Chim sẻ ở đằng sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới bên ngoài Rừng rậm Phù Quang, Hoàng Bắc Nguyệt chợt dừng bước chân lại, cảm giác có điềm xấu nảy lên trong lòng.

Phong Liên Dực đang đi cũng quay đầu nhìn nàng: "Làm sao vậy?".

"Mấy người kia, giết hết rồi chứ?" Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày.

Phong Liên Dực cười nói: "Cô không tin ta?".

"Hừ, tốt nhất là toàn bộ đều chết!". Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, đi nhanh về phía trước, lúc sắp đến gần nơi Học Viện Linh Ương dựng lều, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng nói.

"Chúng ta ở chỗ này đi, hắc hắc, nơi này không có ai sẽ tiện lợi làm việc".

"Hắc hắc, được, vậy nơi này đi!"

"Vận may thật không tồi, cô nương này thật là một cực phẩm! Hắc hắc hắc hắc".

Vài tiếng cười hèn mọn truyền đến, vừa nghe đã biết là đám lính đánh thuê của Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải.

Nghe khẩu khí bọn hắn, không biết vừa làm việc xấu gì, nhất định có liên quan đến Học Viện Linh Ương, Hoàng Bắc Nguyệt mặc dù lạnh lùng, Học Viện Linh Ương bị diệt cũng không liên quan đến nàng, nhưng nàng đặc biệt không vừa mắt Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải kia! Bọn họ có thể làm chuyện ác, nhưng làm chuyện ác trước mặt nàng thì tuyệt đối là xui xẻo của bọn chúng!

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ, ánh mắt càng ngày càng lạnh, ôm chặt Xích Kim Thánh Hổ, đang muốn đi qua, lúc này, một tiếng nữ tử kêu thảm từ bên trong mấy người kia lính đánh thuê phát ra.

"Các ngươi làm gì? Cút ngay! Các ngươi là thứ hạ lưu, tránh ra! Các ngươi có biết ta là ai hay không?".

Giọng nói thê lương này, sao nghe quen thuộc như vậy?

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt dừng bước chân lại, phía sau Phong Liên Dực cũng đi theo, liền bị nàng duỗi tay ngăn cản.

Mấy kẻ lính đánh thuê hèn mọn cười nói: "Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, gia sẽ thương ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi thích!".

"Hắc hắc, đúng rồi, tin tưởng kỹ thuật của các ca ca đi, hắc hắc, nào, hôn một cái trước nhé".

"Biến!" cô gái phẫn nộ hô to một tiếng, rõ ràng muốn chạy, lại bị vài người cùng nhau kéo lại.

"Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nữ nhân như vậy chúng ta đã thấy nhiều! Hiện tại nói không muốn, chốc nữa sẽ cầu các đại gia sủng ngươi!".

"Thiên Tuyết Miêu! Đi ra!" Hét lớn một tiếng, lúc sau Thiên Tuyết Miêu cả người trắng như tuyết xuất hiện tại cánh rừng, meo meo ô một tiếng, như hổ rình mồi nhìn mấy người kia.

"Ái chà, không ngờ còn là một triệu hoán sư cơ đấy! Chà chà, đại gia ta thích nhất nữ triệu hoán sư!",

"Nhìn thực lực đi, triệu hoán sư tam tinh cơ đấy! Chà chà, thật không tồi!".

"Hừ! Biết ta là triệu hoán sư, còn không mau cút đi! Lát nữa ta đánh các ngươi tè ra quần!".

Nhìn thấy Thiên Tuyết Miêu, Hoàng Bắc Nguyệt không hoài nghi gì nữa, người bị bắt hóa ra là Tiêu Vận!

Phong Liên Dực liếc nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Hình như là người của phủ trưởng công chúa".

"Đúng vậy, là nhị tỷ tỷ của ta". Hoàng Bắc Nguyệt liếm liếm khóe miệng, ôm Xích Kim Thánh Hổ lui lại về phía rừng cây ngồi xuống, thuận tiện hướng Phong Liên Dực vẫy vẫy tay: "Lại đây".

"Ngươi không định ra tay sao?". Phong Liên Dực đi qua, ngồi xuống bên người nàng, nhìn qua cành lá xum xuê dày đặc, có thể thấy thân thể khổng lồ của Thiên Tuyết Miêu.

Hoàng Bắc Nguyệt vuốt một lọn tóc, nói: "Nhị tỷ tỷ ta là triệu hoán sư tam tinh, rất lợi hại, cần gì ta ra tay chứ?".

Lời nói này ngữ điệu kỳ quái, Phong Liên Dực nhìn nàng, trong lòng âm thầm nghĩ, rốt cuộc nàng ở nhà phải chịu khổ sở gì mà có thể đối với thân tình lạnh nhạt như vậy?

Meo... meo...

Bên kia Thiên Tuyết Miêu đột nhiên kêu thảm một tiếng, bay ngược ra phía sau, nặng nề ngã nhào trên mặt đất. Nơi nó vừa đứng đã có Hoa Ban Báo thuộc tính lôi hùng dũng oai vệ ngồi xổm xuống.

Hoa Ban Báo thuộc tính lôi, linh thú cấp 10.

Trong nháy mắt, sắc mặt Tiêu Vận trắng bệch, từng bước lui về phía sau: "Ngươi, các ngươi đừng làm bậy, các ngươi có biết ta là ai không? Cha ta phò mã đương triều của trưởng công chúa - Tiêu Viễn Trình".

"A, phò mã của trưởng công chúa? Ngươi là con gái của trưởng công chúa Huệ Văn, Bắc Nguyệt quận chúa?". Một tên lính đánh thuê đột nhiên hỏi.

Tiêu Vận hiện không rõ ràng tình huống lắm nên không dám tùy tiện nhận bừa, ngây người một chút, tên lính đánh thuê hung thần ác sát nói: "Hừ! trưởng công chúa Huệ Văn năm đó làm hại đại ca của ta chết thảm, ta còn không tìm bà ta tính sổ! Hôm nay con gái bà ta rơi vào tay ta, thật sự là báo ứng!".

Tiêu Vận vừa nghe, sắc mặt trắng bệch lại dấy lên một chút hy vọng, trong lòng âm thầm nghĩ vừa rồi may là không giả mạo, ả tưởng rằng Trưởng công chúa Huệ Văn thật sự hiền huệ, không có kẻ địch, hiện tại xem ra cũng không hẳn vậy.

"Ta, ta đương nhiên không phải con gái của trưởng công chúa Huệ Văn! Nương ta làm sao có thể là cái loại tiện phụ không biết xấu hổ ấy, là bà ta đoạt cha ta, khiến nương ta phải làm tiểu thiếp, ta biến thành thứ nữ, ta cũng hận bà ta!". Tiêu Vận vội vàng nói.

Tên lính đánh thuê hừ lạnh: "Muốn lừa gạt ta, không dễ như vậy!".

"Là thật! Ta thật không phải là Bắc Nguyệt quận chúa! Thực ra Bắc Nguyệt quận chúa lần này cũng cùng đi theo chúng ta, ngươi muốn báo thù, ta có thể mang ngươi đi tìm cô ta!" Tiêu Vận cấp bách vội vã quýnh quáng nói, vì bảo vệ tính mạng, cái gì cũng có thể làm!

"A, Bắc Nguyệt quận chúa cũng tới ?" Tên lính đánh thuê vừa nghe, lập tức vuốt cằm suy tư.

Người xung quanh nói : "Hoắc lão lục tính sao? Cô nương này trắng trẻo vậy, sao không đùa giỡn nữa rồi?".

"Sao có thể chứ?" Hoắc lão lục cười hắc hắc, nói: "Cô bé, vậy Bắc Nguyệt quận chúa lớn lên như thế nào? Có xinh đẹp hơn ngươi không?".

"Đẹp! So với ta đẹp hơn nhiều!" Lúc này, Tiêu Vận hoàn toàn không muốn hơn Hoàng Bắc Nguyệt về tư sắc, dùng hết từ ngữ để hình dung Hoàng Bắc Nguyệt, "Ở Thành Lâm Hoài ai cũng biết, Bắc Nguyệt quận chúa cùng trưởng công chúa Huệ Văn quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra! Trưởng công chúa Huệ Văn năm đó đã là đại mỹ nhân số một số hai tại đại lục, Bắc Nguyệt quận chúa sao có thể kém?".

Hoắc lão lục nghe xong, mắt lóe sáng, hỏi lại đồng bọn của hắn: "Thế nào? Có muốn nếm thử tư vị tôn quý của quận chúa hay không?".

Những lính đánh thuê vốn đi hoành hành khắp nơi, trong mắt không hề có quy củ cùng luật pháp, vừa nghe có mặt hàng tốt liền rục rịch.

"Hoắc lão lục, có Bắc Nguyệt quận chúa, cô nương này cũng không thể bỏ qua, Bắc Nguyệt quận chúa kia cùng lắm mười hai mười ba tuổi, sao có thể giống như báu vật mê hồn này?" Một tên lính đánh thuê đi tới cạnh Hoắc lão lục, thấp giọng nói.

Hoắc lão lục cũng cười gian: "Tất nhiên, không thể bỏ qua cô nương này, chờ bắt Bắc Nguyệt quận chúa thì cùng hưởng dụng cả hai đi!".

Vừa nói, Hoắc lão lục ngẩng đầu lên: "Ngươi dẫn chúng ta đi tìm Bắc Nguyệt quận chúa, đại gia tin tưởng ngươi không xảo trá hãm hại chúng ta?".

Tiêu Vận hung hăng nói: "Ta sẽ không hãm hại các ngươi! Ta cũng hận nha đầu kia đoạt hết những thứ vốn là của ta! Nói thật cho các ngươi biết, trưởng công chúa Huệ Văn là do mẫu thân ta hạ độc chết! Hoàng Bắc Nguyệt kia ta cũng ước gì nó chết càng sớm càng tốt!".

"Hắc hắc, thì ra là thế, tiểu mỹ nhân, ngươi với nương ngươi đều rất độc ác! Đại gia ta rất thích!" Hoắc lão lục cười cười nhìn Tiêu Vận, trên gương mặt trắng nõn của nàng véo một cái.

Tiêu Vận miễn cưỡng cười.

Hoàng Bắc Nguyệt trốn ở gần đó đột nhiên hung hăng nắm đứt một cành cây, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo dữ dội.

Tiêu Vận, ngươi muốn chết.

"Kẻ nào ở đó?" Động tĩnh lập tức khiến mấy tên lính đánh thuê phát hiện, mấy người kia đều là cao thủ trong Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải, không phải triệu hoán sư thì cũng là cao thủ võ đạo.

Hoắc lão lục nháy mắt một cái, hai tên lính đánh thuê lập tức đi về hướng này.

"Bị phát hiện, đi trước đi". Phong Liên Dực vỗ nhẹ bả vai nàng một cái. Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, đặt Xích Kim Thánh Hổ vào lòng Phong Liên Dực, rồi ngẩng đầu bước ra ngoài.

"Nhị tỷ tỷ, vừa rồi không gặp, sao tỷ đã chạy đến đây?". Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng mở miệng, ánh mắt khinh thường đảo qua đám lính đánh thuê.

Hừ! Một đám cặn bã!

Tiêu Vận nhìn thấy Bắc Nguyệt liền sửng sốt, sau đó nghĩ thầm Hoàng Bắc Nguyệt chỉ là một hoàng kim chiến sĩ, liền quay mắt về phía đám lính đánh thuê quạt gió thổi lửa. Có chết, cũng phải kéo một cái đệm lưng.

"Cô ta chính là Bắc Nguyệt quận chúa!" Tiêu Vận chỉ vào nàng, hô to với Hoắc lão lục.

Hoắc lão lục là một hán tử vóc người khôi ngô tráng kiện, lưng hùm vai gấu, vừa rồi linh thú Hoa Ban Báo cấp 10 thuộc tính lôi là do hắn triệu hồi!

"Quả nhiên là tuyệt sắc!" Hoắc lão lục nhìn Hoàng Bắc Nguyệt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt toàn hèn mọn cùng tham lam.

Bốp!

Một tiếng vang thật lớn, Hoắc lão lục thân thể cao lớn đột nhiên bay ra ngoài, cả người đập vào thân cây, thân cây lập tức gãy đôi! Có thể thấy Hoắc lão lục phải chịu bao nhiêu khổ!

"Phụt..." từ trên cây ngã xuống, Hoắc lão lục lập tức hộc ra một ngụm máu, triệu hồi thú Hoa Ban Báo nhìn thấy người ký khế ước giả với mình bị đánh ngay trước mắt thành như vậy, lập tức nổi tính hung ác, ở phía sau Hoàng Bắc Nguyệt kêu rống một tiếng, muốn nhào lên.

Grao ~. Một tiếng ấu thú non nớt gầm nhẹ, yếu ớt, như là tiếng của đứa bé vừa ngủ dậy phát ra.

Hoa Ban Báo vốn đang muốn nhào lên thì nghe thấy tiếng gào này, giật mình lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp lui đến bên người Hoắc lão lục, cuộn mình run lẩy bẩy, trong chốc lát đã tiến vào không gian Linh thú.

Thì ra tiểu Xích Kim Thánh Hổ đã tỉnh lại, chẳng trách Hoa Ban Báo lại sợ như vậy. Trước mặt Thần thú, một con Linh thú cấp 10 nho nhỏ nào dám phát uy.

Ngoại hình bắt mắt của Thần thú thì có thể ẩn giấu, nhưng khí tức Thần thú có vẻ không giấu được. Tiểu Xích Kim Thánh Hổ cũng đã tỉnh dậy, xem ra lần sau nàng phải dạy dỗ nó cách giả trang thành một con hổ bình thường, không thể tùy tiện vận dụng khí tức của Thần thú đi hù dọa con người và Linh thú!

Phong Liên Dực ôm Xích Kim Thánh Hổ đi tới, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoắc lão lục đang bị trọng thương. Vạt áo màu trắng trên người hắn còn đang phấp phới, hiển nhiên lúc nãy hắn vừa sử dụng nguyên khí xong.

Mấy tên lính đánh thuê chứng kiến bộ dáng thê thảm của Hoắc lão lục, trong lòng sợ hãi. Hoắc lão lục là người có thực lực cường hãn nhất trong đám bọn họ, bây giờ hứng một chiêu mà trọng thương, vậy bọn họ là cái gì đây?

Không biết bạch y nam nhân này có lai lịch như thế nào, không ngờ hắn ta lại lợi hại như vậy. Hơn nữa hắn còn ôm một con tiểu hổ trong lòng, chẳng lẽ hắn là Triệu hoán sư?

Đám lính đánh thuê đều lui về phía sau, khi đến gần Hoắc lão lục, một tên lính đánh thuê nói: "Hoắc lão lục, ta thấy người này có lai lịch không tầm thường đâu, hay là chúng ta trốn trước đi!"

Hoắc lão lục chưa kịp mở miệng, Hoàng Bắc Nguyệt đã cười lạnh một tiếng: "Trốn sao? Ở trong tay ta mà các ngươi còn muốn trốn sao?".

Đám lính đánh thuê này vẫn chưa thấy Hoàng Bắc Nguyệt xuất thủ, bởi vậy cũng không sợ nàng chút nào, một tên lính đánh thuê cứng cổ nói: "Hừ! Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải của chúng ta đều là cao thủ, Viên lão đại của chúng ta cũng không phải là người dễ chọc đâu".

"Tên to con đó dám sỉ nhục Nước Nam Dực chúng ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt hắn! Tuy nhiên hiện tại ta sẽ làm thịt các ngươi trước!". Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, hướng qua Phong Liên Dực nói: "Bớt lo chuyện của người khác đi!".

"Ừ." Tầng sương lạnh trên mặt Phong Liên Dực thoáng cái đã tan ra, hắn cười nói.

Lúc nãy Hoắc lão lục dùng ánh mắt càn rỡ nhìn chằm chằm vào nàng, việc đó khiến hắn nhất thời mất hứng, bởi vậy mới ra tay.

Lòng tự ái của nha đầu này rất mạnh, hơn nữa vô cùng kiêu ngạo, thời điểm nàng động thủ chỉnh người, hắn đương nhiên sẽ không xuất thủ, tránh làm nàng lại tức giận.

Đám lính đánh thuê kia vừa nghe nàng nói liền lộ vẻ mặt khinh thường: "Chỉ bằng một tiểu nha đầu như ngươi sao?".

Tên lính đánh thuê kia còn chưa nói hết câu, bóng dáng của Hoàng Bắc Nguyệt đã hiện ra ngay trước mặt hắn, tung một nắm đấm như trời giáng đánh bay tên lính đánh thuê ra ngoài, răng với máu văng tung tóe.

Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt khẽ đảo qua đám người vẫn còn đang sững sờ, muốn một đao chém sạch chúng. Một thanh Băng Vũ màu trắng chợt xuất hiện trong tay nàng, đám lính đánh thuê chưa kịp định thần đã bị Băng Vũ quét qua, nhất thời, thanh âm thảm thiết liên tiếp vang lên, một đám người tính cả Hoắc lão lục đang trọng thương đều ngã lăn trên mặt đất!

Khỉ thật! Nha đầu này lợi hại quá!

Mấy tên lính đánh thuê lồm cồm bò dậy, vội vàng triệu hoán linh thú của mình ra, nhưng có Thần thú Xích Kim Thánh Hổ ở đây, Linh thú nào lại dám can đảm bước ra?.

Mấy tên triệu hoán sư lập tức hoảng hốt, mấy tên cao thủ võ đạo thì may mắn hơn, bọn họ không cần triệu hoán Linh thú, trực tiếp lấy vũ khí định xông lên chiến đấu với Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Lấy trứng chọi đá, lũ ngốc không biết lượng sức mình!".

Ba tên cao thủ võ đạo cùng nhau xông lên, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn đứng im không hề nhúc nhích, khóe miệng giương lên, ý cười lãnh khốc như ẩn như hiện.

"A..." Đám người phía sau Tiêu Vận đột nhiên kêu thảm một tiếng, tay chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.

Đám cao thủ võ đạo thoáng sửng sốt, trong lúc chúng chưa kịp phản ứng, một tên Triệu hoán sư ở phía sau chợt hô to: "Băng Linh Huyễn Điểu! Là Băng Linh Huyễn Điểu - một trong Ngũ Linh!".

"Chạy, chạy nhanh đi! Cô ta ít nhất cũng là Cửu Tinh Triệu hoán sư đó!".

Mấy tên Triệu hoán sư biến sắc bò về phía sau chạy trốn, chỉ đáng thương cho đám cao thủ võ đạo không biết sống chết kia. Bọn hắn chưa kịp quay đầu lại chiêm ngưỡng "dung nhan" của một trong Ngũ Linh thuộc tính Băng - Băng Linh Huyễn Điểu thì đã bị nó há miệng nuốt vào bụng.

"Một tên cũng không cho chạy thoát!" Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng hạ lệnh.

"Vâng, thưa chủ nhân!" Băng Linh Huyễn Điểu chỉ mới ăn vài người, còn chưa thỏa mãn, vỗ cánh băng bay về phía đám Triệu hoán sư đang chạy trốn.

Nó rõ ràng đang chơi trò mèo vờn chuột, đùa giỡn đám người này khiến có người muốn tự sát, sau đó lại từ từ nuốt bọn họ vào bụng.

Băng Linh Huyễn Điểu từ khi nào lại nghịch ngợm như vậy nhỉ?

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn trong chốc lát rồi mới xoay người đi tới chỗ Tiêu Vận.

Tiêu Vận hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi qua liền thấy khó thở, cả trái tim cũng sợ đến mức muốn vọt ra khỏi cổ họng.

"Tam...Tam muội, ta mới vừa rồi chỉ là sử dụng kế nghi binh nói lung tung mà thôi...". Tiêu Vận thấy Băng Vũ trong tay Bắc Nguyệt, trước mắt trời đất như tối sầm lại. Đến lúc này, nếu ả vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đúng là một tên ngốc rồi.

Nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt này không phải là phế vật, càng không phải là Hoàng Kim chiến sĩ, cô ta là... cô ta là Cửu Tinh Triệu hoán sư Hí Thiên có được Băng Linh Huyễn Điểu!

Chả trách mẫu thân nhiều lần chuẩn bị lễ vật lớn nhờ đám lính đánh thuê giao cho Hí Thiên đại nhân, hy vọng hắn nhận minh làm đồ đệ nhưng lần nào lễ vật cũng bị trả về.

Bọn họ nghĩ Hí Thiên đại nhân là cao thủ, bởi vậy tính tình cao ngạo, không thu lễ cũng không thu đồ đệ, như vậy cũng không sao, nhưng bây giờ Tiêu Vận mới hiểu, thì ra lúc trước hai mẹ con họ buồn cười đến cỡ nào.

Bọn họ tự nhiên lại đi cầu một phế vật mà trước giờ đều xem thường.

Hoàng Bắc Nguyệt khẳng định đang cười nhạo bọn họ. Không chỉ cười nhạo mà còn bày thiên la địa võng dụ mẹ con họ vào bẫy.

Nghĩ đến những điều này, Tiêu Vận hận đến nghiến răng nghiến lợi! Nhưng khi nghĩ đến sự thật Hoàng Bắc Nguyệt chính là Hí Thiên, ả lại sợ hãi!

"Kế nghi binh?". Hoàng Bắc Nguyệt ngạo nghễ đứng, nhìn Tiêu Vận đang ngã nhào trên đất, thản nhiên nói: "Nếu hôm nay không nghe được Nhị tỷ nói ra kế nghi binh, ta còn chưa biết Nhị tỷ lại hận ta như vậy".

"Không có, tuyệt đối không có chuyện đó!". Tiêu Vận vội vàng lắc đầu giải thích: "Ta và muội là tỷ muội, trên người đều chảy cùng một dòng máu, ta sao lại hận muội chứ? Những lời lúc nãy, muội cứ coi như không có nghe thấy là được!".

"Nhưng ta lỡ nghe thấy rồi, muốn quên cũng không quên được, hơn nữa Nhị tỷ còn nói, mẫu thân của ta qua đời là do uống một chén thuốc độc của Tuyết di...".

"Không!" Tiêu Vận kêu to, đôi chân mềm nhũn nhưng vẫn kiên trì quỳ xuống: "Tam muội, chuyện đó tuyệt đối không phải là sự thật! Mẹ con chúng ta dù có to gan đến cỡ nào thì cũng không dám mưu hại người của Hoàng tộc!".

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, đôi mắt lạnh như băng càng nhìn Tiêu Vận càng ngứa mắt: "Tiêu Vận, ngươi có chút cốt khí được không? Ngươi như vậy thật khiến ta xem thường đó!".

Tiêu Vận ngẩn ra, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Ta...không có, thật sự không có mà...".

Hoàng Bắc Nguyệt một chân đá văng Tiêu Vận ra, sau đó ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn ả: "Nhị tỷ, ngươi có biết lúc ấy tại sao lúc đó ta lại cho ngươi đấu giá được Băng Vũ của Băng Linh Huyễn Điểu không? Một phần của Linh thú ở nơi nào, Triệu hoán sư sẽ biết được tất cả động tĩnh nơi đó, những chuyện hai mẹ con ngươi làm tưởng có thể qua mặt được ta sao?".

Tiêu Vận cả người lạnh như băng. Cô ta nhớ lại chuyện trong hội đấu giá ngày trước, thì ra mọi chuyện đều là cố ý an bài, chẳng trách một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư lại có thể đem lông vũ Linh thú của mình đi đấu giá.

Hoàng Bắc Nguyệt căn bản là đang tính kế ả! Để ả lấy được Băng Vũ của Băng Linh Huyễn Điểu, ả cứ nghĩ thực lực của mình sẽ được đề cao, nhưng thực tế thì mọi hành động của ả đều bị Hoàng Bắc Nguyệt giám thị!

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi...ngươi điên rồi..." Tiêu Vận thì thào nói.

"Không tàn nhẫn thì làm sao đấu lại các ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ: "Ngươi cùng Tuyết di ít nhất cũng làm ta tốn chút tâm tư, coi như cũng tận hứng, nhưng kế tiếp ngươi cũng đừng trách ta trả thù. Ta đối đãi với kẻ địch, thứ nhất chính là vô tình, thứ hai chính là vô nghĩa, thứ ba chính là trả lại gấp mười lần!".

"Ngươi...ngươi muốn như thế nào? Ngươi ác độc như thế không sợ người khác biết sao?" Tiêu Vận từng bước lui về phía sau, quay đầu chạy về phía Phong Liên Dực cầu cứu.

Vị này là Cửu hoàng tử của Nước Bắc Diệu, nghe nói hắn là người ôn nhã thiện lương, hắn sẽ không thấy chết mà không cứu, chỉ cần hắn đồng ý giúp ả một tay, như vậy thì ả sẽ có hi vọng.

Tiêu Vận đâu biết rằng dưới lớp vỏ bọc ôn nhu của Phong Liên Dực lại cất giấu một trái tim lạnh như băng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của ấu thú Xích Kim Thánh Hổ, bên môi cười nhẹ nhìn bọn họ, giống như đang nhìn một tiết mục tỷ muội tình thâm.

"Dực vương tử, Dực...". Tiêu Vận giọng nói hàm chứa sự đáng thương.

Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên, một phát chộp lấy cố áo ả, hung hăng nói: "Coi như ngươi may mắn, bị người ta bắt đến đây làm nhục, nào ngờ lại không thành công, không sao, ta đổi lại phương thức khác là được! Ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết không?"

Tiêu Vận lắc đầu, bi thảm khóc: "Ta không biết, không biết..."

"Không biết? Tốt lắm, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi!" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, hơi nghiêng đầu, hướng Băng Linh Huyễn Điểu hỏi: "Con Hoa Ban Báo kia đâu rồi?".

Đám người vừa rồi đã bị ăn sạch, chỉ còn lại tên Hoắc lão lục, Linh thú của hắn là Hoa Ban Báo, hiện tại vẫn đang núp trong không gian Linh thú.

Băng Linh Huyễn Điểu đi tới cạnh Hoắc lão lục, kéo hắn đang sợ mất hồn qua đây, lại đuổi Hoa Ban Báo từ trong không gian Linh thú ra ngoài.

Linh thú cấp 10 đứng trước mặt Băng Linh Huyễn Điểu giống như một con tôm nhỏ vậy. Nó nằm rạp trên mặt đất, không ngừng run lẩy bẩy.

Hoàng Bắc Nguyệt ném Tiêu Vận qua, cười nói: "Bảo nó đem Nhị tỷ của ta đưa đến doanh địa của Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải đi, nói là Hoắc lão lục tặng cho họ một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng