QuinKen 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
câu nói hèn nhát tổn thương người nhất.
"Cậu đừng ép em ấy nữa, là lỗi của mình, chuyện này là do mình mà ra." Lý Hạo Nhiên kéo tay Thẩm Dục Luân ra, nói.
"Cậu im đi, Lý Hạo Nhiên, giờ không tới phiên cậu nói. Không đời nào, em nói ngay đi, là ai làm? Chắc chắn không phải em làm. Bảo bối, em đừng nháo, được không?" Thẩm Dục Luân vẫn kiem trì hy vọng thấy được mặt tốt đẹp của tôi.
"Em không nháo, là em làm. Không sao, cùng lắm thì đuổi học thôi. Hơn nữa em cũng không muốn học nữa, rất vô nghĩa." Nhìn anh ấy tức giận với Lý Hạo Nhiên, tôi cũng nóng nảy lên.
"Em TMD nói cái gì đó, gì mà đuổi, gì mà vô nghĩa, em không nói thì im luôn đi cho anh!" Thẩm Dục Luân triệt để mất khống chế.
"Chiều nay em đi nhận lỗi, ít la hét với em nữa đi, việc em làm tự em có thể chịu trách nhiệm, đây là chuyện riêng của em, không cần anh quản." Ánh mắt tôi đỏ ửng lên, quả nhiên, ác giả ác báo, là tôi đánh giá thấp Hầu Kình Vũ, đánh giá cao bản thân mình.
"Lý Hạo Nhiên, cậu nghe đây, giờ cậu phải lập tức, ngay lập tức, cùng tôi đem Thẩm Khải Ni đi, đừng để em ấy làm chuyện điên khùng nữa, tôi nói vậy hiểu không?" Nói xong, Thẩm Dục Luân nhìn chân bị thương của tôi, giọng hòa hoãn lại, ngồi xổm trước mặt tôi, nói: "Tự leo lên đi."
"Em ngoan nào, leo lên lưng Dục Luân ca đi, chuyện này chúng ta quay về rồi thương lượng giải quyết, đừng nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy." Lý Hạo Nhiên cũng bị Thẩm Dục Luân hù dọa.
Lúc đến nhàThẩm Dục Luân, tôi liền leo lên giường anh ấy, Lý Hạo Nhiên ngủ bên cạnh tôi, Thẩm Dục Luân thu dọn tàn cuộc anh ấy và ba mình đánh nhau chiều qua còn lưu lại.
"Hạo Nhiên ca, em làm sai, nhưng là do em làm sai cách, không sao cả, anh đừng xen vào." Tôi dựa vào người Lý Hạo Nhiên, ngây ngốc nhìn anh ta, bình tĩnh nói với anh ta.
"Là do Hạo Nhiên ca, bảo bối, em đừng nghĩ nữa, có Hạo Nhiên ca đây mà, em đừng lo lắng nữa nhé?" Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của tôi.
"Hạo Nhiên ca sẽ đi tìm Hầu Kình Vũ, bảo hắn nói với chủ nhiệm đây chỉ là trò đùa và hiểu lầm mà thôi, em đừng lo, ngủ đi. Em ngoan nhé!" Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, tôi rúc vào lòng Lý Hạo Nhiên, loáng thoáng nghe thấy tiếng Thẩm Dục Luân ném đồ đạc.
Lúc tỉnh lại, Lý Hạo Nhiên cũng đang nhắm mắt ngủ, cực kỳ an tĩnh, bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Hạo Nhiên ca, Thẩm Dục Luân đâu?!" Tôi nhảy dựng lên hỏi, giác quan thứ sáu nhắc nhở tôi có chuyện xảy ra, vào giờ khắc này tôi ghét giác quan thứ sáu vô cùng.
"Dục Luân, cậu ấy đến trường rồi." Lý Hạo Nhiên cúi đầu, mắt hơi rũ xuống.
"Anh ấy? Ha ha, anh ấy ư? Anh ấy đến làm gì? Anh ấy đến phòng giáo vụ hả." Tôi hất tay Lý Hạo Nhiên ra, nhón chân, vội vội vàng vàng mang tất chân, tôi phải đi.
"Đâu em cũng không được đi!" Lý Hạo Nhiên giật lấy giày trong tay tôi.
"Hạo Nhiên ca, anh điên rồi à? Chuyện này do em với anh làm, giờ anh để Thẩm Dục Luân đi nhận lỗi? Anh thấy vậy mà được ư?" Tôi lê chân đi ra phòng khách.
"Em nghe anh nói trước đã." Lý Hạo Nhiên chắn tôi lại: "Việc này, trong ba chúng ta phải có một người nhận lỗi, em không phải người thành phố này nếu em đi nhận lỗi thì em sẽ bị đuổi, anh đã thừa nhận việc này với Thẩm Dục Luân rồi, chỉ là với thân phận của ba mẹ anh, em cũng biết mà, nếu anh đi nhận lỗi, anh sẽ toi đời mà bọn họ cũng vậy. Tuy nhiên nếu lần này Thẩm Dục Luân nhận lỗi, nhiều lắm thì bị ghi sổ một lần, về sau cũng sẽ được xóa đi, em biết thế lực ba cậu ấy mà, chút chuyện này vô cùng nhỏ. Em lý trí chút đi! Được không hả, chuyện đã loạn lắm rồi!"
"Hạo Nhiên ca, em mãi mãi chẳng thể lý trí được như anh. Em không làm được! Em không thể để Thẩm Dục Luân đi nhận lỗi, em đã nợ anh ấy quá nhiều, chúng ta không thể ích kỷ thế được. Anh có hiểu hay không? Chuyện này rất nghiêm trọng, không như anh nghĩ đâu!" Tôi đẩy Lý Hạo Nhiên ra, nhất định phải ra khỏi cửa.
"Thế em có nghĩ cho bọn anh sao? Nếu em bị đuổi, vậy Dục Luân ca của em, còn có Hạo Nhiên ca nữa, làm sao đây? Em không rời xa bọn anh, bọn anh cũng không rời xa em, em hiểu không?" Lý Hạo Nhiên ôm lấy tôi từ phía sau.
"Buông ra, chí ít là lúc này, xin lỗi, Hạo Nhiên ca, em xin anh, em kiệt sức rồi, chân em đau quá, em xin anh đó, van anh, buông ra! Buông ra! Xin anh buông ra!"
"Thẩm Khải Ni, em đừng nháo nữa, anh thề, hồ sơ học sinh của Thẩm Dục Luân sẽ không có mấy thứ này, anh sẽ nhờ ba giúp, được không? Anh không cho phép bất kỳ ai trong hai người gặp chuyện không may." Lý Hạo Nhiên đi tới trước mặt tôi, tinh lực tiều tụy nói.
"Hạo Nhiên ca, nếu Thẩm Dục Luân có chuyện gì, điều đó còn khó chịu hơn việc giết chết em, anh hiểu không?"
"Thẩm Dục Luân quan trọng với em đến thế sao?" Mắt Lý Hạo Nhiên đỏ lên như mắt thỏ.
"Hạo Nhiên ca, anh không hiểu ư, Thẩm Dục Luân là một tên đại ngốc." Tôi khóc nức lên, nước mắt vỡ đê.
"Em không được đi đâu hết." Lý Hạo Nhiên dụi mắt một cái, nghiến chặt răng, kéo tủ giày chặn cửa lại, ôm tôi lên giường, ôm chặt tôi, ngay cả nhúc nhích cũng không được, một giây đó, lần đầu tiên trong đời tôi muốn giết chính mình.
"Chưa tới một tiếng nữa mọi chuyển sẽ ổn, em phải tin Thẩm Dục Luân, cậu ấy luôn xử lý tốt những việc thế này, được không?" Lý Hạo Nhiên lại bày ra nụ cười sáng lạng ấm áp, căn phòng an tĩnh.
"Hạo Nhiên ca, anh không hiểu đâu, anh hãy nghe em nói." Vừa định mở miệng, Lý Hạo Nhiên lại cắn răng, che miệng tôi lại, bình tĩnh cười, nói: "Thẩm Khải Ni, em nghe đây, nếu Thẩm Dục Luân xảy ra chuyện, anh đi nhận lỗi! Hài lòng chưa?"
Cắn mạnh lên vai Lý Hạo Nhiên, tôi hận anh Lý Hạo Nhiên, đổi lại người đi là anh, tôi còn khó chịu hơn thế nữa.
Tức giận dữ dội, ném bất kỳ thứ gì trong phòng, sau đó, kiệt sức, an tĩnh ngã vào lòng Lý Hạo Nhiên, tôi mê đắm nhìn mắt anh ta, anh ta nhìn tôi, quỷ dị cười với tôi.
Tôi nói không nên lời, nghiêng mặt, bất đắc dĩ nhìn cơn mưa to ngoài khung cửa sổ.
Tôi cởi áo sơ mi của Lý Hạo Nhiên ra, tai dán lên ngực anh ta, ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hạo Nhiên: "Thì ra Hạo Nhiên ca mới là tay chơi lợi hại nhất."
"Em đừng có nói chuyện kiểu âm dương quái khí với anh! Việc anh làm sai có trời đất chứng giám!" Lý Hạo Nhiên hơi mất hứng.
"Hạo Nhiên ca, đừng khiến em ghét anh, anh hiểu em mà, em nhất định sẽ hủy diệt người em ghét, nhưng em không cách nào chấp nhận được việc đi hủy diệt người em thích. Em xin anh, đừng ép em đi lên con đường này, đây là nhược điểm trí mạng của em."
"Chớ nói nhược điểm của mình cho người khác nghe, bảo bối." Trên mặt Lý Hạo Nhiên lại là cười tà mị, ha ha, bốn người, cuối cùng cũng bắt đầu hiện hình rồi
Tôi nhẹ nhàng tát Lý Hạo Nhiên một cái, rất nhẹ, không đau chút nào, tôi biết. Sau đấy anh ta mỉm cười với tôi, ôm chặt lấy tôi, tôi hôn lên má anh ta, trăm mối nghĩ suy.
Buổi tối, cửa bị đẩy ra, trên tay Thẩm Dục Luân xách đầy các loại hoa quả tôi thích, anh ấy siêu ngầu khiêu mi nói với chúng tôi: "Bảo bối, đi ra ăn hoa quả, à, sau này đừng trốn học nữa, vì từ hôm nay anh không làm lớp trưởng, anh không làm BOSS nữa rồi."
Giây phút đó, anh ấy nói không làm lớp trưởng nữa thật sự đẹp trai đến ngây người.
"Dục Luân ca, anh vĩnh viễn là BOSS của em." Tôi nhảy lên người Thẩm Dục Luân, điên cuồng cười.
Hôm sau, tôi kiên trì kéo Thẩm Dục Luân đi tìm chủ nhiệm lớp xem có thay đổi được gì không, quả thật anh ấy bị ghi sổ rồi, cũng không phải không có cách giải quyết, chỉ cần tôi giảng hòa với Hầu Kình Vũ, nói với mọi người chỉ là trò đùa thì mọi chuyện sẽ ổn, đây chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ mà thôi
"Thôi bỏ đi, không hứng thú." Thẩm Dục Luân nhai kẹo cao su, vừa cà lơ phất phơ lại rất tuấn tú.
Ra khỏi trường, tôi nắm lấy tay Thẩm Dục Luân: "Hy vọng như thế này sẽ bù đắp được chút gì đó, em sẽ bù đắp hết thảy cho anh."
Tối đó, tôi nói với Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên là đã hẹn đi dạo phố cùng Hoàng Bân, lát sau sẽ qua nhà Thẩm Dục Luân.
Tắm xong, nếu ngày đó trên hành lang đổi lại Hầu Kinh Vũ thấy được trang phục của tôi.
Còn nhớ không, hôm đó, tôi mặc áo sơ mi, xách cặp da, tay và phía sau mang tai tỏa nồng mùi nước hoa, là mùi xạ hương, mùi hương khiến bạn hưng phấn.
Còn nhớ không, hôm đó, giày da, tất đen, quần tây, ký túc xá nam sinh tiếng giày da vang lên lộp cộp.
Còn nhớ không, tôi chuốt lông mi cong vút, đánh phấn, dùng son Hemp Moisture High Balm, trong trường học chẳng có nam sinh nào như tôi. Các nam sinh nữ sinh đều cực kỳ hâm mộ tôi.
Còn nhớ không, ánh trời chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể đơn bạc của tôi, tôi cởi một nút áo sơ mi ra, mở cửa kính, gió như mũi dao nhọn xuyên qua người và dây chuyền bạch kim trên xương quai xanh tôi .
Còn nhớ không, tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Hầu Kình Vũ: "Vũ, đêm nay, tôi muốn gặp cậu, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút."
Còn nhớ không, lúc tin nhắn "See You Then : )" của hắn báo đến, trên mặt tôi nở ra nụ cười tà khí, cởi thêm một nút áo nữa, lúc bỏ tay vào túi, nắm thật chặt chiếc bình thủy tinh nhỏ trong tay.
Còn nhớ không, Thẩm Dục Luân gọi đến, tôi ngắt máy, dưới bầu trời quang đãng, trưởng thành nhất định sẽ luôn có chuyện gì đó xảy ra, luôn là thế.
Còn nhớ không, tôi nở nụ cười, chưa từng thoải mái đến thế, tôi băng qua đám người, muốn làm rõ rất nhiều chuyện, mở cửa xe taxi màu vàng, cửa xe vừa đóng, tôi đã bước chân vào địa ngục.
Lý Hạo Nhiên, xin lỗi.
Thẩm Dục Luân, xin lỗi.
Hầu Kình Vũ, mày đã sẵn sàng cho trò chơi của chúng ta chưa?

Chương 37: Tôi không phải là cậu bé tốt (Part 1)
Bước vào quán bar, vẫn là biển người quay cuồng đó, trên trung tâm sàn nhảy mọi người cứ thế chen chen lấn lấn, tựa như càng làm thế sẽ càng vui vẻ hơn. Trước kia tôi cùng Thẩm Dục Luân đến đây đều vào một căn phòng lịch sự.
Lần nữa đụng phải Lý Tuyết, hôm nay cô ta chỉ có một mình, nhìn thấy tôi cũng không mảy may chào hỏi hay có ý định nói gì với tôi.
Ngồi đối diện với cô ta, đang tính nói hai câu, tuy nhiên cô ta giả vờ như chưa từng thấy tôi, quắc mặt rời đi, cái loại cảm giác này giống như đang tự cho mình là một ngôi sao lớn gì đó. Sau đó, tôi như một tiểu trợ lý đi phía cô ta, cũng vì cái này mà về sau mỗi lần nhìn thấy mấy tiểu trợ lý bên cạnh các minh tinh tôi sẽ nhớ đến Lý Tuyết và tôi của đêm này.
Gần đến nửa đêm, nhạc chuyển từ bài này sang bài khác, Hầu Kình Vũ vẫn không xuất hiện, quả nhiên, cuộc sống đâu phải là phim ảnh cũng chẳng phải là tiểu thuyết lại càng không thể nào diễn ra như kế hoạch của tôi, dù vậy thì sau chuyện này tôi vẫn vắt óc, hao hết tâm lực nghĩ cách đối phó với hắn.
Vừa mở điện thoại lên, tin nhắn liên tục nhấp nháy, còn chưa kịp mở ra xem thì đã có cuộc gọi đến -- là Lý Hạo Nhiên.
"Em đang ở đâu? Anh tìm em cả đêm, điện thoại của anh bị Thẩm Dục Luân gọi đến sắp nổ tung luôn rồi."
"Hạo Nhiên ca, gặp nhau ở công viên được không? Giờ phiền anh nói cho Thẩm Dục Luân biết tối nay em sẽ ngủ với anh để anh ấy khỏi chờ em, được không?"
"Làm sao thế? Nghe giọng em là lạ đó, người nhà gọi điện cho em? Hay là Hầu Kình Vũ đến tìm em?"
"Đừng hỏi gì cả, Hạo Nhiên ca, chúng ta gặp nhau ở công viên đi, giờ em chỉ muốn nhìn thấy Hạo Nhiên ca thôi, được chứ?"
"Anh biết rồi."
Sau đó tôi gọi cho Thẩm Dục Luân, chẳng biết đã nói gì chỉ nhớ rõ anh ấy nói năng lộn xộn, chất vấn đủ thứ, tôi im lặng rất lâu, nói dối anh ấy rằng mình nhớ nhà, mà có lẽ đấy cũng không phải là nói dối bởi vì tôi thật sự rất nhớ nhà, mặc cho hiện tại mỗi một giây tôi đang đánh chữ đây, tôi cũng đang nhớ nhà. Anh ấy cũng không nổi giận nữa, chỉ dặn tôi tối ngủ không được đá chăn, khi ngủ nhớ kỹ phải phân giường với Lý Hạo Nhiên, anh ấy sẽ đến kiểm tra.
Xe dừng ngay cổng công viên, Lý Hạo Nhiên từ phía đường cái đối diện chạy tới, trong công viên trừ chúng tôi ra thì cũng chỉ có cô hồn dạ quỷ, song bọn chúng sẽ không gọi taxi đâu.
"Hạo Nhiên ca." Tôi xuống xe, đóng cửa lại, Lý Hạo Nhiên một câu cũng không nói liền ôm tôi vào lòng.
"Em không sao, đừng sợ." Lý Hạo Nhiên chỉ đáp trả bằng tiếng hít thở, tôi không nghe được giọng nói anh ta, tựa như trước đây lúc anh ta dỗ tôi ngủ vậy.
Sau đó, tôi không nói thêm gì nữa chỉ từ từ đẩy Lý Hạo Nhiên ra, xoay người đi đến bên hồ nước công viên, anh ta cúi đầu theo sát phía sau tôi, tìm một cái ghế dài ngồi xuống. Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, khe khẽ mơn trớn làn da.
Lý Hạo Nhiên ngồi bên cạnh tôi lại chẳng nhìn tôi, cũng giống tôi đang chăm chú nhìn tòa nhà cách hồ nước phía xa xa kia.
"Muốn nói gì?" Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng hỏi.
"Hạo Nhiên ca, hình như tất cả sự việc đều bị em làm cho trở nên rất tồi tệ, em cứ nghĩ rằng đêm nay mình có thể làm được một chuyện có ý nghĩa."
"Em nói đến việc gì? Đêm nay em đi đâu?" Lý Hạo Nhiên có chút khó hiểu.
"Trước đây em từng hỏi ba em rằng "tại sao con người lại phải đau khổ?". Ba em nói, con người ta đau khổ là vì con người ta phải sống, vì lúc ta đau khổ mới cảm giác được mình đang sống thật sự. Cho nên một năm trở lại đây hình như em đang sống rất chân thật thì phải, bởi em thật sự rất không dễ chịu, xảy ra nhiều chuyện rối loạn như thế."
"Bảo bối, em đừng nói nữa, giờ em dựa vào người Hạo Nhiên ca đi." Nói xong, Lý Hạo Nhiên đè đầu tôi lên bả vai anh ta, rồi nói tiếp
"Có ngửi thấy mùi gì không? Là một mùi hương rất thanh ngọt, tới tận bây giờ anh vẫn không biết diễn tả mùi này của loại hoa gì, nhưng mà nó đã xuất hiện bên ngoài nhà bà ngoại anh từ lúc anh còn bé, anh thường ngửi thấy mùi này, mỗi đêm đều sẽ ngửi thấy nó. Ở thời điểm như thế em cảm thấy nó có chân thật không? Không chân thật, đúng không? Cuộc sống cũng vậy, nó cũng không hoàn toàn chỉ là đau khổ."
Tôi ngẩng đầu lên vừa định giải thích "Nhưng mà..." thì anh ta lại lần nữa ép đầu tôi xuống bả vai mình rồi nói: "Em nhìn xem, mặt trăng lớn chưa kìa. Bảo bối, trước em hãy nhắm mắt lại, một phút thôi, sau đó lại mở mắt ra, em đừng nhìn đi nơi khác, chỉ nhìn mặt trăng thôi." Sau đó, Lý Hạo Nhiên đưa tay che mắt tôi.
Một phút sau anh ta thả tay ra, mà trong mắt tôi cho dù đó có là trăng rằm thì nó vẫn chỉ là bóng đêm mờ ảo bình thường.
"Làm vậy em sẽ thấy ánh trăng càng sáng hơn. Cuộc sống cũng như vậy, phải trải qua thăng trầm mới thấy được nhiều hơn sự rực rỡ. Bảo bối, Hạo Nhiên ca không biết tình cảm em đối với anh là gì, thế nhưng anh biết rằng, em có sự ỷ lại vào anh, đúng không? Dựa vào điểm này, bây giờ em đang tựa vào anh, cùng anh ngắm trăng, nó có khiến cho em cảm thấy hạnh phúc chút nào không?" Nói xong Lý Hạo Nhiên quay qua cười với tôi.
"Nhưng mà..."
"Em đừng nói gì cả để Hạo Nhiên ca nói cho xong. Anh không biết bắt đầu từ lúc nào thì anh có một loại lo lắng, hiện tại anh cũng không muốn nói ra mối lo lắng ấy là gì, bởi anh cảm thấy ý nghĩ đó vô cùng sai lầm. Song, hình như bây giờ sự tình phát triển theo hướng này rồi, anh không thể bảo đảm chuyện của sau này vì chẳng ai biết được cuộc sống cùng thế giới tương lai sẽ ra sao, nhưng ít ra lúc anh còn có thể xuất hiện trong cuộc sống của em thì anh sẽ cố gắng hết sức đối xử thật tốt với em. Không riêng gì anh, mọi người đều hy vọng em có thể tốt lên, em hiểu chứ?"
Tôi nghiêng mặt, anh ta ngồi xổm trước mặt tôi: "Em nhìn Hạo Nhiên ca này, em phải tỉnh lại, không được chìm đắm vào cái thế giới ấy của em nữa, nghe không? Gạt bỏ hết thảy những chuyện không vui đi."
"Nhưng mà..."
"Xuỵt, đừng nói gì hết, em hãy cảm nhận, cảm nhận tất cả những gì Hạo Nhiên đã nói với em. Nếu không, em chỉ cần dụng tâm cảm nhận giờ phút này là được, em có thể hưởng thụ hết thảy những gì đang có trước mặt mình."
"Ha ha, Hạo Nhiên ca anh ngốc thật đấy!"
"Ha ha, em cười là được rồi, haiz, nhìn em như vậy anh thật sự rất đau lòng."
"Hạo Nhiên ca, thật ra thì chỉ cần nhìn thấy anh cười thì em cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi."
"Anh nhớ rồi, em không thấy Hạo Nhiên ca rất thích cười sao?" Nói xong anh ta lại đắc ý lộ ra nụ cười, sau đó ngồi về bên cạnh tôi, vắt chéo chân .
"Đúng vậy, Hạo Nhiên ca mỗi ngày đều cười với em chỉ có hôm qua là không."
"Hôm qua là anh sai! Anh nhớ em từng nói với anh, thấy anh cười em sẽ cảm thấy thật ấm áp. Những lời này của em cũng đủ làm lý do để mỗi ngày Hạo Nhiên ca đều nở nụ cười rồi."
"Hạo Nhiên ca, anh có biết vừa nãy em muốn nói gì không? Anh cứ ngắt lời em mãi." Tôi nở nụ cười giảo hoạt với Lý Hạo Nhiên
"Muốn nói cái gì?" Mắt Lý Hạo Nhiên đảo quanh sau đó khoác tay lên bả vai tôi.
"Em chỉ muốn nói là: Nhưng mà em đặt tay lên bụng của Hạo Nhiên ca được không? Giống như tối qua lúc em cùng Hạo Nhiên ca ngủ ấy, bởi vì bây giờ em hơi mệt." Nói xong tôi đem tay mình đặt lên bụng Lý Hạo Nhiên, nhắm mắt lại.
"Đương nhiên là được a, lạnh không? Đem tay bỏ vào trong đi." Nói xong, anh ta kéo tay tôi vào trong áo T-shirt của mình.
"Hạo Nhiên ca có cảm thấy như vậy rất kỳ quái không?"
"Kỳ quái cái gì?"
"Không có gì. Hạo Nhiên ca có thể hôn em không?"
"Được, chụt~"
"Ha ha, thật tốt, sắp tới hè rồi, hè đến Hạo Nhiên ca dẫn em đi bơi nhé?"
"Được thôi, gọi thêm cả Dục Luân nữa."
"Ừm, em cũng muốn anh ấy đi cùng."
"Phải không? Dục Luân ca của em thương em lắm đó, ngay cả anh cũng nhìn ra."
"Còn anh thì sao?"
"Anh cũng rất thương em a."
"Vậy sau này ba người chúng ta kết hôn với nhau là được rồi, hắc hắc."
"Kết hôn? Ha ha, sẽ không bị xử bắn chứ?"
"Ba người chúng ta lén lút cưới thôi a, không thông báo cho ai cả, có được không?"
"Ha ha, ngoan, chụt, ngồi thêm chốc nữa rồi mình về nhà, ở chỗ này không an toàn."
"Ừm, Hạo Nhiên ca, chúng ta chơi một trò chơi đi."
"Trò gì? Cái đầu nhỏ già dặn này của em có mấy suy nghĩ anh thật sự không thể hiểu được."
"Chơi trò "8 tiếng không rời xa nhau", có một truyền thuyết xa xưa kể rằng nếu hai người có thể tiếp xúc thân thể với nhau trên 8 tiếng thì cả đời này đều sẽ không bao giờ cắt đứt liên lạc với nhau, chơi nhé? Lại nói, ngày mai cũng không đi học." Nói rồi tôi rút tay ra khỏi bụng Lý Hạo Nhiên, cầm lấy tay anh ta.
"Được, Hạo Nhiên ca chơi với em, em vui là được rồi. Còn lúc ngủ thì sao?"
"Không sao, ngủ em cũng sẽ ôm Hạo Nhiên ca. Cho nên, sẽ không xa nhau đâu, trừ lúc tắm rửa gì đó thôi."
Về đến nhà Lý Hạo Nhiên đã là 3 giờ sáng, lúc ngồi trên taxi tôi một mực nắm lấy ngón trỏ của anh ta, có thể nói là cầm chặt nó mới đúng, sau đó hai người đều tự mình xem phong cảnh ngoài cửa sổ. Tôi không nhìn thấy mặt anh ta, giờ anh ta có giống như tôi đây, đang không nén được nụ cười đang chầm chậm lan ra từ khóe mắt đến đuôi lông mày hay không? Một giây ấy, tôi không thấy được ngày mai, cảm thấy yêu cầu của mình với tình yêu như vậy đã quá đủ rồi, không gì hơn nữa. Thậm chí, ngay cả nụ hôn của Lý Hạo Nhiên tôi cũng không cần. Tôi phát hiện ra, có lẽ tôi thật sự đã thích Lý Hạo Nhiên, bởi vì, tình yêu cư nhiên lại có thể thuần túy đến thế, không lẫn chút tạp chất nào.
Chúng tôi cùng nhau tắm rửa, lúc tắm tôi kiên trì mặc quần lót còn Lý Hạo Nhiên thì cởi hết ra, thấy hành động này của tôi, vẻ mặt anh ta vô cùng vi diệu. Đầu tiên là trợn tròn mắt, sau đó nhíu mày rồi cúi đầu cười, nụ cười này rõ ràng là đang khiêu khích tôi, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì anh ta đã nói trước: "Chỗ nào cần thấy Hạo Nhiên ca đều đã thấy, lần trước giúp em thay quần áo đã thấy hết rồi. Bây giờ em còn xấu hổ?"
"Đâu có, chỉ là tắm mà không mặc gì, nếu lạnh thì phải làm sao?" Nói xong câu đó phản ứng đầu tiên của tôi chính là, nếu bây giờ có một cái hỏa tiễn thì tốt biết mấy, vậy thì tôi có thể đốt nó và rồi tôi liền có thể ngay tức khắc bay lên sao Hỏa.
Trước khi bị Lý Hạo Nhiên sỉ nhục chỉ số IQ thì tôi đã nhanh chóng cởi quần ra, đá sofa một cái sau đó nhanh tay kéo Lý Hao Nhiên vào bồn tắm. Chân chúng tôi giao cùng một chỗ, cứ như thế tiến hành theo kế hoạch có thể chắc chắn rằng trong 8 tiếng chúng tôi sẽ không xa nhau.
"Ha ha, em thật là biết điều." Lý Hạo Nhiên ôm tay cười cười với tôi.
"Tám tiếng, thua, sẽ bị phạt như thế nào?"
"Tùy em, sao cũng được, nghe em hết, em vui là được rồi." Lý Hạo Nhiên vẫn duy trì phong độ như cũ.
"Ai thua sẽ phải hôn môi đối phương, thế nào?" Lúc nói xong câu ấy tôi lập tức cúi đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#quinken