Hopeless love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hopeless love

Người viết: Mèo Mun (@HikariHaruka4)

Hai bảy trang nhật ký ngắn của một người lựa chọn để ai đó lìa xa.

--

Em này, Như phần nào hiểu cảm giác "không thể nói với bất kỳ ai" mà em gửi gắm vào câu chuyện và nhắn lại cho Như. Người viết chúng ta, khi đặt tay lên bàn phím, khi cầm bút trên một trang giấy trắng, đều là vì để điều "không thể nói cùng ai" ấy có được một phương tiện để truyền tải, và - theo một cách nào đó - ốc đảo riêng tư của chúng ta chạm được vào thế giới.

Nhưng với Như, mỗi câu chuyện đều nên có một sức sống riêng. Dù mai kia, khi mình rụng hết răng rồi, thì nếu ai đó tìm được câu chuyện mình viết từ hồi non dại, họ vẫn đón nhận nó một cách nguyên vẹn. Người viết đã cắt một phần bản thân bỏ vào câu chuyện, hẳn nhiên là mong nó sống sót bền lâu. Đó là lý do chúng ta cố công xây dựng nhân vật, tình huống, tương tác và ti tỉ thứ lớp lang chữ nghĩa, để "điều không thể nói cùng ai" của chúng ta cuối cùng cũng có được một hình dạng nào đấy, làm cầu nối để mời gọi người đọc chạm đến cái thứ vỡ nát tim gan mà ta vừa muốn che giấu vừa muốn sẻ chia.

Như thấy, với Hopeless Love, em giữ câu chuyện quá riêng tư. Hai mươi bảy trang nhật ký, và chỉ có vậy. Em không tách nhân vật ra khỏi bản thân em, em không tách câu chuyện ra khỏi trải nghiệm riêng của em. Như thế, câu chuyện của em sẽ không độc lập, không có đủ sức sống. Văn chương luôn là hư cấu (fiction), là bồi đắp, là dựng xây, là trao cho điều ta muốn kể một hình hài hoàn chỉnh. Như cho rằng em cũng biết điều này, vì Như thấy ở Trái tim đá, không phải em không chịu xây dựng nhân vật, tính cách và tình huống. Như đoán em đã lựa chọn cho Hopeless Love một khung xương, nhưng để nó trơ trọi ở đó. Em xem lựa chọn này liệu đã xứng đáng với câu chuyện mà em muốn nói chưa nhé.

Về nội dung và cách xử lý, Như rất tiếc cho nhân vật "tôi" của em. Với Như, thiếu người yêu cũng buồn, nhưng không chết được. Với nữa, yêu trai hay gái, miễn là yêu thì thôi, dằn vặt làm gì. Tuyệt vọng cách mấy vẫn có ngày mai. Bệnh tim hiện tại không phải là y học bó tay, một ca mổ là gần như giải quyết được. Gia đình mà để con mắc tim đến 18 tuổi không mổ, tức là có vấn đề về logic. Còn sự tuyệt vọng khi mất đi người mình thương yêu, về quyết định buông tay và thế giới sụp đổ, thì đúng là có những lúc như thế thật. Cơ mà, trên đời này luôn có ai đó sẵn sàng ở bên, ôm mình vào lòng và giúp mình vượt qua những ngày nặng nề nhất. Có thể nhân vật của em đã không được cho đủ thời gian, hay có thể em chỉ muốn tình yêu đó chết đi cho rồi.

Mà em ơi, Như thấy lùi một bước đúng là trời cao biển rộng.

Hy vọng lần sau, em sẽ kể một câu chuyện trọn vẹn hơn, dù nội dung có nặng nề đến mấy.

Mong những lời nho nhỏ này hữu ích cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net