[Sắc hiệp]Lưu manh lão sư (Chương 551-600)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 551: Đánh lén!

Nguồn: sưu tầm

Lạp Đạt nhìn Phương Minh Ngọc, nói: “Tiểu Ngọc, con phải hết sức cẩn thận, bây giờ bất kể con định hành động như nào cũng nên nói với ta một tiếng. Giờ chúng ta đang rất cần người, con nhất định không được để xảy ra chuyện gì.”

Phương Minh Ngọc cười một cách tự tin, nói: “Sư phụ, không sao đâu, Trần Thiên Minh sẽ không nhận ra con, nếu như không nắm chắc mười phần thắng con sẽ không xuống tay với Trần Thiên Minh đâu.”

“Vậy là tốt rồi. Tiểu Ngọc, sư phụ nghĩ đêm nay sẽ phái người đi ám sát Ngật Tang Đại Kiệt.” Lạp Đạt quay sang Phương Minh Ngọc nói.

“Vâng, vậy tối nay con sẽ đi tìm Trần Thiên Minh nói chuyện phiếm để ngăn chặn hắn.” Phương Minh Ngọc gật đầu nói.

Lạp Đạt nói: “Đêm nay, Hổ Vương, Sư Vương, Báo Vương, Lang Vương, cùng Lôi Ma và Điện Ma sáu người đi, theo như nội gián của chúng ta trong Hoàng Giáo nói, đêm nay chỉ có ba thuộc hạ của Trần Thiên Minh bảo vệ Ngật Tang Đại Kiệt, Hồ Minh và Ba Tang canh giữ bên ngoài, chỉ cần bọn họ lén lút mà lẻn vào thì có khả năng thành công.”

“Bên bọn họ có bốn người, chúng ta có sáu người, cơ hội thành công là rất lớn, vấn đề là chúng ta có thể vào trong được hay không.” Phương Minh Ngọc lo lắng nói.

“Không cần phải lo về vấn đề này, bên trong đã có người của chúng ta sắp xếp, chỉ cần bọn Hổ Vương đi theo đúng lộ tuyến mà nội gián của ta chỉ dẫn thì sẽ không ai phát hiện ra.” Lạp Đạt vừa cười vừa nói.

“Tốt, vậy con sẽ cố gắng ở bên ngoài bám riết lấy Trần Thiên Minh, kéo dài thời gian hắn tiến vào Hoàng Lạt ma giáo.” Phương Minh Ngọc cao hứng mà nói.

“Tiểu Ngọc, nhớ là chỉ kéo dài thời gian, không được động thủ với Trần Thiên Minh.” Lạp Đạt nói.

Trời tối, Trần Thiên Minh liền thay trang phục của Hoàng Lạt Ma giáo, lén lút mà tiến vào Hoàng Lạt Ma giáo. Hắn tiến vào chùa, Hồ Minh cũng đã phái người đến đưa hắn vào.

Đến phòng thờ của Ngật Tang Đại Kiệt thì người dẫn Trần Thiên Minh vào Lạt Ma rời đi. Trần Thiên Minh đã tự mình đẩy cánh cửa điện thờ ra thì thấy ba người bọn Lâm Quốc đang ngồi ở ba hướng, Ngật Tang Đại Kiệt ngồi chính giữa đang cầm hạt tràng miệng lẩm nhẩm, xem ra đang niệm kinh.

“Lão Đại, người đã đến rồi.” Thấy có người tiến vào Lâm Quốc lập tức đứng dậy, khi nhìn thấy Trần Thiên Minh hắn thở dài một hơi rồi nói. Buổi tối canh phòng khó khăn hơn ban ngày rất nhiều. Nếu như Trần Thiên Minh chưa tới thì Lâm Quốc chắc thở mạnh cũng không dám.

“Thôi mọi người đi nghỉ một lát đi, tôi canh chừng cho.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.

Lâm Quốc nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy liền đứng dậy, xoay người về phía Ngật Tang Đại Kiệt rồi nhắm mắt lại luyện công. Bây giờ Trần Thiên Minh đã tới, bọn họ cũng không cần căng thẳng quá, nếu như kẻ thù có đến thì Trần Thiên Minh sẽ sớm phát hiện ra.

“Trần tiên sinh, khổ cực cho anh rồi.” Ngật Tang Đại Kiệt thấy Trần Thiên Minh tới chậm rãi mở mắt nói với hắn.

“Không có gì, Hoạt Phật, người không cần phải để ý đến chuyện của chúng tôi, người cứ làm việc của người, có địch đến chúng tôi sẽ tự đối phó được.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

Ngật Tang Đại Kiệt nói: “Ta bây giờ cũng không có chuyện gì. Ta không quấy rầy các anh.” Nói xong, hắn lại nhắm mắt lại.

Trần Thiên Minh cũng không nói nữa, hắn ngồi lên trên tấm nệm tự luyện nội công. Từ khi hắn biết lợi dụng âm khí của phụ nữ, hắn thấy võ công của mình tiến bộ rõ rệt. Đáng tiếc trong khoảng thời gian này các cô lại bận rộn nhiều việc nên không thể cùng hắn chơi đùa, nếu không thì võ công của hắn không chừng còn có thể cao hơn nữa. Chỉ khi võ công thật cao thì mới có thể đối phó được với Ma Vương.

Phương Minh Ngọc nhìn thời gian, sắp đến lúc bọn Lôi Ma xuống tay. Xem ra hắn muốn kiềm chế Trần Thiên Minh nên hắn đến trước cửa phòng Trần Thiên Minh, dùng sức gõ: “Trần tiên sinh, Trần tiên sinh, xin hãy mở cửa!” Phương Minh Ngọc kêu lên. Nếu như Trần Thiên Minh nhận được tin tức muốn đi cứu Ngật Tang Đại Kiệt lúc đó hắn sẽ kéo cánh tay của Trần Thiên Minh hỏi xem đã xảy ra chuyện gì,có muốn hắn hỗ trợ hay không? Như vậy sẽ trì hoãn được thời gian Trần Thiên Minh chạy đến đó.

Khi Trần Thiên Minh nói rõ sự tình không chừng Lôi ma cũng đã xong việc. Cho dù Trần Thiên Minh không nói cho mình, muốn đi ngay… Ít nhất mình cũng có thể kéo hắn được một lúc. Lạp Đạt đã tính toán hết thời gian, cho dù Trần Thiên Minh có chạy ngay đến sân chùa Ngật Tang Đại Kiệt đuổi theo cũng nhất định không thể đuổi kịp.

Lúc đó, sáu đấu với bốn, đặc biệt dùng ba người đối phó với Ngật Tang Đại Kiệt, ba người khác ngăn cản Trần Thiên Minh tiến đến bảo vệ, có lẽ không lâu mà Ngật Tang Đại Kiệt sẽ bị bọn họ giết chết. Đến lúc đó bọn họ cũng không ham chiến mà lập tức bỏ chạy. Cho dù Trần Thiên Minh có chạy tới thì cũng đã nhìn thấy thi thể của Ngật Tang Đại Kiệt rồi. Chiêu này của Lạp Đạt quả là hiểm độc, hơn nữa hắn muốn Phương Minh Ngọc đi dò xét Thiên Minh có ở trong phòng hay không, nếu như không có ở phòng, lập tức hắn sẽ phát ám hiệu để bọn Hổ Vương ngừng tấn công. Nếu như bọn Hổ Vương không thấy Phương Minh Ngọc phát ra ám hiệu thì bọn họ sẽ hành động theo đúng kế hoạch đã bàn.

“Cạch” cửa mở, Ngô Tổ Kiệt đi ra, hắn nhìn Phương Minh Ngọc hỏi: “Anh là ai? Đến tìm lão bản của chúng ta làm gì?”

“Tôi là Tôn Hoa, ở phía Nam tới, tôi đã cùng lão bản của các anh Trần tiên sinh trò chuyện, bây giờ tôi muốn tìm gặp hắn để nói chuyện.” Phương Minh Ngọc vừa nói vừa len lét nhìn vào trong phòng, hắn muốn biết Trần Thiên Minh có ở bên trong hay không.

Ngô Tổ Kiệt không nể mặt mà nói Phương Minh Ngọc: “Anh thật vô duyên, Tôn tiên sinh, lão bản của chúng ta đang ngủ.”

“Sớm như vậy mà đã ngủ sao?” Phương Minh Ngọc nhíu mày.

“Đúng vậy, lão bản hôm nay đi cả ngày nên mệt mà ngủ thiếp đi.” Không biết là Ngô Tổ Kiệt có cố ý không, hắn vừa nói vừa kéo cánh cửa vào làm cho Phương Minh Ngọc nhìn được vào bên trong, hắn thấy bên trong có hai chiếc giường, chăn mền có chút lộn xộn như có người đang đắp, có lẽ đang có người nằm trên đó.

Bên cạnh đó, một cái giường khác cũng có một người, một mền, mặt quay vào bên trong làm cho Phương Minh Ngọc không thấy rõ mặt. "Anh có thể giúp tôi gọi Trần tiên sinh được không?” Phương Minh Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định muốn biết chắc xem có đúng Trần Thiên Minh đang ngủ bên trong không.

“Không được, lão bản của chúng ta nói hôm nay rất mệt, nếu có người tìm cũng đừng quấy rầy, có chuyện gì để mai hãy nói. Tôn tiên sinh, anh cũng biết chúng tôi là người làm công chỉ có thể nghe lời lão bản nói thôi. Cứ như vậy đi, anh cứ về chờ ngày mai lão bản tỉnh lại tôi sẽ bảo ông ấy đến tìm anh.” Ngô Tổ Kiệt vừa nói vừa đóng cửa lại.

Phương Minh Ngọc thấy Ngô Tổ Kiệt đóng cửa lại có chút không cam lòng nhưng hắn cũng không có cách nào, nếu họ đã nói đến như vậy hắn cũng không thể làm gì hơn… nếu như hắn làm quá lên, tiếp tục gõ cửa e rằng sẽ khiến Trần Thiên Minh sinh nghi.

Vậy người nằm bên trong có phải Trần Thiên Minh không? Phương Minh Ngọc thầm nghĩ. Lúc nãy người kia cũng nói Trần Thiên Minh đang ngủ bên trong, hơn nữa Trần Thiên Minh cũng không hề có vẻ gì là nghi ngờ mình, bên trong quả thật có một người đang ngủ. Có lẽ người kia chính là Trần Thiên Minh. Mình sẽ đứng tại hành lang chờ, nếu như một lúc mà thấy Trần Thiên Minh từ đây mà đi đâu thì sẽ cố ý ngăn chặn hắn. Nghĩ tới đây, Phương Minh Ngọc cũng không quay về phòng mình nữa mà quay lại ngay hành lang để chờ đợi.

Phương Minh Ngọc không dám phát ám hiệu, nếu như người bên trong đúng là Trần Thiên Minh mà mình lại phát ám hiệu làm cho bọn Hổ Vương đình chỉ kế hoạch như đã nói, như vậy sẽ đánh mất cơ hội. Cho nên, bây giờ hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen, đánh cuộc rằng Trần Thiên Minh đang ngủ trong phòng.

“Tiểu Kiệt, người vừa rồi là ai đấy?” Chiêm Ỷ đẩy chăn mền quay ra phía Ngô Tổ Kiệt nói.

“Nghe nói là một người từ phía Nam đến, tên Tôn Hoa, đến tìm Lão Đại, tôi đã đuổi hắn đi.” Ngô Tổ Kiệt cười cười nói.

“Lão Đại bảo chúng ta ở đây chính là để cho người khác không đem lòng nghi ngờ, chúng ta cũng đã đóng giả thành công như Lão Đại đang ngủ rồi!” Chiêm Ỷ nói. Ngay sau đó, gian phòng của Trần Thiên Minh tối om.

Đang vận công đột nhiên Trần Thiên Minh mở mắt, hắn nhìn thấy có mấy người bay tới, mặc dù tiếng gió rất nhẹ nhưng hắn vẫn có thể phát hiện ra. “A Quốc, các anh cẩn thận, có người tới.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng lên. Hắn có thể khẳng định đó là kẻ địch.

Bởi vì nếu như người của Hoàng Giáo tới sẽ không thi triển khinh công bay tới. Sử dụng khinh công bay tới kiểu này là có chuyện gì rất cấp bách, hoặc là có dáng vẻ lén lút vụng trộm, khẳng định đây không phải người của Hoàng Giáo. Bọn Lâm quốc nghe được lời của Trần Thiên Minh cũng đều đứng lên, phía sau chữ Ngật Tang Đại Kiệt được mở ra.

“Cạch”, cửa mở, không phải lấy tay đẩy mà có người phát ra nội lực, quyết tâm mở cửa. Đến xem người kia phát ra nội lực. Trần Thiên Minh biết rõ võ công của người này không kém.

Tiếp đó, từ ngoài cửa bay vào sáu người. Bọn họ nhìn thấy Trần Thiên Minh không khỏi ngẩn ngơ. Đặc biệt là Lang Vương, hắn hạ giọng mà nói: “Hắn chính là Trần Thiên Minh.” Hổ Vương, Sư Vương cùng Báo Vương không nhận ra Trần Thiên Minh, bọn họ ban đầu còn tưởng đệ tử của Hoàng Lạt Ma ở phía trước Ngật Tang Đại Kiệt chống đỡ, bây giờ nghe Lang Vương nói như vậy bọn họ có chút sợ hãi.

Mặc dù bọn họ không cùng Trần Thiên Minh giao chiến, nhưng Lang Vương cùng bọn Lôi Ma đã nói võ công của Trần Thiên Minh rất lợi hại, ngay cả Lang Vương cùng Lôi Ma kết hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Bây giờ Trần Thiên Minh đang ở đây, ai cũng có võ công cũng không có cách nào giết được Ngật Tang Đại Kiệt. Bây giờ bọn họ cũng không có thời gian phân tích tại sao Phương Minh Ngọc không phát ám hiệu cho bọn họ biết Trần Thiên Minh đang ở đây.

“Lui”, tối nay Hổ Vương chỉ huy mọi hành động, hắn phán đoán bọn chúng đều không phải đối thủ của Trần Thiên Minh, vì vậy, sau khi hắn nhỏ giọng nói với mọi người một tiếng liền tung một chưởng hướng đến Trần Thiên Minh, sau đó phi ra ngoài cửa bỏ chạy. Những người khác cũng làm theo Hổ Vương, sau khi hướng Trần Thiên Minh xuất chiêu liền chạy trốn phía cửa.

“Các người đứng lại cho ta.” Trần Thiên Minh nhìn thấy bóng dáng sáu người. Bọn họ vừa tiến đến liền chạy mất chắc chắn đã biết được võ công của đối thủ nên vội vàng đào tẩu. Vì vậy hắn vội vàng xông ra ngoài muốn tìm bọn sa cơ.

Sau khi Trần Thiên Minh lao ra liền phi đinh về phía trước. Hắn nghĩ cho dù không thể giết chết toàn bộ bọn chúng thì giết một hai tên cũng tốt.

“Ôi chao!” Lang Vương ôm cái mông của mình kêu lên một tiếng. Hắn là người chạy sau cùng, Trần Thiên Minh phi đinh sắt cũng chỉ đánh tới hắn được mà thôi.

Thấy có người bịt mặt bị trúng đinh của mình, Trần Thiên Minh vội vàng tiến đến chuẩn bị xuất chiêu hạ tên bịt mặt. Nếu như giữ hắn lại, hẳn là người chủ mưu sát hại đệ tử của Hoàng Giáo sẽ xuất hiện.

Lang Vương thấy Trần Thiên Minh hướng về mình tấn công, hắn cũng không dám ôm cái mông đau của mình nữa mà vội vàng tung ra mười phần công lực cùng Trần Thiên Minh tung một chưởng. “Bịch,” vốn Lang Vương không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, bị Trần Thiên Minh đánh cho phải lùi về phía sau vài bước. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình ngọt ngọt, dường như có vật gì đó đang muốn tuôn ra.

Năm người chạy trước thấy Lang Vương bị Trần Thiên Minh tấn công, bọn họ liền vội vàng quay người lại bay về giúp Lang Vương, bọn họ cũng biết nếu Lang Vương bị Trần Thiên Minh bắt được thì kế hoạch trước đó của Lạp Đạt sẽ bị thất bại hoàn toàn.

Chương 552: Có chuyện quan trọng.

Nguồn: sưu tầm

Lúc này, bọn Hổ Vương lập tức cùng nhau xuất toàn bộ nội lực hướng Trần Thiên Minh tấn công, bất ngờ, năm chưởng phong mạnh hướng tới Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy năm người cùng tung chưởng tấn công mình, không dám đánh tiếp, hắn vội vàng dùng chân đạp xuống đất mà bay lên. “Bịch”, năm chưởng phong mạnh bay qua dưới chân hắn, nếu như hắn không có chiêu bay lên thì chắc chắn đã bị đánh trúng. Đối với Trần Thiên Minh năm người trước mặt không phải là đối thủ của hắn nhưng mục đích của hắn chủ yếu để bọn họ tập trung đối phó với mình một hồi sau đó bọn Lâm Quốc sẽ chạy ra hỗ trợ, từ lúc phát hiện kẻ địch tiến vào, Lâm Quốc đã dùng ống nghe biết hết rồi.

Để mọi người tiện liên lạc, Trần Thiên Minh đã bảo bọn họ cấp cho Hồ Minh một cái tai nghe, như vậy, cho dù Hồ Minh ở nơi khác thì nội bộ cũng có thể thông báo cho hắn. Cho nên, chỉ cần Trần Thiên Minh ngăn chặn bọn họ trong một thời gian thì bọn họ nhất định không thoát được.

Vì vậy, Trần Thiên Minh chân phải vừa rơi xuống đất liền dùng chân trái nhấn xuống cơ thể nhanh chóng hướng đến bọn Hổ Vương, bởi vì sáu người bọn họ bình thường không có sự phối hợp cho nên Trần Thiên Minh lợi dụng những sơ hở của bọn chúng sau đó cùng bọn chúng du đấu. Trần Thiên Minh cũng không trực tiếp giao đấu, chỉ là đang cùng bọn họ vờn quanh.

Công lực bọn Hổ Vương về cơ bản là không có cách nào tập trung đánh trúng được hắn. Lôi Ma vừa hướng Trần Thiên Minh tấn công, những người khác cũng chuẩn bị tiếp ứng nhưng Trần Thiên Minh bay nhanh đi nơi khác, đến nỗi làm cho đợt tấn công của người khác cũng thất bại. Bây giờ Trần Thiên Minh tựa như bóng ma đang bay lượn giữa bọn chúng.

Nếu như bọn họ chỉ là những người chạy trốn bình thường thì đó không có vấn đề gì. Nhưng Trần Thiên Minh thầm nghĩ cần phải kéo dài thời gian, tránh một người tấn công đằng sau, sau đó lại bay đi chỗ khác ngăn cản không cho bọn chúng rời đi. Vì thế bọn Hổ Vương không thể làm gì khác hơn là cùng Trần Thiên Minh giao đấu.

Lúc này bọn Lâm Quốc gồm ba người cũng vọt ra, thấy Trần Thiên Minh đánh nhau có vẻ khó khăn vội vàng hướng đến ba người bịt mặt tấn công. Vì có thêm sự giúp sức của ba người bọn Lâm Quốc nên bây giờ Trần Thiên Minh đánh có vẻ dễ dàng hơn. Hắn thể hiện những tuyệt chiêu của bản thân, muốn nhanh chóng đánh bại mấy người kia.

Mà bọn Hổ Vương bị quay đánh càng sợ hãi hơn, bọn Lâm Quốc giao chiến cùng Lôi Ma, Điện Ma, Lang Vương khiến bọn chúng chống cự một cách khó khăn, bây giờ bọn chúng muốn chạy trốn nhưng không thể. Hổ Vương và Sư Vương cùng giao chiến với Trần Thiên Minh lại càng không phải là đối thủ, bọn họ đã dính mấy đòn, không chừng không bao lâu nữa, Trần Thiên Minh sẽ đánh bại bọn chúng.

“Bắt thích khách”. Bên kia Hồ Minh mang theo một đám đệ tử của Hoàng Lạt Ma tiến lại. Sau khi hắn nghe thấy Lâm Quốc nói có kẻ địch đột nhập lập tức mang theo đệ tử đến hỗ trợ.

Hổ Vương nhìn thấy phía trước đoàn quân của bọn Hồ Minh đang kéo đến trong đầu kêu gào ‘mạng mình coi như xong rồi’. Bây giờ bọn chúng còn không đánh lại được bọn Trần Thiên Minh, giờ có thêm bọn Hồ Minh đến hỗ trợ nữa e rằng tính mạng bọn chúng khó mà bảo toàn được.

Đột nhiên, ngay lúc bọn Hồ Minh đang chạy tới chỗ Trần Thiên Minh thì trong bóng tối chợt xuất hiện một bóng đen, cái bóng đó liền rút ra từ trong lòng vật gì đó rồi hướng bọn Hồ Minh tấn công.

“Ầm”, trước mặt Hồ Minh phát ra vài tiếng vang, lập tức mọi người tản ra hai bên, sau tiếng nổ một màu khói trắng lan tỏa. Vừa tấn công bọn Hồ Minh đồng thời bóng đen cũng hướng bọn Trần Thiên Minh bên kia để tấn công, chỉ một chốc lát sau, bên chỗ bọn Trần Thiên Minh cũng lan tỏa một màu khói trắng mù mịt khiến mọi người không nhìn thấy gì xung quanh.

Trần Thiên Minh cảm thấy sương khói này có mùi vị kỳ lạ, trong lòng hắn có chút kinh hãi, sau đó vội vàng lớn tiếng hô lên: “khói có độc, A Quốc, mọi người hãy nhanh chóng rút lui, rút lui đến trước cửa bảo vệ Hoạt Phật”. Nói xong, Trần Thiên Minh cũng nhanh chóng mà rút lui, hắn cũng muốn đến cửa để bảo vệ không cho những người này thừa cơ ám sát Ngật Tang Đại Kiệt.

Bọn Hồ Minh nghe thấy tiếng hô lớn của Trần Thiên Minh cũng vội vàng rút lui, hai đệ tử của Lạt Ma ở phía cuối chạy về phía trước, nhưng thấy sự việc không ổn liền quay lại vọt vào trong chỗ khói, nói to: “Có hai người không ra được đã gục trên mặt đất”.

Hổ Vương thấy có người đến cứu bọn chúng, vì vậy hắn liền bảo cho năm tên đồng bọn vội vàng bỏ chạy. Mà bọn Trần Thiên Minh cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn bọn chúng chạy trốn.

Sau khi bọn Hổ Vương trốn được về hội Hồng giáo, liền hổn hển, nhớn nhác chạy đến phía Lạp Đạt bẩm báo: “Sư phụ, chúng con đã hành động thất bại, Trần Thiên Minh có bên trong Hoàng giáo mà Tiểu Ngọc lại không hề phát ám hiệu cho chúng con. Nếu như không phải chúng ta có tay trong âm thầm giúp đỡ thì chúng con dù có được ăn thuốc giải độc cũng khó có thể về gặp sư phụ.

“Sao cơ? Trần Thiên Minh có trong Hoàng giáo?” Lạp Đạt tức giận đứng dậy. “Vậy tại sao Tiểu Ngọc không phát ám hiệu cho các con? Người đâu, gọi Tiểu Ngọc về đây cho ta để ta hỏi cho rõ ràng”. Lạp Đạt nghĩ đến việc tối nay Phương Minh Ngọc làm gì mà thiếu chút nữa khiến cho hắn tổn thất mất sáu cao thủ.

Nếu như tối nay mà hắn bị tổn thất mất sáu cao thủ, vậy thì sáng sớm mai hắn sẽ tiến hành luôn kế hoạch cuối cùng. Nhưng thực sự hắn chưa muốn thực hiện kế hoạch cuối cùng vì nếu như thực hiện kế hoạch cuối cùng thì hình tượng của hắn trong mắt các tín đồ sẽ hoàn toàn thay đổi.

Không để sư phụ đợi lâu, Phương Minh Ngọc liền tiến vào. “Hổ Vương, các anh đã trở về, tình hình thế nào rồi? Đã giết chết được Ngật Tang Đại Kiệt rồi à?” Phương Minh Ngọc thấy bọn Hổ Vương trở về còn tưởng bọn họ đã giải quyết Ngật Tang Đại Kiệt.

“Tiểu Ngọc, anh không thấy xấu hổ khi hỏi vậy à? Tại sao Trần Thiên Minh không có trong phòng mà anh không phát tín hiệu cho chúng tôi, tối nay chúng tôi thiếu chút nữa đã chết trong tay bọn Trần Thiên Minh rồi đấy. Nếu như không phải người nội gián của chúng ta đến hỗ trợ kịp thời thì liệu chúng tôi còn có thể đứng ở đây nói chuyện với anh được không?” Hổ Vương thấy Phương Minh Ngọc nói vậy căm phẫn mà lớn tiếng.

“Sao cơ? Trần Thiên Minh có trong Hoàng Giáo à?” Phương Minh Ngọc thất kinh, “vậy là tôi đã bị bọn chúng lừa rồi”.

Lạp Đạt hỏi Phương Minh Ngọc: “Tiểu Ngọc, con nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Minh Ngọc vội vàng thuật lại chuyện tại phòng của Trần Thiên Minh cho bọn Lạp Đạt nghe.

“Nếu như vậy thì người ngủ trong phòng không phải là Trần Thiên Minh, hắn là một tên thuộc hạ. Điện Ma nói hôm nay hắn đã nhìn thấy Trần Thiên Minh cùng với ba thuộc hạ của hắn. Như vậy là còn có hai tên thuộc hạ, con nhìn thấy hai người trong phòng vì hắn đã dùng chiêu kim thiền thoát xác để lừa gạt con”. Lạp Đạt thở dài một hơi. “Thật là may đêm nay mọi người đi đều trở về an toàn nếu không về e rằng chúng ta gặp vấn đề lớn”.

“Hoạt Phật, Lang Vương bị thương”. Hổ Vương nói.

“Lang Vương, con bị thương thế nào? Lại đây ta xem một chút”. Lạp Đạt nghe thấy Lang Vương bị thương cũng rất lo lắng, bây giờ đúng là hắn rất cần người, thiếu đi một người là cơ hội thành công của hắn ít đi một chút.

“Con bị Trần Thiên Minh đánh cho một chưởng, không biết hắn đã dùng ám khí gì đánh trúng mông con, bây giờ cảm thấy rất đau”. Lang Vương vẻ mặt đau khổ nói. Sau khi hắn bị đánh trúng mông vẫn không có thời gian để ý đến vết thương mà vội vàng chạy trốn trở về báo cáo Lạp Đạt. Bây giờ nghe Lạp Đạt hỏi vậy hắn mới nhớ ra mình bị thương.

“Hổ Vương, con giúp Lang Vương xem có ám khí gì dưới mông hắn”. Lạp Đạt quay sang nói với Hổ Vương.

Nghe vậy, Hổ Vương liền đến giúp Lang Vương cởi quần, từ mông hắn lấy ra một cái đinh sắt. “Hoạt Phật, Trần Thiên Minh đã dùng đinh sắt đánh trúng thương mông Lang Vương”. Hổ Vương cầm đinh nói.

“Đinh sắt?” Lạp Đạt kỳ quái nói. Hắn đã gặp không ít người dùng ám khí, nhưng dùng ám khí là đinh sắt giống như Trần Thiên Minh thì đúng là lần đầu nghe thấy.

“Vâng, nhìn rất giống một cái đinh sắt, không có độc”. Hổ Vương gật đầu nói.

“Thật sự là rất kỳ lạ!” Lạp Đạt nói.

“Con mẹ nó, tên Trần Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net