XLIII ( Chương 2101-2150 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
buôn bán tất nhiên cũng một lần nữa bị lũng đoạn, chắc chắn sẽ tổn hại rất lớn tới ích lợi của bọn họ. Nhưng cho dù bọn họ tới cũng vô dụng, Phục Thanh vẫn sẽ tuyên bố như vậy. Hắn không có khả năng lại làm việc liều lĩnh giống như Miêu Nghị. Hắn không có bản lĩnh cứng rắn chống lại.

Hắn biểu lộ ra thái độ nhượng bộ lấy lòng của mình. Trước khi chính thức được bổ nhiệm, hắn không muốn đắc tội nhiều quyền quý như vậy, mà muốn kéo gần khoảng cách với mọi người, để mọi người biết hắn sẽ không tổn hại lợi ích của mọi người, để tránh phía trên có người quấy rối, khiến chuyện hắn bổ nhiệm sẽ xuất hiện biến số.

Cho thấy sẽ bảo đảm an toàn của mọi người, cũng là muốn để những người này hiểu rõ, đổi người khác tới ngồi vị trí này, chỉ sợ chưa chắc có thể khuyên can được Miêu Nghị làm loạn.

Nói chung cũng là muốn bảo đảm hắn thuận lợi thượng vị, hoàn toàn nắm được quyền to của Thiên Nhai.

Một đám chưởng quỹ cửa hàng nhìn nhau. Bọn họ còn chưa bắt đầu thương nghị chuyện này, không nghĩ tới Phục Thanh đã chủ động loại bỏ gông xiềng trên người bọn họ ra, Lúc này một nhóm người chắp tay nói:

- Đại thống lĩnh anh minh!

-----o0o-----

Chương 2121: Thằng nhãi khỉ con (Thượng)


Chương 2121: Thằng nhãi khỉ con (Thượng)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Mộ Dung Tinh Hoa đứng ở một bên lặng lẽ quan sát. Nàng chính mắt nhìn thấy Miêu Nghị vừa mới đi, Phục Thanh liền một tay đẩy ngã chế độ do Miêu Nghị nhiều năm thành lập. Xem như nàng đã hoàn toàn lĩnh giáo cái gì gọi là thiên tử nào triều chính ấy. Nhìn lại đám thủ hạ tâm phúc của Phục Thanh, mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, đợi cho Ưng Vô Địch lại dẫn tâm phúc đi nhậm chức, nơi này chính là thiên hạ của Phục Thanh. Cuối cùng nàng bắt đầu nảy sinh ý định thối lui. Rốt cuộc nàng đã hiểu rõ lời Miêu Nghị trước đó là có ý gì. Cuối cùng nàng cũng phát hiện ra, Từ Đường Nhiên nhìn như là yêu tinh nịnh bợ trong mắt nàng, thật ra lại thông minh hơn nàng, càng biết tiến lui hơn nàng. Vua nào triều thần nấy, trời đã đổi, nơi đây quả thực không phải là chỗ cho nàng ở lâu...

- Đại thống lĩnh!

Trong tinh không, Liệt Hoàn và Hồ Phi sau cùng cùng đối mặt hành lễ với Miêu Nghị, lại tránh ra hai bên trái và phải. Phía sau hai người là Hải Bình Tâm mũi hướng lên trời, rõ ràng tức giận chưa tiêu.

Thấy nha đầu kia, Miêu Nghị thật sự có chút hết chỗ nói. Khiến nàng hôn mê đưa đi tổng trấn phủ Đông Hoa. Sau khi tỉnh lại, nàng lại chết sống không chịu ở lại đây. Bích Nguyệt cũng không có cách nào giữ nàng lại được. Để nàng ở trong tổng trấn phủ Đông Hoa làm ầm ĩ, sớm muộn sẽ bị người khác phát hiện ra không ổn. Cũng không thể luôn trói nàng. Không thể làm gì khác hơn là đưa nàng trở về, để cho nàng theo Miêu Nghị đi tới chỗ Tả Đốc Vệ.

Dương Khánh và Dương Triệu Thanh theo bản năng liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều nhìn thấy vẻ nghi ngờ ở trong mắt của người kia. Lúc Hải Bình Tâm xuất hiện, có thể nói là tu vi cũng không cao, cũng không phải thân tín gì của Miêu Nghị, nhưng ở trước mặt Miêu Nghị nàng rất càn rỡ. Miêu Nghị lại có chút cảm giác không biết ra tay từ đâu, nuông chiều thành quen!

- Nha đầu, cha nàng ở bên ngoài chắc hẳn còn có thủ hạ cũ. Để nương nàng liên hệ với cha nàng đưa nàng đến chỗ thủ hạ cũ của cha nàng, có được hay không?

Miêu Nghị tiến lên truyền âm, khuyên bảo. Hắn thật sự không muốn dẫn nàng theo.

Hải Bình Tâm trề môi.

- Ta ở bên cạnh ngươi lại có thân phận Thiên Đình, xuất hiện ở bên "Phản Tặc" kia, nếu chẳng may bị người khác thấy được, ngươi không sợ sao?

- ...

Miêu Nghị không nói được gì.

Hải Bình Tâm lại hết nhìn đông tới nhìn tây phía sau lưng hắn, thần thái phần chấn, ánh mắt chiếu sáng nói:

- Phi Hồng dau? Ngươi sẽ không tới mức, ngay cả thiếp phòng của mình cũng không dẫn theo chứ?

Một đám gia quyến tu vi không quá cao, ảnh hưởng tới tốc độ bay, đã đều được cất vào trong túi thú.

Lại là bài văn dài Phi Hồng! Mặt Miêu Nghị trầm xuống. Nha đầu chết tiệt này thực sự nhớ Phi Hồng mãi không quên.

Nếu như sớm biết rằng mình sẽ bị điều đi Tả Đốc Vệ, cần gì phí nhiều sức lực để các lão gia hỏa nơi luyện ngục lăn qua lăn lại ra nha đầu này. Miêu Nghị hối hận tới mức xanh cả ruột. Không quan tâm tới đắn do của Bích Nguyệt trước đó. Dù sao hắn phải giữ một tổ tông ở trong tay. Thực sự là mang đá đập chân của mình.

- Diêm Tu, bỏ nàng vào túi thú mang đi!

Miêu Nghị quay đầu lại quát một tiếng.

Hải Bình Tâm vội vàng xua tay:

- Tự ta đi. Không nên chứa ta vào túi thú. Ta...

Chợt! Diêm Tu đã lắc mình đến phía sau nàng, nắm lấy gáy nàng. Lúc này Hải Bình Tâm liếc mắt đã bị ngất đi, trực tiếp bị Diêm Tu bỏ vào túi.

Miêu Nghị nhìn vợ chồng Liệt Hoàn gật đầu, vung tay lên, dẫn người tiếp tục bay đi sâu trong tinh không...

...

- Ha hả, tham gia một lần sát hạch ở địa ngục, quay về Thiên Nguyên Tinh làm đại thống lĩnh Thiên Nhai. Từ lúc nào sát hạch địa ngục lại khiến người ta trở nên không sợ hãi như vậy... Ha hả. Cuối cùng còn muốn dẫn nhân mã của Tả Đốc Vệ đi huyết tẩy Thiên Nhai... Quyền quý cả triều lão tử cũng đã đắc tội hết. Sớm muộn chỉ còn một con đường chết. Sống một ngày lời được một ngày. Ngươi nói lão tử có dám hay không? Ta còn không sợ nói cho các ngươi biết, từ khi bắt đầu nhìn thấy các ngươi ngăn cản ở nơi này, lão tử liền chuẩn bị làm như vậy...

Trong Tinh Thần Điện, Tư Mã Vấn Thiên báo cáo tin tức lên, nhìn Thanh Chủ thỉnh thoảng nhắc lại vài câu, lại thỉnh thoảng buồn cười chọc hai câu.

Đứng ở phía dưới, Tư Mã Vấn Thiên cũng khẽ lắc đầu cười khổ. Hắn cũng rất ít thấy tin tức nào buồn cười như thế. Lúc hắn nhìn thấy cũng không nhịn được cười.

Thiên hạ nhiều chuyện lớn như vậy, Thanh Chủ không có khả năng quan tâm lâu dài tới một nhân vật nhỏ không tha như thế, Ban đầu, cho dù loại nhân vật nhỏ như Miêu Nghị làm ra thì cũng thôi, cũng không cần thiết phải báo lên Thanh Chủ. Chỉ là lần trước Thanh Chủ cố ý hỏi tới, lần này Tư Mã Vấn Thiên trình báo coi như là cho Thanh Chủ một công đạo.

Hiện tại xem ra, tình báo này còn có hiệu quả khác. Chí ít có thể khiến Thanh Chủ vui vẻ một chút. Coi như là không lãng phí công phu Tư Mã Tả Sứ hắn một phen.

Nhớ tới Miêu Nghị này, trong lòng Tư Mã Vấn Thiên có chút chán nản. Tốn nhiều tinh lực như vậy bồi dưỡng được một quân cờ coi như tiện nghi cho Miêu Nghị. Vốn phải biến thành chính thất phu nhân của Miêu Nghị, kể từ đó cũng thuận tiện tìm hiểu tin tức. Ai biết được, Miêu Nghị này lại hạ quyết tâm, chính là không cho Phi Hồng làm chính thất phu nhân, rốt cuộc còn dám triệu tập nhân mã bao vây tấn công người của Lục bà bà và Tả Đốc Vệ. Đơn giản là vô pháp vô thiên.

Sau đó ngược lại ép hắn ở đây không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lui bước, để quân cờ do mình chuyên tâm bồi dưỡng làm thiếp. Bằng không, chuyện thật vất vả hoàn thành sẽ bị phá hỏng. Hiện tại ngẫm lại, đoán chừng là Phi Hồng xuất thân thanh lâu thật sự không chịu nổi.

Đương nhiên, hắn không thể không biết xấu hổ viết loại chuyện này ở trên tấu chương.

Thanh Chủ vui vẻ một hồi, tiện tay ném ngọc điệp trở về trên bàn, vẫn không nhịn được cười nói:

- Thằng nhãi khỉ con này đơn giản là một kẻ dở hơi. Cuối cùng còn dám tuyên bố phải kéo quân cận vệ của trẫm đi huyết tẩy Thiên Nhai, ngày sau quay đầu lại chẳng phải là muốn tìm trẫm tính sổ sao?

Tư Mã Vấn Thiên tất nhiên biết hắn đang nói đùa. Ngày sau nào dám tìm hắn tính sổ. Tư Mã Vấn Thiên cũng cười hùa, nói:

- Hắn đây là vua cũng thua thằng liều, lợn chết không sợ nước sôi. Chỉ có điều thật ra đã dọa một phần lớn gia nô nhà đại thần quá sức.

-----o0o-----

Chương 2122: Thằng nhãi khỉ con (Hạ)


Chương 2122: Thằng nhãi khỉ con (Hạ)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Mặt Thanh Chủ mỉm cười gật đầu:

- Bị hắn huyết tẩy hai lần, không sợ mới lạ. Có danh nghĩa thổ phỉ bên ngoài, thằng nhãi khỉ con này chắc hẳn không quan tâm thả tới nơi nào của Thiên Nhai đều có thể chấn áp lớn. Thừa Vũ muốn chỉnh đốn Thiên Nhai, trên tay có thanh đao tốt như vậy lại không cần, trái lại dễ dàng để cho chạy thoát. Ánh mắt vẫn có chút thiển cận. Nói cho cùng vẫn là tư tâm quấy phá, không muốn tổn hại tới lợi ích của gia tộc Hạ Hầu.

Tư Mã Vấn Thiên không tiện đưa ra đánh giá về vấn đề này, chỉ tiếp lời.

- Hiện tại, vi thần thật ra lo lắng Ngưu Hữu Đức này nói ra sẽ làm, quay đầu lại thật sự lôi kéo nhân mã đi tới huyết tẩy Thiên Nhai. Nếu vậy, có thể thật sự lớn chuyện.

Thanh Chủ cười ha hả nói:

- Lẽ nào người của Tả Đốc Vệ đều là người ngu sao? Có thể khinh địch như vậy để hắn kéo đi làm loại chuyện ầm ĩ như vậy sao? Yên tâm đi! Cho dù hắn thật sự muốn làm như vậy, cũng có người ngăn cản, không thể xảy ra chuyện được. Ừ, đi tới chỗ Tả Đốc Vệ...

Ánh mắt hắn nhìn xuống trên người Tư Mã Vấn Thiên đang đứng trước mặt.

- Xem ra người của ngươi đã xếp vào bên cạnh hắn, lần trước kéo dài lâu như vậy, lần này mới chưa được mấy ngày đã làm được sao?

Tư Mã Vấn Thiên nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn, dường như đang chất vấn chẳng lẽ không để lời của ta nói lúc trước ở trong lòng, muốn ta luôn đốc thúc mới đi thực hiện sao? Trong lòng hắn căng thẳng, mặt ngoài cười khổ nói:

- Hắn đắc tội quá nhiều người, lại từng gặp ám sát, lòng cảnh giác cực cao. Gần như không lộ diện. Vi thần vốn tưởng rằng phải mấy năm mới có khả năng làm thỏa đáng. Nhắc tới cũng trùng hợp. Hai thủ hạ của hắn vừa vặn thông qua sát hạch trở lại, vừa mới an bài tiệc ăn mừng. Vì vậy thuận thế nắm cơ hội. Nếu không sợ rằng còn phải cẩn thận một chút. Phía bên Tả bộ, từ trước đến nay vi thần vẫn luôn dặn dò xuống, tình nguyện để mọi chuyện chậm lại, cũng không thể để mình bại lộ. Nếu bị người có tâm tìm hiểu nguồn gốc, hậu quả sợ rằng không chịu nổi.

Thanh Chủ từ chối cho ý kiến, liếc nhìn ngọc điệp trên án.

- Thằng nhãi khỉ con này có chút thú vị. Sau này, nếu bên hắn có chuyện gì thú vị phải trực tiếp trình báo lên. Coi như là xem một việc vui.

- Vâng!

Tư Mã Vấn Thiên đáp ứng, lại nhắc nhở:

- Bệ hạ, tu vi Ngưu Hữu Đức này hơi thấp. Nếu thả tới chỗ Tả Đốc Vệ bên kia đi đảm nhiệm chức đại thống lĩnh chức. Bên trong quân cận vệ phần lớn là kiêu binh hãn tướng. Sợ rằng khó có thể khiến kẻ dưới phục tùng. Vi thần lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện. Có cần đánh tiếng, xếp vài người qua chiếu cố một chút hay không.

Thanh Chủ thản nhiên nói:

- Không cần phải làm vậy. Nếu hắn mạnh mẽ hơn so với ai khác còn ném qua thì có gì thú vị nữa? Đao muốn sắc bén phải trải qua mài dũa. Nếu như ngay cả một vị trí đại thống lĩnh nho nhỏ cũng đứng không vững, vậy đã nói rõ người của Tả Đốc Vệ mạnh hơn hắn. Ta cần hắn có ích lợi gì? Nếu hắn thật sự muốn lãng phí cơ hội trẫm cho hắn, chết thì chết thôi.

- Vâng!

Tư Mã Vấn Thiên nhẹ nhàng đáp ứng. Đạo lý này hắn đương nhiên biết rõ. Chỉ có điều phải nói rõ, xảy ra chuyện ngươi cũng không nên trách ta.

Quỳnh Tinh, Thiên Vương Phủ, Tam Bản Đường.

Ba huynh đệ Khấu Tranh, Khấu Cần, Khấu Miễn đứng song song, theo lệ cũ báo cáo lên những sự việc trong ngoài có liên quan tới Khấu gia. Khấu Thiên Vương Khấu Lăng Hư nhắm mắt dưỡng thần dựa vào trên ghế, ngồi nghe.

- Đi tới chỗ Tả Đốc Vệ sao?

Sau khi lão tam Khấu Miễn báo cho biết Miêu Nghị đi tới chỗ Tả Đốc Vệ, Khấu Thiên Vương đột nhiên mở mắt ra hỏi một câu.

- Đúng vậy. Đã xác nhận, trước hết đi tới chỗ quân Bắc Đấu của Tả Đốc Vệ Sứ tại Trấn Ất Vệ nhậm chức. Cấp bậc là Bình Điều, còn là đại thống lĩnh.

Khấu Miễn gật đầu.

Mọi việc chủ yếu trong Khấu Phủ là do lão đại Khấu Tranh trụ trì. Cho nên sự việc chính cũng do hắn báo cáo. Hai vị huynh đệ khác chỉ báo lại một vài chuyện có liên quan tới trong nhà. Bởi vì Miêu Nghị có quan hệ tốt với Khấu Văn Lam, có động tĩnh gì tất nhiên là trong phạm vi báo cáo của lão tam Khấu Miễn.

Nói cho cùng, vẫn bởi vì địa vị của Miêu Nghị quá thấp, tu vi cũng không được tốt lắm, nếu không phải chọc tới vài chuyện, Khấu Thiên Vương làm sao có thể biết Ngưu Hữu Đức là ai. Mặc dù như thế, không phải lúc nào Khấu Thiên Vương cũng sẽ quan tâm tới một nhân vật nhỏ như thế. Chỉ là thỉnh thoảng từ góc độ toàn cục chỉ điểm một chút cho ba người con trai mà thôi.

Chỉ có điều lần này nghe thấy vậy, hắn không khỏi cảm giác có chút kỳ quặc. Làm người có kinh nghiệm đấu tranh, hắn lập tức ngửi được một chút không bình thường. Khấu Thiên Vương hiếu kỳ nói:

- Tiểu tử kia ở Thiên Nhai đang tốt, làm sao có thể chạy đến chỗ của Tả Đốc Vệ?

- Hắn ở Thiên Nhai cướp con gái nuôi của Lục bà bà làm thiếp...

Khấu Miễn nói sơ qua tình hình.

Năm ngón tay Khấu Thiên Vương gõ nhẹ vào tay vịn của chiếc ghế, hơi híp mắt lại nói:

- Dữu Trọng Chân đi theo Lục nha đầu... Thiên Nhai bên kia ai đồng ý thả người?

Khấu Miễn trả lời:

- Đầu tiên là cấp trên Đô thống. Chỉ có điều bị lão bà Thiên Nguyên ngăn lại. Ngưu Hữu Đức thật sự đắc tội quá nhiều người. Sau lại có người cáo trạng chuyện Ngưu Hữu Đức mạnh mẽ cướp đoạt lên Thiên Hậu. Dưới cơn nóng giận, Thiên Hậu tự mình hạ chỉ cho cách chức Ngưu Hữu Đức điều tra. Tả Đốc Vệ bên kia thuận lợi muốn người qua.

Khấu Thiên Vương âm thầm đưa ánh mắt đảo qua ba huynh đệ, khẽ cười nói:

- Chuyện này ba huynh đệ các con thấy thế nào?

Tam huynh đệ nhìn nhau. Bọn họ biết phụ thân lại đang kiểm tra bọn họ. Lão đại Khấu Tranh do dự một hồi nói:

- Mạnh mẽ cướp người chỉ là cái cớ. Tuy rằng Lục bà bà không có quyền thế gì, nhưng dù sao cũng là người của Thiên Cung. Dữu Trọng Chân cũng xuất thân từ Thiên Cung. Lục bà bà tìm được Dữu Trọng Chân cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Mặt khác, bản thân Lục bà bà là người của Thiên Cung, bị ủy khuất, Ngưu Hữu Đức ngay cả mặt mũi Thiên Cung cũng không cho. Thiên Hậu tất nhiên là tức giận, nhất định phải giữ mặt mũi cho Lục bà bà.

Khấu Thiên Vương giơ tay ra.

- Còn hai huynh đệ các con?

Khấu Cần và Khấu Miễn nhìn nhau, cùng nhau chắp tay nói:

- Cùng ý kiến với đại ca.

- Ai...

Khấu Thiên Vương khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu sang một bên nói:

- Lão Đường, chuyện này ngươi thấy thế nào?

-----o0o-----

Chương 2123: Ra oai phủ đầu (Thượng)


Chương 2123: Ra oai phủ đầu (Thượng)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Lão bộc lão Đường đứng ở một bên khẽ gật đầu, nhìn ngược lại ba huynh đệ cười nói:

- Lục nha đầu tính thứ gì! Trước đây nhiều đại thần như vậy tìm Thiên Hậu đòi người, Thiên Hậu cũng không cho. Hiện tại một kẻ coi sóc vườn hoa nhận chút ủy khuất, Thiên Hậu đã thuận theo ý cho thả người không sợ đắc tội người khác. Chỉ cần suy nghĩ một chút về hai điều này. Trọng điểm là ngay cả quân cận vệ của Thiên Đế cũng nhúng tay vào.

Lời cần nói hắn đã nói hết. Hắn không nói thêm rồi.

Lão đại Khấu Tranh bừng tỉnh hiểu ra nói:

- Lẽ nào đây là ý của bệ hạ? Chỉ là bệ hạ sẽ vì một nhân vật nhỏ mà phiền lòng như thế sao?

Khấu Thiên Vương từ từ lên tiếng nói:

- Thời cơ đuổi tốt! Tiểu tử kia nhiều lần đối nghịch với quyền quý trong triều, lại đụng tới thủ đoạn lần trước nữa, sợ là thuận mắt Thanh Chủ. Hơn nữa quả thực có chút bản lĩnh. Đây là muốn hắn ném tới Tả Đốc Vệ để rèn luyện. Sau khi đứng vững, lại lập được một ít chiến công, trên phương diện tu vi nếu được Thanh Chủ trọng dụng cũng là chuyện danh chính ngôn thuận. Chỉ có điều khó tránh khỏi có chút kỳ quặc. Chuyện này đã xảy ra một thời gian. Thế nào kéo dài đến bây giờ mới ném tiểu tử kia đi tới chỗ Tả Đốc Vệ?

Lão Đường đứng một bên bổ sung nói:

- Thanh Chủ tính tình thế nào, ngài còn không biết sao? Chắc là gần đây tu vi của tiểu tử đó có chút đột phá không tệ. Hoặc là Thanh Chủ muốn cho hắn kiếm thêm chút tài nguyên tu luyện. Hiện tại hỏa hậu chắc hẳn không tệ lắm.

Quả nhiên đều là người tiếp xúc lâu dài với Thanh Chủ, quả thực có thể đáon được chút ý đồ của Thanh Chủ. Chỉ là không thể đoán đúng được tất cả. Thanh Chủ đã sớm cho rằng tài nguyên tu luyện Miêu Nghị kiếm được không tệ. Nếu như biết là bởi vì Tư Mã Vấn Thiên bên kia chậm chạp không thể đắc thủ, không biết hai người sẽ có cảm tưởng gì.

Khấu Thiên Vương do dự nói:

- Thanh Chủ sẽ duy trì liên tục quan tâm tới một nhân vật nhỏ lâu như vậy sao?

Lão Đường cười nói:

- Thanh Chủ chỉ cần nói một câu là được. Phía dưới tự có người sẽ lần lượt làm theo, nào cần hắn phí tâm tư làm gì.

Khấu Thiên Vương khẽ gật đầu.

- Trên dưới cách nhau quá xa. Lại biến hóa như vậy, cố làm ra vẻ huyền bí như lọt vào trong sương mù. Tiểu tử kia chắc hẳn vẫn bối rối không biết có chuyện gì xảy ra.

Tay phải Khấu Thiên Vương hơi giơ lên.

- Tam nhi, người trẻ tuổi cũng nên có chút nhân mạch của chính mình. Người có tiền đồ cần kết giao trước khi phát triển mạnh. Bảo Văn Lam bán một nhân tình, thông báo với tiểu tử kia một tiếng. Cũng tiện để trong lòng tiểu tử kia nắm chắc, biết nên làm như thế nào. Để tránh đến lúc đó chết cũng không biết nên oán ai.

- Vâng!

Khấu Miễn cung kính đáp ứng.

Chu Tử Tinh, nơi đóng quân tạm thời của Hắc Long Tư quân Bắc Đấu Trấn Ất Vệ dưới trướng của Tả Đốc Vệ.

Ngọn núi cao và hiểm trở rời xa thế gian phồn hoa. Trên đỉnh núi cao nhất có dựng một ngọn cờ lớn hướng lên trời. Trên lá cờ thêu một con rồng đen dữ tợn giương nanh múa vuốt, thật sự có khí thế không tầm thường. Cây cờ dựng thẳng, cao ngất, đón gió bay phần phật.

Có cây cờ lớn này làm vật chỉ đường, đám người Miêu Nghị từ phía xa đã phát hiện ra. Nhưng cũng từ xa, bọn họ đã bị thủ vệ trên không trung ngăn lại.

- Người nào tự tiện xông vào nơi đây!

- Ngưu Hữu Đức nhận điều lệnh đến đây!

Miêu Nghị tiến lên trả lời, đưa ra một khối ngọc điệp.

Sau khi hai thủ vệ xác định thân phận Miêu Nghị, hiển nhiên là ngưỡng mộ đại danh Ngưu Hữu Đức đã lâu, quan sát hắn một hồi lâu, sau đó mới cho đi. Bọn họ cử một người dẫn đường.

Lại trải qua ba trạm kiểm soát lớn, đám người Miêu Nghị mới dừng ở một địa phương bằng phẳng chân núi cắm lá cờ Hắc Long chờ đợi Nhiếp Bất Tiếu tổng trấn Hắc Long Tư triệu kiến. Đám gia quyến Phi Hồng đã bị lục soát xong, đi ra, chiêm ngưỡng hoàn cảnh xung quanh.

Nơi Hắc Long Tư lựa chọn đóng trại thật ra không tệ. Non xanh nước biếc, cảnh núi đẹp một cách khác thường. Một con đường lát đá quanh co tiến về phía trước. Hai bên vách đá có một thác nước chảy từ trên cáo xuống, giống như từ trên trời rơi xuống, kích thích khiến hơi nước theo gió ở dưới chân núi phiêu lãng, có hồng quang biến ảo.

Quan sát hoàn cảnh quanh thân một chút, đầu đám người Miêu Nghị đều hướng về phía bên phải, giống như cứng đờ có chút không chuyển động được.

Một đám người đứng phía bên phải. Một người dẫn đầu ban đầu chỉ nhìn phía sau không thấy quá rõ ràng. Đợi cho tới khi người ta quay đầu, mọi người mới phát hiện ra đó là người mới từ biệt không lâu.

Người đó mặc trang phục màu trắng chắp tay đứng ngạo nghễ, đang nhìn chằm chằm vào phía bên này cười lạnh. Đó chính là Chiến Như Ý!

Hai bên phải và trái bên cạnh nàng là hai thị nữ. Phía sau có một đám cả trai lẫn gái đang đứng. Tổng cộng có hơn mười người.

Miêu Nghị có chút kinh ngạc vô cùng. Các nàng này xuất hiện ở nơi này là có ý gì?

Khóe môi Chiến Như Ý nhếch lên châm chọc, quay đầu lại. Xem ra hình như nàng cũng ở nơi đây chờ triệu kiến. Miêu Nghị quay đầu lại trao đổi một ánh mắt với đám người Dương Khánh. Trong mắt bọn họ đều có vẻ hồ nghi, không biết rõ tình huống gì đang diễn ra.

Từ khi mặt trời mới mọc đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, vân không thấy tổng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net