Tập 1_chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 01: Hoang mang - Lời hứa - Cuộc hội ngộ bất ngờ

( Lost - The Promise - An Extraordinary Meeting)

Mười năm sau.

Đầu hạ, cơn gió buổi sớm thổi ngang qua không trung như một cái ngáp của bầu trời, và bay tới một thành phố phồn hoa dưới ánh nắng ấm áp.

Nơi đây vẫn là thôn Mậu Sơn, nhưng đã không còn là thôn Mậu Sơn của 10 năm về trước.

Do kế hoạch phát triển của thành phố Cảnh Minh, nơi này đã biến thành khu vực khai thác của thành phố. Những con đường, những cây cầu uốn lượn nối tiếp nhau và những tòa nhà cao tầng khiến người ta hoa mắt đã cùng nhau tạo nên một mạng lưới hoa lệ khổng lồ, biến cả khu vực thành một khoảng không gian với ánh sáng chằng chịt, khiến những người đến đây khó lòng tưởng tượng được rằng đó chính là thôn Mậu Sơn yên tĩnh 10 năm trước.

Còn ngọn núi Mậu Sơn xanh biếc và huyền bí được người dân trong làng phong làm thần thánh, giờ đã trở thành một khu dân cư. Cây cối trên núi đều biến mất, thay vào đó là nhà cửa san sát, các nhà máy nhả khói cuồn cuộn... Chỉ có trên đỉnh núi còn sót lại một mảng cây cỏ xanh biếc, khẽ than thở cùng ngọn gió trong không trung ô nhiễm.


Lúc này mới là bảy giờ sáng, ngọn núi Mậu Sơn vẫn đang chậm chạp vươn vai trong nắng sớm, nhưng ngôi trường trung học Đom Đóm nằm gần đỉnh núi đã chộn rộn như nước đang sôi sùng sục.

Đang là giờ cao điểm tới trường của học sinh, nhưng mọi người không ai về lớp ngồi tự học như thường lệ, mà cứ nườm nượp cắp cặp đứng vây trước bảng tin ở cổng trường, thì thào bàn luận với nhau chuyện gì đó.

Tại tiêu điểm tụ hội ánh nhìn của họ, một nữ sinh mặc đồng phục màu xanh lam đậm của trường trung học Đom Đóm đang đứng ngay ngắn. Trước mặt cô bé bày hai chiếc bàn học màu nâu sẵm, trên mặt một trong hai chiếc bàn đặt một tờ giấy trắng to đùng, một đóa hoa dành dành trắng muốt nằm lặng lẽ bên cạnh, mỗi khi có gió thoảng qua lại tỏa hương thươm ngào ngạt. Trên chiếc bàn còn lại là một chậu hoa có cắm một cành cây nhỏ, và một cái "kén" đen sì dường như có sự sống bên trong đang đung đưa nhẹ nhàng trên cành.

"Ê, đây chẳng phải là Xuân Quả lớp 258 của khối lớp 10 sao? Sáng sớm mà cậu ấy đã đứng đây làm gì thế?"

"Cậu không nhìn thấy tấm dải băng rôn màu đỏ treo trên bảng tin phía sau cậu ấy à? Phản đối xây dựng sân vận động mới - Liên danh thỉnh cầu cứu lấy Rừng đom đóm."

"Tớ thấy trên báo hôm kia có đăng tin, tác phẩm cuối cùng mà kiến trúc sư Hắc Minh Sơn để lại đã được công bố, đó là thiết kế khu rừng trên đỉnh núi thành một sân vận động cực lớn. Đại khái chắc ý Xuân Quả muốn kêu gọi mọi người cùng phản đối kế hoạch xây dựng sân vận động?"

"Có điều tớ thấy Xuân Quả có vẻ như quan tâm đến khu rừng đó hơi quá. Tớ với cậu ấy cùng học từ trường cấp hai Đom Đóm lên đến trung học. Từ thời cấp hai cậu ấy đã suốt ngày kêu gào mọi người bảo vệ khu rừng đó, không được vứt rác bừa bãi, cậu ấy còn lắm chuyện hơn cả bác Vương lao công trường tớ ý."

Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của các bạn xung quanh, Xuân Quả mím môi hít một hơi, tự trấn an tâm trạng đang rối như tơ vò. Rồi cô bé ngẩng mặt lên nhìn đám bạn học đang vây trước mặt với ánh mắt kiên định.

"Các cậu ơi, trước khi mình đưa ra lời thỉnh cầu với các cậu, mình muốn để cho tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng một phép màu của thiên nhiên." Xuân Quả vừa nói vừa nâng chậu hoa đặt trên bàn học trước mặt.

"Oa, trên cành cây có một con nhộng này. Nhìn giống cái kén tằm đen sì ấy nhỉ. Là bươm bướm à?"

"Trông kinh thế! Mình sởn hết cả gai ốc lên rồi đây này!"

"Nhưng mà con nhộng đó thì có liên quan gì tới việc phản đối xây dựng sân vận động?"

Đám học sinh lại nhốn nháo bàn luận. Xuân Quả liền đưa ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi cúi đầu xuống, chăm chú nhìn con nhộng đang nhè nhẹ run lên, và giống như cha mẹ đang chờ đợi sự ra đời của đứa con, trái tim trong lồng ngực cô bé bắt đầu nhanh dần nhịp đập.

Con nhộng ngày càng rung rinh mạnh hơn trên cành cây, mọi người cũng bắt đầu trật tự, ai nấy lần lượt mở to mắt chờ đợi khoảnh khắc biến hóa sắp diễn ra của kén nhộng.

"Oa! Nứt ra rồi! Nứt ra rồi!"

"Suỵt! Đừng làm ồn!"

Trong tiếng thốt kinh ngạc đã được " vặn nhỏ volume" của đám học sinh, cái kén đen xấu xí nhẹ nhàng tách ra một kẽ nứt. Xuân Quả hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay, hồi hộp theo dõi hai chiếc râu cong cong đang thận trọng thò ra từ trong kén, rồi tiếp đó là hai con mắt đen nhỏ xíu, cuối cùng là cái thân ướt nhẹp...

Bụp.

Cứ như là có phép thuật, không lâu sau, cái thứ nhỏ bé màu đen xám chui ra từ trong kén nhẹ nhàng dang đôi cánh và bắt đầu dốc hết sức lực để vỗ.

Một lúc, một lúc nữa, lại thêm một lúc nữa...

Mỗi lần nó đập cánh lại mạnh hơn lần trước, và theo từng nhịp đập, đôi cánh đầy vẩy ảm đạm nhạt nhòa trước đó dần phát ra ánh sáng vô cùng đẹp đẽ.

"Oa, đẹp quá đi!"

"Lúc trước nó xấu xí là vậy, thế mà trong phút chốc lại biến thành con bướm xinh đẹp, đúng là giống phép màu thật. Cảm động quá!"

Nhìn thấy chú bướm xinh đẹp trên cái kén đen, các bạn đứng xem đều thốt lên kinh ngạc.

Xuân Quả thở phào một cái như trút được gánh nặng, nắm tay đang nắm chặt và vẻ mặt căng thẳng đã bắt đầu giãn ra.

"Thưa các bạn, chúng ta vừa được xem quá trình hóa bướm của loài bướm phấn. Mình nhặt được con sâu bướm này ở bên cạnh sân thể dục của trường. Lúc phát hiện ra nó, trên kén đã bị thủng một lỗ to, con bướm bên trong đang thoi thóp, mình phải mất đúng nửa tháng chăm sóc nó, nó mới có thể hóa bướm an toàn như hôm nay."

"Có lẽ sẽ có bạn cho rằng hành động của mình thật kì quặc, và không hiểu chuyện xem nhộng hóa bướm rốt cuộc liên quan gì tới câu khẩu hiệu " Phản đối xây dựng sân vận động mới - Liên danh thỉnh cầu cứu lấy Rừng đom đóm" trên dải băng rôn phía sau lưng mình. Điều mình muốn nói với mọi người là, một mặt chúng ta đang thưởng lãm vẻ đẹp của chú bướm, mặt khác lại thờ ơ đối với hệ sinh thái tự nhiên, không ngừng chặt phá rừng, khiến những sinh linh bé nhỏ xinh đẹp này mất đi chỗ nương náu."

"Xin mời mọi người cùng xem, đây là bức ảnh núi Mậu Sơn 10 năm về trước." Xuân Quả vừa nói vừa nhấc lên một tấm ảnh đen trắng đã được chuẩn bị sẵn trên mặt bàn, rồi đưa ra trước mặt các bạn. "Tuy đây là bức ảnh đen trắng nhưng mình tin mọi người vẫn có thể thấy rõ núi Mậu Sơn trước đây đẹp như thế nào. Vậy mà mọi người thử nhìn núi Mậu Sơn bây giờ xem. Khắp nơi trên núi đều xây dựng hà máy, khu căn hộ... chỉ còn sót lại mỗi khu rừng nhỏ bé trên đỉnh núi."

"Nếu như hủy hoại mất khu rừng cuối cùng đó chỉ vì trường trung học Đom Đóm muốn xây sân vận động mới, thì những chú bướm xinh đẹp này, và cả những sinh linh đang cư ngụ trên ngọn núi này đều sẽ vĩnh viễn mất đi ngôi nhà của chúng."

"Sinh mệnh là bình đẳng. Thế nên chúng ta phải kiên quyết phản đối nhà trường xây sân vận động mới. Kiên quyết phản đối việc tàn phá núi Mậu Sơn. Xin mọi người hãy viết tên của mình lên trên tờ giấy trắng này. Để chúng ta cùng liên danh xin nhà trường hủy bỏ kế hoạch xây sân vận động trên đỉnh núi Mậu Sơn! Hãy cùng nhau cứu lấy "Rừng đom đóm" - khu rừng cuối cùng còn sót lại."

Bộp bộp bộp

Xuân Quả kết thúc màn trình diễn kêu gọi đầy xúc động của mình xong, đám đông vây quanh lập tức nổi lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Xuân Quả khẽ thở phào, đang định tranh thủ kêu gọi mọi người kí tên lên giấy thì có hai nhỏ nữ sinh đang khoác tay nhau đứng sau đám đông, nhìn nhau rồi cùng bĩu môi phát ra tiếng cười khinh khỉnh, buông lời chọc ngoáy:

"Này Xuân Quả, hôm nay cậu đứng ở cổng trường đánh trống mở cờ kêu gọi mọi người cùng bảo vệ rừng đom đóm, chắc chắn lại vì 'cậu bé thần kì' Thương Không Lẫm chứ gì. Thôi đừng giả vờ nữa , cậu còn định lải nhải mấy lời dối trá đó đến bao giờ hả?"

"Đúng vậy. Từ hồi còn học trường cấp hai Đom Đóm, cậu đã kể cho bọn tôi chuyện của cậu với cậu ta, lúc đầu bọn tôi còn ngốc nghếch tưởng những gì cậu nói là thật, nhưng giờ bọn tôi đều đã biết rõ là cậu đang lừa gạt người khác. Phản đối xây dựng xây vận động, bảo vệ Rừng đom đóm, rồi còn cả Thương Không Lẫm nữa chứ, tất cả đều là trò dối trá cậu bày ra để thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi."

"Đúng thế! Bọn này tuyệt đối sẽ không hưởng ứng lời kêu gọi của một kẻ lừa bịp đâu, cậu từ bỏ ý định kêu gọi kí tên lên tờ giấy đó đi!"

"Tôi không phải kẻ lừa bịp. " Do bị kích động nên hai má Xuân Quả đỏ tía lên như bị ai đâm, cô bé lớn tiếng vặc lại.

"Không phải kẻ lừa bịp à? Thế tại sao Thương Không Lẫm suốt ba năm nay, à không, theo như cậu kể thì phải là suốt 10 năm nay, không hề thấy xuất hiện?" Nhỏ kia cũng không chịu lép vế, ưỡn ngực gân cổ cãi lại Xuân Quả.

"Tôi..." Xuân Quả mở miệng định nói gì đó, nhưng trong đầu lại không hề có câu trả lời cho câu hỏi này.

"Hứ! Không trả lời được chứ gì?" Nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Xuân Quả, hai nhỏ bạn học nhăn mũi tỏ vẻ đắc thắng.

"Thì ra Xuân Quả là người như thế à? Vừa nãy còn thấy bạn ấy diễn thuyết rất có sức thuyết phục, không ngờ bạn ấy lại đi lừa gạt người khác. Không thể tin được bạn này."

"Đúng đó, với lại con người và thiên nhiên vốn dĩ luôn mâu thuẫn đối kháng , con người muốn phát triển thì chắc chắn phải phá hỏng và sử dụng tới tự nhiên thôi."

"Núi Mậu Sơn đã thế này rồi, dù có cố giữ lấy khu rừng nhỏ bé đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa nhỉ?"

Nghe thấy màn đấu khẩu giữa Xuân Quả với hai nhỏ bạn học, những bạn đang sẵn sàng kí tên lên giấy bắt đầu do dự.

Xuân Quả uất ức cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đóa hoa dành dành đặt trên bàn, cắn chặt đôi môi đến mức tái nhợt.

Đáng ghét... Tôi không phải kẻ lừa bịp, tôi không hề lừa mọi người. Tuy 10 năm nay, đúng là Lẫm không hề xuất hiện, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ấy lúc nào cũng như đang ở cạnh tôi...

Kể từ khi tôi chuyển đến học ở trường Đom Đóm này, mỗi buổi sớm đầu hè, trên bàn học của tôi đều xuất hiện một cành hoa dành dành vẫn còn ướt đẫm sương mai; mỗi khi tâm trạng tôi không tốt hoặc gặp chuyện không vui, hoa dành dành trắng muốt luôn xuất hiện đúng lúc trong cặp sách, hay trong ngăn bàn.... Người biết tặng hoa dành dành cho tôi, ngoài Lẫm ra thì còn ai cơ chứ?

Khu rừng đom đóm nhỏ bé mà giờ đây đã không còn có thể gọi là "rừng" nữa, chính là mối liên hệ duy nhất giữa tôi và Lẫm. Dù có thế nào tôi cũng không thể để nó biến mất!


"Bạn... Xuân...Quả...Ơi!"

Trong lúc Xuân Quả đang chìm đắm trong tâm trạng ủ ê, thì từ phía ngoài đám đông vang lên bốn âm thanh lên bổng xuống trầm.

Xuân Quả giật mình ngẩng đầu nhìn quanh, một giọt mồ hôi trên trán lăn vội trong chớp mắt.

Bốn giọng nói cực dễ nhận ra này, Xuân Quả không cần nhìn cũng đã biết " oan gia" mà mình quen hồi tiểu học chuẩn bị xuất hiện.

"Tránh ra, tránh ra! Chúng tôi có việc cần tìm Xuân Quả!"

"Xin tránh ra một chút! Chúng tôi có việc quan trọng!"

"Làm cái gì đấy! Đáng ghét thật!"

Đám đông đang vây quanh Xuân Quả bị bốn tiếng thét xua dạt sang hai bên như đuổi ruồi. Xuân Quả bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh mình còn trở nên căng thẳng và ghê rợn hơn cả khi nãy.

Không lâu sau, bốn cậu nam sinh với thân hình cao thấp béo gầy khác nhau xuyên qua đám đông rồi đứng dàn hàng trước mặt Xuân Quả như một bức tường và nhìn cô bé với bộ mặt ra vẻ rất nghiêm túc.

"Này Xuân Quả, đại ca của bọn tôi nghe nói cậu đang kêu gọi bảo vệ Rừng đom đóm, nên qua giúp một tay." Một cậu nam sinh có thân hình gầy như que củi nói, giọng cậu này cao và nghe rất chói tai, dễ khiến người khác liên tưởng đến thái giám "Tiểu Lý Tự" hay theo hầu bên cạnh Từ Hy Thái hậu.

"Cậu ta mà giúp thì chỉ càng thêm rắc rối..." Xuân quả đảo mắt bất lực.

"Ái chà, đám người này là ai vậy?"Lúc này một nữ sinh tóc ngắn đứng xem gần đó thì thào hỏi cô bạn bên cạnh bằng giọng tò mò.

"Cậu không biết sao? Họ chính là 'Tứ tiểu thiên nga' nổi tiếng của trường mình đó. Bọn họ đều là thành viên câu lạc bộ cầu lông." Cô nàng kính cận đứng cạnh ngạc nhiên nhìn cô bạn tóc ngắn, rồi tiếp tục giảng giải, "Còn nữa, chủ tịch câu lạc bộ cầu lông - Tchaikovsky chính là người được hâm mộ nhất ở trường mình đó ."

"Ý? Tchaikovsky là người được hâm mộ nhất ở trường mình? Nhưng ông ta là nhà soạn nhạc người Nga mà nhỉ? "Tứ tiểu thiên nga"... đó là nhân vật trong vở ballet được chuyển thể từ tác phẩm của ông ta mà?"

"Sai rồiiiiii!"

Không đợi cô nàng kính cận trả lời, phía sau 4 cậu nam sinh bỗng nhiên vang lên một giọng nói kéo dài như hát kinh kịch.

""Tứ tiểu thiên nga"" ớ người, vội vàng lùi sang hai bên và ở chính giữa lối đi mà họ vừa cung kính nhường đường, một bóng người hiện ra trước mặt Xuân Quả...

Cậu nam sinh xuất hiện "hoành tráng" đó đi một đôi giày da đen bóng lộn, để kiểu đầu súp lơ, chiếc áo đồng phục rộng không cài nút khoác vắt vẻo trên bờ vai mảnh khảnh. Gương mặt đen nhẻm vì dãi nắng nhăn nhở cười tít mắt không thấy Tổ quốc đâu, dốc hết khả năng thể hiện sự dễ thương và mê hoặc đối với Xuân Quả, khiến Xuân Quả lạnh hết sống lưng, cứ như vừa rơi vào hố băng.

"Tôi là người được hâm mộ nhất thì đúng rồi, nhưng tên tôi là Thái Khả Phu chứ không phải là Tchaikovsky. <Trong tiếng Trung, Tên Thái Khả Phu phát âm nghe gần giống Tchaikov> . Hôm nay bé Xuân Quả tổ chức buổi kêu gọi cứu Rừng đom đóm, tôi chủ ý đến đây để cổ vũ. Vừa nãy các cậu nói cái gì ấy nhỉ? Không tin câu chuyện giữa bé Xuân Quả với Thương Không Lẫm à? Nhưng Thái Khả Phu tôi có thể làm chứng, bé Xuân Quả không hề nói dối."

"Cậu làm chứng? Cậu lấy gì làm chứng?" Hai nhỏ nữ sinh ban nãy không chịu, lớn tiếng chất vấn.

'Hừm!" Thái Khả Phu làm ra vẻ oai vệ, khoanh hai tay trước ngực, hất cằm lên và nhìn xuống hai nhỏ nữ sinh kia một cách cao ngạo, "Về chuyện này, tôi phải nhắc lại một câu chuyện cảm động không thể không kể đã xảy ra giữa tôi và bé Xuân Quả. Bà ngoại của chị họ của anh họ tôi và bà ngoại của Xuân Quả là đồng hương, thế nên tôi với Xuân Quả cũng có thể xem nư thanh mai trúc mã. Hồi đó đầu hè năm nào Xuân Quả cũng lên núi Mậu Sơn đợi Thương Không Lẫm, hơn nữa mỗi lần từ trên núi trở về, cậu ấy đều mang một ánh mắt khiến tôi vô cùng đau lòng! Thế là, có một lần..."


"Bé Xuân Quả, Thương Không Lẫm có xuất hiện không?"

"Không... Năm nay Thương Không Lẫm cũng không xuất hiện.." Lần thứ n, Xuân Quả thất vọng thở dài, đôi mắt long lanh giọt lệ buồn.

"Nếu đã không xuất hiện thì bé Xuân Quả cũng nên bỏ cuộc đi thôi chứ? Hay là cậu với mình... mình..." Thái Khả Phu thò lò nước mũi dài ngoằng, mặt mũi đỏ bừng, gãi đầu gãi tai nói lí nhí.

"Không! Đương nhiên là không!" Không đợi Thái Khả Phu nói hết câu, Xuân Quả đã quay ngoắt từ chối không thương tiếc.

"Đương... đương nhiên là không?" Thái Khả Phu sững người, đứng chết lặng trong nỗi thất vọng, nước mũi đông cứng lại như nhũ băng dưới mái hiên mùa đông, " cậu, cậu nói là , đương nhiên là không... với tớ... tớ..."

"Đồ ngốc, cậu cứ lắp ba lắp bắp cái thế hả?" Xuân Quả trừng mắt nhìn Thái Khả Phu, rồi giơ ngón cái lên chỉ vào mình, gương mặt hiện lên một nụ cười tự tin và mạnh mẽ, "Lẫm đã nói rồi, phải mạnh mẽ thì mới có được hạnh phúc! Ý tớ khi nãy là, tớ nhất định sẽ không từ bỏ lời hứa của tớ và Lẫm."

Kể đến đây, đôi mắt đang ngước nhìn trời xanh của Thái Khả Phu dâng trào nước mắt vì xúc động.

"Như thế đó... Tuy tôi cũng chưa từng gặp cái tên Thương Không Lẫm chết dẫm đó, nhưng ánh mắt của bé Xuân Quả ngày hôm đó đã nói cho tôi biết, tất cả những điều đó tuyệt đối không phải là nói dối. Không chỉ thế, ánh mắt kiên định của cậu ấy đã khiến tôi tiếp tục theo đuổi cậu ấy đến bây giờ. Cho dù hiện giờ bé Xuân Quả vẫn chưa thể tiếp nhận tình cảm của tôi, nhưng tôi tuyệt đối không bỏ cuộc."

"Thái... Khả... Phu"

Một giọng nói tức giận kinh hoàng vang lên phía sau Thái Khả Phu, kéo cậu ta ra khỏi thế giới của riêng mình để về với thực tại.

Nghe thấy giọng nói lanh lảnh đó, Thái Khả Phu lập tức biến thành một "chú chó săn lông vàng", quay người lại nhìn Xuân Quả và không ngừng "vẫy đuôi" một cách ngờ nghệch.

"Bé Xuân Quả, cậu gọi mình à?"

Xuân Quả đã không thể nhịn thêm được nữa, đôi lông mày cau lại vì tức tối, giọng nói cứ gầm gừ trong cuống họng như thể sấm rền.

"Mới sáng sớm cậu đã chạy đến đây làm gì?"

"Làm gì á? Thế mà cũng phải hỏi." Câu hỏi của Xuân Quả dường như khiến Thái Khả Phu vô cùng kinh ngạc, "Bé Xuân Quả ơi, từ âu mình đã thề với cậu là chuyện của cậu cũng chính là chuyện của Thái Khả Phu này! Ở trường trung học Đom Đóm này, mình nhất định sẽ che chở cho cậu."

"Nhưng lần nào cậu xuất hiện cũng chỉ làm cho mọi chuyện tệ thêm..." Bàn tay đang siết chặt của Xuân Quả lúc này đã bắt đầu đỏ lên, báo hiệu sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.

"Càng tệ thêm?" Thai Khả Phu chớp mắt ngơ ngác nhìn Xuân Quả.

"Đại ca, mọi người... đi hết cả rồi." Thây Thái Khả Phu vẫn chưa hoàn hồn, cậu nam sinh gầy gò toát mồ hôi lạnh, lấy tay vỗ vỗ lên vai Thái Khả Phu.

"Ớ... ớ?! Cái gì?!Đi... đi hết rồi á? Sao lại như thế?" Thài Khả Phu hốt hoảng quay người lại nhìn quanh một lượt, mới phát hiện ra đám đông đứng tụ tập trước băng rôn khẩu hiệu không hiểu đã bỏ đi từ lúc nào, còn tờ giấy thì vẫn trắng trơn không có lấy một cái tên.

"Mấy thằng ngốc này! sao lúc nãy không giữ bọn họ lại?" Trong lúc tức giận, Thái Khả Phu tóm lấy một cậu béo nhất trong số bốn cậu nam sinh, nhưng vì nhận ra là không thể nhấc nổi cậu này lên, Thái Khả Phu ấm ức vã mồ hôi, bèn chuyển sang tóm lấy cậu gầy nhẳng.

"Nhưng... nhưng mà đại ca ơi, bọn em cũng bó tay..."

"Tứ tiểu thiên nga" nhìn nhau, phân bua giải thích trong bất lực, rồi nhất tề quay người lại - Sân khấu của "Tứ tiểu thiên nga" Chính thức công diễn.

"Đây... đây chính là người được hâm mộ nhất của trường chúng ta sao?"

"Không, đừng lo lắng như vậy, đó là do cậu ta tự phong ấy mà..."

"Nhưng tục ngữ có câu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vốn dĩ vừa nãy không thực sự tin Xuân Quả là kẻ lừa bịp, nhưng mà nhìn thấy cái cậu Thái Khả Phu bạn của cậu ấy.. thì tớ bắt đầu cảm thấy không tin không được."

"Nếu mà chúng ta kí tên lên giấy vì lời kêu gọi của hai người này, chắc chắn sẽ bị mọi người cho là quái dị như bọn họ cho xem."

"Ừ ừ... hay là thôi đi..."

"Tứ tiểu thiên nga" bóp méo giọng, bắt chước lại những lời bàn tán của các bạn học sinh khi nãy.

Môi Thái Khả Phu run run, mặt đỏ bừng: "Mấy đứa chết tiệt đó, lần sau mà gặp tụi nó nhất quyết không cho bọn nó trái cây nữa!"


Đinh đoong đinh đoong.....

"Mời em Xuân Quả lớp 258 khối lớp 10 lên phòng giáo vụ."

"Xin nhắc lại, mời em Xuân Quả lớp 258 khối lớp 10 lên phòng giáo vụ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net