Gió thoảng chốn về (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Uyển vắt khăn rửa mặt, thuận miệng hỏi: "Nhị điện hạ làm sao?"

"Thân thể yếu ớt." Tống Vân Khinh bưng trà uống một ngụm, "Đã sắp một tuổi rồi, nghe nói vẫn còn ngây ngô, tháng trước nhiễm phong hàn, sốt liền mấy ngày, nghe nói sau khi hạ sốt, gặp ai cũng không cười không khóc, cứ như bị quỷ sai bắt mất hồn rồi vậy. Người của Ngự dược phòng không dám nói, một mực lừa gạt Hiền phi và hoàng hậu là đợi đứa bé lớn hơn sẽ linh hoạt hơn. Nhưng Bành ngự y không nhịn được xả hết ra với thượng nghi chúng tôi."

"Nói gì?"

Tống Vân Khinh xích lại bên tai Dương Uyển, thì thầm: "Nói là đã hỏng rồi."

Dương Uyển nghe xong, chỉ "ừ". Tiếng nước rào rào cơ hồ lấn át giọng cô.

Tống Vân Khinh thấy cô không có phản ứng gì, không khỏi cất giọng cao hơn đôi chút, "Dương Uyển, bây giờ mà cô vẫn có thể hờ hững được cơ à?"

"Hờ hững cái gì?"

"Đừng có giả bộ hồ đồ nữa, nhị điện hạ hỏng, bây giờ đại điện hạ toàn cung khắp triều ca tụng. Đợi ngài lớn hơn chút nữa, nghị định thành thái tử, cô là công thần nuôi nấng ngài, sẽ còn cao quý hơn cả thượng nghi."

Dương Uyển vấn tóc, "Cô sao thế, bình thường cẩn trọng lắm cơ mà, sao hôm nay đến hai chữ 'nuôi nấng' cũng nói ra được khỏi miệng vậy?"

Tống Vân Khinh nói: "Tuy cô không có thân phận gì nhưng cô là dì ruột của đại điện hạ. Trẻ con đều như nhau, cô xem bệ hạ xem, Hà chưởng ấn bế bồng chăm bẵm ngài lớn lên từ nhỏ, tuy cũng là nô tì như chúng ta nhưng chưởng ấn trong mắt bệ hạ tuyệt đối không giống như nhìn chúng ta."

Dương Uyển lau khô tay, vừa đi vừa cười, "Cô nói như vậy tôi biết đáp thế nào?"

Tống Vân Khinh nói: "Ai cần cô đáp, là muốn dặn cô cẩn thận, người không có chỗ dựa là khó khăn nhất khi trở thành mục tiêu công kích của mọi người, Ninh nương nương không còn... Ôi..."

Cô chợt thở dài một tiếng, lại nhắc đến Đặng Anh, "Trước đây tôi luôn cảm thấy Đặng xưởng đốc tuy tốt, nhưng xét cho cùng vẫn không phải chỗ dựa tốt đối với cô, bây giờ nhìn lại, cũng may hai người có mối quan hệ này, tuy chỉ là đối thực, nhưng..."

Dương Uyển quay đầu lại, "Vân Khinh, tôi và chàng bên nhau."

"Bên nhau?" Tống Vân Khinh không kịp vỡ lẽ, "Bên nhau là sao?"

Dương Uyển cúi đầu, "Thì là bên nhau."

"Dương Uyển!" Tống Vân Khinh đứng vụt dậy, trâm trên đầu lung lay, "Cô điên rồi sao? Sao cô có thể để anh ta đày đọa cô?"

Tống Vân Khinh dùng từ "đày đọa".

Da đầu Dương Uyển giật giật.

Nếu coi Tống Vân Khinh là một nguyên mẫu đáng tin, thì trong ngữ cảnh đại chúng của Đại Minh, đêm qua, hẳn Dương Uyển đã chịu mọi vũ nhục, bị chà đạp rách rưới.

Phản ứng đầu tiên của Dương Uyển là giải thích với Tống Vân Khinh không phải như cô nghĩ. Nhưng nếu muốn giải thích thì tất sẽ phải miêu tả.

Nhưng miêu tả thế nào đây? Miêu tả Đặng Anh thành một người trong sạch thì cô chính là một nữ nhân dâm đãng phóng túng, mà nếu miêu tả cô trong sạch thì Đặng Anh chính là một hoạn quan bỉ ổi vô sỉ.

"Tính dục" mà không có sự bảo hộ của "Nam nữ hòa hợp tự nhiên", thường sẽ phải có một người là biến thái.

Dương Uyển đưa mắt nhìn cái bàn đã nâng đỡ cơ thể cô đêm qua, lúc này tay Tống Vân Khinh đang đặt trên đó, cô buột miệng nói: "Vân Khinh, cô lại đây đi, đừng đứng ở đó."

Tống Vân Khinh cho rằng cô tránh nặng tìm nhẹ, tức thì nóng nảy, "Thượng nghi dạy dỗ cô cũng được hơn một năm, nói thâm cung cô độc, có thể tìm chút an ủi, nhưng tuyệt đối không được chà đạp bản thân, chính bởi chúng ta đọc sách tập lễ nên mới biết giữ mình trong sạch, mới có thể làm nữ quan được toàn cung tôn kính. Những lời đó chân thành nhường ấy, câu nào cũng đều là vì muốn tốt cho chúng ta, tại sao cô..."

"Xin lỗi." Dương Uyển ngắt lời cô, "Tôi biết tôi đã khiến cô và thượng nghi phải thất vọng."

Lúc nói câu này, lòng cô đau thương, nhuốm cả lên đáy mắt.

Tống Vân Khinh nhìn dáng vẻ cô, có hơi không nói nổi lời trách cứ nữa. Cô thả lỏng vai, điều chỉnh giọng điệu, "Kỳ thực... tôi và thượng nghi đều biết cô khó xử."

Dương Uyển cười, "Cô cảm thấy tôi ở bên Đặng Anh là vì Thừa Càn Cung và tiểu điện hạ à?"

Tống Vân Khinh ôm lấy Dương Uyển, "Tôi không nói như vậy, cô cũng đừng nghĩ như vậy."

Dương Uyển mím môi, "Vân Khinh, đừng nghĩ về tôi như thế."

"Được... Tôi không nói những lời này nữa." Tống Vân Khinh không muốn cô buồn bực, đổi giọng khuyên nhủ, "Cô phải cẩn thận, không vui thì tới Ngũ sở tìm bọn tôi, chúng ta vẫn như khi trước mà."

Dương Uyển tựa lên vai Tống Vân Khinh, "Cô có cảm thấy tôi không sạch sẽ không?"

Tống Vân Khinh lắc đầu, "Không đâu, thật sự là không, Dương Uyển, tôi nóng nảy cũng là vì sợ cô bị thương tổn, nói mấy câu kia không xuôi tai, cô cũng đừng để bụng."

Nói rồi cô cúi đầu nhìn Dương Uyển, ngón tay chần chờ xoa lưng cô, "Xưởng đốc... anh ta có tốt không?"

"Cô vẫn thường nói chàng tốt mà."

"Ý tôi là... Anh ta có tốt với cô không, lúc cô... với anh ta... có đau không?"

"Không đau."

"Không đau thì tốt."

Tống Vân Khinh vỗ lưng Dương Uyển, thở dài một hơi.

Y phục hai người cọ vào nhau, Dương Uyển nhận ra khi hỏi câu kia, Tống Vân Khinh đang run. Thương tiếc trong lời ấy như đang trấn an Dương Uyển, cũng như đang thương cảm cho chính mình.

"Tôi không nán lại thêm được nữa, phải về đây."

"Không uống trà à?"

"Không uống." Cô nói, dụi mắt, buông Dương Uyển đứng lên, "Chuyện cô và Đặng xưởng đốc có nói với ai khác không?"

Dương Uyển lắc đầu, "Không."

"Đừng nói cho ai cả, sau này có người hỏi cũng tuyệt đối không thể nhận."

Dương Uyển ngồi đó, yên lặng gật đầu, "Tôi hiểu."

Tống Vân Khinh thở dài: "Thực ra trước kia, trong cung đã có tin đồn bóng gió về cô và Đặng Anh, chỉ là khi đó cô còn ở Thượng nghi cục nên họ chỉ dám nói lén sau lưng, bây giờ cô ở Thừa Càn Cung, những câu đó cũng ngày càng khó nghe hơn. Cô biết đấy, tuy trong cung không cấm đối thực nhưng cấm dâm loạn, một khi dính phải hai chữ này sẽ chết không có chỗ chôn."

"Ừ. Tôi biết, cảm ơn cô, Vân Khinh."

Tống Vân Khinh buộc tóc thay Dương Uyển, đứng thẳng dậy nói: "Tôi đi đây."

"Để tôi mặc áo tiễn cô."

Vầng dương lên giữa trời, trên nguyệt đài Dưỡng Tâm Điện, Tưởng Hiền phi đã quỳ gối hai giờ, trước mắt tối sầm từng đợt, mắt thấy Hồ Tương đi từ trong điện ra, vội hỏi: "Hồ bỉnh bút, tội sách bản cung dâng lên bệ hạ, bệ hạ đã xem chưa..."

Hồ Tương cúi đầu nhìn ả, nói: "Xem rồi, hiện vẫn chưa nói gì."

"Vâng, vậy ngài..."

Đang nói thì chợt thấy Đặng Anh dẫn Bạch Hoán và Hộ bộ thượng thư đi từ trực phòng Nội các qua đây, Tưởng Hiền phi đang xõa tóc cởi giày đợi trị tội, đột nhiên trông thấy ngoại thần, vội dừng lời, xấu hổ giơ tay áo lên, muốn che khuất mặt mũi.

Đặng Anh vừa đi, vừa nghiêng đầu nói khẽ với nội thị bên cạnh: "Qua đằng kia che chắn thay nương nương."

Hồ Tương nhìn sắc trời, vẫn chưa tới giờ đưa phiếu chỉ, bèn hỏi Đặng Anh: "Hôm nay định hành cung nghị?"

Đặng Anh buông thõng tay đáp: "Phải."

Hồ Tương hạ giọng hỏi Đặng Anh: "Sao lại hành cung nghị hôm nay, vậy Hiền nương nương..."

Bạch Hoán ho một tiếng, Hồ Tương vội im bặt.

Đặng Anh nghiêng người nhường lối, khom người dẫn đường: "Các lão, mời."

Ba người vừa đi vào nội điện thì nghe Trinh Ninh Đế sau ngự án nói: "Đặng Anh, triệu Trương Lạc tới đây."

Đoạn phất tay trực tiếp miễn lễ quân thần cho Bạch Hoán, "Ban tọa cho các lão."

Bạch Hoán tạ ơn ngồi xuống.

Trinh Ninh Đế nhấp một ngụm trà, "Tân chính cải cách thuế khóa của Dương Luân, các ngươi đã bàn thế nào rồi?"

Hộ bộ thượng thư đáp: "Hộ bộ đã cùng chư vị các lão Nội các bàn bạc ba lần, sau cùng vẫn chưa viết được sách luận, xin bệ hạ thứ tội."

"Không sao, bàn những gì, nói luôn với trẫm tại đây đi."

"Vâng." Hộ bộ thượng thư đưa tay chỉnh mão quan, "Vốn dự định thi hành tính mẫu trưng bạc tại hai địa điểm Hàng Châu và Kinh Châu, thời hạn một năm, hiệu quả nhất quán. Sự vụ thanh điền ở hai chỗ này đều do Dương Luân đích thân chủ trì, Hộ bộ đã xem đối soát ruộng đất hiện hữu và hộ tịch địa phương của hai nơi này, đốc thúc địa phương phân ruộng xong là có thể tiến hành cải chế, chỉ có điều, năm ngoái Kinh Châu vỡ đê, mười mấy huyện bị lụt, bệ hạ đã thi ân miễn trừ không ít thuế khóa cho những huyện này."

"Vậy tạm không bàn Kinh Châu, nói về Hàng Châu đi."

"Vâng." Hộ bộ thượng thư tiếp tục bẩm, "Hàng Châu đến nay vẫn ổn, nhưng có một số học điền châu huyện... vẫn chưa thanh toán."

Hoàng đế gập cánh tay chống cằm, "Vì sao không thanh toán học điền."

Hộ bộ thượng thư nhìn sang Bạch Hoán, "Mấy năm nay, học chính địa phương liên tiếp thâm hụt, tuy Hộ bộ liên tục bù lỗ mấy năm nhưng làm thế nào cũng vẫn giật gấu vá vai, những học điền này không thuộc quốc doanh mà đều là đất đai ân thưởng cho các thư viện để chèo chống trường tư. Lúc Dương Luân ở Hàng Châu, thấy thư viện bần hàn, lại sắp tới kỳ thi hương, chúng học sinh cũng lo sợ không thôi, thực sự không đành lòng thu ruộng, nên đã gác lại."

Trinh Ninh Đế nói: "Các ngươi không ai có dị nghị gì sao?"

"Có ạ, lúc ấy Bạch thượng thư đã phản đối."

"Trương thứ phụ thì sao?"

Câu hỏi này vừa cất lên, Bạch Hoán không khỏi ngẩng đầu.

Trinh Ninh Đế bưng chung trà lên, nói: "Ông ta nói thế nào?"

Hộ bộ thượng thư tuy không hiểu vì sao hoàng đế lại phải hỏi về Trương Tông, nhưng cũng đánh hươi được chút bầu không khí bất thường, giọng điệu cũng dè dặt theo.

"Trương thứ phụ... lúc ấy không nói gì. Nhưng không biết về sau Nội các bàn thế nào..."

"Bệ hạ, để lão thần bẩm báo nốt đi."

Trinh Ninh Đế bèn bưng chung trà, "Các lão, mời nói."

Bạch Hoán đứng lên, dù sao cũng đã cao tuổi, đang ngồi lâu đột ngột đứng dậy, đầu lập tức hơi choáng váng.

"Các lão ngồi nói là được."

"Lão thần không sao." Ông nói xong, thở ra một hơi, "Dương Luân là học trò của lão thần, lão thần biết nó vẫn luôn có lòng với học chính địa phương, thế nên khi ấy lão thần cũng tán thành tạm thời gác lại chuyện học điền. Còn Trương Tông, bấy lâu nay ông ấy vẫn một mực nghi ngờ tân chính, một, hai năm nay còn phụ trách sự vụ Văn Hoa Điện, lão thần và ông ấy không bàn được bao nhiêu chuyện tân chính."

Trinh Ninh Đế đặt chung trà xuống, "Giữa hai người các khanh có ngăn cách đấy à."

"Vâng, lão thần có tội."

Trinh Ninh Đế cười, "Như vậy là không tốt cho quốc sự."

Đoạn, thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Có việc này Nội các các khanh xuống bàn đi, cất nhắc một người trong số các giảng quan Hàn lâm viện, thay Trương Tông đảm nhiệm chức vụ tại Văn Hoa Điện."

"Bệ hạ."

"Nói."

"Lão thần có thể hỏi một câu 'Vì sao' không ạ?"

Trinh Ninh Đế liếc tội sách của Tưởng thị đặt ngay trong tầm tay, "Nhi tử của trẫm còn nhỏ, trẫm cảm thấy sách vở vẫn nên đọc thuần túy thì hơn."

"Vâng, lão thần thụ giáo."

Trinh Ninh Đế khoát tay áo, nói với Hộ bộ thượng thư: "Sách luận cần viết cứ viết tiếp đi, không nói đến Kinh Châu, thi hương bây giờ cũng sắp yết bảng rồi, học điền Hàng Châu cần thanh toán thì thanh toán đi."

Đương nói, Hồ Tương vào bẩm: "Bệ hạ, Trương phó sứ đến."

Trinh Ninh Đế ngẩng đầu, "Các ngươi giải tán đi."

"Chúng thần cáo lui."

Bạch Hoán và Trương Lạc lướt qua nhau tại chỗ Tưởng Hiền phi quỳ.

Trương Lạc đi vào nội điện, còn chưa hành lễ đã nghe Trinh Ninh Đế nói: "Ngươi lại, cầm lấy cái này xem xem."

"Vâng."

"Quỳ xem."

"Vâng."

Trương Lạc giở tội sách của Tưởng Hiền phi ra, lúc hắn xem, Trinh Ninh Đế không nói lời nào, cho đến khi Trương Lạc kinh ngạc ngẩng đầu mới bảo hắn: "Thanh Ba Quán niêm phong nhiều ngày vậy rồi, ngươi đã tra ra cái gì?"

Trương Lạc nằm rạp xuống, đáp: "Người của Thanh Ba Quán nhận tội, khai là cung nhân Thừa Càn Cung mang 'bài tựa' đến quán xưởng khắc ấn."

"Đã vậy, vì sao ngươi không hỏi người của Thừa Càn Cung."

Trương Lạc thẳng người dậy, "Bẩm bệ hạ, bởi vì thần hãy còn nghi ngờ."

"Nói."

"Ninh phi nương nương thân ở Tiêu Viên, có Cẩm y vệ canh phòng, trừ phi Thừa Càn Cung và bản thân Cẩm y vệ có qua lại, bằng không, đồ của nương nương sẽ không thể đưa được ra ngoài. Thế nên, thần cho rằng 'bài tựa' này là giả."

"Ngươi cho rằng là Dương Luân viết?"

"Ban đầu quả thực, thần đã cho rằng như vậy."

"Ha ha." Trinh Ninh Đế cười lạnh, chợt cất tiếng, "Vậy bây giờ thì sao?"

Trương Lạc nặng nề khấu đầu, "Thần nhất định sẽ tra rõ việc này!"

Trinh Ninh Đế lắc đầu nói: "Trẫm cũng muốn xem thử xem trẫm còn có thể tin ai."

"Thần không dám phụ lòng bệ hạ."

Trinh Ninh Đế cúi đầu nhìn hắn, nói: "Trẫm đã ân chuẩn cho hoàng trưởng tử hỏi ngươi chuyện Thanh Ba Quán, sau khi tra rõ, ngươi tự tới chỗ nó trình báo đi."

Lời của người dịch

Mị thề là mị vẫn chưa hết ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa vì đoạn H trong chương này 🥲 Kiểu, nó bất ngờ quá í, một là vì thình lình đụng trúng H trong truyện thái giám chính kịch, lạy trúa tôi, like, HOW THE HELL ?? 😀 ?? Thứ hai là vì chuyện xưng hô giữa nam nữ chính, mị hãy còn đang băn khoăn đã tới điểm đổi xưng hô cho hai người này chưa vì nói tới dường như cũng tới rồi, mà nói chưa tới thì hình như cũng chưa tới, xong cái hai anh chị kéo nhau ấy ấy luôn 😥 x10 bối rối 😥

Ừ thì mị đã đổi rồi, nhưng mà... vẫn cảm thấy nó gai gai sao đó, nhưng thôi, tạm thế 🥲 Dịch xong truyện rồi xem xét lại sau ~~~

(mà thực ra nếu mị chịu đọc truyện trước rồi mới dịch thì sẽ né được cả tá vụ thế này, nhưng không, cái đam mê tự đào hố chôn mình của mị nó ngang ngược vậy đó 🙃)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net