Tập 1_chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đúng vào lúc Xuân Quả đang hoa mắt chóng mặt vì trò lố của Thái Khả Phu và "Tứ tiểu thiên nga", thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ loa phát thanh của trường.

Xuân Quả lặng người, ngẩng đầu nhìn về phía loa phát thanh, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.

Thật là họa vô đơn chí... Tuy đã sớm đoán được trưởng phòng giáo vụ chắc chắn sẽ can thiệp vào hoạt động phản đối xây sân vận động của mình, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Nghĩ đến khuôn mặt đỏ như đáy nồi nung trên bếp lò của thầy trưởng phòng giáo vụ, Xuân Quả há mồm tiu nghỉu hít một hơi.

Thái Khả Phu và "Tứ tiểu thiên nga" trố mắt nhìn nhau rồi quay lại vỗ ngực nhìn Xuân Quả.

"Bé Xuân Quả đừng sợ, dù là núi dao hay biển lửa gì, Thái Khả Phu này cũng sẽ sát cánh bên cậu."

"Cậu im ngay cho tôi!" Xuân Quả tức điên người, nhưng không hiểu sao chẳng huy động được chút sức lực nào, cuối cùng chỉ có thể lay lay tay Thái Khả Phu, " Xin mấy cậu đấy, giúp tôi chuyển mấy cái bàn học vào trong lớp đi... Một mình tôi đến phòng giáo vụ là được rồi."

"À! Được! Ừ!"

Nghe xong mệnh lệnh của Xuân Quả, Thái Khả Phu liếc mắt ra lệnh cho "Tứ tiểu thiên nga". rồi khệ nệ khiêng bàn chạy mất.

Xuân Quả nhìn theo bóng Thái Khả Phu, thở dài ngán ngẩm.

Tên khùng này tuy thường xuyên làm những chuyện mất mặt, nhưng trong số tất cả những người đã từng nghe câu chuyện giữa mình và Thương Không Lẫm, đến giờ chỉ có mỗi cậu ta là vẫn tin mình. Cũng chính vì thế, dù luôn bị rất nhiều người cười nhạo, nhưng mình vẫn kiên trì được đến ngày hôm nay... Về điều này thì mình phải cảm ơn cậu ta.

Xuân Quả thầm nghĩ, như bông hoa bị thiêu úa dưới mặt trời chói chang của mùa hè, cô bé quay người lấy cặp sách, thất thểu đi về phía phòng giáo vụ.


"Xuân Quả! Tôi mong em chấp hành kỉ luật nhà trường, không được tiếp tục gây náo loạn nữa!"

Đúng như Xuân Quả dự liệu, cô bé vừa bước một chân vào phòng giáo vụ, phía sau chiếc bàn làm việc quét sơn đen đã vang lên một giọng nói vừa nghiêm nghị vừa phẫn nộ.

Xuân Quả lấy hết can đảm bước đến phía trước chiếc bàn làm việc màu đen, hơi ngẩng đầu liếc trộm một cái và thấy khuôn mặt của thầy trưởng phòng giáo vụ đang ngồi sau bàn làm việc đã xị ra dài hơn cả mặt ngựa.

"Thưa thầy... Thật ra em chỉ thấy là sân vận động của trường mình hiện giờ đã rất đẹp rồi, không cần thiết phải xây sân vận động mới, mà làm thế lại phải phá hủy khu rừng trên đỉnh núi nữa..."

Xuân Quả không nói thì thôi, nhưng câu nói kia vừa thốt ra, thầy trưởng phòng giáo vụ lại càng tức giận hơn.

"Xuân Quả! Nhà trường có cần xây sân vận động hay không là việc do ban lãnh đạo nhà trường suy xét. Em là học sinh, nhiệm vụ hàng đầu là học tập cho tốt. Chuyện không đến lượt mình lo thì đừng có ôm vào người. Nếu không phải vì ba em với tôi là bạn học cũ, ông ấy nhờ tôi để mắt tới em thì tôi đã.. Aizzz! Thôi không nói đến chuyện đó. Tóm lại là sau này không được phép tổ chức hoạt động kêu gọi thỉnh cầu gì hết."

"Nhưng thưa thấy... Lần trước khi thầy tới nhà trò chuyện với ba em, chẳng phải thầy đã nói là, học trò bây giờ không nên chỉ biết dán mắt ngồi đọc 'chữ nghĩa thánh hiền' còn gì? Bây giờ em đang bảo vệ thiên nhiên, chứ có làm gì sai đâu..." Xuân Quả cong môi, vừa rón rén quan sát phản ứng của thầy trưởng phòng giáo vụ, vừa khẽ lẩm bẩm.

Quả nhiên, những lời Xuân Quả vừa nói đã điểm trúng tử huyệt của thầy giáo vụ. Thầy giáo vụ cứng người, bối rối đưa tay đẩy gọng kính vừa tuột khỏi sống mũi lên, giọng nói cao như thiên nga trắng đang rướn cổ ban nãy bỗng chốc hạ xuống thấy rõ.

"Tôi... hôm đó là tôi nói với ba em về chuyện cải cách chế độ giáo dục. Hơn nữa dù em có muốn bảo vệ thiên nhiên, thì cũng phải dựa trên tiền đề là cố gắng học tập đã. Em xem lại thành tích học tập của em đi, bố mẹ em đều là giáo viên trung học, từ hồi cấp hai đến giờ chắc chắn họ luôn kèm cặp thêm cho em rất nhiều, nhưng thành tích của em lúc nào cũng chỉ xếp vào nhóm trung bình, không cách nào nâng lên được. Lại còn kể lể khoác lác khắp trường cái gì mà ' gặp một cậu bé thần kì trên núi'... Nếu em dùng thời gian mơ mộng về mấy thứ vớ vẩn đó vào việc học tập, thì với cái đầu của em, tôi thấy việc đứng đầu toàn khối cũng không phải chuyện không thể."

"Thưa thầy.... Em không nói dối, em thực sự đã gặp..." Xuân Quả cúi đầu buồn bã và giải thích như một phản xạ có điều kiện.

"Không nói dối thì là gì? Mười năm trước sau khi em về nhà, không phải ba em đã đưa em lên núi tìm lại cái cậu Thương Không Lẫm đó rồi sao? Căn bản là không hề thấy có ai như thế hết. Làm gì có chuyện một đứa trẻ sống một mình trong rừng sâu chứ. Tôi nghe nói giờ các bạn trong trường đều gọi em là "vua nói khoác". Đến bây giờ mà em vẫn chưa tỉnh ra sao?"

Thầy trưởng phòng giáo vụ giận sôi người. Thầy uống một ngụm trà lấy lại giọng, liếc nhìn gương mặt ủ rũ của Xuân Quả rồi thở dài bất lực.

"Còn nữa, Xuân Quả, em nghe cho rõ đây. Việc trường ta xây dựng sân vận động, dù em có ngăn cản thế nào cũng vô tác dụng thôi, sân vận động mới chắc chắn sẽ được xây."

"Tại sao ạ.."

Nếu những lời giáo huấn trước đó của thầy giáo vụ giống như lửa thiêu bỏng rát cả mặt Xuân Quả, thì câu nói vừa rồi lại giống một mũi khoan băng lạnh đâm xuyên qua tim Xuân Quả, khiến Xuân Quả ớn lạnh toàn thân.

"Bởi vì, sở dĩ trường trung học Đom Đóm được bình chọn là trường trung học dân lập trọng điểm của thành phố Cảnh Mình, chủ yếu là vì ngôi trường này do ông Hắc Minh Sơn đích thân thiết kế. Ông Hắc Minh Sơn là kiến trúc sư kiêm nhà quy hoạch nổi tiếng nhất nhì cả nước, nhờ có danh tiếng của ông ấy mà trường trung học Đom Đóm mới hoạt động được đến ngày hôm nay. Nhưng hiện nay các trường dân lập mọc lên ngày càng nhiều, nguồn tuyển sinh bị chia năm xẻ bảy, áp lực tài chính của trường ta ngày càng nặng nề."

"Khi Hắc Minh Sơn qua đời, bản thiết kế trường trung học Đom Đóm của ông ấy vẫn chưa thực hiện hết toàn bộ, thế nên khu rừng trên đỉnh núi mới được giữ lại đến ngày hôm nay, điều này có thể nói là vô cùng lãng phí đối với trường trung học Đom Đóm. Cho dù phương án thiết kế khu đất trên đỉnh núi của Hắc Minh Sơn không được công bố, thì nhà trường cũng đã lên kế hoạch sử dụng khu đất đó từ lâu rồi. Bây giờ bản thiết kế của kiến trúc sư Hắc Minh Sơn đã được công bố ngoài dự tính, đó thực sự là một tin tốt lành đối với nhà trường, bởi vì điều đó sẽ khiến trường ta được nhiều người biết đến hơn, nhờ đó sẽ tuyển sinh được nhiều hơn trong năm học mới, giảm bớt áp lực tài chính cho chúng ta."

Nói đến đây, khuôn mặt căng thẳng của thầy trưởng phòng giáo vụ dần dần giãn ra, thậm chí còn thoáng hiện lên một nụ cười an ủi. Thầy đặt hai tay lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, hơi khom người xuống và tiếp tục nói.

"Vì khu rừng đó sẽ được xây dựng thành sân vận động mới, hiệu trưởng đã đề nghị với Hiệp hội các trường trung học thành phố Cảnh Minh cho phép trường ta đứng ra tổ chức giải bóng đá trung học toàn thành phố vào mùa xuân năm tới, như thế sẽ khiến trường ta tranh thủ được sự quan tâm chú ý vô cùng lớn. Tuy chính tôi cũng cảm thấy phá hủy khu rừng đó là điều đáng tiếc, nhưng ở góc độ thực tế mà nói, điều đó là hoàn toàn đáng để hy sinh."

Nghe đến đây, Xuân Quả đã bắt đầu run lên, cô bé kẹp chặt hai cánh tay vào sát người, nắm chặt hai bàn tay như muốn khống chế sự kích động, nhưng giọng nói run run bất lực đã thể hiện hết nỗi đau khổ:

"Thưa thầy... Thầy và thầy hiệu trưởng chỉ vì lợi ích của nhà trường mà hủy hoại khu rừng, chẳng nghĩ tới những thứ khác... Như thế có phải là quá ích kỉ không? Hơn nữa, một trường trung học muốn nổi tiếng hơn nhờ vào việc xây dựng sân vận động mới, cách nghĩ đó không phải rất kì lạ sao?"

"Xuân Quả! Tôi đã nói đến như vậy mà sao em vẫn không hiểu?" Lửa giận của thầy giáo vụ vừa mới nguôi ngoai thì lại bắt đầu bùng lên chẳng khác nào bị đổ thêm dầu.

Thầy giáo vụ đưa tay đỡ lấy gọng kính đang rung bần bật trên sống mũi,cáu tiết trừng mắt nhìn Xuân Quả, "Tóm lại, nếu em còn tái diễn việc tổ chức hoạt động thỉnh cầu 'bảo vệ Rừng đom đóm' gì gì đó làm rối loạn kỉ cương cửa nhà trường, hoặc nếu còn tiếp tục nhắc đến Thương Không Lẫm, thì tôi sẽ phạt em thôi học, về nhà úp mặt vào tường mà suy nghĩ! Hiểu chưa?!"

"Không hiểu! Không hiểu! Mình thật sự không hiểu nổi!"

Khi nắng chiều dần tắt, trường trung học Đom Đóm dần dần chìm trong yên tĩnh, vậy mà đúng lúc này, trên đỉnh núi lại vang lên một tràng các tiếng thét đầy tức tối.

Xuân Quả đứng một mình dưới một gốc cây long não cao lớn, ngẩng đầu nhìn khoảng trời lấp ló sau những tán cây và thở hồng hộc.

"Mình không hiểu tại sao vì lợi ích của nhà trường mà phá hủy núi rừng. Mình không hiểu tại sao các bạn đều không tin câu chuyện giữa mình và Thương Không Lẫm. Mình không hiểu mình chờ đợi đằng đẵng bao năm rồi, mà sao tên xấu xa Thương Không Lẫm vẫn chưa thấy xuất hiện."

Im lặng... Im lặng....

Không có ai trả lời câu hỏi của Xuân Quả. Trong khu rừng buổi hoàng hôn, chỉ có ánh sáng dịu dàng của vầng tịch dương chiếu xuyên qua cành lá rậm rạp, nhẹ nhàng rải xuống đồng cỏ giữa rừng, tựa như những chú bướm màu cam đang rập rờn trên ngọn cỏ.

Xuân Quả ấm ức quay đầu nhìn thân cây long não phía sau lưng, nhìn thấy những mảnh giấy nhắn mình viết cho Thương Không Lẫm vẫn nằm im bất động ở nguyên vị trí cũ mà trong lòng thấy xót xa như vừa ăn phải một quả mận xanh.

"Tiểu Nặc ơi, mình sắp không chịu nổi nữa rồi... Đã 10 năm rồi, Thương Không Lẫm không hề có tin tức gì hết, chắc cậu ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu. Hay là thực ra những lời mà bọn họ nói mới là sự thật, cuộc gặp gỡ giữa mình và Thương Không Lẫm thực sự chỉ là một giấc mơ.."

Xuân Quả thở dài thườn thượt, tiến đến trước cây long não, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa xung quanh cái hốc trên thân cây, sau đó kéo chiếc xô nhựa màu đỏ đựng phân bón và chiếc túi đựng dụng cụ đến gần thân cây, quỳ xuống và bắt đầu bón phân cho cây long não Tiểu Nặc một cách thành thục.

"Tiểu Nặc, bệnh của cậu càng ngày càng nặng rồi... Hốc cây đã to thế này, mà phía trong hốc đã hơi mục rữa.... Mình tìm hiểu rồi, trong sách nói là cậu bị như thế, ngoài nguyên nhân do sâu mọt đục khoét ra, thì môi trường ô nhiễm làm đất bị biến chất cũng là một nguyên nhân quan trọng. Mình có thể bón phân cho cậu, bắt sâu cho cậu, nhưng mình không có cách nào để cải thiện chất đất cả..."

Nói đến đây, giọng Xuân Quả lại nghẹn ngào.

"Tiểu Nặc à, cậu bệnh nặng thế này, mà vẫn kiên trì như thế, chắc chắn là vì cậu cũng đang đợi Thương Không Lẫm đúng không? Chỉ có điều sự kiên trì của hai chúng ta dường như đều sắp đến giới hạn rồi..."

Một cơn gió thổi qua, cây long não dường như đang an ủi Xuân Quả, nhẹ nhàng lung lay cành lá, phát ra những âm thanh xào xạc dịu dàng.

"À, đúng rồi, suýt nữa thì quên."

Bỗng nhiên Xuân Quả như nhớ ra điều gì đó, cô bé thò tay vào chiếc cặp sách bên cạnh, lấy ra một chiếc lọ thủy tinh, nhẹ nhàng mở nắp lọ. Chú bướm xinh đẹp vừa hóa thân lúc sáng lập tức vỗ vỗ đôi cánh rồi từ trong lọ chui ra bay về phía rừng sâu.

"Đừng để bị thương nữa nhé!"

Chú bướm nhanh chóng biến mất trong khu rừng rậm rạp, Xuân Quả cười khẽ, nhưng nụ cười dưới ánh hoàng hôn có chút gì đó bất lực và u buồn.

"Có lẽ, mùa hạ năm nay là mùa hạ cuối cùng mình còn giữ được Rừng đom đóm?"

Huýt huýt huýt... Huýt huýt huýt...

Sau khi bón phân cho cây xong, như thường lệ, Xuân Quả ngắt mấy nhánh cỏ dưới chân, rồi trèo phốc lên cành cây long não như một chú sóc nhanh nhẹn, rón rén ngả người ngồi xuống.

Môn tuyệt kĩ trèo cây này là do Thương Không Lẫm dạy cho Xuân Quả mười năm về trước, cả trò thổi kèn lá cũng thế.

"Mười năm... Nơi này thay đổi nhiều thật!"

Xuân Quả phóng tầm mắt nhìn cảnh vật dưới chân núi, thảng thốt kêu lên khe khẽ.

Trước đây, ngồi ở nơi này phóng tầm mắt ra xa, sẽ nhìn thấy một biển cây xanh biếc, thế nhưng bây giờ dãy núi này giống như một cái đầu bị cạo trọc lốc! Còn khe suối nằm cách cây long não Tiểu Nặc không xa, mười năm trước nó giống như một dải lụa trong suốt róc rách chảy về phía chân núi, bây giờ bị thu hẹp lại chỉ bằng cái đòn gánh, bọn đom đóm sống ở cạnh khe suối giờ chỉ còn sót lại vài con lác đác.

"Đom đóm là ánh sáng sinh mệnh của Rừng đom đóm đấy!"

Những lời Thương Không Lẫm từng nói khiến Xuân Quả thấy tim đau nhói.

Xuân Quả không thể tiếp tục nghĩ được gì nữa, cô bé nắm chặt nhánh cỏ xanh rờn trong tay và bắt đầu thổi. Tiếng kèn lá du dương hòa quyện với tiếng gió đêm hiền hòa, cứ bay đi trong rừng, như thể muốn tưởng nhớ đến những sinh linh đã không còn của Rừng đom đóm.

"Huýt..."

Bỗng nhiên một âm thanh chói tai phát ra từ đôi môi Xuân Quả, cắt ngang dòng kí ức.

Xuân Quả bị âm thanh đó làm cho giật mình, mở to mắt nhìn nhánh cỏ trong tay, đôi chân mày thanh thoát nhíu lại.

Thật là, tại Thương Không Lẫm vẫn chưa dạy mình thổi hết khúc nhạc này, nên lần nào thổi tới đoạn này cũng bị lạc điệu!

"Huýt.... Huýt..."

Xuân Quả hít một hơi thật sâu, lấy tinh thần dốc sức thổi lại lần nữa.

"Huýt huýt huýt!!!"

Kít kít kít...

Một âm thanh chói tai như tiếng lưỡi dao cứa vào thủy tinh làm cho lũ chim đang đậu trên cây bay dáo dác, và chính lúc đó, cành cây trên đầu Xuân Quả dường như cũng run lên vì hoảng hốt. Xuân Quả ngẩng đầu nhìn lên với vẻ nghi ngờ, rồi đột nhiên, một cái đầu bù xù từ trên vòm cây cao rơi xuống, rủ xuống ngay chỗ chỉ cách mũi Xuân Quả chừng một phân, lủng lẳng trong không trung.

Đầu óc Xuân Quả chết lặng, toàn thân cứng đờ hóa đá, quên cả thét lên... Còn cái đầu kia sau khi lắc mạnh cho rơi mấy chiếc lá bám trên tóc, thì hình như đã tỉnh táo trở lại, và phát ra tiếng làu bàu.

"Này, cậu ồn ào quá."

"A... a a a a!!"

Cuối cùng Xuân Quả cũng hoàn hồn, đôi môi lúc nãy còn đang cắn chặt vì kinh hãi giờ đã phát ra một tiếng thét chói tai.

Cô bé đưa tay tóm gọn cái đầu phía trước mặt, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế vặn thật lực.

"Á aaaaa!"

Cái đầu phát ra một tiếng kêu thảm khốc, nhưng đã kịp rụt lại phía sau nhanh như một cơn gió.

Cái đầu không mảy may rụng lấy một sợi tóc, còn Xuân Quả trong phút chốc lại bị mất thăng bằng, trượt đánh "huỵch" một cái khỏi cành cây đang ngồi.

Còn may là theo bản năng, cô bé kịp với tay bám lấy một cành cây chắc khỏe, cơ thể lúc này giống như cây dây leo rủ xuống từ trên cành, đung đưa trong không trung.

"Phù... nguy hiểm quá!"

Xuân Quả thở phào một cái, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, nhưng đúng vào lúc cô bé đang định tự chúc mừng mình, dưới chân lại vang lên tiếng "bịch" kì quái và nặng nề.

Xuân Quả cúi đầu nhìn xuống và phát hiện ra cái xô nhựa màu đỏ đựng phân bón đang "kính cẩn" nằm ngay phía dưới mình không lệch một phân, mở to cái miệng rộng ngoác màu đỏ tươi như đang cười nhạo, lại còn tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Còn cái điện thoại đáng thương của Xuân Quả thì đang bị chỗ phân bón đen ngòm nuốt dần, biến thành một thứ bầy nhầy mà Xuân Quả không muốn dùng lời để diễn tả!

"Ọe..."

Xuân Quả tưởng tượng ra cảnh hai chân mình bị cắm vào thùng phân bón. Cô bé run lên, sắc mặt cũng trở nên xanh lét. Đúng lúc cô bé đang liều mạng thử trèo lại lên cây, thì cái giọng làu bàu lúc nãy lại vang lên.

"Đúng là một cô nàng bạo lực, dám vặn cổ mình chứ!"

Xuân Quả giật thót, ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra và thấy một anh chàng đang đứng trên cành cây, hai tay khoanh trước ngực, tức tối nhìn Xuân Quả.

Xuân Quả bỗng lặng người, một cái tên bỗng hiện lên trong đầu!

Thương Không Lẫm!

Anh chàng trước mặt, ngoài việc khiến Xuân Quả vui mừng khôn xiết, thì còn khiến cho cô bé kinh ngạc. Vì dù là đời thực hay là trong phim, dù là trên tạp chí hay trong truyện tranh, cô bé cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh chàng nào đẹp trai đến thế.

Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bằng vải đũi, kiểu dáng đơn giản, gương mặt trắng trẻo lấp ló sau bóng cây mờ mờ, đôi mắt sâu thăm thẳm như đáy đại dương giữa đêm tối, sống mũi dọc dừa, đôi môi nhỏ nhắn nhưng rất kiên nghị.

Cậu ấy là Thương Không Lẫm sao?

Khi Xuân Quả tiếp tục quan sát thì lại bắt đầu có chút ngờ ngợ.

Vì trong kí ức của Xuân Quả, Thương Không Lẫm dịu dàng và thánh thiện như một thiên sứ, còn cái cậu đang đứng trước mặt, tuy môi cũng nhỏ nhắn mềm mại, nhưng lại nhếch mép sang một bên. Đôi mắt cậu ta tuy trong trẻo và rất sáng, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự ranh mãnh.

Anh chàng kia hình như cũng đang "soi" Xuân Quả. Mấy giây sau, một bên lông mày cậu ta khẽ nhướn lên như có ẩn ý sâu xa gì đó.

"Theo tôi thấy thì hình như tình trạng của cậu hiện giờ hết sức tệ hại!"

Bị anh chàng cảnh tỉnh, Xuân Quả bỗng tỉnh ra, cô bé cúi đầu nhìn thùng phân bón, thì mới nhận ra là vừa rồi đã quên mất là mình đang ở trong tình thế rất nguy cấp. Tệ hơn là ngón tay Xuân Quả đang dần mỏi nhừ, dường như sắp không thể bám nổi cành cây nữa rồi.

"Ư... cậu sắp biến thành bông hoa nhài cắm bãi phân trâu rồi đấy!" Anh chàng kia khoanh tay nhìn Xuân Quả đầy thích thú, chỉ chỉ vào thùng phân bón dưới chân cô bé, "Nhưng mà, nếu như cậu van xin tôi, tôi sẽ suy nghĩ về việc cứu cậu."

Thấy rõ sự chế giễu trong đôi mắt cậu ta, Xuân Quả cắn chặt môi, ương ngạnh lắc đầu.

Anh chàng chớp chớp mắt, khóe môi hiện lên một điệu cười rất khó hiểu, rồi đột nhiên, cậu ta khom người xuống bất ngờ tiến sát lại gần Xuân Quả.

Xuân Quả lại hít một hơi, mở to mắt nhìn gương mặt cậu ta đang "phanh" kít lại ở đúng chỗ chỉ còn tí chút nữa là chạm mặt mình. Cô bé thấy máu nóng đang chảy dồn dập, còn tim thì đập nhanh đến mức sắp văng ra khỏi lồng ngực.

"Van xin tôi đi!" Anh chàng lặp lại. Lần này không còn là trò đùa chế nhạo nữa, mà là một mệnh lệnh nghe có chút gì đó rất " bá đạo".

Bất luận là gương mặt đẹp trai ngời ngời, hay là giọng nói mê hoặc, thực sự đều khiến cho người ta không tài nào chống đỡ nổi, Xuân Quả cũng không còn tâm trí nào để tức giận nữa, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngón tay cũng đã bắt đầu tuột dần ra khỏi cành cây.

Xuân Quả cắn môi nuốt cục nghẹn, cúi nhìn thùng phân bón thối um dưới chân lần nữa, mắt nhắm nghiền và gật đầu.

Mắt anh chàng kia sáng lên, nhưng không vội cứu người, mà lại đưa tay lên chống cằm nhìn Xuân Quả đầy thích thú như thể đang quan sát con chuột bị rơi xuống nước.

"He he, muốn tôi cứu cậu cũng được, chỉ có điều tôi có một thói quen, trước khi làm chuyện gì quan trọng đều phải hoàn thành một nghi thức..." Cậu ta vừa cười vừa nói, khiến người khác khó lòng đoán được đôi mắt còn sáng hơn cả ngọc hổ phách kia rốt cuôc đang âm mưu chuyện gì.

Xuân Quả không còn thời gian để suy nghĩ nữa, chưa đợi anh chàng nói hết câu đã gật đầu lia lịa. anh chàng nhếch môi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net