ptbh đầu-Q2 C52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chỗ.

Thiên tài tuyệt đỉnh lại có được thêm "Thiên tứ", có kỳ tích thoát thai hoán cốt...

Rất có thể, trong số sáu kẻ thiên tài đó, sẽ lại sinh ra thêm một vị Thần cấp ma pháp sư kế tiếp giống Lâm Tề đại nhân!

Đây cũng chính là mục đích của Lâm Tề tông sư, còn vì tại sao mà ông lại làm như vậy, thì không ai biết!

...

Sau một thời gian, tin tức về đại hội sẽ được ba nước thống nhất mà công khai, đồng thời bắt đầu tổ chức ra vòng thi đấu sơ tuyển cho đại hội. Phổ Thụy Tư Lan học viện là một trong những thế lực hạt giống, cho nên sẽ không cần tham gia thi tuyển. Chỉ cần chọn ra một số nhân tài ưu tú trong nội bộ học viện là liền có thể trực tiếp tham gia vào vòng thi giữa các đế quốc, tranh đấu mười tám vị trí cuối cùng. ( chín vị trí cá nhân, và ba tổ đoàn thể, chẳng hỉu là như thế nèo nữa...)

Ba đại quốc gia với năm mươi tư vị Ma pháp sư tuổi trẻ và mạnh nhất, dưới sự quan sát của Lâm Tề tông sư, toàn bộ đều dùng chân chính thực lực để đoạt lấy vinh quang và giải thưởng.

Sáu người, chỉ có sáu thiên tài tuyệt đỉnh cuối cùng mới có tư cách để đoạt được Thiên tứ dược phẩm!

...

Xem tới đoạn cuối cùng của văn kiện.

"Điều kiện để ta thuyết phục học viện không truy sát cháu vì hành động lỗ mãng của mình, chính là để cho cháu tham gia đại hội lần này, lấy thân phận là tuyển thủ của Phổ Thụy Tư Lan học viện, phấn đấu chiếm được một bình Thiên tứ dược phẩm".

"Bọn họ không tin cháu có thể đạt được một trong chín vị trí của đế quốc, lại càng không tin tưởng cháu có thể lọt được vào trong số ba người trẻ tuổi mạnh nhất của đại lục, cho nên ta đã phải đánh cuộc một trận rất lớn với bọn họ, thậm chí yêu cầu rằng nếu bọn họ thua, thì sẽ phải để cho ta một lần nữa nắm lại toàn bộ học viện trong tay...Chỉ có như vậy, thì ta mới có thể tiếp tục che chở cho cháu cả trên danh nghĩa lẫn thực tế."

"Nhưng kỳ thật, tới tình hình như thế này rồi, thì cháu cũng có thể không cần ta che chở nữa..."

"Vận mệnh của cháu, thì phải do chính bản thân cháu tranh đoạt. Tôn nghiêm, là không phải do người khác bố thí cho mình."

Khắc Lan Lôi Đức A Nhĩ Pháp hạ bút.

Phần Tẫn Bát Hoang.

Tác giả : Hà Thư.

Quyển 2 : Thời đại hoa lệ.

Chương 50 : Tiến về Phượng Hoàng Sơn.

Dịch: 0olayvo0 ( A Lay ).

Nguồn : 2T.

Hix...đọc chương này mà ta tủi thân wá...

Hải Luân xinh đẹp của ta bị thất tình roài...

8H - 50

Sau khi xem văn kiện xong, Trùng Dương cũng rốt cuộc hiểu được rằng, cái gọi là "Giá phải trả nghiêm trọng" là ý tứ gì.

Phải tham gia đại hội trăm năm khó gặp như vậy, hơn nữa còn phải chiếm được thứ hạng cao, quả thực là rất nghiêm trọng.

Nếu làm được, thì Khắc Lan Lôi Đức đại nhân sẽ có thể trở lại vị trí Viện trưởng như cũ. Có đại nhân quản lý Phổ Thụy Tư Lan, vậy bản thân mình tự nhiên sẽ chẳng xảy ra vấn đề gì. Nhưng nếu không làm được, thì chính mình sẽ phải chịu hậu quả tương ứng của việc đã gây ra với Tát Nhĩ Sâm.

Trong lòng suy nghĩ thật kỹ càng, Trùng Dương bỗng nhiên lại chú ý đến chiếc Không gian giới chỉ màu đen mà hắn đang đeo trên tay.

Chiếc nhẫn này mà dùng để chuyển nhà thì tiện lợi biết bao a...

Đây là một sự ám chỉ rất mơ hồ, là Khắc Lan Lôi Đức đại nhân cho Trùng Dương một đường lui cuối cùng : Nếu cho rẳng mình không thể làm nổi, vậy hãy dùng chiếc nhẫn này, mang theo gia tộc của mình và tất cả những gì có thể, rời khỏi quốc gia này!

Lão nhân đó lãnh đạm mà nghiêm khắc, tình cảm vô cùng thâm trầm nhưng cũng rất ôn hòa, cuối cùng gửi gắm hết trong chiếc Không gian giới chỉ xa hoa đắt tiền này.

Cuộc sống của ngươi, phải do chính bản thân ngươi lựa chọn!

Vận mệnh của ngươi, phải do chính ngươi tự mình nỗ lực.

Tôn nghiêm không phải là do người khác bố thí cho mình.

Trùng Dương ngửa mặt lên trời, thở dài ra một hơi, trong đầu lại lóe lên hình ảnh của mùa thu sáu năm trước.

Cho đến tận bây giờ, mọi chuyện đều không hề có thay đổi a.

Hắn có thể bỏ trốn sao?

Không thể! Ban đầu hắn đã lựa chọn ở lại học viện, cho đến hôm nay hắn vẫn lựa chọn nghênh đón khiêu chiến! Cho dù có phải bỏ mạng đi chăng nữa!

Trong mắt Trùng Dương dường như bốc lên một ngọn lửa hừng hực, bắn ra hào quang vô cùng linh hoạt, sắc bén.

"Viện trưởng, là ta khiến cho ngài phải từ chức, vậy thì chính ta sẽ đưa ngài trở về vị trí đó một lần nữa. Chỉ có ngài mới có tư cách làm lãnh tụ tối cao của Phổ Thụy Tư Lan!" - Trùng Dương thầm kiên định trong lòng.

- Viêm ma!

Hỏa nguyên tố Tinh linh liền xuất hiện ở dưới trần nhà.

- Chắc là ngươi cũng đã biết, căn cứ theo văn kiện này, từ khi thông báo đại hội, vòng sơ tuyển, đến trước vòng chung kết toàn đế quốc, còn có mười tháng. Ta muốn trong khoảng thời gian này, ít nhất phải tiến giai lên Lĩnh vực cấp bậc! Chỉ có thể như vậy, mới đủ khả năng chen chân đứng trong hàng ngũ các tuấn kiệt của Tam quốc!

Trùng Dương nhìn Viêm ma, nói.

Chỉ cần thắng, ta liền có thể giành được Thiên tứ Dược phẩm, tốc tộ tu luyện liền tăng lên gấp nhiều lần. Đồng thời, Hỏa hệ ma pháp kiểu mới cũng khẳng định có thể rạng danh rất lớn...Tóm lại, ta phải thắng! Ta nhất định phải thắng! Ngươi có biện pháp nào giúp ta mau chóng tăng cường thực lực thì hãy nói hết ra đi! Bất kể đau đớn, vất vả thế nào đi nữa, ta cũng sẽ làm tất cả! Cầu xin ngươi, sư phụ!

Lời nói của Trùng Dương đối với Viêm ma là phát ra từ tận trong tim, rất chân thành, khẩn thiết. Hắn nắm chặt hai tay, lộ ra vẻ quyết tâm và khát vọng cực kỳ lớn.

Viêm ma chăm chú lẳng lặng nhìn Trùng Dương, nhìn vào đôi mắt của gã đệ tử duy nhất này, hắn nhớ tới ánh mắt đầu tiên...

Một ánh mắt rực lửa.

Viêm ma cười khàn khàn.

- Trong vòng mười tháng, từ cấp sáu thăng cấp lên Lĩnh vực, thực ra không phải là không có biện pháp. Nhưng bước đầu tiên là phải rời khỏi đây, đi về một nơi ỏ phía Tây.

- Nơi nào?

- Phượng Hoàng sơn, Hỏa u cốc.

...

Tuyết rơi.

Gần như là chỉ trong một đêm, tuyết dày đã bao trùm toàn bộ tòa thành, khắp nơi giống như là đang mặc một bộ đồ trắng muốt bằng tuyết vậy.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, nhưng lại tới rất đột ngột, khiến cho mọi người ở đế đô vốn đang sống an nhàn sung sướng, đều cảm thấy có chút nào mệt mỏi.

Hải Luân thức dậy vào sáng sớm, mở cửa sổ ra, đột nhiên bị một cơn gió lạnh muà đông ùa vào, làm cho nàng bỗng nhiên rùng mình một hồi. Vội vàng đóng cửa sổ lại, mặc thêm áo khoác, lúc này nàng mới chậm rãi bước vào nhà bếp, chuẩn bị bữa sáng.

Bánh mỳ nướng, nước sốt, pho mát, sữa bò, trứng gà...bữa sáng hàng ngày với lượng dinh dưỡng hết sức phù hợp ( Hix...con bé này ăn cái gì mà khủng khiếp như thế này?...+_+ ), Hải Luân vừa lẩm nhẩm hát, vừa làm bếp, bưng ra bản ăn, mở hệ thống sưởi ấm, rồi bước đến cửa sổ ngắm tuyết rơi, sau đó quay lại thưởng thức một bữa sáng như thường lệ.

- Đột nhiên trở lạnh như thế này, không biết Trùng Dương tiên sinh có mặc đủ quần áo ấm không nhỉ?

Hải Luân bỗng bất giác lẩm bẩm.

"Á...sao tự nhiên lại nghĩ tới chàng...vô thức mà..." Hai má ửng hồng, Hải Luân bỗng mỉm cười. Nàng thích nam nhân ấy, vì vậy đã thảm nhiên đối mặt với tâm tình của bản thân. Nhưng, người ấy nghĩ về mình như thế nào chứ? Hải Luân cũng không biết rõ lắm. Chàng đối với mình rất tốt, nhưng lại đối mặt với sự ám chỉ của mình thì luôn luôn có vẻ hơi chậm hiểu.

Hơi chán...tốt xấu gì thì mình cũng là một mỹ nhân chứ? Sao chàng lại không chủ động một chút nào cả? Hừ, đúng là đồ ngốc mà...( DG : eo ơi...đúng lúc ta đang 7love...hix hix...hu hu...T_T )

Không thể nào hiểu rõ được thái độ của ý trung nhân, trái tim thiếu nữ của nàng vẫn luôn hơi chút u oán. Nhưng cái loại sự tình này cũng không thể nào mà vội vàng được. Nói cho cùng, hai người cũng đã biết nhau khá lâu rồi, vậy thì cứ để "lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén" vậy!

Đây là Đại ti phụ Hải Luân của Ti số chín, Khoa quyển trục, nàng là người tương đối xuất sắc so với các nữ nhân cùng tuổi, nhưng cũng không phải là một nữ nhân quá mức ưu tú.

Ăn sáng xong, mặc trang phục đã được lựa chọn kỹ càng từ tối hôm trước, rồi cẩn thận trang điểm, nàng khẽ mỉm cười trước gương, sau đó vui vẻ bước ra khỏi cửa như thường lệ...

Thanh niên trường bào màu đen, tóc đen, đôi mắt cũng là một màu đen đã xuất hiện tự bao giờ.

- Hải Luân tiểu thư...

Trùng Dương đang định bấm chuông cửa, đột nhiên cánh cửa đã bị mỹ nữ mở toang ra khiên hắn hơi giật mình.

- Trùng Dương tiên sinh, sao ngài lại tới đây vậy?

Hải Luân so với hắn thì còn bất ngờ hơn, có chút kinh ngạc.

- À, thật ra...có một chút việc...

Trùng Dương nhíu mày, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn.

Đột nhiên, Hải Luân lại cảm thấy được một tia cảm giác không ổn xuất phát từ trực giác của nữ nhân.

- Bên ngoài rất lạnh, vào trong này uống một chút gì đó đã...

Nàng ngắt lời hắn theo bản năng.

- Không được...Hải Luân tiểu thư, hành trình của tôi rất gấp, cho nên, trước khi đi, tôi muốn đặc biệt tới từ biệt cô.

Trùng Dương khoát tay, nói.

- A...

Hải Luân khẽ run lên, khuôn mặt bỗng hiện lên một vẻ sợ hãi.

Từ biệt?

- Vì một số sự việc, tôi phải lập tức rời khỏi Ma pháp hiệp hội. Tôi đã từ chức Đại ti trưởng, đồng thời đề cử cô lên tiếp nhận chức vụ đó. Từ khi tôi đến đây tới bây giờ, rất cảm ơn cô đã chiếu cố cho tôi hàng ngày. Tuy rằng thời gian rất ngắn nhưng có cô làm bằng hữu, tôi thực sự rất vui.

Trùng Dương cau mày, cố gắng một hơi nói hết những điều mà hắn đã dự định từ trước.

Tình cảnh này có chút buồn bã.

- Thực ra...tôi cũng có chút hơi ý thức được tâm ý của cô. Nhưng rất đáng tiếc...bản thân tôi lại không có điều kiện đó.

Khi nói đến vấn đề khó khăn nhất, thái độ và giọng điệu của Trùng Dương liền trở nên hơi gượng gạo.

- Là bản thân tôi không đủ tư cách, tôi không phải là một nam nhân tốt, không am hiểu cách đối nhân xử thế, không biết cách chung sống tốt với mọi người...

- Tóm lại, trong thời gian vừa rồi, cực kỳ cảm tạ cô đã chiếu cố. Còn bây giờ...rất xin lỗi...tạm biệt cô...

Trùng Dương hơi hơi cúi đầu, sau đó xoay người, cũng không có quay đầu lại, đi thẳng.

- Trùng Dương tiên sinh!

Lúc này, Hải Luân mới phục hồi lại tâm thần, khẽ hô lên với bóng áo choàng đen kia, muốn đuổi theo nhưng lại cảm giác hai chân như chết lặng, không thể nào mà cử động được.

Bóng dáng thanh niên tóc đen càng lúc chạy càng nhanh giữa những bông tuyết, để lại những dấu chân cô độc trên nền tuyết trắng...cuối cùng, dần dần biến mất giữa những làm gió tuyết lạnh lẽo...

Những dấu chân bị tuyết trắng tinh thuần, dần dần bao phủ, rồi che lấp mất.

Hải Luân ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên như thể toàn thân mất hết sức lực, lập tức quỵ gối, quỳ xuống đất.

Những giọt nước mắt trong veo nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, sau đó liền ngưng kết thành những giọt thủy tinh trong suốt trên nên tuyết trắng muốt...

( DG : Hix...cảm động wá...T_T...giá mà ta được một người con gái tốt như thế này iu nhỉ?...Haizzz...khổ thân con bé...iu ai hem iu mà lại đâm đầu vào tên không phải X'men - Trùng Dương này mần chi cho khổ thân ra...+_+ )

...

Sau khi mang tất cả những gì cần thiết, nói qua với Lý Tra Đức trưởng lão, rồi cáo biệt Hải Luân tiểu thư, Trùng Dương lập tức theo lời Viêm ma, bắt đầu tiến về phía Phượng Hoàng sơn.

Phượng Hoàng sơn là một vùng đất hoang dã, hiểm trở ở miền Tây đại lục. Theo hiểu biết của Trùng Dương, thì đó là một ngọn núi lửa đã tắt từ lâu, theo như truyền thuyết thì trên núi có Phượng Hoàng sinh sống nên mới được đặt tên là như vậy.

Hung danh của Phượng Hoàng sơn lan truyền đi rất xa, nghe nói những kẻ mạo hiểm đã xâm nhập vào Phượng Hoàng sơn thì không ai còn sống sót để mà trở về, dần dần khiến nơi đó trở thành một nơi cực kỳ hung hiểm. Chỉ có những kẻ cực kỳ lớn mật tới mức tuyệt vọng thì mới dám tới bên ngoài địa giới Phượng Hoàng sơn tìm kiếm một ít linh vật trân bảo.

Theo lởi Viêm ma, thì truyền thuyết là sự thực, nhưng chưa từng có một kẻ mạo hiểm nào chứng thực được rằng Phượng Hoàng thực sự tồn tại, hơn nữa, Phượng Hoàng ở đây không phải là Phượng Hoàng bình thường, mà là một " Thủy Tổ Phượng Hoàng"!

Trong dòng tộc Phượng Hoàng thì Thủy Tổ Phượng Hoàng là hung mạnh nhất, địa vị cao quý nhất, tương đương với Hoàng tộc ở thế giới loài người, nhưng quan hệ xã hội lại khác với loài người, cái tôn quý của Thủy Tổ Phượng Hoàng là tự nhiên, vì nó đơn thuần là sinh linh do đất trời tạo ra, không phải là do bất kỳ sinh vật nào sinh sôi nảy nở ra được, mà do tạo hóa u minh sáng tạo ra, từ đó mà Phượng Hoàng sinh ra đầu tiên mới có danh xưng là Thủy Tổ. ( DG : Hix...đoạn này dịch khó wá...đau hết cả đầu...+_+ )

- Sở dĩ Thủy Tổ Phượng Hoàng này sống rất lâu ở Phượng Hoàng sơn là bởi vì đó là một vùng linh địa có Hỏa nguyên tố cực kỳ nồng đậm. Hơn nữa ngược lại, có nó lại càng làm tăng thêm đẳng cấp Hỏa nguyên tố của địa phương đó. Là linh tu đã trải qua thời gian cực kỳ lâu dài, nếu xét về cấp bậc thì thực lực của nó hẳn là tươn đương với một đỉnh cao cường giả Truyền kỳ cấp bậc của nhân loại. Chẳng qua sức mạnh thực tế của nó có thể xa hơn cả mấy cường giả Truyền kỳ cộng lại. Dù sao, ma thú, linh thú cũng là những tồn tại rất khác biệt so với nhân loại. Giờ hẳn là nó đang tiếp tục linh tu, tính tình bản thân khá là ôn hòa. Còn những lời đồn đại mạo hiểm kiểu "xâm nhập Phượng Hoàng sơn ắt tử vong" thì có lẽ là xuất phát từ ít nhất hơn 600 năm trước, có một vị ma pháp sư đã bắt đầu canh giữ bên người đó, giết chết gần như bất cứ ai dám xâm nhập vào lãnh địa của nó.

- 600 năm trước?

- Một đỉnh cấp Hỏa hệ Truyền kỳ ma pháp sư có thể sống bên cạnh con Phượng Hoàng đó lâu đời như vậy thì cũng bởi là vì ở đó có thiên địa huyền linh. Nói một cách đơn giản, Phượng Hoàng sơn chính là cực phẩm bảo địa đối với Hỏa hệ ma pháp sư. Nếu như tu luyện ở đó thì có thể tăng gấp đôi hiệu quả thu được. Cho nên, ngươi muốn trong mười tháng ngắn ngủi đột phá Lĩnh Vực cảnh giới, thì bắt buộc phải tới đó mới có thêm một chút hi vọng.

- Nhưng còn gã ma pháp sư kia thì...

- Yên tâm, ta và hắn cũng có một chút quen biết, khi ta còn sống cung từng tới Phượng Hoàng sơn, đánh nhau với hắn vài lần. Sau khi biến thành nguyên tố tinh linh thì, đôi khi nhàm chán quá cũng có quay lại thảo luận với hắn. Nể mặt ta, hẳn là hắn sẽ không so đo gì về chuyện để ngươi ở đó vài tháng. Đương nhiên, ngươi cũng cần phải biểu hiện thành thật một chút, gã đệ tử ngu ngốc ạ!

- Ta biết roài...

...

Bởi vì Phượng Hoàng sơn cách đế đô quá xa, nếu cứ đi bình thường thì sẽ mất rất nhiều thời gian, vì vậy Trùng Dương đã bán cho Lý Tra Đức trưởng lão một cây Lam Yên Băng Hà, thu được năm mươi vạn tử tinh tệ, sau đó, liền tiêu mất một khoản lớn vào khoảng mười năm vạn tử tinh tệ, hưởng thụ một lần truyển tống trận không gian của đế đô.

Truyền tống trận được thiết lập tại Ma pháp hiếp hội, mỗi lần sử dụng đều phải trả một cái giá rất đắt, cho nên người bình thường tuyệt đối không thể tiêu thụ nổi, càng không thể sử dụng trong chiến tranh quy mô lớn. Nếu không, chỉ cần truyền tống một nhánh quân đội, cũng sẽ đủ khiến cho cả một quốc gia phá sản mà diệt vong ngay lập tức chứ chưa nói đến chuyện đánh nhau.

Trùng Dương đứng giữa một cái ma trận đồ rất lớn, bên ngoài, các ma pháp sư đang tập trung thi triển ma pháp, phát ra ma lực, tiêu hao rất nhiều tài nguyên quý báu, mới khởi động được ma trận truyền tống.

Ma trận lóe ra hào quang chói mắt, bí ngân ở dạng chất lỏng nhè nhẹ chảy theo các hoa văn tinh vi, đan xen vào nhau, rồi tạo thành một đồ án khổng lồ vô cùng hoa mỹ. Sau đó, một tấm màn bạch quang hiện lên, hoàn toàn bao phủ lấy Trùng Dương.

Cảm giác hơi giống như khi tiến vào Truyền kỳ thế giới lúc trước, tất cả mọi cảm giác đối với ngoại giới đều bị mất đi tác dụng trong vài giây đồng hồ, toàn thân như thể lâm vào một mảng hỗn độn.

Không lâu sau đó, kho mở mắt ra, vẫn nhìn thấy ma trận và các ma pháp sư của Ma pháp hiệp hội, nhưng cảnh tượng xung quanh đã trở nên hoàn toàn lạ lẫm.

- Hoan nghênh ngài đã tới Phá Nham thành, tiên sinh tôn quý.

Phần Tẫn Bát Hoang.

Tác giả : Hà Thư.

Quyển 2 : Thời đại hoa lệ.

Chương 51 : Tìm kiếm.

Dịch : gravity239 ( A Vi ).

Biên : 0olayvo0 ( A Lay ).

Nguồn : 2T.

oài...thế là ta xin kết thúc đợt bom ngày hôm nay...

còn về sau, thì tốc độ post của bộ 8H này có lẽ là sẽ chậm đi một chút...khoảng vài ngày/chương...còn nếu có thể, ta hi vọng sẽ duy trì được tiến độ 1 chương/ngày......mong các con nghiện thông cảm, bởi vì hiện tại bộ này đang thiếu dịch giả trầm trọng......nếu các lão mún đẩy nhanh tốc độ post truyện thì hãy mau mau liên hệ dịch thuật với ta...

Một lần nữa, ta xin được chân thành cảm ơn các lão boykoten và gravity239 ( A Vi ) đã cố gắng tham gia tiếp sức cho ta trong đợt bom này...

còn bây giờ, ta xin té......thức đêm 3 hôm liền để làm bom cho mấy lão. mệt wá...

8H - 51

Lôi Ân đế quốc Tây bộ, tỉnh Lôi Khảm Tư, quận La Lặc Khắc, Phá Nham thành.

Đây là một tòa thành được xây dựng tựa lưng vào một ngọn núi lớn, ở đây, có rất nhiều dân cư sinh sống , các cửa hàng, lầu các ( nhà lầu ), được kiến thiết từ các khối bình nguyên ( đồng bằng ), chạy thẳng tắp từ chân núi dọc lên đến đỉnh núi. Từ các kiến trúc thấp nhất đến cao nhất, chí ít cũng cách mực nước biển trên trăm mét.

So với đế đô xa hoa tinh tế khác nhau một trời một vực, thì đại bộ phận khắp nơi ở khu vực Tây bộ này lại lộ ra một đường cong thô hào cục mịch, hòa với sắc vàng của đất đá thổ nhưỡng, giống như là một gã khổng lồ với cơ bắp rắn chắc, lạnh lùng ngồi trên sườn núi nhìn về đại địa hoang dã phía xa xa.

Bởi vì gần với thiên nhiên hoang dã, nên mạo hiểm giả ở Phá Nham thành rất đông đảo, đồng thời kéo theo trị an nơi đây cũng tương đối hỗn loạn, khiến cho dân chúng người nào cũng vạm vỡ, khỏe mạnh. Mạng lưới quan hệ Ma pháp hiệp hội ở đế đô của Lý Tra Đức trưởng lão cũng không thể kéo dài đến được nơi đây, và thế lực của Ma pháp hiệp hội tại vùng này cũng vô cùng yếu ớt.

"Khống chế Phá Nham thành hơn trăm năm nay là hai cái đại học phái thâm căn cố đế ở nơi đây ( học phái có nghĩa là một nhóm người, ta để học phái nghe cho nó oai ^_^ )----- Địa hệ Tư Phân Khắc học phái, cùng với Hỏa hệ Cầu Tạp Lạp học phái. Bọn họ từ lâu đã sớm thâu tóm mọi mặt của Phá Nham thành, bao gồm cả thương hội, quân đội, chính quyền... nói ngắn gọn, tồn tại trong thành là hai đại thế lực, hai thổ bá chủ. Ở chỗ này không có ai dám đắc tội với họ.

Ở bên trong Phá Nham thành, dọc theo một bờ sông, rồi chạy thẳng tuốt đến một cái ngã tư đường, vị cục trưởng của Ma pháp hiệp hội, là một thanh niên tên là Hải Đức Uy, đang ở bên cạnh một vị khách quý đến từ đế đô Ma pháp hiệp hội --- Trùng Dương, và giải thích qua một chút tình trạng bên trong thành.

Tuy rằng Lý Tra Đức trưởng lão không có quan hệ gặp gỡ thân thiết với ai trong thành, nhưng với thân phận trưởng lão, cũng đủ làm cho Trùng Dương nhận được tiếp đãi tốt hơn từ Ma pháp hiệp hội địa phương.

Lục cấp Lôi hệ ma pháp sư Hải Đức Uy chính là người được an bài để tiếp đón và hướng dẫn cho vị khách quý này. Trùng Dương yêu cầu cái gì, Hải Đức Uy cũng có thể cung cấp, bất quá nếu không phải do thân phận cao quý, thì những thứ này đáng lẽ ra Trùng Dương phải chính mình tự bỏ tiền để mua lấy.

"Ta đối với tình hình các thế lực trong thành không có hứng thú nào cả, chỉ muốn mau chóng xuất phát đến Phượng Hoàng sơn thôi." - Trùng Dương nói.

Hải Đức Uy nhún vai.

"Dù ngay cả mạo hiểm giả có thâm niên nhất ở vùng này cũng không dám tùy tiện nói là đi đến Phượng Hoàng sơn, mặc dù không biết tại sao ngài cứ khăng khăng như vậy, nhưng ta rõ ràng không cảm thấy đó là một nơi tốt cho công việc lịch lãm a".

Trên khuôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net