tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Phía tập đoàn của Bắc Sư Tử là nhà tài trợ lớn của một viện mồ côi. Mỗi tuần hắn đều ghé viện thăm lũ trẻ rồi cùng chúng chơi đùa. Cho nên lần này cũng không ngoại lệ, chỉ khác biệt ở chỗ có Nam Lý Cự Giải đi cùng. Thoạt đầu cô không đồng ý, còn bảo hắn đừng chạy lung tung nếu không muốn chết ngay.

Kết quả vẫn đi.

"Mặt em cau có quá đó."

Cô hừ một tiếng.

"Bắc tổng chịu ở yên một chỗ biết đâu tôi sẽ không cau có như bây giờ đấy."

Đột dưng bé gái bên cạnh hắn khóc òa lên. Hắn hai mắt tròn xoe nhìn cô bé, dỗ một hồi cô bé mới chịu nín. Sau đó hỏi nguyên nhân, cô bé bảo chị gái ấy hung dữ quá nên thấy sợ. Nghe xong hắn nhịn không được liền cười lớn.

Nam Lý Cự Giải nhất thời cứng họng, không nói nên lời, cố nở nụ cười dịu dàng nhìn bé gái nọ. Nhưng nụ cười này không có tác dụng, trái lại khiến bé gái khóc ngày một to hơn, hại hắn cật lực dỗ dành còn phải nhịn cười.

"Em xem... mặt mày cau có thế kia nên đám trẻ này đều sợ em hết rồi."

Cô tặc lưỡi một phen. Được, hắn giỏi. Coi như cô không có gương mặt phúc hậu để lấy lòng trẻ con. Nhưng có tới mức làm hắn phải cười lớn như thế?

"Tôi thấy anh đang chế nhạo tôi."

Bắc Sư Tử dụ mấy đứa trẻ sang chỗ khác chơi. Sau đó đứng dậy phủi bộ âu phục trên người rồi nhìn cô một hồi. Bộ dạng như đang hờn dỗi vậy.

"Tôi cười vì thấy em đáng yêu."

15.

Sau khi thăm lũ trẻ đã đủ, Bắc Sư Tử đang cùng Nam Lý Cự Giải rảo bước đến nơi đậu xe để quay về tập đoàn.

"Tôi nghe thư ký Bạch nói anh nhất quyết không muốn đổi trụ sở."

Hắn thản nhiên đáp: "Sao phải đổi chứ? Trụ sở này tôi cực kỳ hài lòng!"

Nghe xong lời này cô liền ném ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn. Không biết nên dùng từ gì để diễn tả đủ sự ngu ngốc của hắn. Có vẻ như chỉ một lần đánh bom chưa đủ làm hắn sợ hãi.

Rồi cô thầm nghĩ, tất cả thương nhân đều có máu liều đến mức này luôn à?

Đoàng đoàng

Tiếng súng vang lên giữa không gian yên ắng. Lũ chim trên cành bắt đầu bay tán loạn. Có vài người quanh đó hoảng hốt chạy đi tìm chỗ núp. Lúc này Nam Lý Cự Giải mới cảm giác rõ cơn đau nhẹ ở tay do ma sát với nền đất. Như sực nhớ ra gì đó, cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

"Anh..."

Máu ở bả vai Bắc Sư Tử khiến cô đơ người một phen. Sau đó nghiến răng, nhanh chóng lôi anh vào trong xe.

Đồng thời rút khẩu súng ngắn ở bên hông đáp trả bọn chúng trước khi bọn chúng kịp nả thêm vài phát đạn nữa.

Cô lui về sau dăm bước, hạ thấp trọng tâm người rồi uyển chuyển vào trong xe. Bắc Sư Tử hai mày nhíu chặt, trên trán thấm đượm mồ hôi. Tuy đau đớn nhưng hắn vẫn nhìn cô rồi cười nhạt.

"Sao thế, cô cảnh sát trẻ?"

Khóe môi cô cong lên.

"Anh không sợ chết thật à?"

Hắn lại cười: "Lúc chết còn được bên cạnh em thế này cũng không tệ lắm."

Nam Lý Cự Giải lập tức khởi động xe. Bọn chúng có vẻ không buông tha dễ dàng như vậy. Nhưng dù thế, cô cũng không thể để bọn chúng giết tên này.

"Giờ còn nói được những lời này, tôi thấy anh sống chán lắm, Bắc tổng!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net