Mã trường kinh biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khẽ quát một tiếng, nhìn về phía Tiêu Viễn Trình: "Phụ thân, đây thật sự là tên phế vật trong nhà chúng ta sao?".

Tiêu Viễn Trình sắc mặt cũng cực kỳ khiếp sợ, sau nửa ngày mới phục hồi tinh thần, có chút mơ hồ: "Này, chuyện này...".

"Phụ thân, Tam muội học cưỡi ngựa bắn cung từ lúc nào vậy? Tại sao trước giờ con chưa từng nghe nói đến?". Giọng nói của Tiêu Vận tràn ngập ghen tuông. Ả vốn muốn đến xem Hoàng Bắc Nguyệt bị xấu mặt, nhưng ai biết Hoàng Bắc Nguyệt vừa xuất hiện đã xuất sắc như vậy.

"Nha đầu kia thật sự là Hoàng Bắc Nguyệt ư ?".

"Nha đầu kia thực sự là Hoàng Bắc Nguyệt ư?" Tiêu lão gia tử Tiêu Khải Nguyên bỗng nhiên mở miệng, thanh âm nặng nề hữu lực: "Kỹ xảo kia quả thật rất chuẩn, chỉ là động tác thoạt nhìn không đủ thành thục, lực lượng cũng hơi khiếm khuyết một chút, xem ra nó vừa học cưỡi ngựa bắn cung cách đây không lâu".

"Người vừa học cưỡi ngựa bắn cung cách đây không lâu làm sao có khả năng lợi hại như vậy được? Gia gia, Hoàng Bắc Nguyệt từ trước tới nay đều là một tên rác rưởi mà". Tiêu Vận nghe thấy khẩu khí của Tiêu Khải Nguyên mang theo một tia tán thưởng, lập tức bất mãn phản bác.

Tiêu Khải Nguyên hơi nhíu mày. Hắn đương nhiên biết Hoàng Bắc Nguyệt là một tên rác rưởi, nên khi trông thấy động tác kia liền đoán Bắc Nguyệt học cưỡi ngựa bắn cung không lâu. Nếu đã học qua thì động tác cùng kỹ thuật khẳng định sẽ thành thạo hơn so với hiện tại.

"Viễn Trình, là ai dạy nó cưỡi ngựa bắn cung?" Tiêu Khải Nguyên ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Viễn Trình.

Tiêu Viễn Trình lập tức cung kính nói: "Phụ thân, từ xưa tới nay chưa hề có ai dạy nó, liệu có phải là Quách viện sĩ dạy hay không...".

Tiêu Trọng Lỗi thu hồi ánh mắt từ thân ảnh tiêu sái lưu loát của Hoàng Bắc Nguyệt, nói: "Phụ thân quên rồi sao? Tam muội chỉ mới đến Quốc Tử Giám vài ngày, khóa học cưỡi ngựa bắn cung chỉ mới dạy một lần. Lần đó Quách viện sĩ còn mang bọn họ đi Võ đạo viện, nó đã đánh một trận với Tiết Mộng trên lôi đài".

Lời này vừa thốt ra, con ngươi của Tiêu Khải Nguyên bỗng nhiên co rút. Không ai dạy? trước đây chưa từng học qua, vậy mà vừa ra sân đã lợi hại như thế, chẳng lẽ Hoàng Bắc Nguyệt không phải là phế vật, mà ngược lại là thiên tài?. Không, không thể nào? Thân thể Hoàng Bắc Nguyệt không thể ngưng tụ nguyên khí, căn bản không thể nào là thiên tài.

Trên khán đài, hơn nửa đám người kinh ngạc không dám tin, nghị luận luận sôi nổi. Vừa nhìn thấy một mũi tên ác liệt tràn ngập lực lượng của Hoàng Bắc Nguyệt, bọn họ không thể bình tĩnh lại được. Chỉ có Tiêu Dao vương cùng Phong Liên Dực xem như tương đối bình tĩnh.

Quạt giấy nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, Tiêu Dao vương nói: "Người của Tiêu gia quả thật là có mắt không tròng, thiên tài đỉnh cấp như vậy lại bị bọn hắn xem thành rác rưởi. Ta dám chắc hiện tại Tiêu Khải Nguyên đang tức chết đi".

"Còn ta cược rằng đại đa số người ở đây đều nghĩ mũi tên kia của Hoàng Bắc Nguyệt là do gặp may." Phong Liên Dực nhàn nhã nói, ánh mắt chuyển đến dáng người tiêu sái nhưng bén nhọn trên mã trường.

Tiêu Dao vương cười nói: "Bổn vương cũng nghĩ vậy, có điều bây giờ Nguyệt nhi còn nhỏ, chờ muội ấy dần trưởng thành, đám người nhìn lầm muội ấy sẽ hối hận đến hộc máu".

Đôi mắt lãnh đạm của Phong Liên Dực cũng tràn ngập ý cười.

Đâu chỉ có hối hận thôi, nhóm người Tiêu gia kia gộp lại cũng không đủ để Hoàng Bắc Nguyệt đùa giỡn. Nha đầu kia tuy còn nhỏ nhưng thông minh giảo hoạt, lãnh khốc vô tình, thực sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Trong mã trường.

Mũi tên tự tin gấp trăm lần bắn ra tự nhiên bị chặn lại quá dễ dàng, Lâm Uyển Nghi không thể tin được. Phải thật lâu sau ả mới phục hồi tinh thần.

Hoàng Bắc Nguyệt đã giục ngựa chạy ra xa.

"Xú nha đầu! Ta đã xem thường ngươi!" Lâm Uyển Nghi phẫn hận quát khẽ: "Lần thứ nhất ngươi ăn may, ta không tin lần thứ hai cũng thế".

Giục ngựa đuổi theo, Lâm Uyển Nghi cũng không phải bình hoa. Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của cô ta là giỏi nhất, tuy lần thứ nhất thất bại nhưng ả rất nhanh đã có thể điều chỉnh tốt trạng thái, lại lần nữa kéo căng dây cung.

Thời điểm mũi tên thứ hai đã sẵn sàng, Lâm Uyển Nghi hơi liếc qua Hoàng Bắc Nguyệt, trông thấy Bắc Nguyệt đã bắn mũi tên tiếp theo.

Mũi tên kia rất chính xác! Rất nhanh! Lấy kinh nghiệm nhiều năm của Lâm Uyển Nghi, mũi tên kia tuyệt đối bắn trúng!

Lâm Uyển Nghi giật mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhắm mũi tên về phía lưng của Hoàng Bắc Nguyệt. Trên lưng ngựa xóc nảy, động tác kia của ả dù sao cũng hơi phiến diện, ai cũng không biết rõ mục tiêu của ả là cái gì. Đến lúc bắn trúng Hoàng Bắc Nguyệt, ả chỉ cần đổ thửa rằng trên lưng ngựa quá xóc nảy nên mới bắn nhầm. Lúc đó, ai có thể bắt lỗi ả đây.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Uyển Nghi đã buông dây cung, "sưu" một tiếng, mũi tên kia phá không mà đi, không khí chung quang như bị xé rách.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa bắn ra một mũi tên, con ngươi nhẹ híp lại, theo góc độ mũi tên kia bay ra thì tuyệt đối sẽ trúng hồng tâm.

Lúc nàng bắn tên, con ngựa màu hung giơ cao hai chân trước, tựa hồ có chút hưng phấn hí dài một tiếng. Dưới ánh dương quang chói lọi, một người một ngựa như được dát lên màu vàng lấp lánh, thời gian như ngưng đọng lại. Hào quang huyễn lệ, một cỗ khí tức cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng tỏa ra từ người nàng, phong thái như thần như tiên.

Nhìn mũi tên mình bắn đã gần trúng hồng tâm, Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi. Đang lúc nàng thoáng thả lỏng, bỗng nhiên một tiếng xé gió từ phía sau truyền đến, một mũi tên xé rách không khí, thẳng tắp hướng lưng nàng bắn tới.

Vô số lần đứng ở ranh giới sinh tử ở thế kỷ 21 đã giúp tốc độ nhận biết nguy hiểm cùng phản ứng của nàng vượt qua người thường. Thân hình vừa chuyển, trong tình huống không thể hoàn toàn né tránh và không thể rơi xuống đất, nàng chỉ có thể vươn tay, dùng chính bàn tay của mình bắt lấy mũi tên kia.

Trong Học Viện Linh Ương có quy định, khi tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung, nếu bên nào rơi từ trên lưng ngựa xuống đất thì coi như thua. Hồng tâm ở khá xa, mà nàng và Lâm Uyển Nghi chỉ cách nhau mấy bước, bởi vậy mũi tên ả ta bắn nàng đương nhiên sẽ nhanh hơn mũi tên nàng bắn ra lúc trước.

Chỉ cần nàng bị ngã khỏi ngựa, cho dù mũi tên của nàng có bắn trúng hồng tâm đi chăng nữa thì nàng vẫn thua. Trong thi đấu, tỷ thí không chỉ là thực lực mà còn có cả cơ trí.

Lâm Uyển Nghi đã làm tốt hết cả, đang rung đùi đắc ý, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt dùng tay bắt lấy mũi tên mà nàng toàn lực bắn ra, không khỏi trợn mắt há mồm.

Làm sao có thể như vậy?

Mũi tên kia lực rất mạnh, Hoàng Bắc Nguyệt ở trên lưng ngựa, thân thể lung lay thiếu chút nữa đã ngã xuống. Nàng hung hăng nắm chặt lấy lông bờm của con ngựa, thân hình dần dần lấy lại được thăng bằng.

Tuy mũi tên kia đã bị nàng bắt được, không bắn trúng lưng nhưng đã làm lòng rách nát bàn tay của nàng, đầu nhọn của mũi tên cũng hơi đâm vào bờ vai.

Từ khi xuất sư tới nay nàng chưa bao giờ ăn phải quả đắng như vậy. Nếu là cao thủ ngang hàng, dù thua nhưng cũng thua một cách vẻ vang, hoàn toàn không dùng thủ đoạn. Nhưng Lâm Uyển Nghi này là cái thứ gì? Đầu tiên là hạ dược với ngựa của nàng, bây giờ lại đi đánh lén nàng?.

Ban đầu nàng chỉ tính làm cho Lâm Uyển Nghi nhục nhã. Đường đường là Bạch Ngân chiến sĩ lại thua trên tay một ma bệnh không có tiếng tăm gì, chuyện một khi truyền ra, ả ta chắc chắn sẽ không còn mặt mũi đặt chân ở Thành Lâm Hoài nữa. Hơn nữa, nếu như việc Lâm Uyển Nghi hạ dược với ngựa của nàng truyền ra ngoài, ả ta sẽ bị châm chọc là nữ nhân ác độc, nhỏ mọn, vị trí Kính vương phi e rằng cũng không giữ được nữa. Hoàng Bắc Nguyệt thích nhất là hại người như thế, làm kẻ đó khổ sở mà không nói ra được. Nhưng hiện tại, nàng không muốn dùng thủ đoạn ôn hòa như vậy nữa.

Ngươi đã dám trêu ta, ta liền cho ngươi biết cái gì gọi là âm hiểm độc ác. Hoàng Bắc Nguyệt bắt được mũi tên kia, thân thể nhanh chóng ổn định lại trên lưng ngựa. Nàng lạnh lùng trừng mắt về phía con ngựa mà Lâm Uyển Nghi cưỡi.

Thuật Chế Ngự Thú!

Con ngựa kia vừa tiếp xúc với ánh mắt tràn ngập uy hiếp của nàng đột nhiên như phát điên, chạy loạn trong mã trường. Lâm Uyển Nghi đang ngây người, không kịp phản ứng, bị con ngựa hất văng ra. Ả ta chỉ kịp kêu thảm một tiếng đã từ trên lưng ngựa té xuống.

Đám người xung quanh dồn dập hít một hơi khí lạnh.

Lâm Uyển Nghi chật vật từ dưới đất bò dậy, khôi giáp trên người tán loạn.

Con ngựa này phát điên rồi.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, con ngựa điên kia đột nhiên xoay người lại, vung móng trước lên. Lâm Uyển Nghi đang muốn đứng lên, không kịp trở tay bị móng ngựa hung hăng đá lên má.

Ngay lập tức, máu tươi tuôn trào, Lâm Uyển Nghi kêu lên thảm thiết, lần nữa ngã lăn trên mặt đất. Con ngựa kia vẫn không buông tha, lần thứ hai vung móng trước lên, nặng nề đạp lên ngực Lâm Uyển Nghi.

Thân thể Lâm Uyển Nghi cong lại như tôm chết. Ả phun ra một ngụm máu, sau đó ngã nhào trên mặt đất, không còn nhúc nhích. Con ngựa điên kia vẫn tiếp tục đạp lấy đạp để Lâm Uyển Nghi, giống như ả có mối thù truyền kiếp với nó vậy. Nó dường như muốn giẫm ả thành thịt nát mới cam tâm.

"Súc sinh!" Tiếng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên, Thương Hà viện trưởng vung ống tay áo, đem con ngựa điên kia đánh văng ra ngoài.

Từ lúc Lâm Uyển Nghi ám toán Hoàng Bắc Nguyệt, cho đến khi Lâm Uyển Nghi bị ngựa của mình giẫm đến trọng thương, tất cả những thứ này chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Trên khán đài, người xem còn không kịp kinh hô thì mọi thứ đã kết thúc. Mũi tên của Bắc Nguyệt quận chúa đã vững vàng bắn trúng hồng tâm, lông đuôi mũi tên vẫn còn đang run rẩy.

Mà mũi tên kia của Lâm Uyển Nghi cũng không bắn trúng hồng tâm, ả ta nhắm vào Hoàng Bắc Nguyệt. Nhưng ả không thành công, trộm gà không được còn mất nắm thóc, Bắc Nguyệt quận chúa né được mũi tên, mà chính ả ta lại té ngựa.

Người thua, không cần nói cũng biết, đương nhiên chính là Kính vương phi tương lai Lâm Uyển Nghi.

Thời khắc này không cần giải thích, trong khán đài ít có người đồng tình với Lâm Uyển Nghi.

Lâm Uyển Nghi cả người máu tươi ướt đẫm nằm thoi thóp trên mặt đất, nửa khuôn mặt đã bị móng ngựa giẫm nát, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Thương Hà viện trưởng lập tức chạy tới, khởi động kết giới Phong thuộc tính giúp Lâm Uyển Nghi chữa thương. Trong trận đấu chính thức lại xảy ra chuyện như vậy, mặc dù Học Viện Linh Ương có chút mất mặt, thế nhưng đệ tử bị thương không thể không cứu trị.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng ngựa nhảy xuống, động tác dứt khoát rút mũi tên trên bả vai ra. Hành động thô bạo này làm cho máu chảy ra không ít, nhưng nàng chỉ hơi cau mày, biểu tình lãnh khốc vẫn còn trên mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lâm Uyển Nghi.

Dù ngươi không chết cũng trở thành người tàn phế mà thôi.

"Hừ ! Là ngươi giở trò quỷ đúng không?".

Một tiếng quát to vang lên, người quát là đại công tử của Phủ Thượng Thư – Lâm Tử Thành. Hắn thấy muội muội mình bị thương nặng như vậy, lại bắt gặp lại ánh mắt sắc lạnh kia của Hoàng Bắc Nguyệt, bản năng nhận định đó là người hãm hại muội muội của mình.

Trước trận tỷ thí, hắn nghe Lâm Uyển Nghi nhắc qua, bảo rằng Hoàng Bắc Nguyệt là một nha đầu giảo hoạt. Ngày đó trên lôi đài vì giở trò nên mới thắng Tiết Mộng.

Khi đó Lâm Tử Thành cũng hơi e ngại lần tỷ thí này Hoàng Bắc Nguyệt cũng sẽ giở trò, nhưng hắn không sợ. Hắn cho rằng dưới con mắt bàn dân thiên hạ, một tên rác rưởi như Hoàng Bắc Nguyệt dù có to gan đến mức nào cũng sẽ không dám sử dụng ám chiêu.

Nhưng không ngờ, muội muội của hắn, đường đường trình độ Bạch Ngân chiến sĩ lại thật sự thua, thua ở trên tay một nha đầu không có danh tiếng gì.

Kết quả như thế này, ngoại trừ Hoàng Bắc Nguyệt giở trò ra còn có giải thích nào khác sao?.

Lâm Tử Thành rút kiếm ra, chỉ về phía Hoàng Bắc Nguyệt: "Ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ để thắng muội muội ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!".

"Tử Thành, dừng tay". Lâm thượng thư hét lớn một tiếng, nhưng Lâm Tử Thành căn bản không quan tâm.

Lâm thượng thư quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Thái tử vẻ mặt âm trầm đi tới, trong lòng trầm xuống. Hoàng Bắc Nguyệt là hoàng tộc, bởi vậy cho dù có là nguyên nhân gì đi nữa thì Thái tử vẫn sẽ thiên vị Hoàng Bắc Nguyệt.

"Tử Thành, thu hồi kiếm lại đi. Chuyện hôm nay tin rằng Thái tử điện hạ cùng Thương Hà viện trưởng đều đã nhìn rõ, chắc chắn sẽ trả lại công đạo cho muội muội ngươi". Tiếng của Lâm thượng thư tràn ngập uy nghiêm, Lâm Tử Thành phẫn hận thu kiếm lại. Hắn không ngốc, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của phụ thân.

Lúc này, Hoàng Bắc Nguyệt nâng mũi tên dính máu đang cầm trong tay lên. Một tiếng "keng" giòn giã vang lên, mũi tên đã đặt trên thân kiếm của Lâm Tử Thành.

"Ngươi nói ta giở trò lừa bịp?" Tiếng nói trong trẻo lạnh nhạt, ánh mắt sắc sảo lạnh lùng liếc Lâm Tử Thành.

Đôi mắt kia ẩn chứa sự tức giận nhàn nhạt khiến lòng người sinh ra từng cơn rét lạnh.

Lâm Tử Thành hơi chột dạ, nhưng hắn vẫn cắn răng cố phản bác: "Chẳng lẽ không đúng sao?".

Hắn cũng không tin một tên rác rưởi lại có thể thắng được muội muội của mình.

Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cảm thấy một trận buồn cười, những người này đều là dạng có mắt như mù sao

"Vậy chứng cớ đâu ?"

Lâm Tử Thành ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía con ngựa phát điên: "Con ngựa kia đột nhiên nổi điên chính là chứng cứ tốt nhất. Trong tỉ thí tài nghệ, đám ngựa này đều phải trải qua quá trình lựa chọn nghiêm khắc, trước khi tham gia thi đấu đều do tên chăn ngựa tỉ mỉ trông coi, nếu không phải ngươi mua chuộc hắn hạ độc, con ngựa này sao đột nhiên lại phát điên được?".

Hoàng Bắc Nguyệt vốn định dạy dỗ tiểu tử cuồng vọng này một chút, để cho hắn biết cái gì gọi là thủ đoạn lừa bịp, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, sắc mặt nàng trở nên vô cùng đặc sắc.

Mua chuộc tên chăn ngựa, hạ độc?

"Đại ca, chuyện này không thể nói lung tung được, làm sao mua chuộc được người chăn ngựa chứ?". Lâm Uyển Quân vừa nghe liền vội vàng đi tới, kéo kéo tay áo Lâm Tử Thành, thấp giọng nói.

Lâm Tử Thành cùng Lâm Uyển Nghi mới là anh em cùng một mẹ, bởi vậy không thân thiết lắm với Lâm Uyển Quân. Khi hắn nghe Lâm Uyển Quân nói liền cho rằng cô ta đang ghen tị với Uyển Nghi vốn được sủng ái nhất, muốn ngăn cản hắn tra rõ sự việc.

Nghĩ vậy, hắn vung tay lên đẩy ra Lâm Uyển Quân ra, lạnh lùng nói: "Đường đường là Bắc Nguyệt quận chúa, đương nhiên sẽ có biện pháp mua chuộc".

Hoàng Bắc Nguyệt thần sắc lạnh nhạt: "Được, nếu Lâm đại công tử đã nói như vậy thì đương nhiên nắm chắc mười phần, vậy xin mời Thương Hà viện trưởng cùng Thái tử điện hạ tra xét rõ ràng đi".

"Đúng, phải tra rõ". Lâm Tử Thành cũng lớn tiếng nói.

Thái tử Chiến Dã hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt, khẩu khí lãnh đạm: "Lâm Tử Thành, ngươi có biết nếu dám vu oan cho Hoàng tộc thì sẽ chịu tội gì không?".

Lâm Tử Thành sửng sốt, vu oan cho Hoàng tộc không khác nào là bề tôi mạo phạm cấp trên, nặng thì có thể bị loạn côn đánh chết.

Thấy Lâm Tử Thành sửng sốt, Lâm thượng thư nhanh nhạy hơn, lập tức tiến lên trước mặt Thái tử, trên mặt lão nước mắt như mưa nói: "Thái tử điện hạ, tiểu nữ của thần hôm nay bị ngựa điên gây thương tích trầm trọng, chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Tuy thần tin Bắc Nguyệt quận chúa không phải dạng người làm việc hèn hạ vô sỉ như thế này, nhưng nếu điện hạ không tra rõ, sợ mọi người không phục".

Lâm Uyển Quân ở bên cạnh âm thầm lo lắng, sao cả phụ thân cũng ra mặt thế này? Nếu như bị tra ra, liên luỵ đến tỷ tỷ, đến lúc đó, chuyện Phủ Thượng Thư có ý đồ mưu hại Hoàng tộc bị truyền ra, Lâm gia bọn họ thật sự xong đời.

Ở đây có nhiều người, nàng không tiện nói với phụ thân và huynh trưởng nên chỉ có thể lặng lẽ chạy đi tìm tên chăn ngựa kia. Bất kể thế nào, cứ giết người diệt khẩu trước rồi tính tiếp, nếu không khi bị nghiêm hình bức cung, hắn khai việc hạ dược con ngựa của Bắc Nguyệt quận chúa là do tỷ tỷ sai khiến thì thảm.

Lâm Uyển Quân vừa từ trong đám người lẻn ra đã thấy một võ sĩ anh tuấn cao lớn mang theo một nam nhân nhỏ gầy đi tới. Ả lập tức biến sắc, nam nhân bị xách kia chẳng phải là tên chăn ngựa nàng muốn tìm đây sao.

Trái tim của Lâm Uyển Quân đập thình thịch, nàng vội vã ngẩng đầu nhìn võ sĩ cao lớn kia, người này là hộ vệ bên cạnh Dực Vương tử của Nước Bắc Diệu – Vũ Văn Địch.

Vũ Văn Địch rất lợi hại, có thiên phú võ đạo rất cao, nghe nói còn là một vị Triệu hoán sư nữa. Tuy hắn ít khi bộc lộ thân thủ ở bên ngoài, nhưng nhiều năm có thể bảo vệ tốt con tin thì đương nhiên không phải dạng người dễ trêu.

Lâm Uyển Quân cũng không dám đi trêu chọc hắn, nếu như gây ra động tĩnh quá lớn thì càng ra vẻ "ta đây có tật giật mình".

Vũ Văn Địch không để ý Lâm Uyển Quân trước mặt, một tay hắn mang theo tên chăn ngựa, tay còn lại đẩy đám người ra rồi đi vào, đem tên chăn ngựa kia ném xuống đất.

"Địch, chuyện gì vậy? " Thanh âm tao nhã ung dung của Phong Liên Dực vang lên.

Vũ Văn Địch khom người, cung kính nói: "Điện hạ, người này lén lén lút lút muốn chạy trốn nên ta đã bắt lại".

"Tha mạng, tha mạng, tiểu nhân không biết gì hết!". Tên chăn ngựa kia thấy chung quanh toàn là đại nhân vật, ngay cả Thái tử và Thương Hà viện trưởng cũng nhìn hắn, lập tức phát hoảng.

"Đây không phải là tên chăn ngựa trông coi ngựa cho Bắc Nguyệt quận chúa cùng Lâm tiểu thư sao?". Không biết ai thốt lên một câu khiến mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

Tên chăn ngựa sợ đến tay chân bủn rủn, hắn không ngừng quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha thứ.

Lâm Tử Thành một bước đi tới, quát lên: "Là ai sai ngươi làm vậy? Nói mau".

"Hừ, nếu ngươi dám nói dối một chữ, bản công chúa nhất định sẽ chém đầu cả vang lên. Khí thế của Anh Dạ không thua kém Lâm Tử Thành chút nào. Lâm Tử Thành liếc mắt nhìn, không dám nói thêm cái gì.

Thương Hà viện trưởng chậm rãi đi tới, tay áo phất phơ, khí chất bất phàm, vuốt râu nói: "Sự việc hôm nay vô cùng nghiêm trọng, nếu như ngươi không nói thật, ta sẽ đưa ngươi vào Thất Tháp chịu sự thiêu đốt của Lửa Trừng phạt, đến lúc đó..."

"Tiểu nhân nói, tiểu nhân nói!" Tên chăn ngựa ừa nghe đến Lửa Trừng phạt liền sợ đến mức quên cả dập đầu, hàm răng run lẩy bẩy, lắp bắp nói: " Là Kính... Kính vương phi".

Kính vương phi?

"Cái gì Kính vương phi? Ngươi đừng nói linh tinh?". Đầu óc Lâm Tử Thành còn chưa kịp phản ứng.

Tim của Lâm thượng thư rớt cái bịch, thầm kêu không tốt, vội vàng nói: "Tên chăn ngựa này lời nói không rõ ràng, thái độ điên điên dại dại, chắc là sợ đến váng đầu rồi, hay là kéo hắn xuống trước, chờ hắn tỉnh táo lại thì tiếp tục thẩm vấn".

Nhưng tên chăn ngựa kia đã mở miệng nói ra đầu mối then chốt, đám người xung quanh thế nào lại dễ dàng bỏ qua.

"Lâm lão, chuyện này hỏi rõ một chút đi, tránh trách lầm người tốt". Tề thừa tướng chậm rãi mở miệng nói.

Tề thừa tướng cùng Lâm thượng thư phác phe nhau. Một người ủng hộ Tam hoàng tử, một người ủng hộ Kính vương, cơ hội tốt như thế này đương nhiên Tề thừa tướng sẽ "cắn" Lâm thượng thư một cái.

Lâm thượng thư sắc mặt khó coi, gượng cười: "Chính vì sợ trách lầm người tốt nên ta mới không để tên điên này nói lung tung".

"Ta thấy hắn vẫn bình thường mà! Đâu có thái độ điên khùng gì đâu? Lâm thượng thư không cần lo lắng, có Hoàng huynh cùng Thương Hà viện trưởng ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không dám đổi trắng thay đen, vu oan cho người tốt!". Công chúa Anh Dạ độc địa nói.

Công chúa Anh Dạ độc địa nói, ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao, liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, hơi nở nụ cười.

"Công chúa điện hạ nói đúng lắm...". Lâm thượng thư lập tức cúi đầu, không dám nói thêm điều gì nữa.

Công chúa Anh Dạ hơi hất cằm, hướng tên chăn ngựa kia nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng