năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Nam Lý Cự Giải không thể ngó lơ tình cảnh trước mắt. Thời gian bom nổ có lẽ đã đến những phút cuối cùng ngắn ngủi. Người của trụ sở vẫn không tới. Xem ra thật sự tàn nhẫn xuống tay với người vô tội như Bắc Sư Tử. Cô cũng đã liên hệ với Bạch Ma Kết theo như yêu cầu của hắn. Tuy nhiên tình hình không chút tiến triển tốt đẹp nào cả.

"Em biết gỡ nó à?"

Cô khựng người.

"Nếu biết tôi đã gỡ lâu rồi."

Hắn há hốc mồm, như không tin vào những gì vừa mới nghe được: "Gì cơ, em đang thử vận may của mình bằng mạng sống của tôi á? Liều đến thế à?"

Cô cảm thấy nhức đầu. Hắn cứ liên tục nói và nói rất nhiều thứ. Thế rồi: "Mạng của tôi thì sao? Tôi đang cứu anh đấy nên hãy cầu mong vận may đến với mình đi. Anh thừa biết mọi chuyện hôm nay diễn ra thế nào mà."

Cuối cùng hắn cũng chịu câm nín. Có là gì đi nữa thì việc mạo hiểm bằng cả tính mạng thế này chẳng đáng, hoặc ít nhất hãy cứ để một mình hắn chết đi.

"Em không nhất thiết phải làm vậy."

Hắn nhỏ giọng, đủ để cô có thể nghe thấy. Cô ngước mắt lên nhìn. Nét ngại ngùng trên gương mặt hắn khẽ thấp thoáng. Điệu bộ có vẻ như đã dịu hơn ban nãy nhiều. Hắn căng thẳng quá mức hay cảm thấy chỉ hắn xả thân vì bom là đủ. Cô bỗng dưng phụt cười.

"Là tôi tình nguyện nên sẽ không hối hận. Còn giờ thì... xanh hay đỏ đây?"

Trên tay Nam Lý Cự Giải là hai sợi dây một xanh một đỏ. Trong số này sẽ có sợi là dây phát nổ. Nếu cắt trúng bom sẽ ngừng, nếu không bom sẽ nổ ngay.

Hắn đảo mắt sang nhìn, bình thản trả lời: "Màu đỏ may mắn lắm mà nhỉ."

"Thế phải xem có may mắn không đã."

10.

Bạch Ma Kết từ tốn đẩy gọng kính, hai tay khoanh trước ngực lại điểm thêm cái vẻ cau mày như thể sắp dán chặt vào nhau vậy. Tim anh muốn nhảy ra ngoài rồi, còn có thể không bùng phát.

"Bắc tổng à, ngài có thể nào đừng lâm vào nguy hiểm được không? Phận thư ký mười hai bến nước như tôi làm sao ăn nói với lão gia và phu nhân đây?"

Bắc Sư Tử dường như không thấm câu nào, mặc kệ mấy lời vô nghĩa cứ tuôn ra từ miệng anh. Thứ mà hắn để tâm bây giờ chính là Nam Lý Cự Giải. Thời điểm đó quả bom không phát nổ, màu đỏ có vẻ may mắn. Tuy nhiên chuyện ở trụ sở cũng không thể phớt lờ được.

"Ma Kết."

Anh giật thót.

"Đánh sập cái trụ sở đó đi."

Tựa như có tia sét xẹt qua não bộ anh, rền vang cả một bầu trời. Vừa rồi liệu anh có nghe lầm không: "Bắc tổng?"

Hắn đảo mắt sang nhìn Bạch Ma Kết. Con ngươi đen kịt nhưng ánh lên sự chắc nịch: "Anh không nghe rõ à? Tôi nói hãy đánh sập cái trụ sở đó đi."

Hàng vạn câu hỏi vì sao lóe lên đầu của anh. Lý do là gì mà lại như thế.

Tuy nhiên qua sự việc lần này, việc họ cam đoan trước đó không thực hiện được. Nếu đột nhiên đánh sập thì quá lố bịch rồi, chỉ cần gây sức ép là đủ. Mà cách này của hắn cũng không tồi, đánh sập rồi cũng tốt. À không, anh phải đủ lý trí để xử lý cho phải phép.

"Không được đâu. Tôi sẽ giải quyết vụ này ổn thỏa nên ngài cứ yên tâm đi."

Bắc Sư Tử tặc lưỡi. Nhìn từ phía xa cũng đủ hiểu hội dung của sếp Trần kia đang nói với cô là gì rồi. Thế này muốn đổ hết mọi trách nhiệm mà.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net