jihan_mùa hè của họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mùa hè ở miền quê bao giờ cũng thế, lúc nào cũng yên bình thanh tịnh đến lạ nhưng đôi lúc lại tràn ngập tiếng cười nói tíu tít của lũ trẻ đồng quê. yoon jeonghan và hong jisoo, đã cùng nhau trải qua 25 mùa hè nơi thanh bình này.

jeonghan mặc một cái áo cộc tay rộng thùng thình với quần đùi, hai bên má ướt đẫm một mảng da trắng sứ mồ hôi, ngón tay thon dài khẽ chọt chọt chiếc chuông gió làm nó rung nhẹ lên, hoà lẫn với tiếng gió. ngửa cổ lên, jeonghan yên lặng cảm nhận không gian như đang rung lên theo nhịp chiếc chuông. mùi cỏ non thoang thoảng đâu đây vương qua cánh mũi jeonghan, thật quá đỗi tươi mát và dễ chịu. qua một lúc, hương thơm dịu nhẹ của một loài hoa không rõ tên nào đó khiến tâm hồn jeonghan như được gột rửa, trôi dạt chốn thần tiên. mùa hè nơi nào thì cũng oi nóng và nắng như nhau, nhưng mà ở đây lại có một cái gì đó rất khác biệt, một hương vị đậm chất hè.

jeonghan là như vậy, cậu có thể ngồi bên bậc hiên có chiếc chuông gió bé xinh cả ngày trời để cảm nhận thiên nhiên tươi đẹp, để hoà mình vào đó. jeonghan ngồi đó tận hưởng những gì mà cậu cho là tinh tuý lại gần gũi thân thương nhất, những thứ thẫm đẫm hương vị đất trời. jeonghan rất yêu thiên nhiên, còn jisoo thì lại rất yêu jeonghan. à tất nhiên là jeonghan cũng rất yêu jisoo đấy nhé. jeonghan khịt mũi một cái, thứ hương thơm xa xỉ đẹp đẽ ấy lại xộc thẳng lên mũi làm cho tâm hồn cậu thư thái cực kỳ.

cái làng quê bé nhỏ này, luôn tồn tại thứ ấm áp nhất trần đời, đó chính là hai tiếng 'gia đình' thân thương. jisoo yêu jeonghan và jeonghan cũng thế. jeonghan không biết được đâu, không biết được cái khoảnh khắc cậu với thiên nhiên cùng hoà làm một nó đẹp như thế nào đâu. đẹp đến nỗi jisoo cảm thấy đó chính là tuyệt tác mà anh may mắn được chiêm ngưỡng, được trân quý đem khoá lại thật sâu bên trong trái tim. jeonghan đẹp như thiên thần vậy, một thiên thần với đôi cánh đen tuyền. sự thuần khiết tinh khôi ấy luôn được jisoo trân trọng thương yêu, nhưng một góc nhỏ u uất cô đơn nào đó jisoo vẫn luôn khao khát muốn xoá tan đi mà vẫn chưa thể chạm tới. lễ tang cha mẹ jeonghan năm ấy, cậu bé 5 tuổi hong jisoo thề rằng mình sẽ không bao giờ khiến cho thiên thần xinh đẹp ấy phải rơi lệ thêm một lần nào nữa. bé như thế mà đã quyết tâm vậy rồi, chẹp, ai mà ngờ bọn trẻ lại lớn nhanh về một khía cạnh nào đó vậy chứ. để miêu tả về jeonghan xinh đẹp thôi chưa bao giờ là đủ cả, con người ấy không phải người phàm đâu, là thiên thần, thiên thần đấy.

jisoo đóng cửa tiệm hoa mình làm chủ rồi ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một hộp kem lạnh về. cái người kia, có lẽ bây giờ đang ngồi ngoài thềm đắm mình trong thế giới riêng chăng. cùng nhau trải qua tròn trĩnh 20 năm, hong jisoo quả nhiên hiểu rõ yoon jeonghan cực kỳ, đến từng chi tiết nhỏ bé nhất về người ta cũng từng chút một cẩn thận ghi nhớ vào trong đầu.

"làm gì đó, lại đang nghe tiếng gió à?"

jisoo cười ôn nhu đẩy cánh cổng gỗ nhìn người yêu đang nhắm mắt tận hưởng, cả người cậu đều toả ra loại mê lực khó cưỡng. hong jisoo đôi lúc cảm thấy ghen tị với thiên nhiên lắm nhé, được thiên thần kia yêu thích như vậy, ai mà không ghen cho nổi chứ. jisoo hận không thể đem jeonghan buộc chặt bên mình bởi cái con người này thật quá đỗi yêu kiều, ai mà không thích cho nổi chứ. à nếu mà bố con thằng nào dám tơ tưởng đến ấy, jisoo vác xẻng ra đánh cho chảy máu đầu nhé.

jisoo về nhà thực ra cũng chỉ định hỏi vậy thôi, nào ngờ lại nhận về món hời lớn. jeonghan cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo như dòng suối thanh mát cất lên.

"tớ đang đợi cậu về."

jisoo ngẩn người nhìn jeonghan. người này, chắc chắn phải là của mình anh. đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, nếu không về với jisoo thế nào cũng sẽ bị bắt nạt.

"nghĩ cái gì mà bần thần cả người vậy hả?"

jisoo nhìn người yêu da trắng hồng, đôi môi mỏng như cánh anh đào hơi dẩu lên cười gian một cái, tay kéo cái eo mềm kia vào sát người mình, còn cố tỉnh phả hơi thở nóng bỏng của mình mơn trớn cần cổ trắng nõn ngọc ngà kia.

"đang nghĩ xem cậu ăn mặc mát mẻ như thế là có ý gì đây."

jeonghan đánh nhẹ vào lồng ngực gần sát một cái nhẹ hều hờn dỗi.

"đồ cơ hội làm gì đấy, mùa hè ai mà chẳng mặc mát mẻ? ôi còn cái người đầy mồ hôi nữa này, có cút nhanh đi tắm không thì bảo, ghê quá đi mất."

ừ thì, không phải lúc nào thiên thần cũng hiền lành nhu mì được đâu....

cơm nước xong xuôi, jeonghan lại tiếp tục ngồi ở đó, tiếp tục lắng nghe âm thanh của ve sầu, của những sinh vật đang trú ngụ phía sau bụi cây kia. từ đằng sau, jisoo đến gần tự nhiên nằm xuống, gối đầu lên đùi jeonghan. jeonghan thấy thế cũng không quá bất ngờ, vì biết jisoo đang mệt lắm. mùa hè mà còn phải chạy đôn chạy đáo việc cửa hàng, khổ nhiều cho jisoo của jeonghan rồi. jeonghan dùng tay vuốt vuốt mấy lọn tóc màu bưởi đào loà xoà trước mặt jisoo vào đúng nếp của nó, dạo này tóc jisoo dài ra hay sao ấy, chấm cả vào mắt rồi.

"joshuji, mai mình đi cắt tóc nhé."

"ừm."

jisoo mệt mỏi lim dim mắt. hôm nay đông khách quá không ngơi tay được giây nào cả.

"joshuji, có mệt không?"

jeonghan dịu dàng hỏi, mọi sự dịu dàng đều trao hết cho jisoo.

"không mệt, được ở với hanie như thế này, không mệt tẹo nào."

đồ cơ hội, lại còn dẻo mỏ nữa.

jeonghan khúc khích cười, bàn tay từ vuốt ve chuyển hẳn sang xoa xù tóc người ta lên.

"cái người này cậu lại làm gì nữa vậy hả?"

jisoo đột nhiên bật dậy lật ngửa cả người jeonghan ra đằng sau, đôi tay tinh nghịch làm loạn khắp cơ thể jeonghan.

"ha ha....nhột...nhột mà...ha ha ha, ôi dừng lại mà... ha ha ha..."

jeonghan cười ngày một lớn hơn làm jisoo cũng vui vẻ mà cười theo. căn nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười hạnh phúc của đôi trẻ. chẳng mấy chốc, cả người jeonghan nằm trọn dưới thân jisoo.

...







"jeonghan, anh yêu em."








đêm hè râm ran tiếng ve sầu kêu, ngoài thềm có chiếc chuông gió rung lên vui tai, hai con người mà như một tâm hồn, chỉ với ánh mắt thôi cũng đủ thấy được chân tình mãnh liệt từ tận đáy lòng. yêu nhau, chính là trao cho đối phương những tình cảm trân trọng yêu thương nhất.














end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net