Chapter 12 - 01/04/2021

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì vẫn không có một cuộc hẹn nào cho đến hôm đưa ra nguyện vọng cả. Dù sao thì vẫn chưa phải là người quan trọng với nhau, đến mức có thể dẹp hết những bận rộn cá nhân để tham gia một buổi gặp mặt tâm sự - nói đúng hơn là một buổi hỏi đáp. Nghĩ lại sáng kiến của mình, Phuwin lại cảm thấy vớ vẩn thật. Việc tìm hiểu nhau theo cách đó chẳng khác gì muốn ăn xổi. Kể cả có thành công qua cửa này, trong quá trình làm việc sau này cũng sẽ nhanh chóng lộ ra thôi. Nhưng dù sao, "sau này" vẫn là một mốc thời gian không xác định. Tình cảm và sự thấu hiểu có thể bồi đắp sau. Còn nhiệm vụ của Phuwin bây giờ là không thể để mình sai những thứ cơ bản trước.

Nghĩ là làm, Phuwin tìm kiếm toàn bộ thông tin về Pond, từ các mạng xã hội của chính chủ, của gia đình, công ty và của fan. Cậu cảm thấy rằng, nếu như mỗi nguồn thông tin kể trên là một loại hình văn học, thì các trang mạng xã hội của Pond giống như một câu chuyện ngắn hiện thực. Những chia sẻ từ gia đình thì ấm áp và ngọt ngào như những vần thơ. Thông tin của công ty tựa một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, thỉnh thoảng có chút hài hước để người đọc tỉnh khỏi sự mơ màng. Còn hành trình fan vẽ lên giống như truyền thuyết, hay là sử thi. Nhiều chi tiết tưởng tượng kì ảo vừa buồn cười lại vừa dễ thương, khiến cậu mấy lần muốn chia sẻ lại cho Pond thấy, và thử hỏi anh xem có đúng thật hay không. Nhưng Phuwin đã kìm lại được tất cả những dự định. Cậu không chắc đã đến thời điểm thích hợp để trêu đùa nhau kiểu đó hay chưa.

Càng tìm hiểu, Phuwin lại càng cảm thấy trước kia mình chẳng hiểu gì về Pond, ngay từ những cái cơ bản. Đó lại là một điều bất ổn tiếp theo, mà nếu Phuwin nhận ra sớm thì có lẽ cậu đã không quyết định bước chân vào mối quan hệ này một cách đầy vội vã như thế. Một người khiến Phuwin vừa gặp lần đầu đã ấn tượng, bỏ cả những thứ mình theo đuổi để đâm đầu vào, một người mà ngày nào cậu cũng muốn gặp để nghe giọng nói, nhìn ánh mắt và nụ cười của anh, lại là một người mà cậu không hề có nhu cầu tìm hiểu. Bằng chứng là suốt hai tháng qua, đến những thứ cơ bản như màu sắc yêu thích, gu nhạc, sở thích lúc rảnh rỗi, cậu đều không biết, hay nói đúng hơn, chưa từng có ý định tìm để biết. Đó chẳng phải do rụt rè hay e ngại gì. Chỉ là cậu cứ có cảm giác rằng bản thân nhìn người thôi cũng đoán được sở thích và thói quen của người ta. Đáng tiếc là sau một hồi tìm kiếm, cậu nhận ra mọi suy đoán của mình đều sai trầm trọng. May là anh bận nên chưa có thời gian đi ăn. Chứ lỡ đi ăn trước khi cậu tìm hiểu, Phuwin sẽ gọi toàn những món cậu nghĩ rằng anh thích chứ không phải là những món anh thực sự thích mất.

Hôm nay đã là ngày phải nói lên mong ước của mình. Nói thế thì có vẻ hơi nghiêm trọng, thực sự thì nó chỉ giống như một buổi trò chuyện 1-1 nho nhỏ để quản lí hiểu hơn về tình trạng của những người mới, từ đó có kế hoạch phù hợp trong tương lai. Phuwin là người được hẹn cuối cùng, không biết nó có liên quan gì đến thứ tự vượt qua vòng này hay không. Nhưng có hay không thì cũng chẳng quan trọng, cũng không phải là điều cần phải suy nghĩ giờ này - dù bước vào đây nhờ tấm vé cuối cùng đi chăng nữa thì sự thật cũng chỉ có một: cậu đã là nghệ sĩ chính thức của công ty rồi.

"Trong quá trình làm việc với mọi người, các em cũng có được thêm nhiều mối quan hệ mới. Vậy em có nguyện vọng, mong muốn hợp tác với ai trong tương lai không?"

"P'Pond Naravit ạ."

Cậu đáp một cách dứt khoát và không có gì vướng bận cả. Người phỏng vấn cậu cũng không lộ ra một chút ngạc nhiên nào, chỉ thở dài một chút.

"Phuwin à."

"Vâng."

"Vì em cũng là người cuối cùng rồi nên anh sẽ tiết lộ luôn một chút. Lần này chỉ có 7 người vào công ty thì trong đó, tính cả em, đã có tận 4 người chọn Pond rồi."

Anh quản lí hơi day day thái dương. Nói thật, nếu có thể, công ty cũng muốn thỏa mãn tất cả mong ước của mọi người, để mọi người có cơ hội làm việc trong trạng thái thoải mái và dễ chịu nhất. Nhưng nếu nguyện vọng của mọi người cứ trùng khớp nhau một cách thái quá như vậy thì sẽ rất khó cho anh. Kể cả sau này khi đã đưa ra quyết định cuối cùng rồi, mọi người vẫn có thể tiếp tục khó xử với nhau. Người thoải mái, dễ tính, mau quên thì không sao, chứ người hay suy nghĩ thì... Haiz. Anh không muốn ai dằn vặt bản thân mình và trở nên thiếu tự ti, chỉ vì họ không phù hợp với một đối tượng vốn dĩ khó để mà phù hợp.

Quả thật, Pond có nhiều đặc điểm để mọi người mong muốn hợp tác, mà mọi đặc điểm ấy đều có thể tự kiểm chứng với độ tin cậy cao. Vẻ đẹp bên ngoài có thể dễ dàng thấy bằng mắt, độ nổi tiếng sẵn có luôn được nghe bằng tai trên nhiều phương tiện thông tin truyền thông, và thêm nữa, các nhân viên trong công ty cũng đều nói rằng Pond rất tốt tính. Một đối tượng như vậy, dẫu mục đích của người mới là danh tiếng hay tình cảm thì họ đều cảm thấy đây là sự lựa chọn tốt và ít gian nan nhất. Anh quản lý không biết rằng chàng trai trước mắt có suy nghĩ vụ lợi gì hay không, nhưng mong là cậu có thể hiểu Pond một chút. Vài người trước, rõ ràng thể hiện là bản thân rất mong muốn hợp tác, nhưng thực chất lại không hề hiểu gì.

Nhưng có vẻ, Phuwin là người mang lại niềm vui và sự ngạc nhiên cuối ngày cho anh. Cậu hiểu rõ về người cậu mong muốn hợp tác hơn những gì anh kỳ vọng. Thật là một mảnh ghép đầy tiềm năng. Anh vốn là quản lý của Pond, và quản lý cũ của Aaron nữa. Anh đồng hành cùng họ từ lúc họ còn là tờ giấy trắng. Anh và họ cũng giúp đỡ nhau để vẽ nên một bức tranh hoành tráng, kì vĩ và xinh đẹp. Thế nhưng hơn hai tháng trước đây, một nửa bức tranh của anh khăng khăng bỏ lại tất cả để theo đuổi thứ cậu ấy cho là ước mơ cả đời, quyết định đó cũng chính thức xé đôi tác phẩm mà anh yêu thích. Nhưng có vẻ là, anh đã tìm được một nửa khác, vừa vặn và hoàn hảo, để tạo nên một kiệt tác - chứ không chỉ đơn thuần là đẹp nữa.

"Em cảm thấy việc đồng hành cùng Pond sẽ mang lại trải nghiệm như thế nào?"

Trong câu trả lời của những người đến trước, anh dường như cảm thấy rằng nghệ sĩ của anh - Pond, đang được những người mới này phủ đầy những ngôn từ hoa mĩ nhất lên người. Nhìn chung, họ đều thấy rằng làm việc cùng Pond sẽ là một trải nghiệm tốt đẹp, giúp họ nhanh chóng có được sự nổi tiếng, thành công, rồi sau đấy là giàu có. Viễn cảnh họ vẽ ra tươi sáng đến mức anh không biết phải hình dung nó là cái gì - có lẽ hơi giống bóng đèn sợi đốt, nhân tạo và chói mắt.

Nhưng chàng trai trước mặt không giống như vậy. Dù còn rất trẻ, cậu ý thức được cả lợi ích và gian khổ. Vì vậy, anh cảm thấy rằng anh đã tìm được một người phù hợp nhất cho Pond rồi, hoặc ít nhất là phù hợp nhất trong điều kiện và hoàn cảnh này.

Thú thật, theo như suy nghĩ của Phuwin, nếu cậu giống những người khác, bước chân vào công ty với niềm yêu thích diễn xuất, không vướng chút tâm tư tạp niệm nào, thì cậu sẽ không chọn Pond. Hoạt động theo cặp đôi giống như việc hai người cùng trèo lên những bậc thang gồ ghề và khó đi dẫn lên một đỉnh núi cao. Nếu thế, diễn cặp với Pond cảm giác giống như một người còn ở dưới chân núi đang ngẩng đầu nhìn lên, một người đã leo được nửa quãng đường đang quay người nhìn xuống. Tất cả sẽ tan tành hết nếu người ở dưới thiếu cố gắng, còn người ở trên thiếu kiên nhẫn. Đương nhiên vẫn có trường hợp thành công, nhưng việc bước đi cùng nhau vẫn tạo ra nền tảng chắc chắn và ổn định hơn. À còn một trường hợp khác, là người ở trên sẵn lòng chạy ngược xuống, nhưng có lẽ Pond sẽ chỉ làm thế nếu người ở dưới là Aaron. Fan của Pond và Aaron cũng là một thách thức khác mà cậu phải đối mặt khi trèo lên từng bậc. Một lần nữa, kể cả họ có ghét cậu và cậu không thích họ, thì cũng vẫn không ai sai, cũng vẫn không tồn tại vấn đề nào về nhân phẩm, miễn là cả hai bên không dằn vặt hành hạ nhau. Nhưng mỗi bên vẫn sẽ không thấy dễ chịu gì cho cam - như triệu chứng cảm lạnh trong một ngày thay đổi thời tiết bất chợt, dù đây là một triệu chứng phổ thông nhưng vẫn khiến người ta trở nên khó ở.

"Được rồi, anh đã hiểu phần nào về em. Thực ra quyết định cuối cùng thì còn phải để Pond cân nhắc nữa."

Anh quản lí nói với Phuwin, và cũng không biết Pond và Phuwin quen nhau. Cậu không biết 3 người chọn Pond phía trước đã trả lời như nào, có gì ấn tượng hơn cậu không. Nhưng dù sao thì bây giờ cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa, trừ phi mọi thứ diễn ra như một bộ phim truyền hình - cậu và Pond hoán đổi thân xác cho nhau, cậu sẽ chấm ngay cái tên "Phuwin Tangsakyuen", sau đấy đổi lại, trở thành partner của nhau. Phuwin bật cười, ngoài đời thực, cậu phải trở thành partner của Pond trước khi có bất cứ hi vọng nào vào một bộ phim có tình tiết như thế.

Sau khi Phuwin ra về, anh quản lý nhận được một cuộc gọi từ một người quen thuộc:

"Alo hôm nay thế nào rồi anh?"

"Không ổn lắm."

"Không ai thích làm việc với em hả?"

Pond cười trêu đùa trong điện thoại.

"Ngược lại, nhưng mà có lẽ không phù hợp lắm đâu."

"Ồ..."

"Ồ cái gì?"

"Nếu thật sự không ai phù hợp thì chắc giờ này anh cũng không bình tĩnh thế được đâu nhỉ?"

"Nếu thế thật thì cậu mới nên là người mất bình tĩnh ấy."

"Em chả thấy có vấn đề gì khi cứ thế này cả."

"Thôi được rồi. Nói thật vậy. May cho cậu, tôi tìm được một mặt trời nho nhỏ giữa rất nhiều bóng đèn sợi đốt nhé."

"Sao anh có thể nói nghệ sĩ tương lai của mình như thế chứ? Có phải ngày nào anh cũng đi nói xấu em với mọi người trong công ty không?"

"Không phải nói xấu, tôi chỉ nói sự thật về những điều xấu thôi nhé. Thực lòng, lũ nhóc mới tới ấy phải sửa đi, chứ cứ sống trong một thế giới mơ mộng màu hồng như vậy, sau này thực tế sẽ giết chết chúng nó mất."

"Anh cứ từ từ bình tĩnh mà truyền đạt kinh nghiệm. Thế rốt cuộc partner tương lai của em là ai nào?"

"Vậy thì phải hỏi người cuối cùng. Anh Pond Naravit đây có nguyện vọng hợp tác cùng ai trong danh sách tôi đưa cho anh đây? Hay là anh cũng không chịu tìm hiểu một tí nào luôn."

"Thôi khỏi đi, em tin anh nhất."

"Vậy thì thử kết hợp với Phuwin Tangsakyuen trong một tháng trước đã nhé. Để xem hai đứa có hợp không. Bí mật nội bộ đã."

"Vâng ạ."

"Wow, anh chưa từng thấy cậu đồng ý cái gì anh đưa ra nhanh chóng vui vẻ thế đâu nhé."

"Đâu lúc nào em chẳng nghe anh." Pond đáp, mọi chuyện diễn ra như ý mà không cần anh có thêm tác động nào cả.

Mọi thứ cứ như vậy được quyết định. Nên tối hôm ấy, Phuwin đã nhận được một cuộc điện thoại - công ty có vẻ thích thông báo vào buổi tối thật.

"Phuwin à, chúc mừng em nhé, người em chọn cũng đã chọn em rồi."

Một kế hoạch 2 tháng thành công ngoài sức tưởng tượng. Phuwin vốn tưởng rằng cậu sẽ được ngủ ngon, nhưng rốt cuộc vẫn không thể. Đã đến lúc cậu bị dựng dậy nửa đêm để nghe một cuộc gọi xỉ vả từ thằng bạn cậu, thứ mà cậu đã cố gắng để nó diễn ra một cách chậm nhất có thể. Nhưng bây giờ, có lẽ người trong nội bộ đều đã nghe tin cả rồi.

"Phuwin Tangsakyuen, mày đang nghĩ cái gì thế?"

"Mày cũng đã nói sẽ ủng hộ tao rồi mà."

"Nhưng mày không hề nói đó là Pond Naravit."

"Một chuyện bình thường đến mức không có gì phải kể cả."

"À, ra vậy. Đừng bảo mày không biết là giống..."

"Im ngay."

"Thế là mày cũng thấy giống."

"Đừng nói nữa."

"Wow, tệ thật đấy, trong lúc tao tưởng mày đã vui vẻ thoát ra được rồi thì hóa ra mày lại càng chìm sâu thêm..."

—---------------------------------

mypalette3: Đó, như lời hứa nhé, chap sau vui rồi=))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC