sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Nam Lý Cự Giải mặt nặng mày nhẹ, đưa mắt nhìn người trước mắt như muốn nuốt sống đến nơi. Sao có thể không như vậy được. Đến ngày nghỉ còn chẳng buông tha cho cô, rõ ràng là tên vô cùng phiền phức. Sau buổi tiệc hôm ấy cô đã bị quở trách nhiều, nhưng cũng nhờ có hắn mà sự thật được phơi bày. Phía trụ sở cứ thế dần dần sàng lọc tất thảy kẻ dưới trướng.

Vì tự ý hành động nên cô được nghỉ phép, cho đến khi lệnh điều động ban xuống thì được phép quay lại. Trong thời gian đó phía trụ sở sẽ huy động người thay thế tới bảo vệ an nguy của hắn. Tuy nhiên hắn liên tục gọi điện đổi người với vô số lý do chẳng ra gì.

Từ đó ngày nghỉ phép đột dưng biến thành ngày làm việc, hỏi sao không tức giận được chứ. Lạm dụng quyền thế gây sức ép, lý do đến cùng cũng chỉ là tạm bợ cả thôi. Nhìn nét mặt vênh váo của hắn kia kìa. Nếu không phải hắn là nạn nhân đang bị nhắm đến, cô ngay lập tức sẽ đấm đá hắn.

"Em định nhìn tôi bằng ánh mắt giết người đó đến bao giờ? Tôi cảm thấy rất áp lực, em mau chóng thu lại đi."

Bắc Sư Tử không cách nào uống cốc cà phê một cách bình thường được. Mỗi cái nuốt xuống đều trở nên khó khăn, khô khốc và rùng mình. Đôi con ngươi đen kịt nhưng ánh lên sự sắc bén làm hắn thấy chột dạ sau những gì gây ra.

Cô đành thở dài.

"Có ai nói anh phiền bao giờ chưa?"

Hắn khựng người.

"Thế thì anh rất phiền luôn đấy."

Hắn đảo mắt sang nhìn cô. Khóe môi ranh mãnh nâng lên tạo thành đường cong hoàn mỹ: "Nếu vậy thì tôi chỉ trở nên phiền phức với mỗi mình em."

12.

Bắc Sư Tử khẽ xoa xoa sau gáy, ái ngại nhìn khẩu súng trong tay của Nam Lý Cự Giải. Chỉ là ra ngoài dạo chơi thôi mà, có nhất thiết phải chuẩn bị nhiều thế không. Dạo gần đây bọn họ chẳng có động tĩnh gì, hẳn là vì sự xuất hiện của trụ sở nên mới lấy lui làm tiến. Có điều từ sau vụ ấy cô đã cẩn thận hơn.

"Phải đến mức đó à?"

Cô đeo balo lên người, đưa mắt nhìn hắn vẻ nghiêm túc: "Nếu không muốn giống lần trước thì sự cẩn thận này là điều cần thiết. Dù muốn dù không tôi vẫn phải nói, anh nên tìm trụ sở khác xử lí vụ này thì hơn. Như anh đã biết và đã trải nghiệm, đây không phải là trụ sở lý tưởng để anh bàn giao mạng sống của mình. Anh sẽ chết thật đấy!"

Nam Lý Cự Giải không thể chắc chắn điều gì từ sau vụ đó và về cách xử lí vấn đề của trụ sở. Mặc dù không biết vì sao họ lại như vậy, nhưng cô cảm giác được sự bất an đang nhen nhóm.

"Còn có em mà."

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt chán nản, nên nói hắn ngu ngốc hay liều lĩnh?

"Đáng ra quả bom nên nổ chết anh! Một mình tôi không thể đảm đương nổi đâu, Bắc tổng à. Vào trường hợp khẩn cấp tôi sẽ bỏ mặc cho anh chết."

Hắn liền phì cười.

"Hôm đó em đã không làm vậy. Bởi vì nếu có người nguy hiểm tính mạng ở trước mặt, em sẽ không đứng nhìn."

Chỉ cần nhìn những gì cô làm hắn đã thừa biết cô kính nghiệp đến nhường nào. Sẵn sàng vì một người xa lạ mà xả thân cứu giúp, mặc kệ mạng sống của bản thân có thể bị đe dọa mọi lúc.

Vì vậy, hắn tin cô sẽ không mặc hắn.

"Bớt nói thừa."

Cô cau mày rồi nói tiếp: "Chuyện này nói với Bắc tổng đúng là vô nghĩa. Tôi sẽ trao đổi với thư ký Bạch để anh ta khuyên nhủ anh có lẽ sẽ ổn thỏa hơn."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net