Chap 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với thế lực của tập đoàn họ Thụy, không lâu sau, Thụy Dung đã quay trở lại học viện Thiên Lệ và ngay lập tức, cô ta quyết tâm đi báo thù.

Vương Vy đang ngồi trong lớp thì bỗng nhận được tin nhắn từ một số lạ: "Ra sân sau ngay". Cười nhạt, Tiểu Vy chú tâm vào học tiếp. Đám người nhàn rỗi ấy nghĩ cô rảnh lắm sao?

Có vẻ chúng đang dần dần mất kiên nhẫn, lại 1 tin nhắn được gửi đi: "Tao là Thụy Dung". Lần này Vương Vy không thể không để ý. Niềm vui của cô đã trở lại rồi.

Không do dự, Vy đứng lên nói:

- Thưa cô, cho em ra ngoài.

- Để làm gì? - Cô giáo quay lại, mặt nghiêm khắc.

- Giải quyết một số thủ tục cá nhân ạ. -  Vy thản nhiên. Câu nói này, cô đã tính rất kĩ. Nghe thì có vẻ là cô muốn giải quyết nỗi buồn, nhưng thực chất là đi chào hỏi niềm vui. Vả lại, việc gặp Thụy Dung cũng là tư thù cá nhân, đúng quá còn gì.

- Được rồi. - Cô giáo gật đầu, miễn cưỡng cho qua.

Vương Vy định đi thì bị Lộ Nhi kéo lại hỏi: 

- Tiểu Vương, cậu đi đâu đấy? - Cô lo lắng. - Đang học mà.

- Đi có việc. - Vy đáp lẹ rồi nhanh nhẹn ra khỏi lớp và mất hút trên hành lang.

Tiểu Vy không muốn Lộ Nhi biết việc mình đi gặp Thụy Dung, trong tình cảnh đó cũng không đủ thời gian để giải thích. Hơn nữa, đây là việc của cá nhân cô, không nhất thiết phải lôi người khác vào.

Tuy nhiên trên đường đi, Vy có chút lo lắng. Nếu bình thường thì không sao, nhưng bây giờ tay trái của cô đang bị thương vì vụ đánh hội đồng hôm đó. Vết thương không phải là quá nặng nhưng cũng đủ để cấm cô đánh nhau trong một thời gian dài dài. Vì lòng tự trọng cao ngút trời, Tiểu Vy đã băng bó cái tay rất cẩn thận sao cho khi mặc áo khoác vào, sẽ không ai biết là cô đang bị thương. Nhưng cái chính là may mắn đã đến với Vy khi bây giờ đang là mùa đông.

Ra đến sân sau, Vy ngạc nhiên khi thấy ở đó chỉ có mình Thụy Dung. Sự ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ. Nhưng Vy vẫn bước đến, lòng tự tôn không cho phép cô lùi bước, dừng lại hay sợ hãi.

- Đến rồi à? - Thụy Dung cười nham hiểm.

- Rất vui khi được gặp lại cô. - Tiểu Vy cũng đáp lại tài tình không kém.

- Đừng có tỏ ra vui mừng quá sớm như thế. - Thụy Dung thấy chướng mắt vì sự thản nhiên của Vương Vy. - Sự trở lại của tôi không mang lại hạnh phúc cho cô đâu.

- Tôi chỉ vui chứ không hạnh phúc. - Vy bình thản. - Cô ảo tưởng quá rồi.

Nói thẳng ra thì Thụy Dung không thể giỏi bằng Vương Vy. Cô ta vào được đây chỉ nhờ một chữ " tiền". Nên đương nhiên trong những cuộc đấu khẩu tay đôi như thế này, Thụy Dung không thể thắng.

Bí thế, cô ta liền đổi chủ đề:

- Cô không tò mò muốn biết lí do vì sao tôi gọi cô ra đây ư?

- Chẳng phải là muốn trả thù cho đám đàn em của cô sao? - Vy nói, giọng đều đều. - Điều tôi muốn biết là, tại sao cô bỗng dưng lại xưng hô lịch sự như vậy?

- Tôi không phải là kẻ vô học. - Thụy Dung nổi cáu. - Cô coi thường tôi quá rồi đấy.

- Tôi coi thường cô vì cô đáng bị coi thường. - Vương Vy nhìn thẳng vào mắt Thụy Dung, trả lời rành mạch, không những không run sợ mà còn có phần khiêu khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net