[PG-13]Fanfic Yunjae My sister's boyfriend (Update Extra cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại thời điểm post fic này, mình vẫn chưa nhận đc sự đồng ý của tác giả :(

Thành thật xin lỗi au vì đã post mà không báo trước cho bạn

Chỉ là mình muốn chia sẻ fic này thôi :)

Note: Theo lời tác giả, mong các bạn không bashing nhân vật Jinhee và khi com, hãy com thật ý nghĩa, còn nếu không biết nói gì, hi vọng các bạn có thể nhấn nút thank ^^


Title: My sister’s boyfriend
Author: Rei Hanazawa
Disclaimer: DBSK không thuộc về tôi nhưng Jinhee là của tôi.
Warning: Shounen – ai, OOC.
Rating: PG-13
Pairings: JaeJin (JinHee is a fictional character) YunJae, little YooSu
Catelogy: Au, non-pink
Status: shortfic on going
Sumary:

Sẽ ra sao nếu tôi yêu bạn trai của em gái mình...

Note: Vì tôi vẫn đang viết và không biết đến khi nào sẽ hoàn thành, nhưng tôi sẽ viết đến cùng cho dù có ai đọc hay không... Dạo này tôi toàn phải đọc các fic mà Jae Jae khổ sở vì con Gấu đần Yunho, cho nên tôi chỉ muốn Jae Jae của tôi có thể hành hạ Yunnie thoải mái, ít nhất là trong fic của tôi.

Part 1: Yêu quái mùa đông




Tôi đẩy cửa vào quán café, chọn bàn gần cửa sổ, và trong lúc xem menu, cả lúc gọi đồ uống vẫn luôn cố gắng không nghĩ đến núi công việc còn tồn đọng ở công ty. Với một người bận rộn như tôi, thời gian để đi uống dù chỉ một tách cafe cũng thật xa xỉ. Thế nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn cứ ngồi đây và chẳng biết làm gì ngoài việc sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ, phía cổng trường Jinhee. À, tôi chưa nói nhỉ, Jinhee là em gái tôi, em gái dễ thương và duy nhất của tôi.



~Flashback~


Jinhee đột ngột gọi điện cho tôi khi tôi vừa kết thúc cuộc họp với đối tác.

Con bé rất ít khi gọi điện cho tôi, nó là đứa sống khá khép kín và ít khi bày tỏ tình cảm, dù rằng với ông anh yêu quí nhất của nó đi chăng nữa. Thế nên, khi nhìn thấy dòng chữ “Jinnie đáng yêu” chạy qua màn hình điện thoại, tôi đã vô cùng lo lắng. Chuyện có thể khiến Jinhee gọi cho tôi, rõ ràng là rất quan trọng.

“Jinnie à, em có chuyện gì sao?”

Nghe giọng tôi có lẽ rất hốt hoảng, phía đầu dây bên kia im lặng một chút rồi bỗng vang lên tiếng cười khúc khích.

“Em không sao mà oppa. Em gọi vì muốn gặp oppa thôi. Oppa về thăm em đi”

“Hả? Nhưng có chuyện gì... sao lại...”

“Cứ phải có chuyện gì oppa mới về nhà à? Đã gần 1 năm oppa không về rồi đấy. Về đi, về nhanh lên, nhanh lên đi oppa... nếu không Min oppa sẽ biến em sẽ thành cái xác khô mất”

Biết là Jinhee chỉ dở thói nhõng nhẽo mọi khi nên tôi thở phào. Không sao, em gái tôi không sao. Nếu có chuyện gì có thể khiến tôi lo lắng hơn chuyện không hoàn thành hợp đồng và uy tín công ty bị giảm sút thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến Jinhee.

“Minnie lại bắt nạt em à?”

“Vâng... Min oppa toàn tranh đồ ăn với em thôi. Oppa về dạy dỗ lại Min oppa đi...”

Ngay khi Jinhee nói xong câu đấy, bỗng nó hét lên, rồi vài tiếng động ồn ào và tiếng Changmin la lớn:

“Không có đâu Yunho hyung. Ai dám làm gì còn quỉ nhỏ này chứ”

“Ah, oppa à, Min oppa lại kí đầu em rồi này”

Tôi phì cười. Bọn nhóc này vẫn thế.

Changmin là em kế tôi nhưng kém tôi đến 5 tuổi lận. Jinhee thì kém Changmin 2 tuổi. Khi tôi rời nhà lên Seoul học đại học, 2 đứa nhóc vừa cãi nhau, vừa mếu máo bám nhằng nhằng lấy áo tôi, không chịu buông. Đến khi tôi tốt nghiệp, rồi đi làm và mở công ty riêng, mỗi lần về nhà vẫn phải chứng kiến cảnh hai đứa trẻ con không-chịu-lớn cãi nhau ỏm tỏi quanh nhà vì những lý do rất vớ vẩn.

“Jinnie à, dạo này oppa bận lắm. Oppa hứa khi nào hết bận sẽ về thăm em sau nhé”

“Á, chờ đến lúc oppa hết bận thì em già mất. Không chịu đâu...”

Sau đó lại một loạt tiếng léo nhéo và giọng Changmin vang lên.

“Hyung à. Sắp xếp thời gian về mau đi. Nếu không đến khi hyung hết bận là về sẽ phải bế cháu đấy”.

“Cái gì?” – Tôi sững người, viễn cảnh làm bác ở tuổi 25 vụt qua trước mắt – “ Yah! Jung Changmin, cậu nói rõ xem nào. Cậu đã làm cho cô gái nào ... rồi phải không?”

“Aish, hyung nói cái gì thế. Đi mà hỏi em gái yêu quí của chúng ta ý”

Changmin trả lời bằng giọng chán nản. Kiểu như nó không tin nổi tại sao tôi lại có thể nghĩ xấu về thằng bé trong sáng ngây thơ như nó... Tôi lúc này thì nghĩ được gì chứ. Tôi chỉ biết hét lên:

“CÁI GÌÌIIIIIIIIIIIIIII?????????????”

“Oppa à, đừng hiểu nhầm. Chỉ là.. em... em...” – Jinhee hốt hoảng thanh minh.

“EM LÀM SAO?”

Lúc này tôi hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng giám đốc trẻ tuổi, tài năng, lạnh lùng, lịch sự nữa. Cái tôi quan tâm là Jinhee nhà tôi đang làm sao? Ai? Kẻ nào dám làm gì em gái tôi?

“Hyung, về đi. Về rồi Jinnie sẽ dẫn bạn trai đến ra mắt anh” – Changmin lại xen vào với giọng nói phút chốc đã trở nên rất hí hửng.

“BẠN TRAI? SAO NÓ DÁM???????” – Tôi vẫn tiếp tục hét.

“Ôi trời ơi, hyung có thể thôi la hét đi không? Bạn trai thì sao chứ? Jinhee đã 18 tuổi rồi. Nó hoàn toàn có thể yêu đương chứ. Với cả người này rất được”

Tôi đần mặt ra một lúc...

Không phải chúng tôi giam giữ Jinhee như một công chúa trong sáng, thánh thiện, vô tội rồi không dám cho nó gặp ai. Jinhee đã 18 tuổi, nó cũng từng vài lần có bạn trai. Nhưng con bé nói sẽ chỉ dẫn về người nó định kết hôn để ra mắt tôi và thường trước khi bạn trai nó kịp ra mắt tôi thì đã bị các cửa ải trước tôi đánh trượt... À, ý tôi là Changmin và Yoochun – cậu em họ kiêm bạn thân yêu quí của tôi. Thế cho nên lần này tôi thực sự rất ngạc nhiên. Không hiểu cậu bạn trai này của Jinhee là thần thánh phương nào mà con bé dám dẫn đến ra mắt tôi. Cậu ta lại còn được Changmin khen nữa chứ. Thật là chuyện lạ.

“Yoochun nói sao?”

Tôi hạ giọng. Không phải tôi muốn lấy lại hình tượng vừa bị mất vài phút trước, chỉ là tôi cảm thấy có dự cảm không hay. Jinhee đã gọi điện cho tôi nên tôi biết cậu bạn trai đó đã vượt qua qua cả hai cửa ải. Nhưng tôi không tin ai đó có thể qua các vòng kiểm tra của Changmin và Yoochun một cách dễ dàng.

“Yoochun hyung ấy hả...” – Changmin dài giọng – “Suốt ngày lải nhải: Jaejoong cực kì, Jaejoong tuyệt vời nhất trên đời...”

Tôi càng lúc càng sốc.

Được Changmin khen thì tôi còn có thể hiểu (có lẽ nó bị dụ dỗ bởi thức ăn) nhưng đến cả Yoochun cũng ca ngợi như thế thì thật là kì tích. Tôi chơi với Yoochun từ nhỏ, quá hiểu sự kĩ tính và yêu cầu cao với mọi người của cậu ta. Yoochun ít khi ca ngợi ai. Càng không bao giờ dùng những tính từ mạnh kiểu “cực kì” hay “tuyệt vời” để khen ai đó. Trí tò mò của tôi về bạn trai Jinhee bị đẩy lên giới hạn cùng cực.

“Hyung hiểu rồi. Chủ nhật này hyung sẽ về”

“Aish, sao lại nói với em chứ.... Jinnie, ra nghe điện thoại tiếp đi và trả ngay ly kem lại cho oppa”

Sau đó lại một loạt tiếng động quen thuộc và giọng nghèn nghẹn của Jinhee vang lên trong ống nghe.

“Oppa, em biết rồi. Chủ nhật ạ. Lần này oppa có mấy tiếng?”

“Oppa hơi bận nên chỉ có 3 tiếng thôi. Đợi em ở quán café trước cổng trường em nhé”

“Vâng. Hẹn gặp lại oppa.” - Con bé dừng lại một lúc, hi hi cười ngốc nghếch - “Anh ấy sẽ không làm oppa thất vọng đâu”

“Thôi đừng quảng cáo nữa em gái. Chúng ta đã thỏa thuận rồi đấy. Nếu oppa không đồng ý...”

“...Em biết rồi. Nhưng người này oppa không thể không đồng ý đâu”


~End flashback~



Và đấy là toàn bộ lý do tôi đang ở đây, vào giờ phút này, trong khi nỗi lo lắng vì hợp đồng dang dở ở công ty không ngừng dày vò tôi.

Thực sự không biết phải làm gì hơn, tôi tiếp tục nhìn sang cổng trường Jinhee trong khi gọi thêm ly coktail hoa quả mà Jinhee thích. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy cậu ấy...

“Yêu quái mùa đông”... ý nghĩ ấy không ngừng chạy qua đầu tôi khi tôi nhìn thấy một cậu trai ở bên kia đường, trong chiếc áo khoác có cổ lông bông bông trắng muốt. Nghề nghiệp của tôi phải thường xuyên tiếp xúc với những người nổi tiếng, gặp không ít người đẹp, nhưng thực sự chưa ai tạo cho tôi ấn tượng khủng khiếp đến thế.

Thực ra cậu ấy không phải quá đẹp. Gương mặt hơi gầy, mũi cao, mắt to, đôi môi đỏ mọng như một trái cherry, tóc mềm và ôm sát vào mặt. Tất cả những nét nữ tính ấy xếp cạnh nhau thành một gương mặt nam tính kì cục, lại có chút trẻ con rất đáng ghét (vì tôi ghét trẻ con). Nhưng cậu ấy thực sự thu hút, rất thu hút. Cái khí chất tỏa ra từ mọi điểm trên người cậu ấy khiến người khác không thể không ngoái lại nhìn. Và rồi cậu ấy chợt mỉm cười, kiểu như đang đứng bỗng nghĩ ra một chuyện gì đấy và cười nhẹ một cái. Chỉ là một nụ cười vu vơ thôi mà không hiểu sao tôi thấy tim mình hẫng một nhịp. Lâu rồi không đi khám bệnh tổng quát, tôi nghĩ tim mình có vấn đề gì rồi.

“Xin lỗi đã để anh đợi lâu. Đây là cocktail của anh”

Tôi mỉm cười cảm ơn cô phục vụ. Khi tôi quay lại thì cậu ấy đã biến mất. Tự nghĩ, gọi cậu ấy là “yêu quái” chẳng sai. Giống như hồ ly tinh, hút hồn người ta rồi đột nhiên biến mất chẳng dấu vết. Trong lòng tôi dấy lên chút tiếc nuối mà cũng chẳng rõ vì sao nữa...

***



“Oppa...”

Tôi nghe thấy giọng Jinhee từ phía sau nhưng không quay lại. Thường thì sau khi kêu to một tiếng “oppa”, con bé sẽ chạy lại bịt mắt tôi từ phía sau và nhũng nhẽo “Đố biết ai đây”... dù nó cũng biết thừa nó đã bị lộ từ tiếng bước chân đầu tiên vang trên nền gạch. Em gái tôi mà, làm sao tôi không nhận ra được chứ.

Tôi đợi một lúc không thấy ai bịt mắt mình nên đành từ từ đứng dậy. Jinhee, em gái tôi, không thèm chạy đến bày tỏ tình cảm với anh trai vì đang bận nắm tay một cậu trai khác.

“Oppa à, đây là Jaejoong oppa, bạn trai em”

Chắc chắn khi trở về Seoul tôi phải bảo thư kí sắp xếp lịch đi gặp bác sĩ. Tôi bị đau tim rồi. Rõ ràng tôi nghe thấy một tiếng “Thịch” mạnh mẽ và nhịp tim dừng trong mấy giây khi bắt gặp nụ cười ấy...

“Xin chào, tôi là Kim Jaejoong”

Part 2: Đau tim




Người ta thường nói ấn tượng bạn tạo ra cho người khác sẽ chỉ diễn ra trong 3 giây đầu tiên của lần đầu gặp mặt, và sau đó, dù ấn tượng tốt hay xấu thì nó cũng sẽ lưu giữ mãi trong lòng người đối diện.

Lần đầu tiên gặp cậu ấy, mọi suy nghĩ trong đầu tôi bỗng như bị một viên tẩy thần kì quét qua, trắng bóc và sạch bách.

Tôi đã đơ ra mất gần 1 phút sau câu chào của cậu ấy, bỏ mặc cánh tay cậu ấy đưa ra trong không khí mà không thèm bắt tay lại, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi mắt to mênh mang như nước hồ thu... Aish, vào lúc đó thay vì đáp lại cái bắt tay thì tôi lại có những suy nghĩ lệch lạc thế đấy, thật là một hành động rất mất lịch sự mà một giám đốc tổ chức sự kiện như tôi không bao giờ được phép mắc phải... Nhưng tôi biết làm gì đây, vào giây phút ấy tôi chính thức nhận ra con người trước mặt mình đúng là yêu quái, cậu ấy đã lấy đi phần nào đó rất quan trọng trong lòng tôi mà chính tôi cũng không biết là phần nào để đòi về (mà có biết tôi cũng không chắc mình có đòi về được hay không).

“Oppa... oppa à...”

Chẳng biết đến câu gọi thứ bao nhiêu của Jinhee tôi mới giật mình tỉnh lại.

“A, xin lỗi” – tôi bối rối.

“Không sao, chắc anh thường xuyên làm việc căng thẳng quá nên máy chủ đình công đòi nghỉ ngơi bảo dưỡng đấy!” – Cậu ấy cười cười, nói một câu pha trò để tránh cho tôi họa sát thương với đôi mắt tóe lửa của Jinhee – “Giới thiệu lại nhé, tôi là Kim Jaejoong, trước mắt là bạn trai dự bị của Jinhee, còn về sau này có thể bỏ chữ “dự bị” hay không đều trông chờ vào anh. Cho nên xin được giúp đỡ nhiều”.

Tôi nhìn con người đang cười rạng rỡ trước mặt, lòng tự bảo mình: “Không ổn rồi, mình thực sự không ổn rồi”. Dù rằng lúc đó tôi vẫn chưa ý thức được tại sao mình lại “không ổn”...


Đến bây giờ tôi cũng không nhớ rõ cuộc nói chuyện hôm đấy của chúng tôi đã diễn ra như thế nào nữa. Tôi chỉ biết rằng trong khi nói chuyện với cậu ấy, tôi luôn trong tình trạng chết lâm sàng, tim thỉnh thoảng lại ngừng đập vài giây khiến cho máu không thể lên não được và óc tôi đột ngột rỗng ra trong mấy phút tiếp theo. Tôi cũng không nhớ mình đã nói gì nữa, tất cả những gì còn lại trong tôi chỉ là nụ cười rạng rỡ của Jinhee, cái siết tay nhè nhẹ của nó với bạn trai dưới gầm bàn, và tiếng nói trong vắt: “Em biết là oppa không phản đối mà”. Tôi cũng không nhớ Jaejoong đã nói gì, chỉ còn nhớ nụ cười rất sáng của cậu ấy và cái dáng vẻ lãng đãng như sương khói.

Kim Jaejoong, người tôi đã tin tưởng giao em gái quí báu cho là người khiến tôi nhận ra mình mắc bệnh tim trầm trọng.

***



“Xin chào. Còn nhớ ai đây không?”

Giọng đáng ghét của Yoochun vang lên trong điện thoại vào lúc sáng sớm ngày hôm sau, khi tôi vừa rời bàn làm việc đi đánh răng rửa mặt, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo sau một đêm gần thức trắng.

“Có chuyện gì mà Park-đại-gia phải hạ mình gọi đến chỗ tiểu dân thế này?” – Tôi nói bằng giọng ngái ngủ, pha chút bực dọc.

“Haha... Yunho, cậu cũng biết đùa lắm.... Mà nghe nói cậu gặp Jaejoongie rồi à?”

“Hả? Jaejoongie nào?” – Tôi buột miệng hỏi lại.

“Hả cái đầu cậu ấy. Jaejoongie, Kim Jaejoong, bạn trai của Jinnie. Cậu là cái loại anh trai kiểu gì mà không nhớ tên bạn trai của em gái mình chứ?”

Yoochun nổi đóa lên và bắt đầu la hét quát tháo tôi trong điện thoại. Tôi cố ý để điện thoại ra xa xa trong 5 phút rồi mới nghe tiếp.

“Rồi rồi. Cậu gọi là Jaejoongie thì làm sao tôi biết được” – Tôi cằn nhằn.

“Ừ nhỉ”

Yoochun có vẻ hơi xấu hổ vì đã la hét với một người vô tội (là tôi) suốt 5 phút nên nhỏ giọng lại gần như bẽn lẽn.

Thực ra tôi cũng không hoàn toàn vô tội vì ngay nghe khi nghe tiếng “Jaejoongie” đầu tiên tôi đã biết đó là ai. Chỉ là tim tôi tự nhiên đập chệch một nhịp nên nhất thời não thiếu ôxy mà phát ngôn bừa ra câu hỏi ngược lại thôi... Aish, xem ra bệnh tim lại tái phát rồi. Lần này tôi phải đến bác sĩ khác thôi, ông bác sĩ trước thật bất lương, tôi đã bệnh đến mức này mà vẫn leo lẻo “Anh rất khỏe, tim anh không sao”. Thật là...

“Này, cậu thấy Jaejoongie thế nào?” – Yoochun kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

“À ờ...”

Tôi nhất thời không tìm được từ để diễn tả. Không lẽ bệnh tim đã làm thui chột cả bản lĩnh nghề nghiệp của tôi rồi sao? Nghề của tôi vốn đòi hỏi khả năng vô biên trong việc buông những lời khen, bất kể đúng sai, bất chấp lương tâm, tất cả chỉ nhằm mục đích để người đối diện vui lòng. Thế mà lúc này, đột nhiên ngay cả một câu nhận xét thông thường tôi cũng không nói được chứ đừng bảo tôi phải khen hay ca ngợi. Cũng may Yoochun không phải người thích hỏi đi hỏi lại một câu hỏi quá nhiều lần.

“Jaejoongie rất tuyệt đúng không? Hyung ấy vừa đẹp trai, lại tài giỏi, tuy nhà rất khá giả nhưng những gì hyung ấy có đều là do tự sức cố gắng, không dựa dẫm vào ai khác. Jaejoongie là người rất đáng tin cậy đấy. Con người như thế rất khó gặp đúng không?”

“Ừ ừ...”

Thì tôi cũng chỉ biết ừ ừ chứ làm sao được đây. Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu ấy tôi đã thấy bản thân mình khuyết đi hẳn một góc. Đến như thế thì làm sao tôi đánh giá cậu ấy bình thường như người khác được.

“Yoochun này......ừm.... Cậu... ừm...” – Tôi lúng túng không biết phải hỏi thế nào.

“Tôi làm sao?”

“À không. Chỉ là tôi cảm thấy cậu hình như rất thân với Jaejoong thì phải”

Yoochun im lặng một lúc rồi cười phá lên.

“Haha... ra là cậu lo tôi vì thân với Jaejoongie nên làm thuyết khách cho anh ấy hả? Hay cậu nghĩ tôi sẽ bán rẻ Jinnie cho mục đích không trong sáng nào đó?”

“Tôi không có ý đó. Nhưng người như cậu mà khen ai đó hết lời như vậy tôi thấy hơi kì lạ”

Thực sự tôi không có ý đó thật. Tôi chỉ là... khi nghe cách nói chuyện của Yoochun về cậu ấy, tôi cảm thấy rất kì lạ. Cũng không rõ ràng lắm, nhưng có đôi chút khó chịu. Cảm giác khó chịu cứ trào ngược từ bao tử lên làm tôi rất muốn quẳng cái ống nghe xuống và chấm dứt ngay cuộc điện thoại vớ vẩn này. Vậy có phải bệnh tim của tôi đã chạy xuống dạ dày rồi không?

“Jaejoongie là anh trai của Junsu - bạn cùng lớp với tôi. Thỉnh thoảng tôi hay đến nhà Junsu chơi nên gặp Jaejoongie. Lúc đầu cũng chỉ xã giao thôi, nhưng Jaejoongie tính rất hay, lại hợp tính tôi nữa, thế nên dần dần trở nên thân thiết. Lần đầu tiên Jaejoongie về Gwangju đã gặp Jinnie và từ đấy hai người đó cứ dính lấy nhau. Tôi thề là tôi không có ý mai mối gì hết. Hơn nữa vì là bạn thân nên tôi còn kiểm tra anh ấy gay gắt hơn hết thảy bạn trai Jinnie từ trước đến giờ. Nhưng Jaejoongie rất tuyệt nên...”

“Cái đó tôi biết mà” – Tôi ngắt lời Yoochun.

Con người đó đúng là rất tuyệt. Không phải ngay lần đầu tiên gặp tôi đã nói sao, cậu ấy y như yêu quái, tất cả mọi điểm đều thu hút chết người.

“Cho nên, Yunho à, hãy ủng hộ Jaejoongie và Jinnie nhé!” – Yoochun nhăn nhở nói tiếp câu nói đã bị tôi ngắt từ lúc nãy.

“Yah, Park Yoochun!” – Tôi hét lên - “Cả cuộc điện thoại chiếm mất nửa tiếng của cậu chỉ để nói mỗi câu này thôi hả?”

“Ô hay, vậy cậu còn muốn tôi bày tỏ tình thương mến thương với cậu nữa ư? Yunnieeeeeeee à...” – Yoochun dài giọng nhẽo nhoẹt...

Tôi tức giận dập máy trước khi Yoochun kịp nghĩ ra trò quái đản gì nữa để làm. Thú thực tôi đang rất bực bội đây. Bực bội lắm mà chả rõ vì sao. Hay là bệnh tim của tôi đã chạy cả lên não rồi.

“Gì nữa đây?”

Vừa dập máy thì chuông điện thoại lại reo vang, tôi nhấc máy và ngay lập tức quát vào, chẳng thèm nhìn tên.

“Eh, hyung à, em có làm gì đâu.”

Changmin hốt hoảng khi nghe thấy giọng bực bội của tôi.

“Hyung à, có phải hyung bị em đánh thức lúc đang ngủ say không? Nhưng giờ đã sáng rồi mà. Em thấy Jinnie gửi tin nhắn đánh thức hyung từ nửa tiếng trước lận. Hay hyung bị ai cướp mất đồ ăn sáng? Aaaaaa, thế thì đáng giận thật. Hyung đừng để ý đến em, hãy đuổi theo tên kẻ cướp và giật lại đồ ăn đi. Chỉ có kẻ bất lương mới cướp đồ ăn của người khác như thế. Đồ ăn là một tài sản riêng quí giá của mỗi con người, không ai có quyền cướp đoạt...”

“Yah! Jung Changmin, ngừng ngay!”

Tôi hét lên cắt ngang bài thuyết trình ăn uống học của nó. Nếu tôi không làm thế, dám nó sẽ ngồi ôm điện thoại cả ngày để giảng giải về vai trò của đồ ăn với cuộc sống con người và quyền sở hữu đồ ăn đối với mỗi cá thể độc lập.

“Rốt cuộc em gọi hyung có chuyện gì thế? Không chỉ là chuyện đồ ăn chứ?” – Tôi gắt gỏng hỏi.

“À đấy, suýt nữa em quên. Đồ ăn là quan trọng nhất nhưng chuyện này quan trọng thứ hai này. Hyung à, hyung thấy Jaejoong hyung thế nào?”

Ôi tôi đến điên mất. Tại sao mới sáng sớm mà tới những hai người hỏi một câu hỏi giống hệt nhau thế này. Mà điều quan trọng nhất là tôi lại không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào chứ.

Vận dụng tài ứng phó linh hoạt, tôi quyết định đem câu của Yoochun để trả lời Changmin.

“Ờ thì... đẹp trai, tài giỏi, đáng tin cậy”

“Yeah... em biết mà” – Changmin hét lên sung sướng – “Jaejoong hyung tuyệt nhất, đúng không? Mấy chuyện đẹp trai tài giỏi gì gì đó không tính, nhưng Jaejoong hyung nấu ăn cực ngon, à không, phải nói là số 1 đấy”

Tôi biết ngay mà. Thằng bé này lại bị dụ dỗ vì đồ ăn rồi. Nghe cái giọng hí hửng của nó, tôi rất muốn trêu chọc, dù nhìn đồng hồ có vẻ như tôi sắp muộn giờ làm rồi.

“Này, hyung nhớ không nhầm em từng ngợi ca “mẹ là số 1” khi em ăn cơm mẹ nấu suốt 20 năm qua. Rồi năm ngoái, em lại bảo “BoA nuna là số 1” lúc cô ấy làm cho em cái bánh kem sinh nhật. Còn tháng trước em gọi điện khoe hyung về cậu bạn gì đó... (Changmin nhắc: “Kibum hyung”) ...à ờ, đấy, em mới bảo “Kibum hyung là số 1” khi đi offline với diễn đàn Nhà khoa học Trẻ về. Rốt cuộc em có bao nhiêu số 1 thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC