ptbh đầu-Q2 C52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mặt gầy nhom của Hải Đức Uy, trong đôi mắt có phần hẹp dài hiện lên một tia có chút thương hại, cảm thấy vị Hỏa hệ ma pháp sư trẻ tuổi này thực sự có điểm ngu xuẩn.

Không thể phủ nhận rằng, Phượng Hoàng sơn đích xác là một bảo địa tu hành của Hỏa hệ ma pháp sư... nhưng hơn nữa cũng là nơi rất nguy hiểm, không biết đã có bao nhiêu người tự cho là mình thông minh khôn khéo, hoặc không tin vào hung danh lưu truyền mà bước vào nơi này, nhưng tất cả đều là một đi không trở lại.

Trùng Dương tự nhiên sẽ không giải thích cho hắn lý do, chỉ là yêu cầu bản đồ tường tận về Phượng Hoàng sơn.

Viêm ma mặc dù đã từng đi qua Phượng Hoàng sơn, nhưng đó đã là sự tình của hai trăm năm trước, có trời mới biết được hoàn cảnh nơi đây đã biến hóa thành thế nào? Hoang dã mạo hiểm không giống như đi vào rừng rậm hay ngọn núi du ngoạn, trong đó luôn ẩn dấu nhiều hung hiểm như ma thú với độc vật nhiều vô số kể, nếu không hảo hảo chuẩn bị cho tốt, khả năng rơi vào hiểm cảnh chết người là rất lớn.

Địa đồ là một vật tối trọng yếu của mạo hiểm giả khi đi vào nơi hoang dã. Mặt trên nó cơ bản đánh dấu phương hướng, địa hình, sự phân bố của ma thú, nguồn nước, những vùng đất nguy hiểm cần phải tráng né... vân vân, đều là những thông tin quan trọng.

Địa đồ càng chính xác, càng tường tận, thì tỷ lệ an toàn lại càng cao.

Trùng Dương hiện giờ rất nôn nóng, mười tháng thời gian đang dần trôi qua, hắn cần phải nhanh chóng tìm kiếm địa phương thích hợp để bắt đầu tu luyện. Mà chỉ khi có được địa đồ tốt, hắn mới có thể xuất phát.

"Mạo hiểm địa đồ chính là tính mạng của mạo hiểm giả, đặc biệt là địa đồ Phượng Hoàng sơn. Nơi nào càng nguy hiểm, giá trị địa đồ của nó càng cao, thế nhưng để có được một phần của địa đồ cũng rất khó..."

"Ta không thiếu tiền."

Hơn mười vạn tử tinh tệ không có khả năng là không mua được một cái địa đồ.

"Vậy thì tốt rồi." Hải Đức Uy sờ sờ cằm, "Muốn có được bản đồ tường tận về vùng núi Phượng Hoàng thì chính là phải đi tìm người của hai đại học phái mà ta vừa nói qua, bọn họ có những đội dong binh cùng mạo hiểm giả bản địa tốt nhất."

Nói xong, Hải đức Uy đưa tay đánh một chỉ (ngón), liền triệu hóan ra một chiếc xe ngựa ở bên cạnh.

Phá nham thành, Hoàng thạch nhai ( đường phố ).

Đây là một con đường lớn toàn bộ đều được lát bằng loại đá nham phiến màu vàng, trồng hai bên đường là các loại cây tứ quý ( 4 mùa ), màu xanh biếc hòa cùng với màu vàng của đất tạo ra một phong cảnh rất rung động lòng người. Cành lá sum suê theo gió lắc lư, riêng chỉ nhìn thôi liền có một cảm giác thập phần khoan khoái nhẹ nhàng.

Đường phố khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết đây không phải là khu vực mà thị dân ( dân thành thị ) bình thường có thể ở. Nơi ở bên đường đều là nhà lầu rộng lớn xa hoa, cực kì sang quý, là những của cải của thượng lưu giai tầng ( tầng lớp thượng lưu ).

Ngay sát bên cạnh đường cái là một cái xa hoa tửu lâu "Thường Hoan lâu".

"Phố này ở trong thành đích xác là một khu vực rất phồn hoa ( sầm uất ), cường giả của hai đại học phái ( phe phái nghe đúng hơn nhỉ ^_^ ) đều thường xuyên ra vào tửu lâu nơi đây, cho nên nếu muốn tìm người của bọn họ, thì đến nơi đây chính là biện pháp nhanh chóng nhất." - Hải Đức Uy cùng với Trùng Dương đi vào đại sảnh trong tửu lâu, nói - "nếu thuận lợi, chỉ trong vòng một bữa cơm, địa đồ mà ngài muốn sẽ có được tới tay."

"Hai vị muốn phục vụ cái gì?" - Một vị bồi bàn trang phục đen trắng tiến lên lễ phép hỏi.

"Cho chúng ta một bàn hai người, ngoài ra..." - Hải Đức Uy dùng ma thuật biến hóa ra một tử tinh tệ nhẹ nhàng bỏ vào trong túi áo của bồi bàn - "nói cho chúng ta biết có hai vị đội trưởng mạo hiểm nào đang ở nơi này dùng cơm?"

Bồi bàn hơi hơi sửng sốt, lập tức bình tĩnh hạ giọng đáp : " Lạp Phỉ Nhĩ đội trưởng của Tư Phân Khắc cùng mấy người bạn hàng đang ở tại gian phòng bên phải lầu ba, mấy vị Nhã Ti đội trưởng của Cầu Tạp Lạp ở tại gian phòng sát ngã rẽ lầu hai, ta chỉ biết có nhiêu vậy."

Hải Đức Uy gật đầu.

Sau đó bồi bàn dẫn hai người đến ngồi xuống một cái bàn sát cửa sổ, cầm cái thực đơn đưa xuống.

"Chúng ta muốn xem một chút, ngươi đợi lát nữa rồi hãy quay lại." - Hải Đức Uy hướng về phía bồi bàn nói.

Sau khi bồi bàn li khai, Hải Đức Uy chuyển hướng về phía Trùng Dương : " Vận khí không tồi, hai vị mạo hiểm đội trưởng danh khí đỉnh đỉnh đều ở chỗ này, ngài muốn gặp vị nào trước a?"

"Có cái gì khác nhau không?" - Trùng Dương hỏi.

"Lạp Phỉ Nhĩ đội trưởng của Tư Phân Khắc rất có năng lực, mạo hiểm đoàn do hắn dẫn đầu trong thành chính là đệ nhất, hơn nữa nghe nói, vừa mới không lâu trước đây, bọn họ có hộ tống mấy người đi qua Phượng Hoàng sơn ngoại vi. Do đó khả năng mà hắn nắm giữ địa đồ mạo hiểm là rất lớn." - Hải Đức Uy cũng nói rõ - " Bất quá tính tình người này bất hảo, thích chiếm tiện nghi, khí lượng nhỏ hẹp, dễ dàng tức giận, thù dai, đều là đã có truyền lưu."

"Về phần Nhã Ti đội trưởng của Cầu Tạp Lạp, chính là người con gái đầu của Cầu La Lạp, hai năm trước vừa mới chưởng quản mạo hiểm đoàn, nhưng làm việc phi thường chính xác. So ra chỉ kém với đoàn của Lạp Phỉ Nhĩ, thế nhưng danh tiếng tốt, không lừa gạt, uy tín rất cao."

Trùng Dương nghe vậy, suy tư một hồi lâu.

"Tìm cách liên hệ với Nhã Ti đội trưởng".

So với độ chính xác thì uy tín mới là nền tảng quan trọng. Thà rằng thanh danh có quan trọng, nhưng trình độ thấp một chút cũng không có gì đáng kể.

Hải Đức Uy đưa tay ra hiệu, vẫy gọi bồi bàn...

...

Rất nhanh nhận được hồi đáp từ lầu hai. Hai người được bồi bàn dẫn lên lầu, tới một gian phòng xa hoa lộng lẫy.

"Ta là đội trưởng của 'Dấu Vết Viêm Chương' - Nhã Ti Cái Bác!"

Từ trên ghế là một vị nữ nhân mặc trường bào hỏa hồng màu sắc diễm lệ, tóc vàng xoăn tự nhiên ( ta cũng tóc xoăn ^_^ ), lông mày như trăng rằm, môi đỏ như son đứng dậy nói.

Trùng Dương nhìn thấy đối phương quyến rũ mà pha lẫn nét uy nghiêm của đôi mắt ửng đỏ, hơi hơi hành lễ tự giới thiệu : "Trùng Dương Bố Lai Đặc, đến từ đế đô Bách Triết."

"Ma pháp sư của đế đô quả nhiên có nhiều phong độ, nho nhã lễ độ, so với nam tử thô kệch của đoàn chúng ta hoàn toàn bất đồng." - Nhã Ti nhãn tình sáng lên, nho nhỏ khen tặng Trùng Dương một câu khiến cho mấy vị đội trưởng của mạo hiểm đoàn cười ha hả.

" Đội trưởng, nguyên lai là ngươi thích những tên thỏ mặt trắng a!"

"Nhưng liệu thân thể của hắn có thể thỏa mãn được đội trưởng đại nhân so với chúng ta như lang như hổ không?"

...

Mấy người đội trưởng miệng mở ra là tùy tiện vui đùa, trong giọng nói đều không có ác ý gì. Tựa hồ do uống nhiều rượu, tâm tình dâng cao, miệng ba hoa một chút mà thôi.

Nhã Ti đội trưởng trừng mắt nhìn bọn họ, hướng về Trùng Dương bất đắc dĩ nói : " Xin lỗi , chúng ta ban đầu vốn là đang tiến hành tiệc rượu mừng công, bọn họ đều đã uống không ít rượu cho nên mới thất lễ..."

"Không có gì. Người ta nói hán tử Tây bộ, người nào cũng là hạng người cởi mở thẳng thắn a." - Trùng Dương không chút nào lưu tâm mỉm cười nói. Hắn mặc dù đang sống ở đế đô, nhưng lúc nhỏ lớn lên ở phương Bắc tàn khốc, những hán tử ngay thẳng này không chỉ làm hắn không thấy ác cảm mà lại còn sinh ra vài phần thân thiết.

"Trùng Dương tiên sinh thật là một người rộng lượng." - Nhã Ti đội trưởng mỉm cười gật đầu - "Như vậy kế tiếp chúng ta trực tiếp bàn chuyện đi, nghe nói ngài cần mạo hiểm đại đồ đi Phượng Hoàng sơn?"

"Không sai, càng tường tận càng tốt, giá cả không thành vấn đề."

"Thứ cho ta mạo muội, không biết Trùng Dương tiên sinh muốn đi Phượng Hoàng sơn làm gì vậy? Dù cho là ngài vừa mới tới nơi này, nhưng có lẽ cũng đã biết đó là một địa phương cực kì hung hiểm, cho dù là ma pháp sư cực mạnh ở đây cũng không dám thâm nhập vào đó."

"Chỉ là vì lịch lãm mà thôi" - Trùng Dương ban đầu muốn nói - "không thể phụng cáo", nhưng nghĩ đến so với việc duy trì thần bí, không bằng nói rõ tình huống cho đối phương biết, loại bỏ đi lòng hiếu kì của đối phương - "Lựa chọn cái nơi hung hiểm này, là bởi vì ta muốn tại trong một thời gian ngắn thu được đột phá lớn nhất."

Nhã Ti nghe vậy sửng sốt, không khỏi hơi có chút động dung. Từ nhỏ sinh trưởng ở Phá Nham thành, nàng hiểu rất rõ Phượng Hoàng sơn là một địa phương như thế nào. Cho dù là Thánh linh cấp bậc, cũng đều không dám đi sâu vào cái địa phương này trong vòng trăm dặm.

Mạo hiểm giả liều chết để đi tìm linh vật trân bảo cũng không ít, nhưng tự cho là muốn truy càu hiểm địa để đột phá tu luyện thì thật đúng là đầu tiên nhìn thấy.

Trùng Dương đối mặt với nàng thần tình hiển nhiên mà kiên nghị, không hề có nửa điểm giả tạo.

Phần Tẫn Bát Hoang.

Tác giả : Hà Thư.

Quyển 2 : Thời đại hoa lệ.

Chương 52 : Tiến sơn.

Dịch: 0olayvo0 ( A Lay ).

Nguồn : 2T.

hix...bi của ngày hôm nay đây...

mạng 2T lag wá...chờ mãi từ tối đến giờ mới vô được...

8H - 52

Cường giả tất nhiên đáng được tôn kính, mà những người tuy không có thực lực mạnh mẽ nhưng vẫn cố gắng tấn chức, thì cũng có thể đạt được một phần kính ý.

Ở tận sâu trong nội tâm của Nhã Ti đội trưởng, đối với Trùng Dương vì truy cầu thực lực mà lại không tiếc thực hiện những hành động điên cuồng mạo hiểm, tuy có điểm không đồng tình, nhưng ý nguyện khát vọng mãnh liệt biến cường của đối phương, thì quả thật là rất đáng bội phục a.

Đương nhiên, có lẽ đối phương sẽ không nói thật hoặc là không phải hoàn toàn nói thật, nhưng dù sao thì đây cũng chỉ một cái việc sinh ý đơn giản, cho nên Nhã Ti cũng không có suy nghĩ sâu sa mà đi truy cứu để làm cái gì.

Song phương lập tức bắt đầu thương lượng giá cả, Trùng Dương có Hải Đức Uy làm cố vấn, hơn nữa Nhã Ti đội trưởng bản thân danh dự cũng tốt, không lừa khách, cho nên giá cả rất nhanh đã được đàm phán xong . Trùng Dương lấy năm nghìn tử tinh tệ để thu được một phần Phượng Hoàng Sơn ngoại vi địa đồ.

"Mặc dù tấm bản đồ này, quả thật không chính xác được bằng những tấm địa đồ khác đang nằm ở trong tay của Tư Phân Khắc học phái, nhưng, nếu xét về phương diện những tin tức cụ thể, thì độ chính xác của nó có thể tuyệt đối đảm bảo và tin tưởng được. Mặt khác, xuất phát từ việc cả hai người chúng ta, đều là những Hỏa hệ ma pháp sư, đồng thời, cùng với sự kính ý đối với niềm yêu thích Ma pháp chi đạo của Trùng Dương tiên sinh, ta đặc biệt dâng tặng thêm một tin tức khác." - Nhã Ti nói.

"Hiện giờ ngay trong tòa tửu lâu này, Lạp Phỉ Nhĩ Bố Lãng Đức - đội trưởng của mạo hiểm đoàn thuộc về Tư Phân Khắc học phái, đang ở cùng một hộ khách nào đó, để thương lượng một vài cái sinh ý có liên quan đến Phượng Hoàng Sơn. Hình như là, vấn đề được nêu ra trong lần thương lượng này là một cái đồ vật phi thường có giá trị, cho nên, về chuyện giữ bí mật cùng với việc cảnh giới là rất cao, tựa hồ không muốn bị bất luận kẻ nào biết được, cho dù chỉ là một chút tin tức nhỏ."

"... Phỏng chừng bọn họ sắp tới cũng lên trên núi. Điều mà ta xin khuyên bảo ở đây chính là, Trùng Dương tiên sinh tốt nhất nên tránh xa bọn họ ra. Bằng không, vì bảo vệ cho chút linh vật bí mật nào đó, những lần bọn họ xuống tay đều sẽ rất ác độc."

Mạo hiểm giả, ở trong những tình huống đặc thù, thì luôn tồn tại những quan hệ cạnh tranh kịch liệt, cho nên nếu như là có chút linh vật hoang dã tồn tại, thì vị trí tồn tại của nó, hay thậm chí là cả phương thức thu lấy...vv... đều là những tin tức thuộc loại cơ mật độc nhất vô nhị, cực kỳ kiêng kị chuyện bị những mạo hiểm giả khác thám thính được. Vì vậy, ở những địa phương dã ngoại vô pháp vô thiên, vì để giữ gìn bí mật mà mạnh mẽ đuổi những người khác đang ở phụ cận đi, thậm chí là cả việc giết người diệt khẩu, cũng chẳng có gì là điều lạ lùng gì cả.

"Ta hiểu, rất cảm tạ tin tức của ngươi." - Trùng Dương gật gật đầu, tạ ơn Nhã Ti đội trưởng đã thiện ý nhắc nhở.

"Hy vọng Trùng Dương tiên sinh tu hành thuận lợi." - Nhã Ti đội trưởng mỉm cười nói. Nhưng mà trong lòng nàng đang suy nghĩ, trừ phi là vị đế đô Ma pháp sư trông rất có phong độ này sau khi tiến sơn, tự mình nhận thức được sự khủng phố của Phượng Hoàng Sơn mà quay đầu lại đúng lúc, bằng không thì cũng rất có thể sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.

...

Đạt được mạo hiểm địa đồ, Trùng Dương lại tiếp tục dưới sự trợ giúp của Hải Đức Uy, đã rất nhanh thu thập xong một ít vật tư tất yếu khác, rồi bỏ vào trong Không gian giới chỉ. Đến lúc này, thì trời đã gần đến chạng vạng tối, cho nên chỉ còn cách phải chờ đợi đến sáng sớm ngày hôm sau mới có thể khởi hành được.

Buổi tối, trong một gian khách phòng của Ma pháp hiệp hội tại Phá Nham Thành, Trùng Dương cẩn thận đọc và quan sát tỷ mỉ lại chiếc Phượng Hoàng Sơn địa đồ mà hắn mới thu được từ trong tay của Nhã Ti đội trưởng.

Từ trên địa đồ mà thấy được thì, Phượng Hoàng Sơn quả thật là một nới hoang dã hiểm địa rất rộng lớn, riêng ở khu vực ngoại vi, chỉ sợ nếu mà đem so sánh với toàn bộ Phá Nham Thành, thì nó còn muốn rộng hơn rất nhiều lần. Trong đó, những đầm lầy rừng rậm, những vách núi ngọn núi, cùng với địa hình... thập phần phức tạp. Ma thú thì rất đông đảo, cho nên những khu vực nguy hiểm nhiều chi chít như sao trên trời vậy.

"Nếu như không có tấm địa đồ này thì, chẳng cần nói đến việc đi tới khu vực trung tâm, chỉ riêng mỗi chuyện tiến vào ngoại vi khu vực thì cũng đã là một cái tử lộ rồi." - Trọng Dương thở dài. Năm nghìn tử tinh tệ một cái tấm địa đồ, mặc dù là khá đắt, nhưng nó lại thực sự rất đáng giá a.

Trùng Dương tin tưởng rằng, trong Cừu Tạp Lạc Tư học phái chắc chắn khẳng định phải còn có dấu những chiếc địa đồ rộng lớn và chính xác hơn thế, còn tấm địa đồ đang ở trên tay này thì cũng không phải là tối đầy đủ cho lắm, bởi vì dù sao đi chăng nữa, thì đối phương nhất định sẽ phải "giấu nghề" a. Nhưng, như vậy là đủ rồi, bởi hắn vốn không phải là vì mạo hiểm tầm bảo. Tìm đường để tiến vào khu vực trung tâm mới là mục đích chủ yếu của hắn.

"Có thể một cách nhanh nhất đi được đến trước trung tâm khu vực, thì lộ tuyến phải là..." - Trọng Dương tinh tế tìm kiếm, định ra phương hướng đường đi để ngày mai có thể tiến hành.

Bình minh.

Trùng Dương trước khi rời đi, đã tạ ơn Phá Nham Thành Ma pháp hiệp hội nhân thủ, đồng thời lại trả cho Hải Đức Uy một chút tử tinh tệ, gọi là báo đáp vì đã làm hướng dẫn. Hải Đức Uy chỉ khách khí một hai câu, rồi cũng liền nhận.

"Người đế đô, quả nhiên xa xỉ. Đáng tiếc a, vì cái gì mà cứ khăng khăng muốn đi chịu chết chứ?" - Hải Đức Uy tiễn Trùng Dương đi đến cửa thành phụ cận, nhìn theo bóng dáng của Trùng Dương rời đi, cảm thán một câu, rồi liền xoay người trở về Ma pháp hiệp hội.

...

Ngoại vi Phượng Hoàng Sơn.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý khi tìm hiểu tấm địa đồ, nhưng ở một chỗ trên sườn núi nọ, Trùng Dương nhìn về phía những rừng cây vô cùng sum xuê ở phương xa, những ngọn núi thật lớn cao ngất mơ hồ bên trong những đám mây mù, vẫn là nhịn không được mà cảm khái : Phượng Hoàng Sơn này, thật sự là quá lớn a!

Tiến vào vô tận rừng rậm, tại cái nơi hoang dã này thì thực sự lá có rất ít dấu chân của con người,cho nên, bên dưới mặt đất được phủ kín dày đặc bởi một tầng lá khô úa tàn rơi rụng xuống. Hiện tại, trước mặt Trùng Dương là gốc cây đại thụ cổ xưa, giống như một gã cự nhân già nua khổng lồ đang đứng im mà trầm mặc vậy.

"Không khí thật là nặng nề, những hơi thở hủ bại cũng rất nồng đậm a." - Trọng Dương lau đi một chút mồ hôi ở trên trán đang chảy xuống - "Hơn nữa càng xâm nhập sâu vào bên trong, thì lại càng cảm giác được Hỏa nguyên tố càng ngày càng mãnh liệt."

Phượng Hoàng Sơn, thậm chí còn hấp dẫn cả Thuỷ Tổ Phượng Hoàng dừng lại sinh sống ở Hỏa hệ Huyền Linh chi địa. Đây mới chỉ là ngoại vi của Phượng Hoàng Sơn, nhưng mà các loại thực vật sinh trưởng ở khu vực này, cũng phần lớn đều có hướng thiên về Hỏa thuộc tính. Trùng Dương liền nhận ra không ít nổi danh mộc tài ( gỗ ), cho dù là hắn có dùng Hỏa hệ ma pháp để mà thiêu đốt đi chăng nữa, thì cũng không nhất định là có thể đốt cháy được nó.

Tuy rằng hoàn cảnh có chút khó chịu, nhưng đối với Trùng Dương đã từng trải qua Luyện ngục khảo nghiệm ở bên trong không gian minh tưởng mà nói, thì loại trình độ này coi như còn có thể dễ dàng chấp nhận được.

Hắn cẩn thận và rất nhanh dọc theo lộ tuyến đã định ra mà đi tới, cố gắng hạn chế nhất để tránh đi những khu vực thiên nhiên nguy hiểm cùng với những nơi mà đã có ma thú cường đại chiếm cứ. Nhưng mà, vô luận là có cẩn thận thế nào đi chăng nữa, thì nguy hiểm vẫn là điều không thể hoàn toàn tránh khỏi.

Trên đường đi ngang qua một gốc cây đại thụ màu đỏ thẫm, thì ở phía bên trên cây đại thụ đó, một con thằn lằn thật lớn màu đỏ với thân mình dài đến gần hai thướcđang bám chặt vào vỏ cây, trông nó giống như một con thằn lằn bình thường, màu sắc thân thể cơ hồ cùng với màu sắc của đại thụ như là hòa hợp thành một thể thống nhất vậy.

Nó nhìn chằm chằm vào tên thanh niên tóc đen đang ở phía bên dưới, một đôi tròn to màu vàng với đôi con ngươi trắng dã, chiếc đầu lưỡi thật dài đang tham lam phun ra một chút.

Hô... Lặng yên không một tiếng động, nó lấy chiếc lưỡi thịt dài ngoằng liếm khắp tứ chi, rồi từ trên cây đại thụ mạnh mẽ phóng thẳng xuống, trong nháy mắt, mở ra cái miệng to tướng, hướng về phía gáy của Trùng Dương mà cắn tới!

Bành!

Đã nhận thấy được dị động từ trước, cho nên ở vào thời điểm cuối cùng, Trùng Dương đã nhanh nhẹn lăn mình tránh được. Cái miệng rộng lớn của con thằn lằn cắn hụt vào đầu hắn, nện thật mạnh lên trên mặt đất.

Thuấn phát -- "Hoàn khí bạo thuật!"

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, màu xanh biếc của ngọn lửa bùng nổ kịch liệt không một kẽ hở nào, bao vây toàn bộ cây cối xung quanh vàotrong, sóng nhiệt cuồn cuộn lan tỏa ra, đem những lá rừng khô mục thổi bay một vòng khắp nơi.

Thân là ở trong Hỏa nguyên tố ưu thế hoàn cảnh, thì uy lực của Hoàn khí bạo thuật có thể tăng tiến lên thêm một bậc, nhưng mà...

Con thằn lằn màu đỏ đó lại không chết!

Chỉ là bị tạc bay đi ra ngoài, va vào một thân cây khác, thậm chí không hề rơi xuống đến mặt đất, liền một cái trở mình đứng tại trên mặt một cái vỏ cây khác, ánh mắt trợn tròn màu vàng lại lóe ra sát khí nổi giận.

"Hỏa nguyên tố hoàn cảnh ma thú, đối với ngọn lửa thì có kháng tính cũng rất mạnh mẽ a!" - Trùng Dương thở phào ra một hơi. Trong Hỏa nguyên tố hoàn cảnh, thì Hỏa hệ ma pháp sư đánh với Hỏa hệ ma thú, kỳ thật ra mà nói, thì tuyệt đối là không có một bên nào đặc biệt chiếm ưu thế cả.

Không biết con thằn lằn màu đỏ này đã đạt đến cấp bậc bao nhiêu rồi, nó rất nhanh di chuyển dọc theo vỏ cây, thỉnh thoảng lại đột ngột từ trên một cái thân cây này bay vọt sang một cái thân cây khác, với tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn! Người bình thường thì có thể lập tức sẽ mất đi tung tích của nó.

Nhưng là Trùng Dương đã được trải qua cường hóa thân thể cùng với ngũ cảm ( ngũ quan ) trên diện rộng bởi Cực quang dược tề, cho nên vào lúc này, đồng tử hắn nhanh chóng co rút lại, chặt chẽ lấy động thái thị lực cường hãn tập trung quan sát vào đối thủ đang di động xung quanh, tại thời điểm trong nháy mắt con thằn lằn màu đỏ đó lại một lần nữa đánh tới, hắn liền nâng pháp trượng lên, rồi nhắm thẳng vào --

"Khí bạo thuật!"

Một ngọn lửa màu xanh biếc cơ hồ là ở trong miệng con thằn lằn mà bạo phát! Đem nó mạnh mẽ nhào tạc, khiến nó bay đi ra xa đến sáu bảy thước, hung hăng va vào một cái thân cây, rồi ngã bịch xuống mặt đất.

Trùng Dương nghĩ là ít nhất thì cũng làm nó bị trọng thương, nhưng lại thấy nó đột nhiên nhảy dựng lên, há miệng hướng đến bên này phun ra một cái Hỏa cầu!

Nhanh chóng lộn mèo sang bên phải! Hoàn mỹ lẩn tránh! Hỏa cầu ở phía sau lưng hắn liền tạc trúng một gốc cây đại thụ, đem bên ngoài cây đại thụ này thiêu cháy sạch sẽ hoàn toàn.

Thừa dịp ngay lúc Trùng Dương tránh né, con thằn lằn thân mình liền nhoáng lên một cái, dùng tốc độ cao lập tức leo lên trên thân cây,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net