Chapter 11 - 26/03/2021

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cuối cùng, Dunk vẫn không nói những chuyện cậu biết cho bất cứ ai cả, không muốn phá vỡ thế cân bằng hiện tại, dù sự cân bằng này giống như một sợi chỉ mỏng manh có thể đứt bất cứ lúc nào. Mọi người đều trưởng thành rồi, đều sẽ có những quyết định và lựa chọn của riêng mình. Cậu không muốn rằng việc tác thành cho mong muốn của người này sẽ phải là sự đánh đổi đối với mong muốn của một người khác. Lý do thứ hai, ngay trong lúc cậu chưa thể nghĩ kĩ về vấn đề đó, mọi chuyện trong công ty đã an bài phần nào rồi. Vì vậy, dù bây giờ có muốn hay không đi chăng nữa, mọi người vẫn phải bước vào mối quan hệ rắc rối này.

Kết quả vòng 2 được gửi vào ngày 22. Là thành phần chủ chốt của một team mạnh, cả Anton và Phuwin đều bước vào top 20 thành công. Một số người đã bắt đầu tự vẽ ra cho mình những viễn cảnh tươi sáng. Họ không để ý đến sự thật là, việc thất bại ngay trước cánh cửa thành công mới thường là thất bại đau lòng nhất. Do đó, vòng thi cuối cùng này cũng là khoảng thời gian gay cấn và quan trọng nhất. Sự gay cấn này bất ngờ lại được che giấu dưới lớp vỏ bọc đơn giản đến kỳ lạ - có thể nói yêu cầu vòng 3 này là yêu cầu ngắn gọn nhất mà Phuwin từng nhận được từ công ty. Không cần chia nhóm, không cần chuẩn bị, không có bất cứ thông tin gì báo trước, cậu được hẹn đến trụ sở GMMTV vào ngày 26. Nội dung buổi gặp mặt cũng chỉ là diễn lại một đoạn tình huống ngắn, cộng với phỏng vấn xử lý tình huống cá nhân. Nói thật, nếu không phải do Joong cảnh báo từ trước, Phuwin có lẽ cũng chỉ nhìn những câu hỏi của người phỏng vấn theo đúng những gì bề nổi của nó thể hiện ra. Nhưng vốn dĩ, mỗi câu hỏi đều giăng ra một cái bẫy được cài cắm đầy tinh tế. Đó cũng là khoảnh khắc cậu rõ ràng nhất, sự lương thiện và ngoan ngoãn nếu vô tình đi cùng với ngu ngốc sẽ gây ra những sai lầm vô cùng tai hại. Đồng thời, việc tự do bày tỏ ý kiến cá nhân cần phải hài hòa sau khi cân nhắc về lợi ích của cả bản thân và tập thể.

Bước ra khỏi phòng phỏng vấn, cậu thở phào, lần này là thanh thản thật sự. Hơn một tháng kể từ lúc biết đến, chuẩn bị và tham gia không phải là một khoảng thời gian dài, đủ cho cậu học được rất nhiều điều, và bước đầu khơi dậy sự hào hứng với thể loại nghệ thuật này. Nhưng nếu để nói là đam mê mạnh mẽ, cháy bỏng, thì không, hoặc ít nhất là chưa. Nhưng Phuwin cảm thấy khá tự tin sẽ vượt qua được cuộc tuyển chọn lần này. Công ty cần một người phù hợp, và sự phù hợp có được từ nhiều yếu tố khác nhau.

Lần này linh cảm tốt đã đúng, còn đến rất nhanh. Ngay tối hôm đó, Phuwin nhận được email thông báo việc trở thành thành viên chính thức của công ty. Niềm vui sướng xen lẫn với những suy tính mông lung về tương lai khiến cậu rơi vào một trạng thái cảm xúc khó hiểu. Cậu không thể xác định được, sau khi vào đây, sau khi có thể đến gần Pond, cậu sẽ làm gì tiếp theo? Nhưng thôi, những thứ đó để tính sau. Bây giờ vẫn cần hoàn thành mục tiêu trước, chỉ còn một bước cuối.

"Ê này chọn couple theo phương pháp nào thế? Ngẫu nhiên hay là..."

"Pass rồi à?"

"Đương nhiên, bạn mày mà."

Có lẽ lâu rồi Joong mới có cảm giác Phuwin trở nên vui vẻ và hào hứng thực hiện một việc gì đó đến thế. Chắc phải hơn một năm.

"Có thể sẽ có một buổi gặp mặt riêng nữa đấy. Để đề xuất nguyện vọng. Dù sao thì nhiều người đã trải qua các vòng thi cùng nhau mà. Khởi đầu bằng sự ăn ý và phù hợp thì vẫn tốt hơn."

"Nếu người mình chọn không chọn mình thì sao?"

"Chẳng làm sao, còn nhiều con đường khác. Nói chung là linh hoạt theo từng tình huống. Rồi sẽ đâu vào đấy thôi. Dù cảm giác người mình chọn lại chọn người khác thì cũng hơi buồn... Nhưng mà đằng nào cũng chỉ mới có một tháng, cũng sao mà biết ai là người hợp nhất với mình được."

"Nhưng tao muốn chắc chắn được hợp tác với người đấy thì sao?"

"Thì trao đổi với nhau trước đi chứ sao nữa? Hiểu nhau kĩ kĩ một chút, hoặc tập làm sao để hai người ngồi hai phòng khác nhau vẫn nhịp nhàng ăn ý ấy."

"Trao đổi trước á... Không biết có được không nữa."

"Sao lại không được? Mày với Anton thân nhau thế còn gì, chắc chắn anh ấy cũng chọn mày thôi. Cố gắng hiểu nhau thêm một chút nữa là được, đẻ có vibe hợp nhau."

"Anton?"

"Chứ không phải hả? Đừng tưởng tao không biết bọn mày hay kè kè với nhau. Ồ hay là anh trai hôm qua mua nước? Hay là thằng nhóc thích màu đỏ? Hay là..."

"Thôi, im. Mày sắp liệt kê hết cả đám ra rồi. Tao thậm chí còn chẳng biết ai thích màu xanh màu đỏ màu tím màu vàng gì sất, mà cũng không quan tâm. Mà sao mày có thể biết nhiều người như thế trong khi chả bao giờ thấy mặt ở công ty cơ chứ?"

"Đương nhiên là để xem đối tượng nào khiến mày bỏ cả sự nghiệp dương cầm ra sau lưng rồi."

Đáng tiếc thật, đối tượng của cậu, Joong sẽ không thể ngờ đến được đâu.

"À nhớ báo cho cô chú đi. Sao có thể giấu mãi được."

"Ừ. Biết rồi. Thế nhé. Cúp máy đây."

"Thế rốt cuộc là ai..."

Không cần nghe hết câu, Phuwin thẳng thừng tắt điện thoại. Nhưng một số thứ Joong nói cũng có lí, cậu gọi một cuộc cho gia đình. Thực ra, cuộc gọi chỉ mang tính chất thông báo chứ chẳng hề có một chút mục đích thuyết phục nào, vì Phuwin biết rằng gia đình cho cậu quyền quyết định và tự chịu trách nhiệm trước những lựa chọn của mình.

Ngay lúc này, cậu chần chừ trước một số điện thoại khác. Việc trao đổi trước với Pond, hay nói thẳng ra, việc bảo Pond hãy chọn cậu đi, thật là bất khả thi. Nhưng cậu vẫn có cảm giác mong muốn được liên lạc, nhất là khi dạo này cậu không hay gặp được anh nữa, cho dù nguyên nhân chính là do cậu tự tránh mặt. Nếu gọi, anh ấy có bắt máy không? Hay đang bận? Hoặc đã nghỉ ngơi? Nghĩ như vậy, Phuwin chuyển sang nhắn tin.

"Em chào anh. Em là Phuwin đây ạ. Em chỉ muốn báo là em đã có thể trở thành một thành viên của công ty rồi. Em có thể mời anh đi ăn được không ạ?"

Một tin nhắn có vài ba dòng, Phuwin phải sửa đi sửa lại tận mấy lần. Thậm chí, đến cả phiên bản gửi đi cuối cùng, cậu vẫn thấy nó sượng đến mức đáng ngại. Lại nhắc đến vấn đề ăn uống, giống như cậu chỉ chăm chăm hoàn thành cho xong lời hứa của mình, nhưng nếu không dùng lý do đó thì cậu cũng sẽ không biết lấy lý do gì để mở lời cả.

Chờ mãi không thấy lời phản hồi nào cả, sự hồi hộp mong ngóng ban đầu đang dần biến thành sự uể oải. Đúng lúc đấy, chiếc điện thoại trong tay rung lên, là một cuộc gọi đến. Vẫn không phải là Pond.

"Kết quả của em tốt chứ?"

"Vâng tốt ạ. Cũng chúc mừng anh nhé."

"Haha, sao mà em lại biết là anh cũng vào được chứ?"

Ừ nhỉ, cậu thậm chí còn chưa biết kết quả của Anton, sao có thể biết được anh ấy cũng được vào?"

"À, em chưa từng nghĩ đến trường hợp anh bị loại đâu. Nếu anh bị loại thì còn ai được vào cơ chứ?"

Phuwin tự cảm thấy lý do mình đưa ra là hợp lý. Sự hợp lý này giúp cậu che giấu đi sự thật rằng cậu đã không hề quan tâm đến Anton cho lắm, dù anh là người đã đồng hành với cậu rất nhiều trong khoảng thời gian này. Nghĩ đến thế, Phuwin cảm thấy mình hơi có lỗi. Cậu nhận ra rằng, từ đầu đến cuối, cậu cũng chỉ chăm chăm tới mục đích cuối cùng của bản thân, còn những biến động xảy ra xung quanh thuộc về phạm trù quan tâm của người khác, cậu coi như không có gì liên quan đến mình.

"Chắc em biết phương thức chọn couple rồi nhỉ?'

"Sơ sơ ạ."

"Phuwin này..."

"Vâng?"

"Nếu anh chọn em, em có thể chọn anh chứ?"

"Không... biết nữa ạ."

Phuwin thật sự bối rối, cậu chưa hề lường đến trường hợp này. Ban đầu định nói không như như thế có vẻ hơi thô lỗ, nên Phuwin đã điều chỉnh lại ngôn từ của mình một chút.

"Ừ em cứ suy nghĩ đi." Anton nói và chuẩn bị cúp máy.

"Đừng nên chọn em..."

Câu nói cuối cùng Phuwin nói rất nhanh và nhỏ, cậu không chắc Anton có thể nghe được không, nhưng mong rằng Anton sẽ đừng chọn cậu. Hơn bất kì ai hết, cậu hiểu rõ rằng bản thân muốn ở bên ai.

Lúc Phuwin còn đang bận suy nghĩ về cuộc gọi lúc nãy, một tiếng chuông khác lại reo lên. Lần này, đúng thật là người cậu chờ đợi.

"Alo..."

"Phuwin à, anh đây."

Âm thanh quen thuộc khiến Phuwin gần như có cảm giác lâu lắm rồi không nghe được. Nhưng thực ra, lần gặp nhau cuối cùng của hai người cũng mới cách đây hơn một tuần. Cậu lơ mơ đáp lại lời của Pond, hình như là hẹn về bữa ăn mà cậu đã xoắn xuýt mãi bao lâu nay, hình như là anh nói dạo này anh hơi bận, hình như là anh bảo anh sẽ báo lại sau. Cuộc đối thoại lọt vào tai nhưng không lọt được vào đầu.

"Hình như em có chuyện gì khác đúng không?"

"Công ty sẽ chọn ra partner mới cho anh trong số những người lần này đúng không ạ?"

Không biết điều gì đã run rủi cho Phuwin đề cập đến vấn đề này.

"...Ừm..."

Pond cũng không hỏi vì sao Phuwin biết điều đó. Bởi có lẽ, rất nhiều ứng viên lần này cũng đã biết được thông tin này. Cũng chẳng phải là điều bí mật gì.

"Nếu em chọn anh, anh có thể chọn em chứ?"

"Anh không biết nữa."

Phuwin gần như nghe được giọng cười nho nhỏ của Pond bên kia điện thoại. Điên mất. Cảm giác như đang lặp lại chính xác những gì xảy ra trong quá khứ, chỉ khác là lúc này cậu đã đổi vai rồi. Có lẽ Phuwin đã hiểu được phần nào cảm giác của Anton khi hỏi cậu như thế.

"... Thực ra cũng không hẳn chỉ có chọn là được. Còn phải xem có đủ phù hợp và hiểu nhau không nữa."

"Em có thể tìm hiểu về anh."

"Em chắc chắn muốn tìm hiểu về anh chứ?"

"Vâng..."

"Việc hiểu được nhau không phải trong ngày một ngày hai được đâu."

"Nhưng nếu không bắt đầu thì có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được nhau đâu ạ. Em muốn bắt đầu từ những điều cơ bản trước."

Pond bật cười:

"Điều cơ bản em muốn biết là gì đây?"

"Anh... thích màu gì ạ?" Hơi bất ngờ, Phuwin bất chợt hỏi mà chưa kịp suy nghĩ.

Phuwin chợt cảm thấy, việc đặt câu hỏi này thật là khó khăn. Chả hiểu sao cậu lại bị ám ảnh bởi cái chủ đề xanh đỏ tím vàng kia của Joong. Đến lúc bật ra lời rồi mới thấy hơi hối hận.

Bên kia điện thoại, cảm giác Pond càng lúc càng cười một cách rõ ràng hơn, trước những câu nói bất chợt bộc phát của cậu:

"Chúng ta không thể trở thành couple vì em biết anh thích màu gì đâu, Phuwin à. Có lẽ chúng ta cần phải có một cuộc hẹn thật thôi."

—---------------------------------

mypalette3: Sau sự dài dòng này thì chắc là sắp vui rồi đấy!?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC