XLIII ( Chương 2101-2150 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ta cũng đã gả làm vợ người, có một số việc không phải là chuyện của một mình ta. Ta vẫn phải suy nghĩ tới thái độ của Tào Vạn Tường bên kia, Tào Vạn Tường bên kia kiên quyết phản đối ta rời đi. Ta không thể làm gì khác hơn là có lỗi với đại nhân.

Miêu Nghị ha hả cười:

- Thần thần bí bí như vậy là để nói chuyện này sao?

Mộ Dung Tinh Hoa xấu hổ:

- Ngay cả Từ Đường Nhiên cũng có thể đi theo đại nhân. Ty chức thật sự có chút xấu hổ. Không quan tâm đại nhân có tin hay không, đây đều là lời nói thật lòng của ty chức. Sau này có chỗ nào ty chức có thể làm được, đại nhân cứ mở miệng. Ty chức nhất định sẽ làm hết sức.

-----o0o-----

Chương 2118: Lão tử liền chuẩn bị làm như vậy! (Hạ)


Chương 2118: Lão tử liền chuẩn bị làm như vậy! (Hạ)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Miêu Nghị cười nói:

- Nàng suy nghĩ quá nhiều. Tình huống của nàng ra sao, ta có thể không biết hay sao? Thật ra ngay từ đầu ta dự tính không ai có thể đi theo ta. Từ Đường Nhiên có thể đi, thật ra ta cũng rất bất ngờ. Chỉ có điều Thiên Nguyên Tinh sợ rằng cũng không phải chỗ cho nàng ở lâu. Nếu có thể, bảo Tào Vạn Tường điều nàng đến dưới tay hắn đi thôi.

Có một số việc hắn không tiện nói rõ ra. Thủ hạ của Phục Thanh nhiều người một nhà như vậy, Từ Đường Nhiên thông minh không tham tiện nghi nhỏ tránh trước được họa. Thống lĩnh khu vực bốn thành Mộ Dung Tinh Hoa chiếm một vị trí. Thời gian lâu dài Mộ Dung Tinh Hoa sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Sau khi Thiên Nguyên Hầu không khống chế được Bích Nguyệt, Tào Vạn Tường cũng mất đi lực ảnh hưởng đối Thiên Nhai bên này. Thủ hạ của Phục Thanh nếu thượng vị, sớm muộn sẽ xuống tay với Mộ Dung Tinh Hoa. Không có Từ Đường Nhiên ở phía trước làm lá chắn, một khi có người chợt động thủ, chỉ sợ nàng còn muốn lui cũng không kịp. Năng lực của nàng cũng không khống chế được cục diện này. Một đám lão yêu quái Tinh Túc Hải có thể giúp Miêu Nghị hắn vững vàng khống chế được Thiên Nhai ứng phó trải qua kịch biến, lại không thể ngồi không như vậy.

Mộ Dung Tinh Hoa dường như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu. Miêu Nghị cũng không biết nàng có hiểu được ý tứ trong lời nói của mình hay không. Hắn cũng chỉ có thể lời đến vậy, không có khả năng giúp đỡ Mộ Dung Tinh Hoa đối phó với người của Tinh Túc Hải.

Xuất phát. Phi Hồng và Tuyết Linh Lung đều đã đội Sa Lạp che đi gương mặt. Nữ nhân bộ dạng quá xinh đẹp có đôi khi cũng là phiền phức. Hải Bình Tâm không ở đây. Hắn đã được Miêu Nghị phái người mạnh mẽ đưa đi tổng trấn phủ Đông Hoa trước một bước.

Thời điểm một đám người đi ra khỏi Thủ Thành Cung, trên đường phố bên ngoài cung đã có đầy người đang đứng. Chuyện ngày hôm nay Miêu Nghị sẽ chính thức rời khỏi đã không phải là bí mật.

Đi ra khỏi cửa cung, Miêu Nghị cũng không chú ý tới bọn họ. Thật ra hắn dừng bước quay đầu lại, nhìn cung điện nguy nga phía sau lưng thêm một hồi, trong lòng có chút cảm giác bùi ngùi. Từ khi hắn tu hành tới nay, ở đây có thể xem như là nơi hắn ở lại lâu nhất. Ngày hôm nay xem như là chính thức từ biệt.

Quay lại nhìn về phía trên đường phố. Một vài chưởng quỹ cửa hàng có thể bước lên đài đều đứng ở trước mặt. Phần lớn số còn lại lui tới Thiên Nhai làm khách, nghe được động tĩnh đến xem Ngưu Hữu Đức đại danh đỉnh đỉnh. Về phần các cửa hàng chưởng quỹ tiểu thương lại không có một người nào tới. Bọn họ đều muốn cắt đứt quan hệ với Miêu Nghị, sợ quay đầu lại sẽ lọt vào sự trả thù của một vài cửa hàng khác.

Lòng người dễ thay đổi. Lòng người ấm lạnh thế nào có thể thấy được một chút. Miêu Nghị vì tranh thủ lợi ích của phần lớn các cửa hàng, đến lúc này ngay cả một người đến đưa tiễn cũng không có.

Miêu Nghị đối với điều này cũng không lưu tâm lắm. Sống nhiều năm như vậy có một số việc đều thấy phai nhạt. Người ta cũng có khó xử của người ta. Đám người Vân Tri Thu cũng không có tới. Đó là hắn giao phó. Biểu hiện cắt đứt quan hệ với hắn cũng có chỗ tốt.

Tình huống bên ngoài, bên trong hắn đã nhận được thông báo. Hắn biết những người này tới chế giễu. Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý. Chỉ có điều có hai nữ nhân xuất hiện vẫn khiến cho hắn bất ngờ một phen.

Hoàng Phủ Quân Nhu mặc trang phục màu tím và một người khác mặc trang phục màu trắng không ngờ là Chiến Như Ý. Trên mặt nàng còn mang theo ý cười như có như không châm chọc nhìn hắn.

Nữ nhân này có bị bệnh sao? Từ thật xa chạy tới đây xem náo nhiệt?

Trong lòng Miêu Nghị nói thầm một tiếng. Hắn dẫn mọi người đi xuống bậc thang, trực tiếp đi tới trước mặt Chiến Như Ý, chắp tay cười nói:

- Chiến mỹ nhân, từ thật xa chạy tới đây thăm ta sao?

Hoàng Phủ Quân Nhu đứng ở bên cạnh, hắn lại làm như không nhìn thấy.

Đôi mắt Hoàng Phủ Quân Nhu sáng ngời, nhìn chăm chú vào phía trên mặt hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng kích động muốn nhào tới cắn hắn. Chỉ có điều sau khi ánh mắt nhìn đến Phi Hồng ở phía sau, sắc mặt lại hơi trầm xuống, trong lòng thốt ra ba chữ... Hồ ly tinh!

Chiến Như Ý thảnh thơi nói:

- Đúng vậy! Ngươi có ý kiến sao?

Rõ ràng là đang gây sự.

Miêu Nghị cười nói:

- Quả thực có chút ý kiến. Nàng già như vậy còn chạy tới quấn quít lấy ta, ta chỉ đành phải trốn xa một chút.

Trong lời nói này lộ rõ sự trêu chọc. Ai cũng có thể nghe ra. Mặt Chiến Như Ý trầm xuống, nói:

- Trốn? Ta xem ngươi có thể trốn đi đâu. Không có sự che chở của Tổng Trấn đại nhân, ta thật ra muốn xem thử ngươi còn có thể kiêu ngạo được mấy ngày!

Miêu Nghị than thở:

- Nói đến hai chữ "che chở" này thật sự không giống nàng. Nếu ông ngoại nàng không phải là Doanh Thiên Vương, nàng có tư cách gì ở trước mặt ta nói ra lời này. Chẳng qua nàng chỉ là bại tướng dưới tay của Ngưu mỗ. Người trong thiên hạ đều biết. Ta cần phải cùng nàng tranh miệng lưỡi lợi hại nữa sao?

- Ngươi...

Chiến Như Ý giơ một ngón tay lên, mi tâm hiện lên Thải Liên Nhất Phẩm, rõ ràng có kích động muốn động thủ.

Miêu Nghị lại giống như không có việc gì, nói:

- Thế nào, còn muốn động thủ với ta sao? Ỷ có Doanh Thiên Vương làm chỗ dựa, cho rằng ta là người của Tả Đốc Vệ dễ bắt nạt có đúng không?

Không ít người cảm thấy bất đắc dĩ. Người còn chưa có đi tới Tả Đốc Vệ báo danh, đã đổi mã giáp mang danh hiệu của Tả Đốc Vệ tới đè người.

Ai biết Chiến Như Ý không ngờ hoàn toàn không tức giận, trái lại hình như nghe được một chuyện cười cực lớn. Nàng ngẩng đầu nghẹn cười, cũng không biết đang vui vẻ cái gì.

Đám chưởng quỹ cửa hàng đứng ở phía sau lưng nàng nhanh chóng châm chọc nói:

- Ngưu Hữu Đức, vẫn lên chút nhanh đi thôi. Làm chậm trễ thời gian tới bên cạnh Tả Đốc Vệ, sẽ không tiện thu thập đâu.

Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn mọi người xung quanh, nói:

- Lá gan cũng không nhỏ. Sẽ không sợ lão tử ngóc đầu trở lại sao? Các ngươi có tin hay không? Lần sau lão tử lại đi xuống địa ngục một chuyến, tham gia kiểm tra. Sau đó lại về Thiên Nguyên Tinh làm đại thống lĩnh Thiên Nhai?

Lời này vừa nói ra, mọi người sợ tới mức giật mình. Gia hỏa này sẽ không thật sự chơi như vậy chứ?

Chỉ có điều rất nhanh có người phản ứng lại, kêu lên:

- Đừng nghe những lời ngông cuồng từ trong miệng hắn thốt ra. Thiên Nhai này cũng không phải của hắn. Cho dù hắn có thể kiểm tra qua cửa ải, cũng không thể tới nơi này nhậm chức.

-----o0o-----

Chương 2119: Đổi trời (Thượng)


Chương 2119: Đổi trời (Thượng)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Mọi người tất nhiên cũng phản ứng lại. Tiếp đó, phía trên cũng sẽ không an bài hắn ở chỗ này gây sự.

Ai biết Miêu Nghị không để ý liếc mắt nhìn người kia nói:

- Xem ra có vài người còn không biết ta đi nhậm chức ở nơi nhân mã đóng gần mảnh tinh vực này. Vậy nhân mã trên đầu sẽ càng ngày càng nhiều, binh hùng tướng mạnh. Quay lại cũng thuận tiện. Không có chuyện gì có phải cũng nên kéo tới nơi này lại huyết tẩy một lần?

Người kia kêu lên:

- Ngươi dám!

Miêu Nghị cười lạnh nói:

- Quyền quý trong cả triều lão tử cũng đắc tội hết. Sớm muộn chỉ có một con đường chết. Sống một ngày kiếm lời một ngày. Ngươi nói lão tử có dám hay không? Ta còn không sợ nói cho các ngươi biết, từ khi bắt đầu nhìn thấy các ngươi đứng chắn ở đây, lão tử liền chuẩn bị làm như vậy!

Chớp mắt, sắc mặt một đám chưởng quỹ cửa hàng thay đổi. Có người thậm chí sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Người khác nói như vậy bọn họ chưa chắc đã tin. Nhưng kẻ điên này chỉ sợ thật sự có thể làm được chuyện này...

Đại thống lĩnh Tả Đốc Vệ, dưới trướng chí ít nắm giữ mười vạn đại quân. Quân cận vệ của Thiên Đế nam chinh bắc chiến lâu ngày. Đây đều là tinh binh cường tướng, thêm trang bị hoàn mỹ, nhân mã Thiên Nhai căn bản không thể so sánh.

Suy nghĩ một chút, nếu như Ngưu Hữu Đức này mượn danh nghĩa "diệt trừ phỉ" tiến vào các cửa hàng quán trọ ở Thiên Nhai lục soát, ai dám phản kháng? Cho dù ngươi biết người ta cố ý làm chuyện này, nhưng làm sao dám động thủ với quân cận vệ của Thiên Đế? Trong tay người ta nắm quyền to binh mã, cố ý đập phá hại ngươi, còn sợ không chỉnh chết ngươi được sao?

Người khác chưa chắc dám làm như vậy. Nhưng chuyện người khác không dám làm, gia hỏa này đã liên tiếp làm tới hai lần. Ai dám cam đoan kẻ điên này sẽ không làm lần thứ ba chứ? Giống như hắn nói vậy, sớm muộn chỉ có một con đường chết. Người ta căn bản không quan tâm, hoàn toàn là tình trạng bình sứt không sợ mẻ.

Một đám chưởng quỹ cửa hàng thật sự bị dọa. Trong mắt không ít người đã lộ ra vẻ kinh hoàng, hối hận tới xanh cả ruột.

Trước đó, cho dù biết tin tức Miêu Nghị sắp bị điều đi, mọi người vì lý do an toàn chưa từng dám biểu hiện ra chút hả hê nào, trái lại có vẻ càng thêm giấu mình, sợ Miêu Nghị lật bàn sẽ gặp rủi ro. Mãi đến lúc này xác nhận Miêu Nghị sắp đi, lưng mọi người mới cứng rắn, chạy tới "tiễn đưa". Ai ngờ dù saolà đâm đầu vào chỗ chết!

Thủ vệ nhân mã xung quanh nhìn chăm chú vào hiện trường. Sau khi nhìn thấy Ngưu đại thống lĩnh nói ra một câu đã khiến cho một đám chưởng quỹ cửa hàng sợ đến như vậy, bọn họ âm thầm buồn cười. Hơn lại cũng có chút tiếc hận. Đại thống lĩnh Thiên Nhai cường thế như vậy, chắc hẳn bên trong toàn bộ hệ thống Thiên Nhai cũng chỉ có một vị như thế, tất nhiên dẫn tới đám lính tôm tướng cua phía dưới theo nước lên thì thuyền lên. Khiến các cửa hàng buôn bán lớn nhìn thấy bọn họ đều phải khách khí. Đợi đến sau khi Ngưu đại thống lĩnh vừa đi, mọi người sợ rằng không cách nào lại dễ chịu giống như trước vậy.

Phục Thanh và Ưng Vô Địch liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Bọn họ đều đang thầm than.

- Lão ngũ à, ngươi chừa lại cho hai chúng ta chút đường sống có được hay không? Đã sắp đi còn hù dọa người như thế. Sau đó người phía dưới đem hai chúng ta so sánh vơi ngươi, ngươ bảo chúng ta làm sao chịu nổi!

Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh. Chiến Như Ý quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy mọi người lại bị sợ thành như vậy. Lúc này nàng quát:

- Đừng nghe hắn nói bậy. Nhân mã của Tả Đốc Vệ sao có thể để cho hắn tùy ý điều động làm loạn như vậy được!

Lời khuyên bảo của nàng có hữu hiệu hay không thì không biết, nhưng ngay sau đó Miêu Nghị gầm lên một tiếng lại rất có hiệu quả:

- Tránh ra cho lão tử!

Những tiếng bước chân giống như nước thủy triều. Bắt đầu từ các chưởng quỹ cửa hàng phía trước, đến đám người tới xem náo nhiệt phít sau, tất cả đều nhanh chóng tách ra hai bên, mau chóng để lộ ra một lối đi tới. Không người nào dám ngăn cản.

Một đám không có tiền đồ. Không ngờ lại sợ hãi thành như vậy. Chiến Như Ý tức giận đến cắn răng.

Mắt thấy tình cảnh này, Từ Đường Nhiên chỉ có thể âm thầm hâm mộ, truyền âm với Tuyết Linh Lung:

- Phát uy không thể khiến cho người ta nghe theo, không gọi là uy tín. Có thể có tác dụng mới gọi quyết đoán! Phu nhân thấy không, đây là uy tín và quyết đoán của người nắm quyền mà người người hi vọng có. Mảnh đất này, đại thống lĩnh nói một không ai dám nói hai!

Ý định ban đầu của hắn là để Tuyết Linh Lung nhìn sự lựa chọn của mình. Lựa chọn theo đại thống lĩnh chắc là không sai.

Tuyết Linh Lung liếc nhìn Miêu Nghị đang ở phía trước mặt, ánh mắt phức tạp. Có nữ nhân nào không hy vọng mình gả cho anh hùng mà không phải là cẩu hùng... Nếu không phải đội sa lạp che mặt, nàng cũng không dám lộ ra thần sắc này. Ngược lại không phải nàng có những ý nghĩ gì khác. Chỉ là đã từng gặp thoáng qua khiến trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Trong lòng nàng hiểu rõ ràng, nam nhân của mình ở nghịch thế trước mặt là không có khả năng xuất hiện khí phách như vậy!

Phi Hồng cũng đội sa lạp che mặt nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng nhìn Miêu Nghị, ánh mắt có chút phức tạp.

Miêu Nghị khinh miệt liếc mắt nhìn Chiến Như Ý, thản nhiên nói:

- Chúng ta đi!

Hắn dẫn theo đoàn người lướt vào khoảng không rời đi. Hắn căn bản sẽ không đi theo lối mọi người tránh ra. Hắn thuần túy chính là để Chiến Như Ý xem lời nói của nàng không ai nghe, đánh vào mặt Chiến Như Ý.

Không ngờ không theo lối mọi người tránh ra để đi? Trên mặt một đám chưởng quỹ cửa hàng nhường đường cũng nóng hừng hực, xấu hổ và giận dữ khó nhịn nổi. Đây chính là đánh thẳng vào mặt.

Mọi người vốn muốn tới sỉ nhục Miêu Nghị, kết quả bị sỉ nhục xấu hổ vô cùng. Khoảng không ở trước mắt, giống như một cái tát vang dội.

Theo khoảng không đi lên, Dương Khánh cũng ngầm cười khổ. Hắn phát hiện này giữa mình và Miêu Nghị cáo sự khác biệt rất lớn. Vị này thích hành sự ngang ngược. Đổi lại là mình, sẽ không nói được những lời như vậy. Tình thế mạnh hơn so với người, mình nhất định phải tạm nhẫn nhịn xuống. Nhiều lắm khi quay trở lại sẽ tính sổ sau. Nhưng không thể không thừa nhận Miêu Nghị có đôi khi đấu đá lung tung lại có hiệu quả tốt hơn hắn nghìn tính trăm tính rất nhiều. Ví dụ như bây giờ!

Nhóm quan lại năm người, Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên, Dương Khánh, Dương Triệu Thanh, Diêm Tu cùng gia quyến tám người. Phi Hồng dẫn theo hai nha hoàn. Tuyết Linh Lung dẫn theo hai nha hoàn, Thanh Cúc, Lâm Bình Bình.

-----o0o-----

Chương 2120: Đổi trời (Hạ)


Chương 2120: Đổi trời (Hạ)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Tổng cộng mười ba người, cộng thêm hai mươi thiên tướng hộ tống bên này phái ra, trong lúc mọi người nhìn theo, đã nhanh chóng đi qua cửa thành phía đông lao về phía trời cao.

Phục Thanh và Ưng Vô Địch không ra khỏi thành đưa tiễn. Miêu Nghị khuyên can, trước mặt mọi người phải tiến hành cắt đứt quan hệ cần, dễ dàng cho hai người sau đó nắm Thiên Nhai trong tay.

Đi rồi...

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn theo, ánh mắt mê man.

Bên tai nàng đột nhiên truyền đến tiếng Chiến Như Ý truyền âm.

- Hay cho kẻ trung gan nghĩa mật! Có thể buông tha điều kiện hậu đãi của Thiên Nhai rời đi. Hiện tại bộ hạ làm được như Từ Đường Nhiên đã rất hiếm thấy. Chung quy, người tài giỏi không được trọng dụng khăng khăng một mực theo tên cẩu tặc Ngưu Hữu Đức kia. Thật sự đáng tiếc!

Hoàng Phủ Quân Nhu quay đầu lại nhìn gương mặt Chiến Như Ý mang theo thần sắc xúc động bùi ngùi. Chỉ có điều nàng không thể nói được lời nào. Tỷ muội này hình như rất thưởng thức Từ Đường Nhiên. Hoàng Phủ Quân Nhu rất muốn hỏi nàng một chút, nàng đối với Từ Đường Nhiên rốt cuộc hiểu được bao nhiêu. Nhưng Từ Đường Nhiên lại là phu quân một tỷ muội khác của nàng. Nàng cũng không tiện nói bậy.

Trước đó, sau khi Chiến Như Ý đi tới hỏi nàng có những người nào đi cũng Miêu Nghị, đã xúc động một phen. Hiện tại lại là như vậy.

Chiến Như Ý không có tâm tư dừng lại ở đây. Hai nữ nhân đi trước một bước. Đợi sau khi hai người vừa đi, Tiêu Tề Chân chưởng quỹ của Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu đã bước nhanh đến dưới bậc thang, chắp tay nói:

- Phục đại thống lĩnh, vừa rồi Ngưu Hữu Đức nói gì, đại thống lĩnh cũng nghe được. Nếu như ngày khác hắn thật sự dẫn người đến huyết tẩy Thiên Nhai, đại thống lĩnh rốt cuộc là ngăn cản hay không ngăn cản?

- Cái này...

Phục Thanh vuốt râu, lộ ra vẻ mặt khó xử, cố ý đắn đo suy nghĩ một chút.

Phía dưới nhất thời một đám người đã tràn tới. Rất nhanh đã có một đám nhân mã lao tới ngăn cản phía trước mặt. Một đám chưởng quỹ cửa hàng cách một hàng người nhìn Phục Thanh đang đứng ở trên bậc thang mồm năm miệng mười nói.

- Phục đại thống lĩnh, hiện tại ngài đã là người trấn thủ Thiên Nhai, sao có thể tùy tiện để người ngoài tới Thiên Nhai làm càn được!

- Đúng vậy! Đại thống lĩnh, nếu thật sự để Ngưu Hữu Đức xông tới quấy rối, ngài thân là quan chính nơi đây cũng khó thoát khỏi tội!

- Nếu Ngưu Hữu Đức thật sự dám lớn lối như vậy, đại thống lĩnh đóng kín bốn cửa thành ngăn cản, kiên quyết không thể để cho hắn vào gây họa cho Thiên Nhai.

- Đúng, đóng kín đại trận khóa thành!

Phía dưới đám người kia mồm năm miệng mười nói. Bọn họ hiểu rất rõ, nếu Miêu Nghị thật sự muốn dẫn đại quân dùng một cờ hiệu đường hoàng tới huyết tẩy Thiên Nhai, các hộ buôn bán trong Thiên Nhai không có cách nào đánh trả đối với nhân mã của Tả Đốc Vệ. Người duy nhất có tư cách từ chối nhân mã của Tả Đốc Vệ tiến vào chính là nhân mã Thiên Đình đóng ở Thiên Nhai. Nhưng vị đại thống lĩnh này mới nhậm chức lại là thủ hạ cũ của kẻ điên kia. Nếu chẳng may gia hỏa này phối hợp thả người tiến vào, mọi người làm gì có được đường sống nữa.

Những vị khách tới xem náo nhiệt đã nghe danh tiếng Ngưu Hữu Đức từ lâu. Ngày hôm nay bọn họ mới xem như là thấy được uy phong của Ngưu Hữu Đức. Người mặc dù đã đi, nhưng uy phong thấm nhuần nhiều năm lại vẫn còn!

Nhìn chưởng quỹ cửa hàng trước mắt lộ ra thần sắc lo sợ, Phục Thanh vừa bực mình vừa buồn cười. Chủ trước mới vừa rời đi, đám thương nhân này chân sau đã ngay lập tức nhận mình là chủ. Thật ra như vậy mình cũng đỡ phải khó nhọc. Nhưng mà đây cũng không phải là do mình có uy tín lớn tới mức nào. Đó là do bọn họ bị lão ngũ dọa cho. Một đám Vương bát đản hiện tại muốn cầu cạnh hắn, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Thế này, lão ngũ trước khi đi ngược lại vui vẻ, giúp hắn một đại ân.

Chỉ có điều nói đi phải có nói lại. Chỉ dựa vào hành vi của Miêu Nghị đã từng làm ở Thiên Nhai, Phục Thanh cũng không dám bảo đảm lời nói Miêu Nghị lúc trước là thật sự hù dọa người hay là muốn chơi thật. Theo lý thuyết không nên để hắn khó xử.

- Nhị ca, lão ngũ hù dọa một phen, ngay lập tức giúp ngươi ở đây được thuận lợi. Có thể nói là bớt không ít việc. Lão ngũ chính là treo ở trên đỉnh đầu bọn họ một thanh kiếm. Ta ở bên kia quay đầu lại còn không biết là tình huống gì.

Ưng Vô Địch truyền âm một tiếng, dường như có vài phần hâm mộ.

Trong lòng Phục Thanh dở khóc dở cười. Mặt mặt lại nhìn xuống một đám chưởng quỹ đang xúc động sôi trào trước mắt, giơ tay lớn tiếng nói:

- Các vị không cần hốt hoảng. Nếu ta đã trấn thủ ở đây, kiên quyết sẽ không trơ mắt nhìn nơi đây gặp phải chuyện không may. Ta cũng không muốn vừa tiếp nhận nơi đây liền nhìn thấy ở đây gặp phải chuyện không may. Quay đầu lại ta nhất định sẽ cùng Ngưu đại thống lĩnh cố gắng khai thông hóa giải. Các vị về trước đi. Tạm thời chọn ra một vài đại biểu thương hội. Đợi tới khi Phục mỗ chính thức được bổ nhiệm xuống, sẽ trở lại Thủ Thành Cung nghị sự, cộng thương lượng điều lệ của Thiên Nhai!

Hắn bây giờ vẫn chỉ là đại diện. Bổ nhiệm của Ưng Vô Địch còn chưa có xuống tới. Tham dự khảo hạch bổ nhiệm bây giờ còn chưa chính thức công bố. Các nơi còn đang trong quá trình điều chỉnh.

Những chưởng quỹ cửa hàng buôn bán nhỏ không có tới. Bằng không nghe nói như thế tất nhiên sẽ buồn bã thảm thương. Để những chưởng quỹ quyền quý lựa chọn đại biểu thương hội, điều này không khác phải khôi phục lại chế độ trước đây. Một ít

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net