỏ chắc cũng xinh đẹp và ngoan ngoãn thôi.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- … _Yunho không nói thêm gì, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

Chiếc xe nhanh chóng tới trước Khách sạn Venus. Yunho để mặc tài xế lái xe vào hầm, bản thân mình đi thẳng từ cửa chính vào đại sảnh. Đây là khách sạn danh tiếng bậc nhất ởSeoulđược xây theo kiến trúc phương tây cổ điển, vô cùng sang trọng và trang nhã. Chưa nói tới đồ dùng, vật phẩm ở các phòng nghỉ của nơi này đều là đồ cao cấp hàng đầu, thái độ phục vụ cùng chăm sóc tận tình của các nhân viên cũng không thể chê vào đâu được. Mặc dù Yunho chỉ là một đứa bé mặc đồng phục tiểu học nhưng cô tiếp tân thấy hắn bước vào vẫn niềm nở đón tiếp, không tỏ vẻ khinh thường gì cả. Nhàn nhạt liếc qua vẻ mặt của cô nhân viên, sau đó lại nhìn chữ Venus được làm từ bạch kim sáng loáng treo ở trước quầy lễ tân, mãi một lúc sau hắn mới mở miệng.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Đã đặt trước, phòng VIP, Jung Sangho. _Đại thiếu gia của nhà họ Jung quả thực là người kiệm lời không thể nào kiệm hơn. Thanh âm lạnh lùng khiến cô nhân viên có chút hoang mang, đứa nhỏ này khí thế thực chẳng hề giống những đứa nhỏ bình thường _Thế nào? Sao không dẫn đường? _Ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- A… tôi, tôi… đợi một chút. Để chúng tôi tra lại trước đã. _Bị dọa tới choáng váng, cô nhân viên lắp bắp trả lời sau đó bảo hắn đợi ở đây, còn bản thân mình vội vàng chạy về quầy lễ tân. Khí thế của đứa nhỏ này thực đáng sợ!!!

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Hừ… _Tiếp tân mà lại nói lắp, vậy mà cũng kêu là thái độ phục vụ khách tốt sao?! Yunho thầm khinh thường trong lòng.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

Yunho trong lúc chờ đợi cô nhân viên tiếp tân kia quay lại, hắn đi tới một cái cột lớn được trạm khắc từ thạch cao vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, đứng tựa vào. Lấy trong cặp sách ra một cuốn sách khá dày, các mép sách có chút nhăn cũ chứng tỏ sách đã được đọc đi đọc lại khá nhiều lần. Sách về danh nhân lịch sử vô cùng khô khan, hoàn toàn trái ngược với những cuốn truyện tranh sinh động, tràn ngập màu sắc mà trẻ con tầm tuổi hắn nên đọc. Tranh thủ trong lúc chờ đợi nhàm chán, Yunho toan đọc nốt mấy chương còn lại. Trong đại sảnh của khách sạn có rất nhiều người đi lại đều bị cậu bé tám tuổi một thân đồng phục nghiêm nghị, một tay xách cặp, một tay cầm sách đọc kia hấp dẫn. Từ vẻ ngoài tới cử chỉ, hành động đều toát ra một khí chất vương giả, quả thực không hề tầm thường. Bị biết bao ánh nhìn dồn vào nhưng hắn vẫn tim không đập mạnh, mặt chẳng đổi sắc, tiếp tục làm việc của mình, coi tất cả tựa không khí. Mọi người không khỏi thắc mắc về thân phận của hắn. Một đứa trẻ có thể có khí chất và phong thái như vậy, khẳng định không phải con nhà bình thường. Hơn nữa có thể bước chân vào khách sạn này cũng phải thuộc tầm có tiếng trong giới thượng lưu, chính trị trở lên. Tuy rằng rất tò mò, nhưng mà không ai dám lại gần tiếp cận Yunho. Ai bảo lãnh khí bao quanh hắn đáng sợ quá làm gì, khiến không một ai không e dè.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

Khi mà tất cả còn đang đoán già đoán non không biết cậu bé mặc đồng phục kia là ai thì đúng lúc này từ trong đám đông một cậu bé khác vẻ mặt ngơ ngác, hoang mang từ chen ra. Cậu bé nhìn một loạt những người lớn ăn mặc xa hoa kia, có chút sợ hãi, con mắt to không ngừng đảo quanh cho tới khi bắt gặp thân ảnh của Yunho đang đứng phía kia. Giống như người chết đuối vớ được phao, cậu bé kia trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, tước từng bước nhỏ, lon ton chạy tới bên cạnh hắn, hoàn toàn không sợ hắn một chút nào.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Anh, anh… cho em hỏi… cho em hỏi muốn lên tầng năm thì phải đi thế nào? _Thanh âm non nớt, trong trẻo như tiếng nước suối, rung động lòng người. Cậu bé ngước mắt nhìn Yunho, lộ ra vẻ thuần khiết.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- À…

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

Hắn vốn ghét nhất là người khác quấy rầy mình khi mình đang đọc sách. Gập mạnh cuốn sách lại, trên mặt hiện lên sự giận dữ, đang muốn mở miệng mắng tên nhóc chết tiệt nào đó kia thì… ngay lúc nhìn thấy dung mạo cậu bé, Yunho lập tức đứng hình. Cậu bé kia tầm khoảng sáu, bảy tuổi gì đó, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, hai mắt to tròn đen láy, linh động vô cùng. Mặc trên người một bộ áo lông màu trắng, càng tôn thêm vẻ đáng yêu. Khác với Yunho mang vẻ lạnh lùng, xa cách, cậu bé này giống như một thiên thần, như một tiểu tinh linh khiến người ta vừa nhìn vào liền không kìm lòng được mà yêu thương không ngừng. Toàn thân cậu bé toát ra một luồng khí ấm áp như trời xuân. Trái tim băng giá của Yunho khẽ đập thịch một cái, một cái giác kì lạ không ngừng lan tỏa khắp cơ thể. Hai mắt của hắn không có cách nào rời khỏi thân ảnh bé nhỏ trước mặt, như muốn đem cậu bé kia khắc sâu vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net