Chương 10: Cục diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm đã buông xuống, đèn đường từ cửa của đốc quân phủ tuần tự sáng lên, ánh hào quang sáng mỏng, mờ mờ ảo ảo, rất là mê hoặc.

Ô tô của Cố Khinh Chu đã đến.

Ánh đèn bao phủ khắp nơi, mặt mày mỗi người đều nhu uyển hiền lành.

Đốc quân phủ tổ chức vũ hội, nhiều nhân vật nổi tiếng bề thế ở Nhạc Thành đều được mời tới. Trước cửa sân lớn, sớm đã tề đủ các loại phương tiện xa hoa đủ màu sắc, cùng siêu xe (BMW), y phục hoa lệ.

"Khinh Chu tiểu thư, Cố thái thái, bên này." Phó quan đi theo cũng xuống xe, bước chân trầm ổn dẫn đường, đưa Cố Khinh Chu đến đại sảnh.

Cố Khinh Chu nhẹ gật đầu, chiếc cằm tinh tế ưu nhã, phong thái thướt tha đi theo phó quan vào cửa.

Đốc quân phu nhân - Thái Cảnh Thư đứng ở lầu hai, dáng người tùy ý dựa vào bức màn nghiêng ở mặt sau, thưởng thức thức uống màu xanh nhạt nồng đậm, đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm ra cửa lớn nơi có chiếc xe vào, hai tròng mắt lạnh lẽo lại nhu mị, thực mang vẻ quý phái.

Bà ta nhìn thấy xe bà ta phái đi đón Cố Khinh Chu đã trở lại, lúc này mới khẽ cười, nụ cười diễm lệ.

Cố Khinh Chu đã tới!

"Ngươi thật đúng là dám đến!" Đốc quân phu nhân lẩm bẩm, "Nếu đã tới, tự nhiên để ngươi nếm trải kết quả 'tốt'! Một tiểu nha đầu ở nông thôn lại dám uy hiếp ta?"

Bà ta bình tĩnh mỉm cười, sớm đã có diệu kế đối phó Cố Khinh Chu, làm cho Cố Khinh Chu vừa không lấy được chứng cứ ra uy hiếp bà mà đồng thời lại có thể nàng mất hết mặt mũi.

Đốc quân phu nhân chậm rãi xuống lầu. Hôm nay bà diện bộ dạ hội sang trọng màu xanh dương đậm, phần váy dài phết đất, hành động di chuyển yểu điệu, bà ta đoan trang lại mang phong thái diễm lệ, quý phái. Tất cả đều tụ lại một chỗ tạo nên dung mạo hoàn mỹ, đúng là vẽ ra dáng vẻ vạn người mê.

Rất có sức hút với người khác.

"Đây là đốc quân phu nhân? Một chút cũng nhìn không ra, nàng đã sinh cho đốc quân 5 hài tử." 1 trong 40 nam nhân bưng cốc thủy tinh có chân dài, ly đựng rượu nho bị hồng nhan làm cho lay động đến gợn sóng, con ngươi hắn xuyên thấu, nhìn chằm chằm đốc quân phu nhân không chớp mắt.

Thật đúng là mỹ nhân, toàn bộ phu nhân danh viện* ở Nhạc Thành, dung mạo dáng vẻ đều không bì kịp đốc quân phu nhân vạn phần.
(*Ý là các phụ nhân khuê các giàu có,quyền thế, xinh đẹp)

Chỉ tiếc, thân phận nữ nhân này tôn quý như vậy, không dám tùy tiện động đến, nếu không có chết cũng muốn tiếp cận.

Nam nhân bên cạnh cũng kinh diễm*, nói: "Nàng ấy chính là đốc quân phu nhân! Ngươi không biết rồi, nàng ấy chỉ sinh 2 đứa nhỏ, nhị thiếu soái cùng tam tiểu thư, còn lại đều không phải nàng sinh. Đại thiếu soái là người vợ trước đã mất sinh, còn hai vị tiểu thư khác là con vợ lẽ."
(*Ý là bị làm cho kinh ngạc trước vẻ đẹp)

"Ah, thảo nào......."

Đốc quân phu nhân đi xuống lầu, mọi người đều bàn tán.

Nam nhân thì kinh diễm, nữ nhân thì hâm mộ, ánh mắt mọi người đều dừng trên người đốc quân phu nhân.

Phòng khiêu vũ của Đốc quân phủ rất lớn, có thể cất chứa 300 người, treo rất nhiều trản đèn thủy tinh khắp nơi, nhìn rối mắt, chiếu xuống nền nhà bóng loáng như gương kia.

Trong đại sảnh xa hoa, dàn nhạc đã chuẩn bị ổn thoả, đầu tiên là tiếng nhạc dương cầm mờ ảo kiều diễm xoay quanh.

Đốc quân phu nhân vẫn còn đứng đó, hào quang kiều diễm đủ để đánh bật nơi thế gian phồn hoa này, chỉ còn lại độc nhất mình nàng thướt tha phong tình.

Khi Cố Khinh Chu bước vào đại phòng khiêu vũ của đốc quân phủ, cũng bị vẻ tráng lệ huy hoàng, hoa lệ sang trọng này làm cho mờ mắt, sửng sốt như lạc vào chốn Tiên cảnh.

"Mẫu thân, phòng khiêu vũ này so với cái lớn nhất ở Luân Đôn giống nhau, cũng mời người ở Belarus về làm dương cầm sư!" Cố Tương hưng phấn, hai má hơi đỏ lên.

Chỉ cần nàng gả vào Tư gia, sự xa hoa phô trương này về sau thuộc về của nàng, trong lòng Cố Tương nóng lên.

"Đúng vậy, mẫu thân là lần đầu tiên tới......." Tần Tranh Tranh cũng sợ ngây người.

Cố gia ở Nhạc Thành chỉ có thể tính là gia đình trung đẳng, hào môn đẳng cấp như vậy họ không thể với tới. Buổi tiệc long trọng ở Đốc quân phủ, Tần Tranh Tranh lần đầu được thấy, hôm nay vẫn là nhờ phúc của Cố Khinh Chu.

Trong khi mẹ con họ còn kinh ngạc nhìn phòng khiêu vũ này, Cố Khinh Chu đã bước vào trong đi vài vòng.

Sau khi phó quan đưa 3 người bọn họ tới, liền lại kiếm chỗ ngồi ở phía Tây Nam, ăn mặc trang phục người hầu bưng rượu nho tới.

Cố Tương cầm một ly trước tiên.

Tần Tranh Tranh cũng nhận một ly.

Lúc thấy Cố Khinh Chu cũng đưa tay, Cố Tương khinh miệt cười nói: "Ngươi cũng biết uống rượu nho sao? Chưa hiểu việc đời, cũng đừng lãng phí đồ vật."

Cố Khinh Chu cười cười, bàn tay như ngọc nhỏ nhắn tiếp nhận lấy ly rượu thủy tinh, nhẹ nhàng quơ quơ, uống một ngụm.

Cố Tương một mạch: Xem bộ dạng, nhìn cũng không giống đang thưởng rượu, không biết xấu hổ!

"A tỷ, tay tỷ không đau sao? Còn có tâm tư quan tâm đến việc muội có hiểu qua việc đời hay không, tỷ đối với muội thật tốt." Cố Khinh Chu mỉm cười.

Cố Tương nghẹn lời, nỗi đau ban nãy vừa cho qua lại bị Cố Khinh Chu đem ra nhắc nhở, chậm rãi truyền đến, nàng hít một hơi lạnh, đối với việc châm chọc của Cố Khinh Chu không biết như thế nào mà đáp lại, tức giận không nhẹ.

Sau đó, có vài người khách tới, trong trang phục khiêu vũ tiến vào sảnh phòng khiêu vũ sang trọng, nam nhân đều ăn mặc áo bành tô, nữ nhân đều là mặc âu phục, lễ phục.

Đốc quân phu nhân cùng mọi người hàn huyên chào hỏi, lại trước sau không đi đến chỗ của Cố Khinh Chu, đối với Cố Khinh Chu giả vờ như không thấy.

"Mẫu thân, đốc quân phu nhân sẽ đến đây chào hỏi a?" Cố Tương cũng nhìn ra đốc quân phu nhân đối với bọ họ không để ý.

Mà bốn phía đều có người đánh giá bọn họ.

"Là ai a?" Khách quý của Đốc quân phủ, ở 9 thành đô đều là quen thuộc lẫn nhau, chỉ có mẹ con Cố gia đều là gương mặt hoàn toàn xa lạ, mọi người sôi nổi phỏng đoán thân phận bọn họ.

"Chưa thấy qua bao giờ."

"Biết bọn họ không?"

Mọi người lắc đầu.

Có vị danh viện thấp thấp cười nói: "Hoàng đế còn có bà con thân thích nghèo nàn mà."

Đây là nói, mẹ con Cố gia là thân thích nghèo nàn của đốc quân phủ nào có biết đến tên.

Các nữ quyến cao ngạo quay đầu lại nhìn mẹ con họ bằng ánh mắt khinh thường, từ trên xuống dưới gắt gao đánh giá.

Cố Tương có vài phần nóng nảy, nàng không muốn bị mọi người xem thường.

Tần Tranh Tranh cũng không trả lời nữ nhi mà cứ nhìn mãi về phía đốc quân phu nhân, hy vọng đốc quân phu nhân có thể lại đây, cho bọn họ nở mày nở mặt.

Duy chỉ có Cố Khinh Chu, chầm chậm uống rượu, thần sắc nhàn nhã, không mang theo nửa phần lo âu, dường như nàng với bọn họ hoàn toàn không cùng quan hệ.

Sau đó, Cố Khinh Chu nghe được ba bốn nữ hài tử nói chuyện phiếm phía sau nàng.

"Ngươi biết hôm nay vì sao tổ chức vũ hội không?" Có 1 nữ hài tử thanh âm tiếu lệ non mềm, hỏi.

"Không phải nói rồi sao, hôm nay là sinh thần nhị tiểu thư."

"Nhị tiểu thư chỉ là thứ nữ, dựa vào cái gì mà tổ chức vũ hội mừng sinh thần cho nàng ta lớn đến như vậy a? Ta lâu chưa thấy qua nhị tiểu thư, nghe nói nàng ấy còn du học ở Anh quốc, đến nay không có trở về đâu."

"Vậy vì sao tổ chức vũ hội?"

"Mẫu thân ta nói, hôm nay vị hôn thê của nhị thiếu soái muốn tới, đây là đốc quân phu nhân làm tiệc tẩy trần cho nàng ta."

Tất cả lời nói, Cố Khinh Chu đều nghe được, Cố Tương cũng nghe thấy rồi.

Tâm trạng Cố Tương đột nhiên trở nên hưng phấn, hai má phấn nộn ửng hồng, nàng tuyệt nhiên cho rằng vị hôn thê của nhị thiếu soái chính là mình.

"Vị hôn thê của Nhị thiếu soái?" Có một thanh âm thiếu nữ bén nhọn, không định tin tưởng, "Nhị thiếu soái đính hôn khi nào?"

"Là hôn ước từ nhỏ!"

"Lại nói, ta đã rất nhiều năm chưa thấy qua nhị thiếu soái, hắn không phải sớm đã trở về từ Anh quốc rồi sao, sao đến giờ vẫn chưa bao giờ thấy hắn lộ diện?"

Cố Khinh Chu nghe đến đó, hóng lỗ tai.

Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh cũng thế, mẹ con nàng đối với chuyện của đốc quân phủ cũng biết rất ít.

"Trở về 5 năm rồi." Có người nói tiếp, "Đừng nói là các ngươi, chính thân thích bằng hữu của Tư gia cũng nói nhiều năm rồi không thấy nhị thiếu soái đâu."

"Hắn thần bí như vậy, có phải ở trong quân của đốc quân làm quan a?"

"Ở trong quân làm quan là bình thường, vì sao phải thần bí, không thấy người đâu cả?"

Lúc này, có một thanh âm xen vào: "Tỷ tỷ của ta cùng đại tiểu thư Tư gia là bạn thân, tỷ ấy nói nhị thiếu soái kỳ thật là có bệnh, bị bệnh rất lâu rồi......."

"Bệnh gì a?"

Cố Khinh Chu nghe được bị bệnh, liền có phần thất thần.

Nàng nhớ tới nam nhân kia ngày hôm qua.

Thời điểm thẩm vấn trực tiếp lột da, sau khi lột da còn tự mình đem người đầy máu kia đóng đinh trên cọc gỗ, sau đó tinh thần phấn khởi tự phát tiết hung dục, hắn có tính là người bệnh không?

Cố Khinh Chu cảm thấy hắn khẳng định là có bệnh hoạn nào đó - bệnh tâm thần!

Có lẽ, thiếu soái Tư gia cũng là bị bệnh tâm thần, không thể để người ngoài nhìn ra manh mối, thị phi trêu chọc, cho nên tránh không để người khác thấy mặt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net