Chương 17: Du lịch công ty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự "dụ dỗ áp bức" của Trần Quan Tuệ, Trần Tư rất nhanh đồng ý đề nghị đi nhà nàng ở tạm vài ngày.

Trần Quan Tuệ nghe Trần Tư phát giọng nói: "Vậy phiền toái nữ vương ~" Rốt cục thở dài một hơi, nàng ngay cả làm nũng cũng làm rồi, Trần Tư nếu không đáp ứng nàng liền thật sự không ổn rồi. Quỷ biết nàng đã bao lâu không làm nũng với cô gái nào nhỏ tuổi hơn mình.

Ngày hôm sau, Trần Quan Tuệ còn cố ý xin nửa ngày nghỉ, đi bệnh viện đem Trần Tư đón về nhà mình. Lúc Trần Quan Tuệ đến phòng bệnh Trần Tư đã thu thập xong. Nàng đứng ở bên giường, nghe thấy có người tiến vào, vừa chuyển đầu, thấy là Trần Quan Tuệ, liền mỉm cười ngọt ngào. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời cũng xem như nhu hòa chiếu vào trên mặt nàng, Trần Quan Tuệ lại một lần nhìn đến sửng sốt.

"Nữ vương buổi sáng tốt lành ~" Trần Tư tiến lên vài bước, cầm lấy túi xách mình, đi về phía nàng, "Em thu thập xong, có thể đi rồi ~ cảm ơn nữ vương tới đón ~ "

"A không có việc gì nhi, đừng khách khí." Trần Quan Tuệ tỉnh lại, giống như ngày khẽ cười nói, xoay người mở cửa, nói: "Chúng ta đi thôi."

Trần Tư nhu thuận dẫn đầu đi ra cửa phòng, Trần Quan Tuệ theo sát. Sau đó, hai người thoạt nhìn đều không có gì bất đồng. Chỉ có Trần Quan Tuệ tự mình biết, lúc Trần Tư ngoái đầu nhìn lại một khắc kia, nàng liền biết mình thật sự thua ở trên tay tiểu cô nương này rồi. Từ khi nàng đi về phía nàng, bước qua bên cạnh nàng, cho tới bây giờ nhu thuận kéo cánh tay mình, Trần Quan Tuệ tim đập chưa từng bình phục lại. Trần Quan Tuệ trong lòng cười khổ, nàng đều 30 rồi, qua nhiều năm như vậy giao bạn trai cũng không ít, nhưng nàng cư nhiên, đối một cô gái nhỏ hơn vài tuổi sinh ra cảm tình mãnh liệt như vậy. Vương Dịch nhất định sẽ cười nhạo nàng, cư nhiên còn từng son sắt thề thốt nói mình thẳng tắp.

Tuy rằng trong lòng Vương Hiểu Giai hạ mầm móng hoài nghi, nhưng hồn xuyên loại chuyện này quá khó tin, sau một thời gian ngắn Tưởng Vân biểu hiện lại thực "bình thường ", Vương Hiểu Giai làm như vô tình nhiều lần cùng hắn nhắc tới chuyện trước kia, hắn vẫn đều có thể đáp được, hơn nữa Vương Hiểu Giai cũng cảm thụ được, hắn đối hai mẹ con Hướng Mẫn Yến cùng Tưởng Uyên thật tình chán ghét, có một lần còn kém điểm đánh nhau với Tưởng Uyên. Nếu quả thật hắn không phải Tưởng Vân, vậy hắn cũng không cần như thế. Vương Hiểu Giai chỉ xem mình nhất thời não động quá lớn, miên man suy nghĩ.

Tưởng Vân thấy Vương Hiểu Giai không hề ngẫu nhiên cùng hắn nhắc tới chuyện trước kia, rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Không uổng công hắn gần đây thật cẩn thận. Giữa tháng 9, thời điểm Vương Hiểu Giai "quang minh chính đại" mang theo Tưởng Vân xuất hiện trước mặt mọi người trong công ty, Tưởng Uyên đi qua giả mù sa mưa nghĩ muốn cùng hắn trình diễn màn kịch "tôn kính huynh trưởng", nếu không Vương Hiểu Giai ngăn đón, hắn liền động thủ. Còn phải cảm tạ nộ khí nguyên chủ đối hai mẹ con kia, kéo theo hắn hiện tại thấy hai bọn họ cũng tánh khí nóng nảy.

Vương Hiểu Giai gần đây cho Tưởng Vân đi theo làm hạng mục, ngược lại làm cho hắn phần lớn thời gian so với Vương Hiểu Giai còn bận hơn. Bất quá cũng may, có Vương Hiểu Giai trợ giúp, hạng mục tiến triển ngược lại thực thuận lợi. Nhưng làm cho Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ chính là, mặc kệ bận bao nhiêu, Tưởng Vân mỗi ngày buổi tối 11h đúng giờ qua đây thúc giục nàng lên giường ngủ, nàng không ngủ hắn không đi.

Vương Hiểu Giai nhìn thoáng qua thời gian, 10:55. Tuy rằng còn một ít văn kiện chưa nhìn xong, nàng cũng chỉ có thể thở dài, khép lại văn kiện, ra thư phòng. Vừa lúc liền đụng phải Tưởng Vân cái tên một chút cũng không xem mình như ngoại nhân mở cửa vào nhà, thấy nàng ra khỏi thư phòng, liền nở nụ cười, hỏi: "Xong việc rồi?"

"Vẫn chưa, đáng tiếc, Tưởng công tử không cho công tác tôi còn có biện pháp nào." Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi đến phòng ngủ mở cửa đi vào, "Tôi chính là đang giúp nhà anh kiếm tiền a, chưa thấy qua người nào có thù oán với tiền như vậy."

Tưởng Vân cười hì hì giúp nàng đắp chăn, nói: "Tiền kiếm đâu cho hết, người lại chỉ có một, mệt đến bệnh tôi lại đau lòng, lúc đấy mới đúng là lỗ lớn." Hắn kéo qua bàn tay Vương Hiểu Giai, khẽ hôn một cái, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, công chúa điện hạ."

Vương Hiểu Giai thở dài, tiết mục như vậy gần một tháng nay mỗi ngày đều trình diễn. Tưởng Vân chỉ hôn tay nàng, điểm này ngược lại làm cho Vương Hiểu Giai rất vừa lòng. Cơ mà đồng thời nàng cũng có chút buồn bực, Tưởng Vân chưa từng đối nàng có cử chỉ phi lễ nào, cho dù là có ngày nọ nàng nằm trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, hắn nghĩ nàng đang ngủ, cũng chỉ nhẹ nhàng bế nàng trở về phòng ngủ, khẽ hôn trán nàng một cái. Thật là, bình thường thời cơ tốt như vậy, muốn hôn trộm cũng nên hôn môi đi, hắn lại có thể ngây thơ như vậy đi hôn trán. Vương Hiểu Giai cũng chưa từng thấy qua "ẩn ý gì khác" trong mắt hắn, nàng còn hoài nghi mình có phải không có lực hấp dẫn hay không... Trước kia Tào Phong truy nàng cho dù là thời kỳ biểu hiện tốt nhất, nàng vẫn có thể từ mắt hắn đọc ra dục vọng, Vương Hiểu Giai cũng hiểu được vấn đề, nhưng Tưởng Vân người này, cho dù là đối mặt nhìn về phía nàng lúc mới vừa tắm rửa xong chỉ mặc áo ngủ, vẫn cứ bình tĩnh như vậy, ánh mắt Tào Phong nhìn nàng trước kia rõ ràng chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi, hiện tại như vậy bảo Vương Hiểu Giai làm sao không hoài nghi chính mình...

Tưởng Vân thực ra mỗi ngày sống cũng không dễ dàng, Vương Hiểu Giai người này, ở công ty thì một bộ cấm dục kích thích người, ở nhà đổi áo ngủ cũng chọc người ngứa, lúc tắm rửa xong tóc còn ướt chảy từng giọt giọt lại càng khêu gợi đến không đỡ được, trời biết Tưởng Vân mỗi ngày tự kỷ ám thị bao nhiêu lần mới khống chế được thân thể xúc động. Nữ nhân này thật sự là, ngứa chết người đi mà.

Bởi vì Tưởng thị nửa năm đầu công trạng tốt lắm, trải qua nhân viên bỏ phiếu, công ty lúc ấy quyết định bảy ngày quốc khánh nghỉ công ty xuất tiền, mang toàn thể nhân viên đi ra ngoài du lịch. Vương Hiểu Giai làm tổng tài tự nhiên không thể vắng tiệc, Tưởng Vân cũng liền được "thơm lây".

Tưởng thị tổng bộ lựa chọn chính là đi biển. Công ty thực hào phóng bao một nhà khách sạn cấp năm sao, sướng nhất là khách sạn kia có bãi biển tư nhân, nhóm nhân viên đều hưng phấn vô cùng. Ba giờ hành trình tàu cao tốc, các đồng nghiệp đều hưng phấn, Tưởng Vân thì có chút buồn bực. Bởi vì hắn chính là trợ lý của Vương Hiểu Giai, cho nên chỉ có thể ở khoang cấp 2, mà Vương Hiểu Giai cùng vài cao tầng của công ty lại là ở khoang doanh nghiệp. Bởi vì lúc ấy Tưởng Uyên náo loạn một cái như vậy, cơ hồ người toàn bộ tổng bộ đều biết hắn là Tưởng thị Thái tử gia, Tưởng Vân lại không giống Tưởng Uyên ẩn ẩn bày ra kiêu ngạo, cho nên cứ như vậy nửa tháng, hắn ở tổng bộ nhân khí thẳng tắp bay lên, nhân duyên ngược lại tốt vô cùng. Dọc đường đi bên cạnh hắn chưa từng được thanh tịnh. Thật vất vả xuống tàu lên xe buýt, hắn vừa nhìn thấy Vương Hiểu Giai ngồi ở hàng cuối, liền vội nhảy đến bên người nàng ngồi xuống, cuối cùng cũng thoát khỏi các đồng nghiệp quá mức hưng phấn.

"Phù... Cuối cùng cũng thanh tịnh, bọn họ cũng quá hưng phấn rồi." Tưởng Vân thở một hơi, phun tào nói.

"Tưởng công tử nhân duyên tốt quá mà." Vương Hiểu Giai một tay đặt trên cạnh cửa kính xe chống đầu, khẽ cười nói.

"Ai biết bao nhiêu người là hướng về phía thân phận Tưởng thị Thái tử gia mà tới." Tưởng Vân liếc mắt xem thường, "Tưởng Uyên nhân duyên cũng tốt lắm đó."

Vương Hiểu Giai cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nói tiếp.

Tưởng Vân nghiêng đầu nhìn lại, chú ý tới sắc mặt nàng có chút không tốt, có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái?"

"Có chút chóng mặt." Vương Hiểu Giai đè huyệt thái dương, nhắm mắt nói.

"Dựa vào đây tôi ấn ấn cho?"

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ nhìn chung quanh một vòng, nói: "Tôi cũng không muốn đợi lát nữa toàn tổng bộ đều lan truyền chuyện xấu của hai ta."

Tưởng Vân không lưu tình chút nào lời nói ác độc: "Tôi hiện tại mong sao bọn họ đều là người mù."

Tuy nói như vậy, hắn cũng không có cách nào, đành phải lấy ra ống nghe điện thoại mang cho Vương Hiểu Giai, lại từ trong balo lấy ra một túi ô mai, móc một viên đút vào miệng nàng."Nè, con gái em bảo em thích ăn."

Vương Hiểu Giai mắt liếc đến cái balo đang để mở, vẻ mặt khó tin: "Hai người tối qua dạo siêu thị chính là để mua nhiều đồ ăn như thế?" Nàng chưa từng thấy tên con trai nào thích ăn đồ ăn vặt như vậy, ước chừng chiếm hơn phân nửa cái ba lô.

"Bằng không dạo siêu thị có thể mua cái gì?" Tưởng Vân vẻ mặt vô tội, xuất ra một viên ô mai ném vào miệng mình, ừm, đúng là ngon.

"Vốn là sợ em trên đường đi bị đói, kết quả ai biết chỗ ngồi hai chúng ta cách xa như vậy... Gửi tin nhắn cũng không thấy phản ứng..." Tưởng Vân nói xong vẻ mặt ai oán, hắn vốn muốn nhắn bảo đưa đồ ăn qua cho Vương Hiểu Giai, kết quả người này dọc đường đi cũng không nhắn lại, hắn lại không dám tự tiện đi qua.

"Tôi đang ngủ a Tưởng công tử" Vương Hiểu Giai bật cười, lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên rất nhiều tin nhắn, "Nhưng mà trên tàu cao tốc cũng không phải không có đồ ăn, anh mang theo không thấy nặng túi sao."

Tưởng Vân quả thực ủy khuất, trừng mắt nhìn nàng, "Còn không phải vì sợ em chê đồ ăn trên này không ngon nên không ăn gì sao."

Hự, còn quay lại trách mình. Vương Hiểu Giai nở nụ cười, nàng nhìn nhìn, náo loạn nửa ngày, đa số người lúc này đã nghỉ ngơi, hàng cuối cùng chỉ có hai người bọn họ, nàng thụt xuống phía dưới, bảo đảm cho dù có người quay đầu lại cũng nhìn không thấy nàng, lập tức nhẹ nhàng dựa vào cánh tay Tưởng Vân, hai mắt nhắm nghiền, nhẹ giọng nói: "Sớm chút gọi tôi."

Tưởng Vân ừ một tiếng, lập tức liền im lặng. Hắn nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng giơ lên. Mà Vương Hiểu Giai nhắm hai mắt lại, từ tai nghe điện thoại truyền đến tiếng nhạc mình ưa thích, nghĩ thầm không biết người này lưu mấy ca khúc của mình vào điện thoại từ khi nào. Miệng truyền đến vị ô mai chua chua ngọt ngọt, khóe miệng nàng cũng hơi nhếch lên, nghĩ lại thì, loại ô mai này đã lâu không ăn, cảm giác so với trước kia ngon hơn thì phải.

Tưởng Vân rất trách nhiệm nhìn đến khách sạn liền đánh thức Vương Hiểu Giai, thời điểm xe dừng, Vương Hiểu Giai hiện ra trước mặt mọi người vẫn là tổng tài đại nhân khí tràng mười phần. Vương Hiểu Giai làm tổng tài, đương nhiên là ở tại phòng tổng thống, Tưởng Vân cũng được hưởng một chút ưu đãi, trụ ở phòng đơn. Tuy Vương Hiểu Giai trên phương diện công đối xử với hắn một bộ công chính liêm minh, nhưng may mà hắn biết tin xong liền tìm nàng "làm nũng bán manh" đi cửa sau. Bằng không, bảo hắn ở chung với gã con trai nào đó, hắn thật đúng là chịu không nổi.

Cơ mà làm cho hắn tức giận chính là, xuống xe một cái, liền không ít người tranh nhau cướp giúp Vương Hiểu Giai lấy hành lý. Hừ, đám người này thật đáng ghét, rõ ràng ta mới là trợ lý của nàng! Tưởng Vân một bên sinh hờn dỗi, thẳng đến khi Vương Hiểu Giai bị một đám người vây quanh tiến vào khách sạn, đợi đến còn sót lại cuối cùng hắn mới đi lấy hành lý của mình. Hắn thấy bên cạnh một cô gái đang gian nan kéo một cái rương lớn, ấn theo nguyên tắc giúp người làm niềm vui, thuận tay giúp nàng xách xuống dưới.

Cô gái mang kính đen, không ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp giống các nữ đồng nghiệp khác trong công ty, hẳn là thuộc loại "học bá" trường học điển hình. Nhìn thấy Tưởng Vân, có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."

Bộ dạng như vậy làm Tưởng Vân nhớ tới chính mình trước kia. Nàng từ nhỏ kỳ thực cũng rất hay xấu hổ, cha mẹ qua đời sau còn rất tự ti một thời gian. Cũng may sau đụng phải Trần Tư, Trần Tư lại rất cởi mở, khi đó có một thời gian dài cơ hồ mỗi ngày đều lải nhải bên tai "Vân Vân tử cậu giỏi quá ~ thật thông minh nha ~ ", cứ như vậy, từ từ nàng cũng tự tin sáng sủa không ít.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net