QuinKen 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Luân, và Mr. Hu-Ha của anh ấy đang ngóc cao đầu thẳng đứng hướng về phía mặt trời, anh ấy cúi đầu, trên mặt là bộ dáng tươi cười tựa ma vương, đối diện là tà dương điêu tàn, phía dưới là con mồi của mình, bức ảnh này phải chụp được mặt (anh) sau đó đem đến bảo tàng Đại Anh cất giữ, bởi vì trong cuộc sống này dùng nghệ thuật kiêu ngạo vẽ truyền thần ít lắm. (truyền thần có thể hiểu nôm na là vẽ tranh chân dung.)
Kế tiếp tôi nhận được một "thông tin" dùng đầu gối phản kích, tôi tập trung hết sức lực, đang chuẩn bị chuyển động linh hoạt để phản công thì nghe thấy tiếng mở cửa "Kẽo kẹt" không muốn nghe nhất cuộc đời này, sau đó là tiếng "À há?!" vô số lần làm tôi rơi vào hỗn loạn, cuối cùng là tiếng đóng cửa lưu loát "Cạch!".
Vốn dĩ tôi nghĩ gia giáo nhà Lý Hạo Nhiên nhất định rất nghiêm khắc, có vậy lúc đối mặt với hình ảnh gay cấn này vẫn có thể không sợ hãi, đổi lại là bạn, mở cửa, thấy cảnh tượng này, nếu không tự đâm mù mắt mình thì nhất định là hét lớn gà bay chó sủa chạy vào phòng tắm, vừa chạy vừa mất khống chế ngâm 《LOLLIPOP 》của Ben Kweller.
"A ha ha ha ha hắc ~ " rõ ràng là tôi muốn khóc, lại phát hiện ra cả cằm và mặt đều cứng ngắc.
Mặt của tôi, chính xác là miệng tôi, ở chỗ ấy của Thẩm Dục Luân, Thẩm Dục Luân trần như nhộng, bạn đi tu 16 năm, hòa thượng mặc một thân GUCCI, tôi cá, bạn cũng sẽ nghĩ đến chuyện kia, chúng ta cược một quả dưa leo lớn nhé.
Một phút sau Thẩm Dục Luân cũng nhảy xuống, ngay tức khắc nhanh như chớp kéo chăn lên, một tay duỗi ra, tôi cũng bật người phối hợp hoành tráng lật người một cái, toàn bộ cảnh này của tôi đều bị nắm bắt, lúc ở trong đội thể thao chúng tôi chưa bao giờ thuần thục như vậy. Tôi nằm trên bờ vai rộng của anh ấy ngủ an tĩnh, đắp chăn xong, sau đó mở rộng đùi, ngay tức khắc cái chăn liền trở nên xốc xếch không còn thẳng thớm nữa, tôi cầm tờ báo bên cạnh lên đọc, Thẩm Dục Luân thì nhấn điều khiển trên tay, hai người nghiêm chỉnh đến không chịu nổi.
Đài Phượng Hoàng Tư Tấn () phát tin tức mới: "Chỉ số giá cổ phiếu Poor đang giảm một cách chấn động."
"Ừm, xem cổ phiếu cũng được, chỉ số giá cổ phiếu hả? Hôm nay bao nhiêu thế?" Tôi hắng giọng hỏi, làm bộ xem.
"Chắc là lại hạ tiếp, phiên giao dịch toàn cầu đầu tiên bắt đầu ở Wellington, thị trường chứng khoán cũng giống thế thôi, có thể thấy được xu hướng biến động của nó." Cái tên Thẩm Dục Luân ngu muội này đã triệt để nhập tâm vào vai nhà phân tích tài chính rồi.
"Ai nha ~ " phòng tắm truyền đến tiếng hét thảm thiết.
"Ha ha, bị trượt hả." Tôi lúng túng cười nói với Thẩm Dục Luân.
"Ha ha ha, phải đó, chắc là trượt chân rồi." Thẩm Dục Luân cũng không tim không phổi cười với tôi.
"Còn không mau đi xem sao!" Tôi thu lại tươi cười, chạy đến phòng vệ sinh, mở cửa, tay Lý Hạo Nhiên lót sau đầu, nằm trong bồn tắm, trên mặt đất đều là nước.
"Ặc, Hạo Nhiên ca, không sao chứ?"
"Anh đang tắm, không sao, hai người tiếp đi, anh còn tắm lâu lắm, ha ha ha ha..." Lý Hạo Nhiên cười đến độ cứng ngắc như nữ hoàng băng, bởi có thể cười cứng ngắc như vậy trừ người đó ra tôi thực sự không nghĩ ra ai khác nữa, điều này khiến xương bánh chè của tôi nhất thời thấy lạnh lẽo.
"Tắm trong bồn không có một giọt nước ấy hả? Cậu bị trượt chân đúng không? Mau đứng lên a!" Thẩm Dục Luân đã mặc quần lót, đứng sau lưng tôi.
"See? Hiểu lầm thôi! Hạo Nhiên ca ổn chứ?" Tôi vuốt tay, vẫn thấy hơi xấu hổ.
Dưới ánh chiều tà, ba người chúng tôi ấm áp tựa vào nhau nằm trên nệm trước cửa sổ sát đất.
Lý Hạo Nhiên: "Sau một năm quen biết hai người, cảm thấy cuộc sống không còn giống với trước kia nữa, cảm giác mỗi một ngày đều là tràn đầy, thêm vào rất nhiều thứ gì đó, dù ở bất kỳ phương diện nào, như bị chiếm hữu vậy. Lạ thay, mình hoàn toàn không phản cảm với cuộc sống như thế, từ trước đến nay mình vẫn nghĩ mình chỉ sống muốn sống một cuộc sống đơn giản mà thôi." Tôi ngủ giữa hai người, nghiêng người dựa vào vai Thẩm Dục Luân, tay phải nắm lấy tay Lý Hạo Nhiên.
Thẩm Dục Luân: "Còn mình không giống như cậu, mình cảm thấy cuộc sống phức tạp trước đây của mình trở nên đơn giản hơn, có lẽ là vì cuộc sống của chúng ta không giống nhau, song, dù nó đơn giản hay là phức tạp, mình cũng rất thích cuộc sống như hiện giờ, cậu xem, như lúc này, nằm trước cửa sổ, cùng nhau nói chuyện phiếm." Nói xong Thẩm Dục Luân hôn lên trán tôi.
Thẩm Khải Ni: "Em nhớ rõ Hạo Nhiên ca là người đầu tiên cười với em, giống ánh dương quang bây giờ vậy, ôn hòa lại không chói mắt. Anh nói lúc đó đang cố chọc cười em, vậy thì anh đã thành công, bởi vì từ ngày đó, em đã nhớ kỹ nụ cười ấy; em còn nhớ cả Thẩm Dục Luân, không phải, Dục Luân ca, vì anh vừa lưu manh lại rất dịu dàng, (chúng ta) mấy khi đủ dũng khí đối mặt mở lòng với nhau như vậy ư? Ha ha, các anh sẽ nhớ kỹ chứ, những chuyện phát sinh giữa chúng ta một năm này?" Tôi nâng chân bị thương gác lên đùi Lý Hạo Nhiên, thả tay anh ta ra, nhẹ nhàng dặt tay lên đùi anh ta, anh ta buông tay ra, nhẹ nhàng quấy nhiễu mắt cá chân tôi.
Lý Hạo Nhiên: "Nhớ rừng cây trên gò núi, ba chúng ta đi chân trần, ngày đó em cư nhiên không có mặc áo sơ mi, còn mặc cả quần jean bó, bay về từ Châu Hải, nói với anh rằng em đã lành bệnh. Còn nhớ kỳ nghỉ đó, cùng em ngắm pháo hoa. Nhớ lúc ba chúng ta đi công viên, bắt cá, mua bong bóng, còn có Hoàng Hoàng của bây giờ. Anh đều nhớ hết, anh cảm thấy thời gian trải qua hết thảy tốt đẹp đến mức không chân thật." Sau đấy nghiêng mặt sang, cười với tôi và Thẩm Dục Luân, Thẩm Dục Luân không nhìn anh ta, tôi cũng cười đáp trả.
Thẩm Dục Luân: "Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, mặt lạnh lùng, mặc tây trang, cũng giống những nam sinh khác mà thôi, chỉ là em càng không thèm chú ý đến anh, anh lại càng muốn em chú ý đến, một năm không đủ, một trăm năm cũng không đủ, chí ít là, anh chưa từng cảm thấy mỗi một hành động của em không hợp lẽ với thường, điều này càng khiến anh hãm sâu hơn, chỉ là, tương lai còn dài, cho nên, không sao, phương trình có khó đến đâu rồi một ngày cũng sẽ giải ra." Thẩm Dục Luân nắm lấy tay tôi bỏ vào trong chăn.
Thẩm Khải Ni: "Không phải là em khó hiểu, mà là thân ở trong khốn cảnh, hai người không cần phải hiểu ý em, hoặc có lẽ hai người đều hiểu ý của em, anh nghĩ xem, quan hệ chúng ta tốt như thế, tình cảm hấp dẫn nhất chính là chiếm hữu, mà sự chiếm hữu thường đi kèm với việc mình sẽ đem lại nguy hiểm cho người kia, niềm vui của tình yêu không phải là nhận được gì, mà là sự nỗ lực, thứ tình yêu này quá nặng nề. Song, thứ quan hệ này, vĩnh viễn chỉ tồn tại giữa hai người, không thể nào tồn tại giữa ba người được." Tôi ngồi dậy, Thẩm Dục Luân kéo cao chăn, đắp lên người tôi.
Lý Hạo Nhiên: "Phương trình này không cần giải làm gì, như thế này đã là quá tốt." Lý Hạo Nhiên đặt tay tôi lên bụng anh ta, Thẩm Dục Luân gác tay lên mặt.
Thẩm Dục Luân: "Nó cần phải được giải ra, ít nhất phải căn cứ vào đáp án của em để giải." Thẩm Dục Luân rụt tay về, đặt lên ngực tôi.
Thẩm Khải Ni: "Trong lòng em cũng có ẩn số, chỉ sợ sau khi giải ra, đáp án lại không giống với đối phương." Tôi lại nắm lấy tay Lý Hạo Nhiên.

Chương 36: Whatever You Like* (Part 2)
Hôm sau, mây đen giăng đầy trời, đây là khi thượng đế buồn bã, tôi trầm mê trong đó, là vì thời tiết xấu càng khiến tôi thấy rõ bản thân hơn. Trong thế giới tối tăm, bạn không cần phân biệt thật giả hiền ác, mây mưa thất thường, lên trời xuống đất, chỉ biết chạy đến điểm tận cùng của lòng tham, nếu đọc đoạn văn này bạn có chút dao động, như vậy, hoan nghênh bạn gia nhập câu lạc bộ hắc ám của tôi.
Hôm nay tôi muốn bạn cùng tôi đi giải quyết một chuyện, làm thế nào để khiến một người tuyệt vọng, người đó sẽ là Thẩm Dục Luân, Lý Hạo Nhiên, tôi, Hoàng Bân hay là Hầu Kình Vũ, như vậy, chúng ta bắt đầu đi. PS xin lỗi, tôi không phải là diễn viên tiểu thuyết, tôi giống với mọi người, cấu thành từ nguyên tố, có tà ác, tham lam, hắc ám, thứ lỗi cho tôi bởi tôi chỉ là một nam sinh bình thường mà thôi.
Buổi trưa tan học, chúng tôi cùng ăn cơm rồi trở lại ký túc xá, không sai, Lý Hạo Nhiên không tránh đến ký túc xá, bởi vì Hầu Kình Vũ chẳng biết đã đi đâu, sáng nay hắn cũng không đi học. Trở lại ký túc xá Thẩm Dục Luân cởi phăng áo quần nhảy lên giường tôi, nói: "Bảo bối, bắt đầu." Sau đó anh ấy lại giống như hôm qua lột sạch tất chân và quần lót từ trong chăn ném ra.
Tôi cứ nghĩ Hoàng Bân thấy cảnh tượng này sẽ mở trừng hai mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục đeo tai phone rồi lấy máy CD ra nghe nhạc. Ai ngờ sau khi cậu ấy mở trừng hai mắt xong lại cúi đầu lục tung tìm thứ gì đó.
"Tìm gì đó?" Tôi hỏi.
"Máy CD của mình, không thấy đâu cả." Hoàng Bân quay sang, nhăn mi, gãi đầu rồi tiếp tục lục lọi xung quanh.
"Không sao, cậu đừng nóng, nghĩ thật kỹ vào, lần trước cậu để ở đâu?" Tôi đi đến trước bàn đọc sách của Hoàng Bân, bắt đầu tìm giúp cậu ấy.
"Mình để phía dưới gối đầu, giờ không thấy đâu." Hoàng Bân gần như lật tung toàn bộ ván giường lên. Thẩm Dục Luân cũng mặc quần lót vào, đứng dậy cùng tìm với chúng tôi.
Tìm hết một vòng phòng ngủ cũng không tìm được máy CD của Hoàng Bân, kỳ thực nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không đi tìm xung quanh, mỗi lần tôi làm mất thứ gì đó, đều đặc biệt tĩnh táo mỉm cười, sau đó chọn thời cơ thích hợp, nửa đùa nói với bạn mình rằng đã làm mất điện thoại, làm mất cặp sách, làm mất xe, mất luôn cả bạn trai.
Bọn họ đều sẽ đặc biệt sợ hãi nhìn tôi, bởi vì phản ứng của tôi quá mức lãnh tĩnh, kết quả cuối cùng thường là tôi phải đi an ủi người nghe tin, bởi vì trong mắt tôi, đã mất thứ gì đó, loại chuyện này có làm gì cũng không thể thay đổi được, vì thế thôi đỗ lổi cho bản thân, hãy nghĩ cách giải quyết, ví dụ như mua điện thoại mới, cặp sách mới, xe mới hoặc là tìm một vị bạn trai mới.
"Mất rồi." Hoàng Bân bình tĩnh nói, cúi đầu, bĩu môi, sắp khóc đến nơi.
"Không sao đâu, mất thì bảo mình, mình mua tặng cậu. Thẩm Dục Luân, anh giúp Hoàng Bân báo giáo vụ chút đi, nói chuyện này với thầy, đồ đạc trong ký túc sao có thể tự nhiên không cánh mà bay chứ, nhất định là bị trộm, đi liền đi, nói không chừng cái máy CD kia đang ở gần chúng ta." Xem đi, tôi nói, đối mặt hoàn cảnh khó khăn, tôi nhất định rất lý trí giải quyết.
"A." Thẩm Dục Luân lập tức mặc bộ đồ caro vào, vội vàng cùng Hoàng Bân đi ra ký túc xá.
Tôi lại tiếp tục lục tung toàn bộ ký túc xá, thậm chí tôi như hóa thành Sherlock Holmes, mở từ điển dày xịch ra, xem xem trong từ điển có hộp ẩn kẹp trong tự điển không, đáng tiếc, bởi cuộc sống chẳng phải tiểu thuyết, trong từ điển quả thực không có hộp ẩn, vì thế không tìm thấy máy CD.
Tôi đánh giá xung quanh một vòng, trừ xô nước, thùng rác, cống thoát nước và vali chúng tôi chưa kiểm tra thì cơ bản đều tìm hết rồi, vali của chúng tôi thì chẳng có gì để hoài nghi. Đột nhiên, một tia lóe lên, tôi đặc biệt tạo dáng quay lại, chỉ vào thùng rác nói: "Chân tướng ở trong này!" Sau đó vừa ôm chân đau vừa nuốt nước mắt vào trong.
Thùng rác ngay cạnh giường Hoàng Bân, phía trên đều là khăn giấy và một ít vỏ đồ ăn vặt, rất có thể sau khi cậu ấy ngủ, không cẩn thận tay quơ trúng cái máy CD rơi vào thùng rác cũng nên, hơn nữa buổi tối mũi cậu ấy bị viêm phải dùng khăn giấy, cho nên máy CD bị che mất, thật ra tên thật của tôi là Thẩm Conan, là một nhà trinh thám.
Tôi cúi người, bỏ khăn giấy che lên ra, quả nhiên, thấy được LOGO ánh bạc lấp lánh của Panasonic, trong mắt tôi lóe lên sự chính nghĩa và tia trí tuệ. Tôi nhặt đĩa CD lên, để lại dưới gối đầu Hoàng Bân, sau đó len lén vui vẻ, chuẩn bị cho Hoàng Bân kinh hỉ, cái loại vui vẻ tìm được vật đã mất vượt xa việc mua tặng cậu ấy một chiếc máy khác, bạn biết mà.
Đột nhiên, tôi dừng bước, cho đến nay tôi đã làm ra một chuyện, chuyện tôi không kịp hối tiếc.
Tôi là Thẩm Khải Ni.
Lúc tôi 5 tuổi đã học được một điều, lúc nhìn thấy toàn bộ phụ nữ lớn tuổi hơn sẽ gọi bọn họ là chị, bất kể họ 14 tuổi hay 40 tuổi, bởi vì ... như thế, đồ ăn vặt của tôi ăn mấy cũng không hết.
Lúc tôi 10 tuổi, cổ vũ bạn mình đi trộm ba mẹ, sau đó đưa tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ nói với ba mẹ bạn ấy, bạn ấy không có cách nào, chỉ có thể đưa tiền cho tôi, hơn nữa một khoảng thời gian sau đó, tôi đều uy hiếp bạn ấy tiếp tục đi trộm tiền của ba mẹ đưa cho tôi.
Lúc tôi học tiểu học còn ăn vụng cherry ba mẹ bạn học gửi đến, sau đó giá họa cho bạn học đến từ nông thôn khó khăn trong chuyện giao tiếp.
Rất nhiều người đều cảm thấy tôi rất đáng yêu.
Rất nhiều người đều cho rằng tôi thuần khiết tựa trang giấy trắng.
Nhưng xin lỗi, thật ra tôi không tốt đẹp đến thế, bởi vì lúc tôi nhét máy CD vào dưới gối Hoàng Bân, đại não tôi lại đưa ra một mệnh lệnh khác, tôi cảm thấy toàn thân đang điên cuồng tiết ra adrenalin*, tôi dần mất khống chế.
* Adrenalin: Đây là một loại hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Trơ mất nhìn mình vươn tay cầm lấy máy CD từ dưới gối Hoàng Bân ra, bầu trời truyền đến tiếng sấm ầm ầm, tôi đi về phía tủ quần áo của Hầu Kình Vũ, mở ra, trong ấy tỏa ra mùi gỗ và mùi thối nát, mà mùi này lại khiến tôi hưng phấn, tôi nhét chiếc máy CD vào phía dưới cùng tủ quần áo của hắn. Cái máy CD này bị kẻ trộm lấy đi, và chúng tôi nhất định phải bắt được tên trộm đó.
"Em làm gì với tủ quần áo của Hầu Kình Vũ đấy?" Phía sau truyền đến tiếng Lý Hạo Nhiên.
"Hạo Nhiên ca." Tôi xoay người.
"Hoàng Bân bị mất máy CD." Tôi nói.
"Em bỏ nó vào đó?" Lần đầu tiên tôi thấy mặt Lý Hạo Nhiên âm trầm như vậy, ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang.
"Phải." Tôi đi từng bước về phía trước.
Lý Hạo Nhiên ngây ngốc nhìn tôi, lập tức hoảng hốt, anh ta hiểu ra một chuyện, tôi nói tiếp: "Hạo Nhiên ca, anh đi ra ngoài đi. Giáo vụ sẽ tới giờ đó."
"Máy CD của em đâu?" Bỗng nhiên Lý Hạo Nhiên hỏi
"Trong tủ quần áo, sao vậy?" Tôi nghi hoặc.
"Đưa anh." Lý Hạo Nhiên cười với tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy bất an, anh ta chưa bao giờ cười như vậy, chỉ có Hầu Kình Vũ mới cười như thế, quá mức kiệt ngạo, tà ác và bất kham.
Tôi lấy máy CD trong tủ quần áo, đưa cho Lý Hạo Nhiên.
"Giờ, máy CD của em cũng bị mất, đều bị tên trộm lấy đi, mà các em nhất định phải tìm được tên trộm này." Lý Hạo Nhiên cầm máy CD, mở tủ quần áo Hầu Kình Vũ ra, nhét máy CD của tôi vào trong đó, quay đầu lại, trấn định mỉm cười với tôi.
"Hạo Nhiên ca." Quả nhiên mỗi người đều có một khoảng không u tối.
"Anh không thấy gì hết, chỉ đến tìm em mượn cuốn từ điển, giờ anh rời khỏi đây, các em tiếp tục tìm đĩa CD của mình đi, ngoan!"
Vẻ tươi cười của Lý Hạo Nhiên lại trở thành nụ cười toả nắng thương hiệu, cầm lấy cuốn từ điển, tiêu sái rời đi.
Tôi đi đến trước máy nước uống, rót đầy một cốc, uống, sợ hãi, kích thích, bất ngờ, và rõ ràng tôi có đôi chút vui sướng.
Nửa giờ sau, trưởng giáo vụ, chủ nhiệm lớp tới, ý của giáo vụ chính là trực tiếp lục soát, bởi nếu có kêu tự thú thì rõ ràng cũng không ai giao máy CD hết, nam sinh cả lớp đều đứng ở hàng lang, mọi người châu đầu ghé tai, tôi nghĩ tâm lý mỗi người sẽ có sự khác nhau, điển hình là tội phạm tâm lý, Pathetic!
"Thầy nói rất đúng, bắt đầu từ ký túc xá chúng em trước đi." Tôi đi lên trước, mỉm cười chào hỏi với chủ nhiệm, Lý Hạo Nhiên cười cười với tôi.
"Mọi người như vậy rõ ràng là không tín nhiệm chúng em, hôm nay em và Thẩm Khải Ni vừa về liền có chuyện như vậy, soát đi, vả lại tủ quần áo của em chả có gì hết." Thẩm Dục Luân nóng nảy mở tủ quần áo, quả nhiên ngoại trừ hai cái áo thì toàn là giày thể thao, không có gì nữa.
"Em." Tôi mở tủ quần áo mình ra, run rẩy lấy ra từng món quần áo.
"Cậu ấy không đời nào làm chuyện đó, đừng nữa." Hoàng Bân ngăn tôi lại.
"Đã xong chưa hả, thái độ làm người của Thẩm Khải Ni tôi rõ ràng nhất, em ấy có biết cái gì đâu, em ấy nào biết lấy cái gì đó của người khác chứ." Thẩm Dục Luân càng thêm bực bội. Tôi quay lại giương mắt nhìn chủ nhiệm lớp với vẻ mặt vô tội .
"Những người khác đâu? Còn ai nữa?" Chủ nhiệm hỏi tiếp.
"Chưa soát tủ quần áo của Hầu Kình Vũ, để em." Tôi chưa bao giờ chờ mong vạch trần chân tướng đến như vậy, hoặc đó chính là, chân tướng ngụy tạo.
Tôi hưng phấn lấy ra từng món áo quần của hắn, những món áo quần này thuộc về người kia, hắn thương tổn Hạo Nhiên ca tôi thích nhất, hắn nhiều lần phá hoại mối quan hệ vi diệu giữa tôi và Lý Hạo Nhiên cùng Thẩm Dục Luân, hắn làm Thẩm Dục Luân nổi giận, hắn khiến Lý Hạo Nhiên trở nên thất thố khác thường, hắn và Lý Tuyết đong đưa thân thể trên sàn nhảy.
Hầu Kình Vũ, mũi nhọn quá mức sắc bén, thế thì đã sao nào, giờ không phải cậu ta cũng bị tôi nắm trong tay ư.
Ánh mắt quần chúng chăm chú nhìn, tôi giơ máy CD của Hoàng Bân và tôi lên thật cao, nói: "Thầy ơi!"
"Của em sao? Cái nào là của em?" Thầy chủ nhiệm vẫn bình tĩnh, các bạn học đều kinh ngạc mở to mắt nhìn tang vật trong tay tôi, đương nhiên tôi cũng mở to mắt, thậm chí còn giật mình với bọn họ, bất đắc dĩ nói với chủ nhiệm: "Một là của em, một là của Hoàng Bân, em thật không ngờ."
Lý Hạo Nhiên nheo mắt, tỉ mỉ đánh giá tôi, giống như việc đọc mãi đến đoạn này bạn mới phát hiện ra, tôi căn bản không phải hình tượng hoàn mỹ hư cấu trên mạng, tôi nghĩ đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy tôi như vậy.
"Xử lý nghiêm khắc!" Chủ nhiệm cứng rắn, nói tiếp.
"Nhất định phải xử lý nghiêm khắc, chủ nhiệm, chuyện này là trộm cắp, rất đáng hổ thẹn." Tôi tiếp tục thêm dầu vào lửa, thậm chí tôi bắt đầu muốn nó thêm kích thích hơn, chính mình điên cuồng.
"Tuyệt vời !!!" Bỗng Hầu Kình đi ra từ trong đám người.
"Này là đang điễn kịch đó hả? Hoàng Bân, cậu cũng biết, tối qua tôi không ở lại trường, giờ tôi mới về, mà tối qua lúc tôi đi, cậu còn đang nghe máy CD của mình cơ mà, vậy xin hỏi, chẳng lẽ tôi có thuật phân thân trở về lấy trộm à? Vả lại, thứ cho sự ngạo mạn của tôi, người quen ăn vây cá mập sẽ chẳng thèm đi ăn cá nheo bé tí làm gì, đạo lý này, tất cả mọi người đều hiểu mà. Tôi đâu có thiếu tiền đến độ không mua nổi một cái máy CD."
Hầu Kình Vũ cầm ly nước tôi uống thừa để trên bàn lên uống một ngụm, nói tiếp: "Đây là vu oan giá họa, đương nhiên phải xử lý nghiêm khắc, loại hành vi này, như bạn Thẩm Khải Ni nói đấy, quả thực vô cùng đáng hổ thẹn." Sau đó hắn cười với tôi, tà mị, quỷ dị, xấu xa, ranh ma.
"Rốt cuộc đây là chuyện gì?" Trưởng giáo vụ bắt đầu quan sát, chủ nhiệm lớp cúi đầu khúm núm cười, y như tên tổng quản thái giám.
Hoàng Bân trợn to mắt, nhìn tôi, bởi vì vừa nãy chỉ có mình tôi ở ký túc xá, cậu ấy lập tức cúi đầu, hiểu thôi.
Thẩm Dục Luân nhìn tôi chằm chằm, cắn răng, cơ mặt giật giật, anh ấy cũng hiểu rồi.
"Là ai? Cái này rất dễ tra ra, mấy người tự khai đi!" Chủ nhiệm lại hét lớn.
Lý Hạo Nhiên đi đến trước mặt tôi, nói: "Chủ nhiệm, chuyện này có thể là hiểu lầm, trước tra cho rõ đi đã, nói không chừng là mấy người họ đùa giỡn thôi, không nghiêm trọng đến thế đâu"
"Đúng đó, có thể là đùa dai thôi, chủ nhiệm à." Hoàng Bân cũng nhanh chóng giảng hòa.
"Rốt cuộc là ai? Tính chất của chuyện này vô cùng tồi tệ, tuổi còn nhỏ đã làm mấy việc này, lớn lên thì sao đây. Không thể không làm rõ được." Lúc này cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng thẳng thắn muốn xử lý rồi.
"Trước giờ tan học chiều này, chủ động đến phòng làm việc của tôi nhận lỗi thì tôi liền cho người đó một cơ hội, nếu không lúc tra rõ ra sẽ trực tiếp đuổi học." Thầy trưởng giáo vụ bỏ lại một câu đầy chính nghĩa rồi chắp sau ra sau rời đi, còn chủ nhiệm lớp tiếp tục khom lưng đi theo phía sau, quả thật y như tổng quản thái giám.
Sau khi các bạn học tản đi hết, Hầu Kình Vũ bò lên giường, không để ý đến chúng tôi nữa, Hoàng Bân lúng túng nhận lấy máy CD, vô cùng khổ sở nói với tôi: "Cám ơn."
"Em lại đây!" Thẩm Dục Luân lôi tôi ra ngoài ký túc xá, Lý Hạo Nhiên theo sau, đi đến mái nhà của trường học.
"Là em làm ư? Không thể nào, em nói anh biết, không phải em làm, anh tin em." Thẩm Dục Luân kích động nắm lấy cổ áo tôi.
"Xin lỗi." Mở miệng nói ra lời này tôi mới nhận ra rằng có đôi khi lời xin lỗi là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#quinken