CHAPTER 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi cũng không có gì nhiều để kể cho cậu, nhưng tôi và cậu có rất nhiều điểm chung đó nha!". Jeonghan ôm cái gối màu xám tro mắt nhìn về hướng nào đó trong căn phòng đầy ắp các cuốn sách, thanh âm vẫn mang theo nét trẻ con tinh nghịch.

"Khi tôi mới biết được rằng, một ngày không mấy đẹp trời mình được diện kiến một sinh vật huyền bí chỉ tồn tại trong truyền thuyết.". Ánh mắt đong đầy hoài niệm chất chứa ẩn sâu dưới đáy mắt màu nâu gỗ kia biểu hiện rõ mồn một.

Jeonghan chỉ mới biến đổi cách đây hơn hai năm, cậu nhớ rõ khi đó thân là nhân viên văn phòng ngày đêm bận rộn với tài liệu, chẳng màng đến chuyện tìm kiếm cho mình một người con gái hay một người con trai. Lí do vì anh sợ tình yêu của anh sẽ giống như mẹ mình, sợ rằng cuộc sống hôn nhân không thể có được mái ấm mà trong vọng tưởng luôn hằng ước ao.

Từ nhỏ, sống cùng người cha nát rượu, người mẹ vì yêu cha mà chịu trận, không hề chút phản kháng. Jeonghan cũng chịu đủ những trận đòn mỗi lần ông ta không có tiền mua rượu. Một cậu bé, ngay cả thời ấu thơ mong muốn có một cuộc sống bình dị, không cần xa hoa, không cần tài sản kếch xù bố mẹ để lại. Ước muốn lớn nhất trong lòng mà cũng nhỏ nhoi đối với người khác có được hạnh phúc cậu mong muốn nhất. Nhìn bạn bè lễ giáng sinh được ba mẹ ôm ấp, ủ ấm, tặng các món quà đẹp đẽ, nhìn bạn bè ngày nghỉ được ba mẹ dắt đi đây đi đó, cười cười nói nói, nụ cười trên môi không dứt. Lòng cậu tràn đầy đố kị nhưng cũng chẳng ích gì, ngậm ngùi phủi sạch ý nghĩ kia ra khỏi đầu.

Mười một tuổi bị vứt như một thứ rẻ rách đáng bỏ đi vào trường nội trú, hằng ngày vui đùa cùng bạn bè tốt bên cạnh, ban đêm oán hận số phận trớ trêu của mình, tận mắt chứng kiến ngày lễ bạn bè được bố mẹ đến đón về nhà, lòng không khỏi dâng lên cảm giác uất nghẹn.

Mười sáu tuổi, cuộc sống trong trường nội trú vẫn diễn ra như một vòng lập thời không vô nghĩa đầy chán chường, vừa tròn mười sáu tuổi, bố mẹ mất trong vụ tai nạn giao thông, bên cạnh không còn một người thân nào, họ hàng sớm vì hoàn cảnh khó khăn bê bết của họ mà biến mất tăm, chứng minh rằng quan hệ giữa họ và gia đình cậu từ nay trước sau đều không còn dính líu gì nữa.
Cuộc sống cậu nhờ tiền trợ cấp của chính phủ, sống ở trường nội trú cho đến khi đủ mười tám tuổi, việc học hành cậu cũng cố gắng hơn, thi đỗ một trường đại học không mấy nổi tiếng nhưng cũng ổn định. Chẳng mấy chốc, thời gian như bị thượng đế cố tình kéo đi thật nhanh.

Cậu trưởng thành rồi, có công việc riêng, thuê được một căn chung cư với mức giá vừa phải, ăn ở ngủ nghỉ, công việc tiếp tục với vòng lập sẵn có.

Cậu cũng chán ngấy cảnh cuộc sống tẻ nhạt không có lấy chút mặn mà nào trong đời, nghĩ đến cách tự vẫn. Cậu trước khi đặt con dao dọc giây xuống động mạch chủ, không khỏi cười nhạo chính mình.

"Sao bây giờ mới nghĩ ra cách để giải thoát bản thân chứ? Nếu ngày bé nghĩ đến cách này chắc mình cũng sẽ không còn phải ngày đêm khổ sở tự dằn vặt chính mình". Ý nghĩ chua xót hiện ra trong đầu cậu, dứt khoát cứa một đường ngang, ngay động mạch chủ.

Giọt máu tươi dần dần chảy xuống, ngoài trời lất phất vài hạt mưa phùn. Tròng mắt nâu sẫm tĩnh lặng như cây cối hằng nằm trước giông bao không hề lay chuyển.
Nhắm mắt lại, nằm xuống phía chiếc giường, cổ tay cậu vẫn rỉ máu, vết cắt không đau đớn, cảm giác máu từ từ chảy ra, cuốn theo sinh mệnh bất hạnh, bi ai này của cậu đi cũng tốt.

Điều cậu không ngờ tới, cửa sổ bị vỡ tan tành, mảnh thủy tinh bắn tung tóe, ánh mắt mơ màng hướng khái trước tìm kiếm cái gì khiến cửa sổ bị phá vỡ.

Là một người con trai, dáng dấp cao lớn, gương mặt nhìn như một em bé, da dẻ trắng trẻo mịn màng nhưng vẫn có nét trưởng thành riêng biệt, cặp mắt đen láy bí ẩn như màn đêm đen, bên trên là hàng lông mi dài khẽ run lên. Cậu giờ mới chú ý, ánh mắt của anh ta lo lắng không thôi nhìn về phía cậu, ruy có chút đói khát xẹt qua rất nhanh biến mất.

Đôi mắt cậu nặng trĩu, mí mắt dần dần cụp xuống. Tỉnh dậy, bên cạnh là chàng trai ấy, với vẻ mặt đã bình tĩnh hơn lúc đầu, cổ tay mình cũng được băng bó cẩn thận.

"Tỉnh rồi hả?". Tông giọng ấm ách hỏi han, cậu chỉ lẳng lặng gật đầu một cái.

Cậu đang nghĩ anh chàng này là người nhện hay là siêu nhân, tự dưng leo lên nhà người ta, mà nơi này là khu chung cư, không biết là dùng cái gì để đập vỡ cửa sổ tan tành như thế kia.
Do ban nãy tầm nhìn mờ nhạt, bây giờ cậu mới để ý anh ta có nước da trắng như bệnh bạch tạng, đôi mắt đen láy nhưng vẫn còn sắc đỏ hiện hữu, quầng thâm mắt đậm đặc như mất ngủ nhiều đêm, cậu thức đêm làm việc nhiều còn chưa được như thế!

Một cụm từ vụt qua đại não, chưa kịp nghĩ ngợi đã nhanh miệng nói ra:

"Anh là Ma cà rồng?".

"Đúng rồi thì sao?". Tính quan sát sắc mặt mọi người được hình thành từ lúc còn nhỏ, do phải sống với người cha tính tình thất thường cùng người mẹ mù quáng vì tình yêu đến con của bà cũng chẳng buồn quan tâm. Thói quen quan sát sắc mặt để trốn khỏi nhà, tránh khỏi những cú đánh tê dại toàn thân, hiện tại đã thành thói quen khó dứt.

"Cậu biết tôi là gì. Vậy cậu có biết cậu là bạn đời của tôi không?". Anh ta ngồi trên ghế nheo mắt nhìn người con trai thân thể gầy yếu so với một chàng trai bình thường, tim nhói lên từng hồi.

"Cheollie sau đó giải thích cho tôi về mối liên kết giữa chúng tôi kiếp trước, và ý nghĩa của bạn đời, mới đầu tôi cũng như cậu thôi, ngu ngơ, khó hiểu". Jeonghan ngả nửa người xuống chiếc ghế sofa, mắt nhắm lại.

Anh không biết phải nói gì, hỏi gì thêm, nghe được tường tận quá khứ đau thương, tủi nhục của người bạn mới quen này, sự đồng cảm trào dâng trong lòng, nhưng anh biết chắc Jeonghan không cần thương hại cho số phận của cậu ấy. Vì thực tại, cậu ấy đã có được một người bạn đời, vẻ mặt thanh thản không chút uất ức.

Thời gian trôi qua vài giây, anh tiếp tục hỏi:

"Cậu có hối hận khi biến đổi không?". Jeonghan mở mắt nhìn anh, nhàn nhã trả lời:

"Sao tôi phải hối hận chứ? So với cuộc sống một mình thì tôi có thể ở bên cạnh chàng trai mình yêu, cuộc sống của tôi không đảo lộn gì nhiều chỉ là không còn được ăn đồ ăn bình thường nữa thôi". Anh bặm môi, đúng thật lad cuộc sống của hai người quá khác nhau, Jeonghan từ nhỏ sống trong thì nhục, uất ức không nguôi, lớn lên chỉ có một mình. Còn anh, tuy thiếu vắng tình cha nhưng ít nhất mẹ anh vẫn cố gắng bù đắp phần tình cảm thiếu sót, anh có bạn bè, anh không cô độc.

"Tôi biết cậu đang băn khoăn điều gì". Jeonghan đứng dậy tiến tới chỗ giá sách lướt qua một hàng sách dài mở miệng nói:

"Cậu không phải là không muốn biến đổi mà cậu chỉ đang lo lắng rằng mình không thể ở bên người thân của mình, đúng khống?". Jeonghan nhướn mày, đắc ý với suy nghĩ của mình. Mỉm cười ngạo nghễ khi thấy được sự kinh ngạc của chú nai con ngồi trên sofa.

"Tôi biết cậu không nỡ để Seokmin ôm lấy mối tình đơn lẻ này, thằng nhóc ấy cũng đã chờ hơn nghìn năm qua rồi". Jeonghan cười lạnh, tiến tới mộ cuốn sổ bọc lớp da màu nâu sậm, mở ra mộ trang, đôi mắt bi thương ánh lên, mấp máy mở miệng:

"Cheollie từng kể với tôi rằng, việc rời xa bạn đời là việc quá đỗi khổ sở với Ma cà rồng, cơn đau nhói từng cơn khi nhớ về bóng dáng người thương, Ma cà rồng tưởng chừng đã không còn cảm nhận được trái tim mình không đập từ rất lâu rồi nhưng vì người bạn đời mà cơn đau đầy thống khổ". Jeonghan ngước mặt lên khỏi cuốn sổ, chua chát nói:

"Vậy nên, xin cậu hãy chấp nhận mà yêu thương nó, tôi biết tình yêu là do tự đến, tự nảy sinh, không thể ép ai đó thích một người được, nhưng chỉ xin cậu, hãy để thời gian chứng minh rằng nó yêu cậu nhường nào".

Jeonghan không thể nhìn em trai của người mình yêu ngày đêm bị dày vò bởi tình cảnh lẻ loi như vậy nữa. Jeonghan kể từ lần biến đổi, chuyển háo thành một Ma cà rồng, cậu đã có một năng lực đặc biệt đó là lắng nghe cảm xúc, cảm nhận được cảm xúc của một người y như cậu là người đang trải qua cảm giác ấy vậy.

Việc cậu cần chờ, đó là Jisoo có thể nhờ một tác động, kích thích nào đó từ Seokmin hay bất cứ chuyện gì có thể làm anh nhớ lại quá khứ của một nghìn năm trước.

Ma cà rồng có thể cho bạn đời của họ thấy được những kí ức kiếp trước, tuy nó xảy ra ngẫu hứng nhưng như vậy sẽ tác động đến tình cảm cũng như lòng tin của họ hơn trước ngày biến đổi hoàn toàn.

Jisoo giờ phút này hoàn toàn rối não, lo lắng đủ thứ nhưng nghĩ đến hắn, lòng nôn nao dần dần bình tĩnh hơn, khô khan trả lời Jeonghan:

"Tôi hi vọng bản thân mình sẽ tiếp nhận được chuyện này". Jeonghan không nói gì, gật đầu rồi nói lời rời khỏi phòng.

Cảm xúc của anh lúc này, Jeonghan hiểu rất rõ nhưng vẫn không biết làm gì, đành ngậm ngùi phó mặc cho dòng thời gian.

Đối với Jisoo, quan niệm về tình yêu là rất nhiều. Tình yêu với anh là mớ cảm xúc phức tạp, anh lo sợ mình sẽ vì yêu mà mù quáng. Sợ vì yêu mà như một con búp bê rối rách nát khi mối tình mình trân quý nhất bị phá vỡ, sợ vì yêu sâu đậm mà khó dứt, anh không muốn mọi người lo lắng cho anh, anh sợ cảm xúc của mình sẽ gây phiền hà cho người thân xung quanh.

Anh không có can đảm để yêu, nói trắng ra anh sợ rất nhiều thứ từ tình yêu. Không giống như tình yêu gia đình, tình yêu đơn thuần dành cho bạn bè, tình yêu giữa hai người, khiến anh suy nghĩ không ngừng. Biết bản thân không phải là người bất chấp tất cả để chạy đi tìm tình yêu, anh nghĩ yêu hay không, không quan trọng, không nhất thiết cần có trong cuộc sống. Anh thuận theo tự nhiên, để tình yêu tự đến với mình.

Anh không muốn hao phí công sức để chạy theo một mối tình không có vạch đích hiện hữu.

Yêu nói ra thì dễ, nhưng khi yêu ta đánh đổi rất nhiều thứ.

Jeonghan và Jisoo đều rất giống nhau, họ đều là những kẻ khờ dại, sợ sệt khi bắt đầu yêu một ai đó. Sợ sệt trước hôn nhân đổ vỡ như cha mẹ mình. Thời gian có lẽ sẽ cho họ mộ cái nhìn khác chăng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#seoksoo