Hoa Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Kenny Shin

Hoa Tuyết


"Tớ rất muốn biết trên đời này có cái chết nào là nhẹ nhất không? Nó khiến mình ra đi trong một cách thanh thản, không đau đớn gì cả ...?"

Mùa đông đã đến, từng hạt tuyết rơi khiến cho mọi thứ trắng xóa, tất cả đều được bao phủ bởi tuyết.

Có nhiều người không thích mùa đông, bởi nó mang cái lạnh cắt da, chí ít là ở Seoul này, muốn đi ra ngoài đường cũng thật khó khăn

Nhưng lại có những người rất thích mùa đông, họ thích nó đến nỗi mong chờ nó từng phút từng giây. Đơn giản là vì mua đông tuy lạnh nhưng lại ấm... Ấm là bởi vì họ có thể cùng người mình yêu ở cạnh nhau, cùng đón giáng sinh, cùng nhau sửi ấm dưới cái lạnh buốt giá

Và cô chính là một trong những người yêu thích mùa đông đó ...

- Tae Tae ah~ ! Ở đây đẹp quá !

Cô gật đầu khẽ mỉm cười, đứng nhìn cô ấy vui đùa dưới tuyết như một đứa con nít ... nhưng là đứa con nít mà cô rất yêu ... Đôi khi, hoặc là như bây giờ vậy, cô muốn lại gần và ôm cô ấy vào lòng, nói cho cô ấy biết rằng cô rất biết ơn ông trời đã đem cô ấy đến bên cô.

Cô luôn mong mỏi một điều kỳ diệu xảy đến với cuộc sống nhàm chán của mình, và cô ấy chính là điều kỳ diệu đó ...

Cô muốn được ở cạnh cô ấy, hôn lên đôi môi của cô ấy. Nhưng cô vẫn kìm chế, đơn giản thôi, chỉ vì cô luôn muốn được nhìn thấy cô ấy cười và vui vẻ như bây giờ vậy, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt cười ấy là đã đủ với Kim Tae Yeon ... và cũng vì, cô ấy là một tiểu thư đài các ...

.

.

.

- Mệt thật – cô ấy ngồi phịch xuống đất

- Cậu chạy nhảy như thế không mệt mới lạ. Cứ như là lần đầu tiên được chơi với tuyết vậy

- Ừ ...

- Hả?

- Thật sự là đây là lần đầu tiên tớ được chơi dưới tuyết. Trước đây mỗi khi đông đến, bố tớ đều không cho tớ ra ngoài...

Một bầu không khí yên tĩnh bao lấy chúng tôi, nhưng nó không lạnh mà ngược lại rất ấm áp. Có lẽ là vì tôi đang ngồi cạnh cô ấy

Ở tại cánh đồng rộng này, định mệnh đã đưa cô ấy đến với tôi. Lúc đó, cô nàng nấm ngờ nghệch của tôi đi lạc đường thế nào lại lạc vào đến tận đây. Cho đến bây giờ, tôi chỉ biết bật cười khi nghĩ lại chuyện đó

Tôi lén quay sang cô ấy, nấm của tôi đang đưa tay hứng lấy những hạ tuyết đang rơi. Chợt tôi có một ý nghĩ rằng, tình yêu của tôi dành cho cô ấy như những hạt tuyết ở đây vậy, nhiều, rất nhiều ...

Cả tháng nay, cô ấy có những biểu hiện rất lạ, cô ấy luôn hay chóng mặt, và thường phải uống thuốc. Nên bây giờ cô ấy lại còn nghịch tuyết thế này, trời đang rét buốt, tôi rất lo cho cô ấy. Nhưng cô ấy lại tỏ ra rất vui vẻ và bình thường... tôi cũng đỡ sốt ruột ...

Người ta nói yêu một người là không cần có lý do, và đúng như thế, tôi yêu cô ấy mà chẳng biết lý do là gì . Tôi chỉ biết, cái cách mà cô ấy chăm lo cho tôi khi tôi bệnh, cái cách mà cô ấy gục đầu vào vai tôi và khóc thản nhiên khi cô ấy buồn, cái cách cô ấy nắm tay tôi và ôm tôi khi sợ hãi. Tất cả mọi thứ ở cô ấy đều khiến tôi rất thoải mái và dễ chịu ...

Nhưng tôi không thể nói ra được điều này

Fany, cậu có biết tớ rất đau khổ không?

Một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo một nụ hôn nhẹ. Tae Yeon ngạc nhiên đặt tay lên má của mình và quay sang nhìn cô gái bên cạnh:

- Cám ơn cậu vì tất cả Tae Tae ah~

- Oh ! Có gì đâu

Và rồi Tae Yeon lại một lần nữa lo lắng, khi chợt nhận thấy trong đôi mắt của người mình yêu có cái gì đó xa xăm và đượm buồn.

- Tae Tae ah~

- Hả

- Tớ rất muốn biết trên đời này có cái chết nào là nhẹ nhất không? Nó khiến mình ra đi trong một cách thanh thản, không đau đớn gì cả ...?"

- Oh ... tớ cũng không biết ... mà sao tự dưng lại nói chuyện chết chóc ở đây chứ. Babo !

Tiffany's POV

Tớ biết cậu đang bối rối và lo lắng tại sao tớ lại hỏi câu hỏi đó . Nhưng tớ sẽ không bao giờ giải tỏa khuất mắt của cậu đâu Tae Tae à ...

Tớ chỉ muốn biết thật ra trong lòng cậu tớ đứng ở vị trí thứ mấy? Cậu có biết là, tớ rất muốn cậu biết những suy nghĩ của tớ không?

Trải qua biết bao thăng trầm, tớ mới nhận ra một điều: Số phận của tớ đã bị ép buộc phải thuộc về cậu, và tớ rất hạnh phúc khi nhận ra điều đó. Có lẽ là do tớ tự an ủi mình, nhưng cũng chẳng sao cả ...

Mặc dù tớ rất đau khổ, nhưng tớ không thể nói với cậu điều đó, nói với cậu rằng cậu quan trọng nhất trong đời tớ. Tớ không thể ... tớ không còn nhiều thời gian... tớ đang rất mệt ...

- Tặng cậu nè nấm

- Ở ... cái gì thế?

- Đây là hoa tuyết

Tiffany cầm nó trên tay và khẽ mỉm cười. Mùa đông lạnh lẽo thế mà cánh hoa này vẫn cố gắng chống chọi đến cùng, đến nỗi bây giờ, nó đã bị những hạt tuyết phủ đầy hết. Điều đó khiên cho Tiffany hi vọng hơn vào sự sống ...

- Tae Tae ah~ Tớ lạnh quá, cậu có thể ôm tớ được không

- Ờ ờ ... được thôi .

Thế là Tiffany nhanh chóng ngồi vào lòng Tae Yeon, cô dựa đầu vào vai cô ấy. Thật quá ấm ... giữa thời tiết buốt giá, giữa cánh đồng tuyết rộng thênh thang, đây là cái ấm áp nhất mà cô cảm nhận được từ khi mùa đông kéo đến, thậm chí là của cả Kim Tae Yeon ...

Tiffany mân mê cánh hoa tuyết, vật mà người cô yêu vừa tặng cho cô, không biết ở cánh hoa này có gì kỳ bí mà cô lại yêu đến thế. Cô yêu nó, hay yêu người đã tặng nó? Cuộc đời thật kỳ lạ ...

.........................................................

- Cô đã bị ung thư não giai đoạn cuối

- Ung ... ung thư?

- Tôi thành thật rất xin lỗi cô. Nhưng trong thời gian này, tốt nhất là cô nên nghỉ ngơi, đừng làm gì nặng nhọc. Đặc biệt là trong mùa đông, cô không nên ra ngoài nhiều và nghịch tuyết. Vì khí lạnh buốt giá sẽ làm tê liệt não cô, dẫn đến tình trạng của cô sẽ tệ hơn

- Ừ ... tôi biết rồi ...

..................................

- Tớ biết rồi, tớ biết câu trả lời cho câu hỏi ấy rồi

- Hử? Sao? Nói thử xem

- Nhiều chuyện .

- Aish ! cái đồ nấm này

- Hi~ Tae Tae ah, tớ buồn ngủ quá ... cậu có thể ... cho tớ ngủ được không?

- Được. Nhưng Fany, sao giọng cậu nge yếu thế

- Không sao đâu ... tớ ngủ nhé ...

Thế rồi tay nắm chặt cánh hoa tuyết, đôi mắt cô từ từ nhắm lại, Tiffany ngủ trong nụ cười, ngủ trong vòng tay người mình yêu ... và ngủ trong cái ấm áp của mùa đông rét buốt ...

Tôi nhìn cô ấy ngủ mà không khỏi băn khoăn. Tôi quyết định rồi, ngày mai, tôi sẽ nói cho cô ấy biết tất cả mọi chuyện, nếu như có gì xảy ra, tôi sẽ gánh chịu hết. Bởi vì, tôi không thể giấu cô ấy được nữa ... hi vọng ngày mai không quá muộn màng.

- Trông cậu thật giống công chúa tuyết, nấm ạ. Và tớ sẽ là hoàng tử mùa đông của cậu, cậu chịu không? Ngủ ngon nhé, tình yêu của tớ ...

Rồi tôi hôn nhẹ lên trán cô ấy, làn da cô ấy lạnh quá, chắc là do thời tiết rồi ... Tôi ôm chặt cô ấy hơn, cả bàn tay và cả người cô ấy đều lạnh buốt, thật là ... thời tiết thế này còn dám ra ngoài, vào buổi tối nữa chứ .

Một lúc sau, tôi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, với hi vọng vào sự thành công của ngày mai ...

Tuyết vẫn rơi, cánh hoa tuyết vẫn nằm yên trong bàn tay cô gái ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net