Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng như lần trước, về Daegu thì cả hai lại phải ở qua đêm. Và đối với đêm nay, nó thật sự bị bao vây bởi bầu không khí gượng gạo đến ngột ngạt. Không còn là hai thằng con trai ở cùng nhau, bây giờ là một trai một gái độc thân qua đêm cùng nhau trong một căn nhà. Tình thế có chút bi đát khi lại là vấn đề chỗ ngủ...

-TaeHyung, sao chỉ có một cái nệm vậy?

Ami đưa đôi mắt đa nghi nhìn TaeHyung, nhìn cái tên vẻ mặt điềm nhiên không chút sơ hở đang ôm cái nệm trải ra kia. Cô vẫn còn ghim hắn vụ của lần trước, việc hắn giấu cô cái nệm ấy. 

Hừm... Lần này lại muốn bày trò lần nữa à? Đâu có ai ngu ngốc đến mức lại bị lừa gạt đến hai lần bởi cùng một trò lừa chứ.

-Tôi không biết. Khi nãy vào phòng mở tủ chỉ thấy mỗi cái này. Tôi đã gọi hỏi thử chị giúp việc, chị ấy bảo nệm có một cái bị hư rồi nên đã đem vứt. Giờ chỉ còn một cái, cậu có nằm không?

TaeHyung giọng không trầm không bổng trả lời một cách hết sức trung thực. Nhưng mà vẫn chưa thuyết phục cô lắm. Ami là vẫn khư khư nghĩ TaeHyung bày trò nên cô lần này phải quyết tâm không dễ dãi để bị lừa nữa. Cô đợi hắn trải nệm xong liền nhanh chân phóng đến đó mà nằm với dụng ý sẽ chiếm hết cả, không chừa một chỗ trống nào cho hắn.

-Bây giờ cậu biết tôi là con gái rồi nên... E hừm... Nam nữ thọ thọ bất tương thân. Miễn ngủ chung nệm. Tôi là con gái nên tôi sẽ ngủ trên nệm, cậu nằm ra sàn đi.

Ami ngang bướng nói với TaeHyung. Cô là phải dồn TaeHyung đến bước đường cùng để hắn chịu lấy một cái nệm khác ra mà nằm. Lẽ nào hắn sẽ ngoan ngoãn mà để bản thân mình chịu thiệt thòi suốt một đêm dài sao.

Kim TaeHyung tròn mắt nhìn cô, hắn im lặng một chút rồi không hiểu sao lại ôm gối ra sàn nằm thật khiến cô không khỏi bất ngờ.

Nghĩ là hắn cố giả bộ để lấy lòng thương, cô liếc mắt nhìn hắn nhếch môi khinh khỉnh một cái rồi quay lưng hướng về phía hắn mà nhắm mắt ngủ. Bản thân đúng là có hoang mang thật đấy, nhưng cô nhất quyết là không thể dễ dãi với hắn được, Kim TaeHyung ranh ma như thế nào chứ.

Cuộn mình an nhàn trong chăn êm nệm ấm, Han Ami khẽ lầm bầm

-Để xem cậu lì đến đâu. Tối nay trời lạnh lắm đấy!


~~1h sáng~~


Trời giờ này còn tối mù, là lúc đỉnh điểm của sự cóng đến run người. Ami an tĩnh cuộn mình trong chiếc chăn ấm trên nệm êm, nhưng không hiểu sao cô lại bồn chồn mà bị thức giấc. Mi mắt lim dim mở ra, cô khẽ rùng mình một chút vì lạnh. Bất chợt trong đầu lúc này liền lập tức nhớ đến Kim TaeHyung, không biết giờ này hắn đã chịu lấy nệm ra mà ngủ chưa.

Han Ami chậm rãi xoay người lại nhìn về phía hắn, liền lập tức mở tròn mắt bần thần khi thấy hắn nằm co ro trong một chiếc chăn mỏng trên sàn nhà cóng lạnh. Cô hốt hoảng ngồi bật dậy, khẩn trương tiến đến chỗ hắn

-TaeHyung, TaeHyung à! Cái tên ngốc này, sao không lấy nệm ra mà nằm chứ?!

Hắn chậm chạp ngước mắt nhìn cô, môi lắp bắp mang theo bao sự run rẩy

-Đã...đã bảo không...có nệm mà.

-Chậc... Đồ ngốc! Mau sang nệm nằm mau lên! Cậu chết cóng mắc công tôi lại mang hoạ đấy.

Nói rồi cô bực dọc đỡ lấy Kim TaeHyung sang nệm nằm, đắp chăn giữ ấm cho hắn xong cô lại ngồi thừ người ra chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Cô bị mất chỗ ngủ rồi.

Bản thân ngồi nhìn vẻ mặt có chút tái méc vì lạnh của hắn, bất giác cô cũng phải rít nhẹ một tiếng không khá khẩm hơn

-Xiiiii... Lạnh quá!

-Mau nằm xuống đây.

TaeHyung bỗng dưng chầm chậm cất giọng nói, mắt hắn mở ti hí ra mà nhìn vào cô. Nghe giọng hắn thì cô khẽ giật mình, miệng bất giác lắp bắp

-Gì... Gì chứ?...Tôi...tôi nằm chung với cậu á?

-Ừm, mau nằm xuống đây đi.

-Nghĩ...nghĩ sao vậy?

-Muốn được ngủ êm ấm hay là muốn bị chết cóng? Bây giờ trời vẫn chưa sáng đâu, trời còn lạnh nữa, cậu định ngồi lì đó à?

TaeHyung chậm rãi nói. Ami thoáng đầu phân vân. Việc nằm chung nệm với hắn thật sự rất đáng quan ngại đi, dẫu sao hắn cũng đã biết cô là con gái, ai đời lại có thể thản nhiên cùng nhau nằm gần kề đến như vậy.

Nhưng trời thiệt sự đang rất lạnh, bên ngoài vẫn còn là một mảng đêm tối an yên, thời gian đến khi mặt trời lên vẫn là còn rất lâu. Han Ami đúng là không thể ngồi lì ở ngoài này mà không ngủ, mà chờ cho đến lúc bị chết cóng chỉ vì cái sự ái ngại, tự trọng của chính bản thân mình.

Bất quá cô cũng đành chậc lưỡi, phẩy phẩy tay ý bảo TaeHyung nhích qua một chút chừa chỗ cho mình vào nằm.

Ami chậm rãi chui vào trong chăn. Ấm thì có ấm hơn thật đấy nhưng cô vẫn ngại chết đi được. Ami cố gắng nằm sao cho gọn nhất và giữ khoảng cách tránh đụng chạm vào Kim TaeHyung, bản thân thật sự có chút chật vật, không thoải mái.

Bất chợt có một lực tay kéo ngược cô xoay vào phía trong, tầm mắt Han Ami liền chiếu thẳng vào phần hõm cổ của người đối diện, con tim bỗng chốc vang lên thình thịch như tiếng của những hồi trống dồn dập. Cả người cô bất giác căng cứng, chẳng thể cử động được gì, cô chỉ biết mở to mắt hết cỡ đầy bần thần.

Han Ami cảm nhận được mùi hương nam tính của Kim TaeHyung thật rõ ràng, cảm nhận được cái hơi thở ấm nóng của hắn cũng đang nhè nhẹ phả ra đều đều trên đỉnh đầu mình, cảm nhận được cái vòng tay ấm áp đang từ từ ôm lấy thân người cô sát vào trong lòng ngực săn chắc. Tất cả đều bất giác khiến Ami đỏ mặt, cô chẳng biết nên làm gì cả, cứ như là muốn nín thở đến nơi vậy.

-Trời lạnh lắm, ôm như vậy sẽ ấm hơn.

TaeHyung chậm rãi nói. Cô không biết khi nói câu đó vẻ mặt hắn có hiện ý cười gì không, cô chẳng thể nào thấy được mặt của hắn lúc này. Vòng tay của TaeHyung siết chặt hơn khiến cô giật mình, theo quán tính mà đặt hai tay trực tiếp chạm vào ngực người đối diện.

-N... Nè TaeHyung!

-....

-Nè...

-....

-Ngủ rồi sao?

-....

-Thật rồi hả?

Han Ami cố gắng thoát khỏi vòng tay của TaeHyung nhưng bất thành, đành buông ra một lời càm ràm đầy e ngại

-Ngủ rồi, sao tay vẫn siết chặt thế không biết.

Bất lực, cô cũng chẳng còn buồn cựa quậy nữa, thừa biết là hắn cố tình muốn ôm mình như thế. Được rồi, hắn muốn ôm thì cứ để hắn ôm, chỉ vì trời lạnh mà Han Ami này mới mủi lòng mà để hắn tùy tiện như vậy.

Căn bản là vì cô thực sự cảm thấy cái ôm lúc này của Kim TaeHyung khiến cô cảm thấy rất ấm áp, hoàn toàn chẳng còn chút run rẩy nào vì không khí bên ngoài tấm chăn. 

Ấm áp bề mặt cơ thể, cõi lòng cũng có luôn cả một sự rung động ấm áp khác...

Han Ami bắt đầu im lặng rồi cũng dần dà mà thiu thiu chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn. Cô đâu hay biết cánh môi của người con trai kia lại khẽ nhếch lên đầy mãn nguyện...


----------------------------


Sau đêm hôm đó, cả hai trở về Seoul và ngày hôm sau Kim TaeHyung xui xẻo lại bị cảm lạnh. Ban đầu thì hắn vật vã với cơn hắt xì, rồi sau đó là sụt sịt chảy nước mũi không dứt. Có ai mà hay biết được cái bộ vẻ bị bệnh của một tổng tài như hắn trông lại buồn cười đến cỡ nào.

Kim TaeHyung rốt cuộc là cũng không thể đến công ty để làm việc trong cái bộ dạng thảm hại như thế, hắn ở nhà. Nhưng kỳ lạ là thay vì ở nhà để tịnh dưỡng, thì hắn lại làm lì mà chẳng chịu chữa trị hay uống thuốc gì khác. 

Dường như là hắn lại giở chứng muốn "nhõng nhẽo" để người kia có thể hay tin mà sốt sắng quan tâm. Dù sao thì cũng vì cô không tin tưởng hắn mà bắt hắn nằm vật ra sàn nhà lạnh cả đêm mà.

Nhưng mà sự thật thì Han Ami còn không có thời gian để ý đến tin chủ tịch Kim nhà bên bị sốt "đáng thương" như thế nào. Công việc sau khi trở về Seoul thì chồng chất, Ami bận rộn cắm đầu vào công việc nhiều ngày liền. Suốt mấy ngày đó, không thấy Kim TaeHyung đến làm phiền cô liền mừng rỡ như trúng mùa.




Poor Kim TaeHyung! =)))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net