CHAP 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jihyo bị cảnh sát tạm giữ, Victoria vì phạm tội trong trạng thái tinh thần có vấn đề nên cảnh sát không truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng sau khi kiểm tra, cảnh sát quyết định đưa Victoria vào bệnh viện tâm thần, bác sĩ điều trị vẫn là bác sĩ Kang, bác sĩ Kang nói bệnh tình của cô ta so với lúc trước lại nghiêm trọng hơn.

Cách song sắt, Jihyo và Yuri ngồi đối diện, tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, trên người mặc áo phạm nhân, thoạt nhìn Jihyo trông già đi nhiều, có phần nhếch nhác thảm hại.

"Tôi như vậy, chắc cô rất đắc ý". Nhìn Yuri, Jihyo mỉa mai, ánh mắt lộ vẻ u oán.

"Không hề". Yuri lạnh nhạt nói ra hai chữ, không có gì hay mà đắc ý, hai chị em họ thành thế này không phải điều Yuri muốn, nếu có thể Yuri rất muốn giúp họ một lần nữa, nhưng không thể, đã làm chuyện phạm pháp thì phải tự chịu trách nhiệm, cứ bao che dung túng cho họ sẽ chỉ càng khiến họ phạm nhiều sai lầm hơn mà thôi.

"Haha, thật ư?". Jihyo cười lạnh, "Hôm nay cô đến chẳng phải là muốn nhìn bộ dạng chật vật của tôi hay sao, được, hiện giờ thấy rồi đấy, tôi đã đủ thảm hại rồi, hẳn là cô đã vừa lòng".

Yuri im lặng nhìn cô ta, Yuri biết dù mình có nói gì Jihyo cũng không tin, đã vậy, Yuri cũng không cần nhiều lời.

"Yuri, cô thật bỉ ổi, vốn không muốn chịu trách nhiệm với chị tôi, cô cần gì phải làm bộ làm tịch nói muốn giúp chị ấy, kết quả là cô cảm thấy chị ấy phiền phức, nếu không phải cô lâu không tới thăm chị ấy, sao chị ấy có thể suy nghĩ cực đoan là giết Seohyun, vậy cảnh sát cũng sẽ không tìm tới tận cửa, tôi cũng sẽ không bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này". Jihyo nói, giọng điệu có phần kích động.

"Cô luôn đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu người khác, đôi khi cô nên học cách tìm ra nguyên nhân từ chính bản thân mình, nếu lúc trước cô không cùng Hara trộm khoản tiền kia thì cô cũng đâu có ngày hôm nay". Yuri nói lạnh nhạt.

"Vì sao tôi phải trộm khoản tiền đó, haha". Jihyo cười lạnh, vừa dứt tiếng cười ánh mắt chợt tối lại, đầy oán hận trừng Yuri, "Nếu không phải lúc trước cô tuyệt tình, hai chị em tôi cũng sẽ không lạc vào con đường ngày hôm nay". Trong lòng càng nghĩ càng tức giận, nghiến răng nói, "Cô sẽ gặp báo ứng , cô sẽ gặp báo ứng Kwon Yuri, sẽ gặp . . .".

Nhắm chặt mắt, thở dài, "Hôm nay tôi đến không phải để nghe cô oán trách, hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn nói với cô về chuyện của Jimin". Hiện giờ Jimin đã mất trí nhớ, những việc xảy ra trong quá khứ hết thảy đều không nhớ gì, đó cũng không hẳn là chuyện xấu, Yuri muốn cho Jimin một sự khởi đầu mới, quyết định nhận nuôi nó, như vậy cần Jihyo chuyển giao quyền giám hộ.

"Jimin. . .". Mấy ngày nay cô đang dần thích ứng với cuộc sống trong tù, nghĩ về những chuyện của bản thân và Victoria, nếu không phải hôm nay Yuri nhắc tới, cô dường như đã quên mất sự tồn tại của Jimin, vội hỏi, "Jimin, Jimin sao rồi?".

"Ngày đó cô không đi đón nó, thằng bé một mình đi về, lúc qua đường không cẩn thận bị tai nạn xe". Yuri nói qua sự tình với cô ta, cô ta có quyền được biết.

"Sao có thể?". Jihyo kinh hô, kích động đứng lên.

"Số 39, ngồi xuống". Cảnh ngục nghiêm khắc khiển trách.

Hậm hực ngồi xuống, nhìn Yuri, hỏi, "Vậy. . . Vậy Jimin nó không có việc gì chứ?".

"Hiện tại đã không còn gì đáng ngại, nhưng mà nó. . .".

"Nhưng mà cái gì?". Jihyo sốt ruột hỏi.

"Bác sĩ nói lúc gặp tai nạn đầu nó bị va đập mạnh, nó mất trí nhớ, đối với những chuyện lúc trước nó hoàn toàn không có ấn tượng, bao gồm. . . cả cô".

Giống như hết hơi ngồi sững trên ghế, Jimin không nhớ cô, Jimin mất trí nhớ . . . .

"Thật ra việc này đối với nó mà nói chưa hẳn là không tốt, nó có thể bắt đầu một cuộc sống mới". Yuri nói tiếp, "Tôi và Seohyun đã bàn bạc, chúng tôi muốn nhận nuôi Jimin, hôm nay đến chủ yếu là để thông báo với cô một tiếng, nhân tiện nhờ cô chuyển giao quyền giám hộ Jimin cho chúng tôi, hơn nữa tình hình bây giờ của cô và Victoria căn bản không có khả năng chăm sóc Jimin, tôi có thể cam đoan với cô, chúng tôi sẽ đối xử tốt với Jimin".

Jihyo tựa lưng vào ghế, đau khổ nhắm mắt lại, cô biết cô như bây giờ không thể nào chăm lo cho Jimin.

Nhìn cô ta như thế, Yuri lại nói tiếp, "Cô có thể cẩn thận suy nghĩ, nếu kiên quyết không đồng ý thì Jimin sẽ bị đưa đến cô nhi viện, hơn nữa cô yên tâm, dù sao Jimin cũng là đứa trẻ của Kwon gia, chúng tôi sẽ nuôi nấng nó, cho nó một cuộc sống tốt nhất".

Jihyo nắm chặt hai tay, dường như rất khó khăn để quyết định.

Thấy cô ta không nói, Yuri cho rằng cô ta cần thời gian, "Cô cứ suy nghĩ đi, vài ngày sau tôi lại đến". Dứt lời đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Tôi đồng ý". Phía sau truyền đến tiếng nói của Jihyo.

Yuri kinh ngạc nhìn cô ta, có chút bất ngờ khi cô ta đồng ý dễ dàng như vậy.

"Tôi đồng ý, tôi đồng ý chuyển giao quyền giám hộ Jimin cho cô". Giống như Yuri nói, thật ra Jimin mất trí nhớ cũng không hẳn là không tốt, ít nhất thằng bé có thể quên đi tuổi thơ không mấy vui vẻ lúc trước, đến Kwon gia cô tin rằng nó sẽ có một cuộc sống sung túc ổn định, nếu làm thế tốt cho thằng bé thì cứ như vậy đi, dù sao bản thân cô bây giờ không thể cho Jimin được gì, thậm chí những quan tâm nhỏ nhặt nhất cũng không thể.

"Cô. . .". Yuri muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

"Jimin lúc trước sống không mấy vui vẻ, mong cô. . . Mong cô về sau hãy đối xử tốt với thằng bé". Jihyo khó khăn nói, dứt lời liền đứng dậy đi theo cảnh ngục trở về.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net