Sa Đoạ - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----
7.

Mộ Yêu Nhiên bị bắt cóc đã được một tuần.

Dương Hiên đối với nàng ngàn y trăm thuận lại thuỷ chung không chịu thả nàng. Hắn chỉ cởi hết dây trói, thay vào đó, đeo vào chân nàng một cái xích nhỏ có chiều dài đủ để nàng hoạt động tự do khắp phòng.

Mộ Yêu Nhiên cũng không thấy tức giận lắm, dù sao hắn đã quyết bắt cóc nàng đến đây thì tất nhiên không dễ dàng tha nàng, ít nhất nàng cũng có vài mét vuông tự do, không phải sao?

Mộ Yêu Nhiên cười khẩy dựa đầu vào tường mông lung nhìn qua khung cửa sổ một bộ dáng xuất thần ngơ ngẩn như một giây sau nàng cũng tan biến đi vậy.

Dương Hiên vừa mở cửa chính là thấy cảnh này, trong lòng sợ hãi hoang mang, chưa bao giờ hắn thấy nàng tĩnh lặng như vậy, điều này làm hắn hoảng sợ, nàng nên cười xấu xa hoặc khinh bỉ miệt thị hắn, dùng tư thái kiêu ngạo nhìn hắn mới đúng, nàng bây giờ cứ như một cái xác không hồn. Dương Hiên vặn vẹo khuôn mặt cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng nâng khay thức ăn bước vào nhẹ giọng kêu nàng như một người bạn trai tốt:

" Yêu Nhiên ăn cơm thôi ... Sáng nay ngươi cũng không ăn nhiều lắm, hẳn bây giờ rất đói đi? "

Mộ Yêu Nhiên bình tĩnh quay lại nhưng không nhìn hắn chỉ vươn tay muốn đón nhận cái khay.

Dương Hiên tinh tế tránh đi, nụ cười lấy lòng vẫn treo trên môi nhưng hốc mắt đã đỏ lên, hắn véo véo đùi mình, lại nhẹ giọng nói :

" Ta ... ta đút ngươi ... được ... được không Yêu Nhiên? "

Mộ Yêu Nhiên cười nhạt :

" Ta có thể từ chối sao? "

Lực đạo trên tay mạnh hơn, trên đùi đã bị hắn véo đến bầm tím, Dương Hiên lại như không thấy đau, mặt tái nhợt nhìn nàng, nước mắt trong hốc mắt đã trào ra tí tách rơi xuống, hắn vẫn cười :

" Ta ... ta đút ngươi được không? Cầu ngươi,... Yêu Nhiên "

Mộ Yêu Nhiên không nói nữa, xem như chấp nhận, nụ cười trên mặt Dương Hiên trở nên chân thật hơn. Hắn cầm lên muỗng chậm rãi cẩn thận bón nàng ăn.

Nhìn Mộ Yêu Nhiên môi mỏng không ngừng đóng mở, trên môi đồ một tầng dầu mỡ bóng loáng mà càng trở nên mê người, đầu lưỡi thấp thoáng trong khoang miệng, tất cả dường như đang dụ hoặc hắn.

Dương Hiên dán sát người nàng, thở dốc, nhìn chăm chú đôi môi kia si mê không ngớt, hắn trên người chỉ mặc một chiếc tạp dề, da thịt tái nhợt lỏa lồ hiện ra, hèn hạ sụp người hầu ăn nữ thần của hắn. Hắn cỡ nào khát vọng đôi môi đó, cỡ nào muốn hôn lên, nhưng hắn không dám. Ở ngày thứ hai bắt cóc nàng, hắn không nhịn nổi hôn lên, nàng cắn lưỡi tự sát, dù không thành công nhưng cũng làm hắn sợ hãi không thôi, sau đó hắn không dám nữa, cho dù thèm khát điên cuồng cũng không dám.

Thật vất vả cho nàng ăn xong, Dương Hiên mừng rỡ tùy tiện quăn cái khay qua một bên, một khắc đó, tạp dề trên người hắn cũng rơi xuống.

Mộ Yêu Nhiên rũ mắt, đến rồi.

( Sắp tới nặng khẩu vị, cẩn thận a)

Dương Hiên dán sát người trên mặt đất ngây ngốc nhìn nàng.

Chợt cười lớn, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi bắt chước hôn mới như vậy lôi kéo ma sát không ngừng, nước bọt không ngừng chảy dọc xuống đất thành vũng nhỏ, Dương Hiên nhìn chằm chằm nàng tay càng ra sức chơi đùa cái lưỡi :

" Yêu Nhiên a ~ ha ... Yêu Nhiên ... ngươi nhớ không a? ... Ngươi lần đầu hôn ta ... Chính là như vậy ... Cắn lưỡi ta hảo đau ... Cũng rất sảng... Ta ... hảo sảng a ~ "

Mộ Yêu Nhiên không nói gì, tưởng như đang nhìn hắn lại giống như không nhìn.

Dương Hiên trái tim đều đang rỉ máu, tâm càng thống khổ hắn càng điên dại.

Hắn khóc khóc cười cười ngồi dậy, đôi tay tự xoa nắn chính mình.

Hắn ngửa đầu không ngừng thở dốc, gương mặt trắng bệch ửng hồng kì dị, hai chân tách rộng ra, đem hạ thân vốn cương cứng từ lâu trọn vẹn hiện ra trước mắt nàng, đau khổ nỉ non :

" Yêu Nhiên ~ Yêu Nhiên ... Nhìn ... nhìn ta a ~ ân ~ ư ~ Yêu Nhiên ... muốn ta đi. Yêu Nhiên muốn ta đi ... Ta là xử nam ... thật sạch ... ân ~ "

Không ngờ tầm mắt của Mộ Yêu Nhiên như ý hắn chuyển dời đến giữa hai chân, nam căn tuy hồng nộn lại kích cỡ rất khả quan sung sướng nhảy lên trước mắt nàng đỉnh đầu còn chảy ra li ti dịch thuỷ. Dương Hiên mừng rỡ càng ra sức phát lãng.

Trên cơ thể bị hắn bấm cấu vết thương chồng chất, hắn như không thấy đau hoặc từ đau đớn được đến khoái cảm càng dùng sức tự ngược.

Tiếng thở dốc, nước bọt, tinh dịch... Cả căn phòng nhuộm đẫm mùi dục vọng thối nát cũng hết sức câu nhân.

Mộ Yêu Nhiên rũ mắt dường như không muốn nhìn hắn nữa, Dương Hiên hoảng hốt khóc lớn, hắn lại không hề tới gần nàng, hắn không dám. Nhưng là, Dương Hiên không thấy được, ánh mắt của Mộ Yêu Nhiên ánh lên một tia tính kế.

Dương Hiên vẫn còn đắm chìm trong dục vọng của mình, hắn hướng về phía nàng cong chân lên, dùng hai tay bắt lấy hạ thân mình mãnh liệt luật động, mãnh liệt đến như muốn nhổ ra hạ thân, biểu tình trên mặt là sung sướng là đau đớn là khát khao.

Hắn thất thanh khóc lên, tuyệt vọng hét la lại sảng khoái rên rỉ.

Tôn nghiêm của hắn không còn.

Hắn vĩnh viễn cũng không thể có được nàng. Hắn tất nhiên biết nàng một khi thoát đi, đón lấy hắn chính là vực tình sâu thăm thẳm không lối thoát. Hắn sẽ mất nàng cũng sẽ tự hủy diệt mình.

Hắn không kìm được hành động cực đoan, bởi vì hắn yêu nàng, yêu đến si mê cuồng dại. Hắn đã thử chờ đợi, thử đủ cách làm nàng chú ý ... Nhưng là không có, hắn không có thứ gì làm nàng quyến luyến cả, ngay cả thân thể này. Ít nhất Dung Khanh cũng có một thân thể khiến nàng hứng thú, dù là hứng thú ngược đãi, nhưng hắn đâu? Hắn có gì a? Không có. Vậy nên hắn điên.

Tay dùng sức càng nhanh, sống lưng hắn tê dại run rẩy bắn ra từng luồng dịch thể nóng bỏng. Ánh mắt tan rã, hắn như món đồ chơi rách nát nằm trên đất si ngốc nhìn nàng, không ngừng lặp lại nỉ non :

" Yêu Nhiên... Yêu Nhiên ... "

---------

Hai tuần Mộ Yêu Nhiên bị bắt cóc rất nhanh trôi qua.

Ngoại giới những người kia muốn điên rồi.

Dung Khanh bại lộ thân phận Dung gia người thừa kế, vận dụng quyền lực điều tra tìm kiếm nàng, hắn không ăn không ngủ suốt nhiều ngày, người cũng lâm vào trạng thái suy kiệt nhưng vẫn cố chấp tìm kiếm. Cuối cùng người nhà hắn không nhìn được nữa dùng biện pháp mạnh đem hắn hôn mê, hắn tỉnh lại sẽ tiếp tục tìm kiếm, tìm kiệt sức lại bị làm hôn mê. Người đều nhanh gầy thành bộ xương khô.

Mộ Doãn bên này càng loạn hơn, hắn phát bệnh, từ co giật hét la kêu tên Mộ Yêu Nhiên đến bắt đầu tự ngược, thậm chí có một lần tự sát, cuối cùng phải đem hắn nhốt lại, trường kì sử dụng thuốc an thần. Bởi vì hắn cho rằng cha mẹ đem nàng giấu đi lại không cho hắn đi tìm nàng.

Cả trường học cũng xôn xao, những người trước kia xem nàng không vừa mắt bây giờ cũng thấy lo lắng. Dù sao, người bị bắt cóc hơn nửa tháng lại không hề có tin tức hay tống tiền gì thường chỉ có hai trường hợp, một là bị đem bán, hai là chết...

Mộ gia phối hợp cảnh sát phạm vi lớn tìm kiếm. Nhưng họ không ngờ rằng Mộ Yêu Nhiên lại bị Dương Hiên bắt, hắn vẫn đi học như thường, nhưng dường như mắc bệnh, vài ngày lại xin nghỉ một buổi, không ai nghĩ rằng một thiếu niên dương quang sáng sủa lại có một mặt âm u như vậy.

-------

Mà giờ đây, người bị cả thành phố tìm kiếm một mặt vô biểu cảm cầm trong tay dương vật giả hung hăng đâm vào hậu đình thiếu niên dưới thân.

" Lớp trưởng, ngươi không phải muốn ta chạm vào ngươi mà dùng đủ thủ đoạn a? Ta chạm rồi a. Ngươi thích không? Sảng không? A? A? "

Thiếu niên sớm đã khóc muốn ngất đi, hậu huyệt đã qua vài lần khai phá sớm đã thích ứng kích cỡ dương vật trong tay nàng thậm chí sinh ra chút khoái cảm nhưng vẫn đau đớn chua rát vô cùng. Hắn vô lực thấp khóc lại sợ thiếu nữ trên thân nổi giận không dám cầu xin tha thứ đành nhịn đau ôm hai chân cong ra thừa nhận nàng thô bạo đối đãi.

" Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên ... đau quá ... Yêu Nhiên ... đau quá ... "

" Đau? Rõ ràng sảng mù mắt a. Hậu huyệt vẫn cắn không nhả đâu. Nhìn ngươi bây giờ chẳng khác gì cái động dục cẩu, sextoy đều bị ngươi bấm gãy a "

Vừa nói tay liền hung hăng đâm vào
Dương Hiên như cá mắc cạn há miệng thở dốc, mồ hôi đầy mặt trộn lẫn với nước mắt thấm vào môi hắn mặn chát, chua sót như trái tim hắn bây giờ.

Nàng đang sỉ nhục hắn, dùng phương thức này sỉ nhục hắn. Nhưng là, Yêu Nhiên, dù ngươi thế nào đối ta, ta đều nhận, ta yêu ngươi, thật yêu ngươi, chỉ cần ngươi không xa ta, ngươi muốn thế nào đều được...

Nhưng mà hắn thực sự rất khó chịu, đặc biệt khó chịu, hắn không thích như vậy, không hề, tuyến tiền liệt truyền đến mỏng manh khoái cảm chỉ làm hắn thấy thống khổ. Nam sinh khác trọn trọn vẹn vẹn được nàng muốn, mà hắn chỉ có thể dùng phương thức này lấy lòng nàng.

Gân xanh nổi lên trên trán, Dương Hiên vô thần nhìn trần nhà, dưới thân đã chết lặng, dịch bôi trơn từ lâu đã khô mất, đường đi cùng khô khan đau nhức vô cùng dần dần thấm ra máu tươi tanh nồng.

Mộ Yêu Nhiên nhíu mày, kéo hai chân hắn ra xem xét, hậu huyệt đáng thương sưng lên một vòng tội nghiệp nuốt lấy dương vật, máu tươi không ngừng theo khe hở thấm ra ngoài, nhìn thiếu niên ngoan ngoãn thuận theo trong lòng bỗng hơi nóng lên.

" Chậc, thể chất không thích hợp làm thụ a. Người ta có thể tự tiết dịch ruột non bôi trơn, mà ngươi ... Hảo vô dụng "

Dương Hiên nghe được nàng không vui lầm bầm, lập tức hoảng hốt run run rẩy rẩy bắt tay nàng, trái lương tâm mà nói:

" Yêu Nhiên ... thật xin lỗi ... thật xin lỗi ... Ngươi bôi thêm trơn ... là có thể ... chơi tiếp ... ta hảo sảng ... Không đau... ta không ... vô dụng "

Mộ Yêu Nhiên không nói gì đem dương vật giả rút ra, Dương Hiên chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền thấy nàng lại bôi một tầng thuốc bôi trơn, đem máu ngoài hậu huyệt lau sạch liền lại nhét vào.

Đau.

Dương Hiên thấp khóc, lại không dám chối từ. Mộ Yêu Nhiên đâm chọc vài lần cảm thấy ra vào thuận lợi liền buông tay chạm vào nam căn nửa mềm bị bỏ rơi rất lâu nhẹ ấn, Dương Hiên cong người phát ra tiếng thét sảng khoái, đôi mắt sáng rỡ nhìn nàng vật trong tay liền không có tiền đồ cương lên...

Mộ Yêu Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve nam căn trong tay, hơi hạ người hôn lên đôi môi thiếu niên đang vặn vẹo lấy lòng nàng dưới thân :

" Ngoan, để ta muốn ngươi, Dương Hiên "

Dương Hiên vội vàng đáp trả, hắn nỉ non kêu tên nàng, hơi nhổm người lên cố đem nam căn đẩy vào tay nàng, trong lòng không khỏi mơ màng hi vọng, hậu huyệt dường như cũng không còn đau nữa...

Hai đầu lưỡi giữa không trung bay múa quấn quyện vào nhau không ngừng chảy ra từng sợi chỉ bạc.

Hắn mê loạn.

Nàng tỉnh táo.

Thiếu niên cả người ửng đỏ tình triều si ngốc nhìn thiếu nữ trên thân, đem nàng ôm lấy, cầu nàng âu yếm hắn.

Mộ Yêu Nhiên tách hai chân ngồi trên người hắn, hai người dần dần kết hợp... Lần đầu chính thức kết hợp.

Dương Hiên nhìn nam căn bản thân từ từ tiến vào cơ thể nàng, cảm nhận một vòng mị thịt ấm áp ướt đẫm bao dung hắn ... Hắn hạnh phúc cùng mừng như điên khóc lên:

" Yêu Nhiên ... a ... ta ... ta đã là của ngươi ... Yêu Nhiên ... muốn ta ... muốn ta ... ân ~ ta yêu ngươi ... yêu ngươi a ... Yêu Nhiên "

Mộ Yêu Nhiên thở nhẹ, thử luật động vài lần, thiếu niên dưới thân đã sảng đến đầu óc mụ mị ôm lấy nàng hô to rên rỉ. Nàng cắn liếm vành tai hắn :

" Dương Hiên, nói ' Yêu Nhiên thao ta ' "

Thiếu niên rên rỉ cao vút, không ngừng ưỡn người uốn éo phối hợp :

" Yêu Nhiên ... thao ta... a a a ... thao ta ... thao chết ta ... Yêu Nhiên ... "

Mộ Yêu Nhiên túm hắn tóc giật mạnh, áp môi hắn mãnh liệt hôn, dưới thân điên cuồng run động, âm thanh va chạm xác thịt, tiếng nước vang lên đầy phòng.

Dương Hiên cũng điên cuồng đáp trả, mặc nàng cắn xé môi hắn, mặc tay nàng không ngừng cào từng đường rỉ máu trên thân. Hắn chỉ thấy thật sung sướng, thật sảnh, Yêu Nhiên cuối cùng muốn hắn, Yêu Nhiên ...

" A ~ Yêu Nhiên ... ô ô ... ta muốn... ô ... a ... Muốn bị ngươi thao chết ... A a a ... hảo sảng ... "

Xuyên thấu qua cửa sổ có thể thấy hai thân ảnh đang hung hăng dây dưa như muốn nuốt chửng nhau. Hai người làm từ chiều đến sáng lại đến trưa, dùng đủ các loại tư thế loạn xạ giao hợp, căn phòng khắp nơi đều là dịch thủy, tinh dịch, cùng máu, vươn đầy mùi mê hoặc của tình dục.

8.

Sáu năm sau.

Tại một khu chung cư cao cấp, trong phòng ngủ xa hoa, hai thân ảnh không ngừng quấn vào nhau.

Nữ nhân phía trên xinh đẹp mê người, khuôn mặt đường nét rõ ràng, mí mắt hơi giương lên như hồ ly, thân hình hỏa bạo, làn da trắng nõn, cả người đều vươn đầy hơi thở mị hoặc khiến người ta trầm mê. Nàng đang đè nặng một nam nhân gầy yếu dưới thân, đôi tay gãi cằm hắn như sủng vật, nhìn nam nhân si mê khó nhịn vặn vẹo thân mình.

Hai người rõ ràng đang kết hợp lại không hề hoạt động. Tuy vậy dâm thủy cùng tinh dịch hỗn loạn đầy giường chứng tỏ trước đó bọn họ đã điên cuồng thế nào.

Nam nhân cuối cùng không nhịn được nức nở rên rỉ, vươn tay ôm lấy nàng :

" Yêu Nhiên... động ... động một chút được không? Ô ô ... Ta hảo khó chịu ... Yêu Nhiên "

Mộ Yêu Nhiên khẽ cười, ôn nhu hôn môi nam nhân dưới thân, chờ hắn đáp trả liền nhanh chóng rời đi, trêu chọc nam nhân càng uỷ khuất nỉ non :

" Dung Khanh, ngươi thua, phải phạt nha ~ "

Dung Khanh ánh mắt mê muội tràn trề tình yêu nhìn nữ nhân tuy vẫn lạnh lùng lười biếng nhưng so sáu năm trước đối với hắn càng thêm ôn nhu, ngay cả hắn cũng không thể ngờ được mình có thể ở bên nàng lâu như vậy, tuy rằng nàng ... Không chỉ có mình hắn.

Dung Khanh rướn người liếm liếm cổ nàng, giọng nói khàn khàn :

" Cầu ... cầu chủ nhân trách phạt ... a "

Chưa nói xong liền cảm thấy nhục động chứa đựng hắn hung hăng co rút, hắn sảng khoái hét lên, Dung Khanh thiếu chút nữa liền bắn ra.

Mộ Yêu Nhiên nhếch môi cười, luồn hai ngón tay vào miệng hắn kẹp lấy lưỡi hắn :

" Bảo bối, nếu có thể chịu đựng mười lần co rút mà không bắn thì sẽ có thưởng nha ~ "

Dung Khanh một bên vội vàng nuốt lấy tay ngọc trong miệng một bên ê a đáng thương nhìn nàng, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Mộ Yêu Nhiên bỗng nhướng người trên dưới hoạt động, nam căn đáng yêu ra ra vào vào hoa huyệt nàng, nàng hơi thở dốc, đem ngón tay rút ra khỏi môi hắn, đầu lưỡi quyến luyến liếm lấy tay nàng dẫn theo từng sợi chỉ bạc. Nam nhân dưới thân ánh mắt đã dại ra, tay hung hăng níu lấy ga giường cố chịu đựng, gân xanh nổi lên đầy trán.

" Bảo bối, đếm nào ~ "

Dung Khanh há miệng thở hổn hển, nước bọt không kịp nuốt tràn ra khóe môi, giọng nói run rẩy:

" Một ... A ... hảo sảng ... Ô ô ... Yêu Nhiên ~ "

Hắn bỗng cao vút hét lên bởi vì nàng ngồi mạnh xuống dùng tử cung co bóp hung hăng hút lấy hắn. Dung Khanh cảm thấy nam căn bị nàng bóp thật chặt thật chặt, vừa sảng lại đau đớn, linh hồn đều sắp bay ra, may hắn nhịn kịp nếu không đã bắn.

" ... Hai ... ân ... a ~ "

" Ba ... nga... không ... Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên ... "

" Ân ~ ... bốn ... "

" Năm ... Ô ô ... Yêu Nhiên ... Ta hảo khó chịu ... Ta không được ... đừng hút ... A a a ..."

Đến lần thứ sáu, người này đã không có tiền đồ bắn, tinh dịch nóng bỏng không ngừng rót vào tử cung nàng tràn ra giữa nơi kết hợp. Dung Khanh níu rách cả ga giường, mắt trợn trắng không ngừng hét to:

" Ta bắn ... A a a ... Ta chết ... Ô ô ... Yêu Nhiên ... Ta muốn chết dưới thân ngươi ... A a a ... ta bị ngươi hút chết ... bị ngươi thao sảng chết ... Yêu Nhiên! A!! "

Mộ Yêu Nhiên hơi thở nhẹ, cảm nhận bụng dưới nóng bỏng, tay nàng đã mò xuống dưới khẽ mông nam nhân này, ngựa quen đường cũ chậm rãi cắm vào một ngón tay. Dung Khanh sóng triều vừa qua cũng không nén được hoảng sợ nhìn nàng, ô ô khóc lóc, níu tay nàng lắc đầu, lần trước thật là đau, đau quá, hắn đến giờ vẫn sợ hãi.

" Yêu Nhiên ... Ô ô ... không chơi như vậy được không? Ngươi muốn đánh ta như thế nào đều được, không cần vậy a Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên ... "

Mộ Yêu Nhiên hôm nay phá lệ ôn nhu, nàng nhẹ nhàng hôn môi hắn, vuốt ve thân thể hắn.

" Ngoan, sẽ không đau. Ân? "

Dung Khanh chậm rãi bình tĩnh lại, thậm chí còn động tình vặn vẹo, ánh mắt nhìn nàng si mê.

" Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên ... nhẹ chút ... Ô ... Thương ... thương tiếc ta một chút ... A ~ Yêu Nhiên ... "

--------

Mộ Yêu Nhiên nhìn nam nhân đang vùi đầu vào ngực nàng ngủ say, khóe miệng hắn vẫn giương lên đầy hạnh phúc, nàng khẽ thở dài.

Nàng chưa từng nghĩ sẽ cho phép một nam nhân nào bên cạnh mình lâu như vậy ... Dung Khanh là ngoại lệ. À, cả Mộ Doãn ...

Dung Khanh sao, có lẽ do hắn yêu quá điên cuồng, có lẽ nàng đã quá tổn thương hắn, lợi dụng hắn đem Dung gia nuốt, hoặc có lẽ mẹ hắn lúc ra đi không ngừng cầu xin nàng đừng ruồng bỏ hắn ... vậy nên, nàng dù có máu lạnh hơn cũng không cách nào ngoan tâm được.

Bởi vì, nàng biết, nàng rời xa hắn, Dung Khanh sẽ đem mình tự ngược đến chết... chết dần chết mòn... Như lần đó, nàng không nói không rằng đi công tác hơn mười ngày, vừa về nhà liền thấy hắn ngồi trước cửa, cơ thể vốn gầy yếu lại càng gầy hơn, làn da trắng bệch, môi khô nức vẫn nở nụ cười, hắn không đi nổi liền bò đi, từng chút một bò đến ôm lấy nàng thì thào:

" Yêu Nhiên, về ... Khanh chờ ngươi ... thật lâu ... "

Dung Khanh, không ăn, không ngủ đợi nàng hơn mười ngày ... Như vậy yêu điên cuồng, nàng làm sao rời bỏ hắn được.

Mộ Yêu Nhiên khẽ thở dài, điện thoại vừa lúc vang lên, là Trần Hi Hi, mẹ kế nàng. Nhưng nhấc máy lại là giọng của Mộ Doãn, hắn khóc nức nở.

" Ừ? "

[ Tỷ tỷ, ô ô, tỷ tỷ, mẹ ... mẹ tỉnh ... muốn gặp ngươi ... Ô ô, tỷ tỷ, A Doãn sợ hãi, tỷ tỷ tới đây được không? ]

Mộ Yêu Nhiên im lặng chốc lát rồi nhẹ giọng nói :

" Đừng khóc, ta tới ngay. "

Bên kia khụt khịt không ngừng ỉ ôi gọi nàng mau đến. Mộ Yêu Nhiên vẫn luôn nhẹ giọng đáp lại, đến khi hắn chịu tắt máy mới thôi.

Vừa nghiêng người liền thấy Dung Khanh đã tỉnh, mở tròn mắt nhìn nàng.

" Yêu Nhiên ... " hắn hoang mang gọi nàng.

Mộ Yêu Nhiên cúi đầu hôn nhẹ má hắn.

" Ngoan, ta đi ra ngoài một chút. " nàng nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu " Trưa sẽ về với ngươi "

Dung Khanh nhu thuận gật đầu, ngoan ngoãn vô cùng. Hắn hôn hôn trán nàng, mắt, mũi, môi, má, âu yếm từng nét trên mặt nàng như muốn khắc sâu vào xương tủy.

" Yêu Nhiên, về sớm. Ta chờ ngươi... Vẫn luôn chờ ... "

Mộ Yêu Nhiên nhắm mắt, thừa nhận hắn yếu ớt làm nũng trong chốc lát liền đứng dậy đơn giản ăn mặc trang điểm liền đi rồi.

Dung Khanh nằm trong chăn ngơ ngẩn nhìn cánh cửa dần đóng lại, dường như hồn cũng bay đi mất.

" Yêu Nhiên, chớ đi ... "

-------

Mộ Yêu Nhiên bước vào phòng bệnh, không nói không rằng nhìn nữ nhân vốn yêu kiều xinh đẹp ngày xưa nay đã bị bệnh tật làm tàn phai nhan sắc.

Trần Hi Hi dường như khỏe hơn một chút, sắc mặt trắng bệch thoáng hồng nhuận, nàng cười nhẹ nhàng nhìn Mộ Yêu Nhiên. Hồi lâu, Trần Hi Hi lên tiếng:

" Ngươi lớn lên rất giống mẹ ngươi. Xinh đẹp, cường thế, đầy mị lực. "

Mộ Yêu Nhiên không đáp lời, nàng rất cao, chừng 1m7 hơn, Trần Hi Hi muốn nói chuyện với nàng phải ngước đầu lên. Nàng khẽ ho, tiếp tục nói :

" Ta kì thực rất hâm mộ mẹ ngươi, dù chết rồi cũng khiến cho vô số người nhớ mãi không quên... Bao gồm cha ngươi, ý ta là Mộ Triệt, không phải Danh Hào - cha ruột thật sự của ngươi. Yêu Nhiên, ngươi thật ra đã sớm biết ngươi không phải là con gái của Mộ Triệt đi? "

Mộ Yêu Nhiên nhìn nàng hồi lâu cuối cùng khẽ gật đầu.

Trần Hi Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, cười bi thương.

" Đáng thương, Mộ Triệt thật đáng thương. Mẹ ngươi rõ ràng không hề yêu hắn, hắn biết, nhưng lại vẫn cố chấp dùng thủ đoạn đem mẹ ngươi cưới tới tay, thậm chí đem tiểu tình nhân của nàng là Danh Hào giết. "

Nàng dừng một chút, bỗng bật cười lớn.

" Nhưng hắn không ngờ được rằng, sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net