CHAP 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuri đưa Seohyun và cả Jimin cùng về biệt thự Kwon gia, trước đó Yuri và Seohyun cũng đã về một lần, giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm, nhân tiện đề cập đến chuyện Jimin, lúc mới mở lời thái độ của bà Kwon rất cứng rắn, kiên quyết phản đối bọn họ nhận nuôi Jimin, bà phản ứng như vậy tất là lẽ thường, dường như sự tồn tại của Jimin cũng đồng thời nhắc nhở bà sự thật là Kwon In Oh đã phản bội bà.

"Umma không đồng ý, nếu các con thật sự muốn nhận nuôi đứa bé kia thì coi như các con không cần người umma này nữa". bà Kwon có hơi kích động, giọng nói bỗng chốc cao vút lên.

"Jimin dù sao cũng là đứa trẻ của Kwon gia, hiện giờ Jihyo và Victoria như vậy, căn bản không có cách nào chăm sóc thằng bé". Yuri thử khuyên, "Jimin mới hơn tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, lại vừa bị tai nạn xe, nó vốn không đủ khả năng để sống tự lập".

"Có thể đưa nó vào cô nhi viện, hàng năm Nhà nước cấp cho nhiều tiền như vậy đều là vô ích ư? Một đứa trẻ cũng không chứa nổi hay sao mà lại cần con phải quan tâm". Bà Kwon lườm Yuri rồi xoay người sang chỗ khác không thèm nhìn Yuri.

"Umma! Umma. . .". Yuri còn muốn nói lại bị Seohyun kéo áo, ra hiệu bằng ánh mắt cho Yuri, ý nhắc Yuri chớ lên tiếng.

Đi qua Yuri, ngồi vào bên cạnh bà Kwon, cầm tay bà, vô cùng thân thiết gọi, "Umma".

"Con đừng mất công năn nỉ umma, chuyện nhận nuôi Jimin, umma tuyệt đối không đồng ý, các con. . .". bà Kwon xoay người sang chỗ khác, tủi thân nói, "Các con cũng nên đứng ở vị trí của umma mà suy nghĩ, Jimin là ai, nó. . . Nó chính là bằng chứng appa các con phản bội umma, cứ nhìn thấy Jimin là umma lại giống như bị người ta tát mạnh một cái, các con muốn umma phải đối mặt với nó thế nào, tại sao các con không hiểu cho cảm giác của umma". Dứt lời, tủi thân chảy nước mắt.

"Umma". Khẽ gọi một tiếng, Seohyun đưa khăn giấy qua để bà lau nước mắt. An ủi, "Thật ra người appa yêu nhất vẫn là umma, điều này umma không thể nghi ngờ".

"Yêu umma nhất mà ông ấy còn có đứa con riêng lớn như vậy ư". Bà Kwon nói thầm.

"Appa đâu hề biết mình có một đứa con riêng, umma cũng biết appa là người làm ăn, khó tránh khỏi những dịp gặp gỡ xã giao, nhưng lòng appa vẫn luôn chung thủy với umma. Hơn nữa Victoria đã nói, lúc trước là appa uống say, ngay cả bản thân mình làm gì đều không biết, tỉnh lại nhìn thấy cô ta còn hoảng hốt, vội vàng rời đi, thậm chí Victoria trông như thế nào ông cũng không nhớ".

Bà Kwon khịt khịt mũi, không nói gì.

Thấy bà im lặng, Seohyun nói tiếp, "Làm người vốn dĩ không thể tránh khỏi những lúc phạm sai lầm, appa chẳng qua chỉ vô tình, sao chúng ta không thể tha thứ cho appa. Lúc trước appa không nói với umma vì appa nghĩ đến cảm giác của umma, sau đó appa cũng chưa bao giờ đi tìm Victoria, thậm chí còn không biết mình có thêm một đứa con, chứng tỏ appa không hề để ý đến Victoria, nếu đã vậy sao umma không thể tha thứ cho lỗi lầm vô ý đó của appa, huống chi hiện giờ appa đã qua đời".

"Umma, umma có thể tha thứ cho ông ấy, nhưng. . . umma không có cách nào chấp nhận đứa trẻ kia". Giọng điệu của bà Kwon đã bắt đầu dịu đi.

Seohyun cong khóe miệng, nhưng rất nhanh liền biến mất, nặng nề than một tiếng, có chút bi thương, "Thật ra Jimin cũng là một đứa trẻ không may mắn, từ nhỏ Victoria đã không thích nó, hơn nữa thần trí Victoria còn không bình thường, thậm chí thường xuyên đánh chửi thằng bé, lần này bởi vì không có người đón nó sau khi tan học, phải tự qua đường một mình nên mới bị ô tô đụng trúng, lúc bác sĩ kiểm tra mũi khâu ở miệng vết thương, tìm thấy trên người thằng bé rất nhiều vết bầm tím lớn nhỏ, phỏng chừng đều là do lúc trước bị Victoria đánh".

Nghe vậy bà Kwon quay lại nhìn Seohyun, vẻ mặt đã có chút dao động, Kwon gia chỉ có đứa con duy nhất là Yuri, trước đây còn chưa từng bị mắng to chứ đừng nói là để lại thương tích, trên người không có lấy một vết sẹo. Vậy mà Jimin mới bằng chừng đó, sao lại có người tàn nhẫn nỡ ra tay đánh đập, bà không khỏi có chút đau lòng về hoàn cảnh của Jimin.

"Bác sĩ nói lúc gặp tai nạn đầu nó bị va đập mạnh, làm máu tụ ở não, cho nên thằng bé bị mất trí nhớ, tất cả ký ức đều trống rỗng, phải bắt đầu lại một lần nữa. Umma xem Jimin như vậy, sao chúng con có thể nhẫn tâm đưa nó vào cô nhi viện, sao mà yên tâm được". Seohyun kéo tay bà Kwon, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bà.

Bà Kwon có chút quẫn bách quay đầu đi, bà không muốn để Seohyun thấy mình đã mềm lòng.

"Chẳng lẽ umma thật sự muốn chúng con đưa thằng bé vào cô nhi viện sao?".

Bà Kwon đứng lên, trốn về phòng mình, đúng là bà vẫn mềm lòng, giống như Seohyun đã nói, bà chẳng qua chỉ mạnh miệng bên ngoài chứ trong lòng luôn yếu mềm.

Nhìn bà chạy trốn không nói một lời, Seohyun biết bọn họ đã thành công một nửa, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Hóa ra vợ của Yul lợi hại như vậy". Yuri ngồi xuống cạnh cô, kéo cô qua, tranh thủ hôn trộm một cái vào má cô.

"Umma lúc nào cũng nói năng chua ngoa nhưng trái tim lại mềm như đậu phụ vậy, thuyết phục bà thật ra không khó chút nào". Bà Kwon là người hiểu lẽ phải, biết rõ đầu đuôi câu chuyện bà đương nhiên sẽ tha thứ cho Kwon In Oh, sau đó kể hoàn cảnh của Jimin đáng thương một chút, khiến bà xúc động, như vậy là giải quyết xong xuôi.

"Làm người vốn dĩ không thể tránh khỏi những lúc phạm sai lầm, appa chẳng qua chỉ vô tình, sao chúng ta không thể tha thứ cho appa. Haizz! Những lời này quả thực là quá chuẩn". Yuri ôm cô nói.

Đang dựa vào lòng Yuri, Seohyun nhíu mày, ngồi dậy, chọc chọc vào người Yuri, vờ giận hờn, "Đổi lại nếu Yul là appa, làm ra chuyện như vậy, đổi lại em là umma, em nhất định không tha thứ cho Yul".

"Yul sẽ không như vậy, anh chỉ yêu em, cả đời này đều không có khả năng chạm vào người phụ nữ khác". Yuri ngồi thẳng lên, vội vàng cam đoan.

Bà Kwon từ lúc đó cho đến lúc Yuri và Seohyun về cũng không đi ra lần nào, hai ngày sau mới bảo dì Han gọi điện cho Seohyun, đợi thân thể Jimin khỏe lên thì cả nhà đến biệt thự Kwon gia cùng ăn bữa cơm.

Mấy ngày này Seohyun đặc biệt dẫn Jimin đi mua sắm quần áo mới, hôm nay diện cho thằng bé bộ đồ trông như một quý ông nhỏ, ai nhìn cũng yêu. Yuri lái xe chở Seohyun và Jimin đến biệt thự, Jimin vẫn còn hơi rụt rè, không được tự nhiên, nắm chặt lấy tay Seohyun, có vẻ rất hồi hộp. Seohyun ngồi ở ghế sau với thằng bé, trò chuyện cùng nó, giúp nó bình tĩnh lại.

Dì Han làm một bàn lớn toàn những món ăn mà Yuri và Seohyun thích, nhưng Seohyun cũng để ý, ngoài ra còn có một đĩa to cánh gà chua ngọt, đó là món ăn sở trường của bà Kwon, lúc trước khi Jimin còn ở nhà bọn họ, bà Kwon rất yêu chiều nó, hễ rảnh là lại xuống bếp nấu đủ mọi món cho thằng bé ăn đổi bữa, mà món ăn Jimin thích nhất chính là cánh gà chua ngọt bà Kwon làm, lần nào ăn cũng rất vui vẻ.

Bà Kwon từ trên tầng đi xuống.

Jimin nhìn bà Kwon, lại quay đầu nhìn Seohyun, như muốn xác định điều gì.

Seohyun gật đầu mỉm cười cổ vũ thằng bé.

Jimin sợ hãi nhìn về phía bà Kwon, nhỏ giọng mở miệng, "Con chào bà nội".

Bà Kwon trong lòng hồi hộp, dừng lại một chút, lạnh lùng mở miệng, "Cùng ngồi xuống ăn cơm đi". Bà che giấu rất tốt, chỉ là hai bàn tay nắm chặt đã tố cáo tâm trạng căng thẳng của bà.

Sau khi ăn xong, Yuri ngồi trong phòng khách trò chuyện cùng bà, Seohyun giúp dì Han thu dọn, Jimin im lặng đi theo sau cô.

"Dạo này công ty thế nào?". Bà Kwon thuận miệng hỏi.

"Cũng không tệ, song gần đây giá nhà bắt đầu có chút dao động, phỏng chừng phiên giao dịch nhà mới sẽ phải để sau một thời gian nữa". Khoảng thời gian trước chuyện Jessica gặp tai nạn cũng có ảnh hưởng nhất định tới giá cổ phiếu của Kim Thị, mà bọn họ lại đang cùng hợp tác nên đương nhiên KYR cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, có điều trong thời gian này giá cổ phiếu đã bắt đầu tăng trở lại, hơn nữa đầu cơ ngoài bất động sản rất mạnh, chính phủ cũng đưa xuống một loạt chính sách, vì thế mấy ngày hôm trước Yuri đã thương lượng với Taeyeon, cuối cùng quyết định đầu năm sau mới chính thức bắt đầu phiên giao dịch.

"Ừ, như vậy cũng tốt, con cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh Seohyun". Bà Kwon gật đầu.

"Umma, bây giờ umma đối với Seohyun còn tốt hơn con nữa". Yuri cười nói, Yuri còn nhớ rõ ngày đó mẹ không hề vừa lòng Seohyun, vì thế lúc trước luôn soi mói xét nét cô, hơn nữa còn vì mấy vấn đề trong hôn nhân của Yuri mà cãi vã với ba.

"Umma lòng tựa gương sáng, Seohyun là người con dâu thế nào đương nhiên umma hiểu, umma cảnh cáo con, nếu sau này con dám làm chuyện gì có lỗi với Seohyun, umma tuyệt đối không tha cho con, dù con là con umma, umma cũng không bao che". Bà Kwon nhìn Yuri, khẩu khí có phần uy hiếp.

Yuri mỉm cười, cam đoan, "Umma yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với cô ấy".

Hai người nhìn nhau cười, cười xong, bà Kwon không khỏi cảm thán, "Haizz, ngẫm lại thời gian qua thật là nhanh, con đã ba mươi tư tuổi, kết hôn đã gần bốn năm, đúng rồi, sắp tới có phải là kỉ niệm bốn năm ngày kết hôn của hai đứa?".

"Vâng". Yuri mỉm cười gật gật đầu, về ngày đó, Yuri đã sớm chuẩn bị.

"Vậy lần này con đưa Seohyun ra ngoài chơi một chuyến, lúc trước tủi thân con bé, không hôn lễ không tuần trăng mật, lần này cố gắng bồi thường cho nó".

Yuri mỉm cười, không nói gì.

"Hai người đang nói gì vậy?". Seohyun trái cây dắt Jimin đi tới, cười hỏi.

"Umma hỏi em chừng nào thì sinh cho bà một đứa cháu bụ bẫm". Kéo Seohyun để cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Seohyun mặt đỏ bừng, giận dỗi đẩy đẩy Yuri, không dám nhìn bà Kwon.

Bà Kwon thấy Seohyun như thế, vui vẻ cười phụ họa Yuri, "Đúng vậy, các con đều đã lớn cả rồi, cần phải tranh thủ thời gian, đẩy nhanh tiến độ".

"Umma. . .". Seohyun cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, ra sức cấu véo Yuri.

Yuri đau, cố nhịn cười giả bộ nghiêm trang nói, "Chuẩn. . . umma nói quá chuẩn, chúng mình cần phải đẩy nhanh tiến độ".

"Kwon Yuri!". Seohyun giận dữ nhìn Yuri, đứng dậy, "Con. . . Con đi giúp dì". Dứt lời đi như chạy trốn. Jimin ngồi đó không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Seohyun rời đi, cũng đứng lên đi theo cô.

Hiểu con không ai bằng mẹ, bà Kwon nhìn Seohyun, rồi lại quay đầu nhìn Yuri, khóe miệng nhếch lên, hỏi, "Có chuyện gì mà không thể cho Seohyun biết? Đã biết con bé da hay ngại, còn cố ý trêu nó để nó trốn đi".

"Không có gì ạ". Nhìn Seohyun chạy đi, Yuri chỉ cười không nói.

Bà Kwon nhíu mày, quỷ dị hỏi, "Định làm gì để kỉ niệm bốn năm ngày kết hôn của hai đứa?".

Yuri nhìn mẹ, ý cười ở khóe miệng không giảm, "Đến lúc đó umma sẽ biết".

Thấy biểu hiện của Yuri, bà Kwon cũng không hỏi thêm. Như thế xem ra Yuri đã chuẩn bị chu đáo, không cần bà phải lo lắng, bà Kwon thầm nghĩ trong lòng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net